Gả Cho Bác Sĩ Hoắc

Chương 8: 8: Chương 1314




Hôm nay Đàm Tích là người tan tầm cuối cùng, cô đi gặp một vị khách hàng, sau đó sắp xếp lại một số tài liệu, không để ý tới thời gian đã muộn như vậy rồi.
Kỳ thật thì đối với ngành này cũng không có thời gian tan tầm cố định, việc hơn nửa đêm đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi tới, bắt lên tăng ca cũng là điều rất bình thường.
Đàm Tích hôm nay thật sự rất mệt, giống như đã chạy tám trăm mét vậy, đầu gối đau, xương khớp hông cũng đau, lưng eo cũng vậy, cô vừa đi vào thang máy vừa xoa bóp eo của mình, nghĩ thầm mình không thể nào ngồi tàu điện ngầm được, bây giờ cho dù đi thêm mấy bước thôi cũng không thể đi nổi, gọi taxi thì tốn mấy chục tệ nhưng thôi cứ tiêu đi.
Nhưng việc cô không thể ngờ tới chính là lại đụng mặt Trịnh Hoa – vợ của Trương Ái Quốc ngay dưới lầu.
Trịnh Hoa có dáng người gầy gò, khuôn mặt mệt mỏi, ánh mắt âm u đầy chết chóc, Đàm Tích còn chưa tới gần đã cảm nhận được một luồng sát khí.
Lúc này bầu trời u ám, mây đen từng mảng ngùn ngụt kéo đến, gió Tây thổi qua, người đi đường đều có vẻ vội vàng cầm chặt lấy túi xách.
Đàm Tích nhớ lại lần trước khi gặp Trương Ái Quốc trong lòng đã có dự cảm không lành, không ngờ ngày này cuối cùng cũng đã tới.
Trịnh Hoa vừa thấy cô ra tới đã lập tức túm lấy cổ áo, đẩy cô ép sát vào trên cửa kính, Đàm Tích theo bản năng muốn đẩy cô ta ra, nhưng chân thật sự không còn chút sức lực nào, ngay cả muốn nhấc chân lên cũng hết sức khó khăn.
Trịnh Hoa cũng không ngờ Đàm Tích căn bản không phản kháng lại, cứ mặc cho cô ta tùy ý đẩy vào cửa kính, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng sau đó nhìn thấy dáng vẻ nhíu chặt chân mày muốn giãy giụa của Đàm Tích, lại nhớ tới dáng vẻ của Đàm Tích vừa rồi, khi vừa mới gặp cô ta đã phát hiện cô đi lại hình như có chút khó khăn.
Như vậy càng tốt.
Con người vốn là như vậy, tuy rằng ngoài miệng thì luôn luôn nói mọi người bình đẳng, nhưng khi thấy được sự bất thường của người khác thì trong lòng lại nổi lên một tia vui sướng khó kiềm chế, đó chính là bản chất xấu xa của con người.
“Trịnh Hoa, cô mau thả tôi ra.

Tôi cũng không làm gì đắc tội với cô, có chuyện gì không thể từ từ nói sao?” Cổ họng Đàm Tích bị cô ta bóp chặt có chút đau.
“Có chuyện gì thì từ từ nói sao? Luật sư Đàm, sao lúc cô giúp Ái Quốc giải ước không nghĩ tới chuyện từ từ nói đi?”
Đàm Tích ho khan một tiếng: “Cô… Cô nói vậy là sao?”
Trịnh Hoa cười lạnh một tiếng, khí thế càng thêm lạnh thấu xương, cô ta lớn tiếng nói: “Cô thì hay rồi, giúp đỡ cho Ái Quốc giải ước, vậy cô có biết người tài xế lái xe gây ra tai nạn giao thông đã cầm giấy tờ tùy thân tới lấy hai mươi vạn tiền bồi thường không!”
“Là hai mươi vạn đó!!! Chúng tôi đã mất gần mười lăm vạn!” Trịnh Hoa bật khóc nức nở, nước mắt chảy thành sông, cảm xúc của cô ta có chút kích động làm cho lực nắm của bàn tay cũng tăng thêm vài phần.

Đàm Tích nhanh chóng chui xuống dưới nách cô ta chạy thoát ra ngoài.

Cô chống tay xuống đầu gối, hít thở mạnh mấy hơi để lấy nhịp thở.
Thì ra kết quả giám định cho ra chênh lệch với kết quả người tài xế gây tai nạn đưa ra là năm vạn, nói cách khác người tài xế gây ra tai nạn đã ăn chặn mất năm vạn.
“Kết quả này không phải rất bình thường sao? Lúc đầu tôi cũng khuyên Trương Ái Quốc rất nhiều, y tá trong bệnh viện có thể làm chứng, nếu đối phương nguyện ý chi trả mười lăm vạn thì có thể khẳng định lợi nhuận sau này còn hơn thế.” Đàm Tích giật mình, chợt nhận ra được điều gì đó, “Vừa rồi cô nói lỗ mười lăm vạn? Không đúng, chỉ lỗ có năm vạn mới đúng.”
Kỳ thật lỗ năm vạn cũng không tính là nhiều, Trương Ái Quốc cũng nên trả giá đắt cho sự nóng vội của anh ta.

Việc này cô cũng đã biết từ trước, nhưng cô lại không khuyên được.
Trịnh Hoa ôm đầu gối ngồi xổm trên mặt đất, khổ sở không chịu nổi mà bật khóc: “Ngày hôm qua anh ta lên mạng chơi đánh bài trực tuyến, một hơi đã thua liền mười vạn, chúng tôi hiện tại chỉ còn lại có năm vạn, cuộc sống sau này phải sống sao đây!”

Đàm Tích thở dài một hơi, dấn thân vào ngành này không biết đã gặp qua bao nhiêu trường hợp nghiện ngập, đánh bài, tất cả những điều này đều là vì lòng tham của con người thôi.
Cô thông cảm cho cảnh ngộ mà hai mẹ con Trịnh Hoa gặp phải, nhưng sẽ không cảm thấy Trương Ái Quốc đáng thương, những con bạc đều xứng đáng chịu như vậy.

Ngày thường thấy Trương Ái Quốc hay cười xòa, dáng vẻ không đứng đắn, lại không thể nào ngờ tới anh ta có sở thích như vậy.
“Chẳng lẽ cô không có trách nhiệm gì sao?!” Trịnh Hoa đứng lên, chế nhạo, “Nhìn cô giống như không cảm thấy mất mặt chút nào? Luật sư Đàm, tôi tôn trọng gọi cô một tiếng luật sư Đàm, lúc cô và Trương Ái Quốc thương lượng có từng nghĩ tới việc gọi điện thoại cho tôi để bàn bạc một chút không?”
Nếu như Đàm Tích thương lượng với cô ta một chút thì cô ta tuyệt đối không đồng ý, như vậy cô ta có thể sẽ đòi được khoản bồi thường nhiều hơn hai mươi vạn, thậm chí cô ta có thể tự mình cầm chắc khoản tiền bồi thường đó trong tay, sẽ không để Trương Ái Quốc tùy ý tiêu xài như vậy.
Tương lai gia đình bọn họ cũng sẽ không gặp khó khăn như thế.
Trịnh Hoa nắm chặt ngón tay, ánh mắt có chút âm trầm.
Gió lạnh như một lưỡi dao tàn nhẫn cắt vào da thịt con người, mưa càng ngày càng nặng hạt, mái tóc dài của Đàm Tích bị gió thổi rối loạn, lớp trang điểm trên mặt cũng bị nhem nhuốc.
Dòng người càng ngày càng ít.
Đàm Tích cũng không trông mong sẽ có ai tới cứu cô, vả lại cô cũng không muốn bị ai thấy được cảnh tượng xấu hổ này của mình.
“Cô Trịnh, tôi tất nhiên có nghĩ tới việc gọi điện thoại cho cô, nhưng mà chồng của cô lại nhiều lần đảm bảo rằng vợ chồng hai người là một thể hợp nhất.

Lúc trước sở dĩ cô tìm tôi ký giấy ủy thác hợp đồng, không phải cũng là do lúc ấy anh ta đang hôn mê bất tỉnh sao? Điều này cũng do chính cô đã nói, anh ta là trụ cột trong gia đình.

Hơn nữa, trước đây cô cũng không nói qua với tôi về việc Trương Ái Quốc có tiền sử ham mê cờ bạc.

Nếu tôi biết tới điều này thì sự tình tuyệt đối sẽ không đi tới tình trạng như ngày hôm nay.”
Đàm Tích tuy lạnh lùng giả vờ bình tĩnh, nhưng gần như là thở hổn hển, khó khăn lắm mới có thể nói xong hết những lời này.
“Những người có học vấn như cô thì việc giỏi nhất chính là trốn tránh trách nhiệm, cô cứ việc phủi mông một cái là bỏ đi một mạch, chuyện này cứ vậy mà không có một chút gì liên quan tới cô.”
Trịnh Hoa cười lớn rồi kéo Đàm Tích dậy một lần nữa, Đàm Tích giằng co với cô ta hơn nửa ngày, đã lạnh tới mức không chịu nổi, cho dù lúc này Trịnh Hoa không kéo cô dậy mà để cô tự mình đi thì bước đi của cô cũng sẽ khập khiễng.

Nhưng với tình cảnh hiện tại của cô lúc này thì không thể nào để mình mệt mỏi được.

Một khi để mình mệt mỏi, tình hình sẽ càng tồi tệ thêm.
“Nửa đêm thức giấc cô có bao giờ nghĩ tới tình cảnh bi thảm của gia đình chúng tôi không? Chẳng lẽ cô thật sự không thấy mình cần có trách nhiệm sao? Cho dù ở bệnh viện cô không thể gọi điện thoại báo cho tôi biết, thì sau đó cô gọi cho tôi cũng được mà.

Chỉ cần cô có chút lương tâm thì tôi đã không khó khăn thế này!! Tiền bạc căn bản sẽ không rơi vào tay Trương Ái Quốc, cô có biết hay không!”

Dòng người càng ngày càng xa dần, bóng đèn neon ngâm mình trong nước giống như những chiếc vảy lớn sáng lấp lánh, xa xôi không thể với tới, tất cả đều là ảo ảnh.
Ô tô lao vút qua, bánh xe nghiền ép trên mặt đường, lăn qua những vũng nước lớn làm chúng văng lên tung tóe.
Ầm ầm ầm, sấm chớp vang dội, mưa gió mịt mù, mưa bụi cùng gió rét hoà lẫn vào nhau mang theo hơi lạnh đến thấu xương thổi tới đây.
Đàm Tích run lập cập.
“Xin cô hãy bình tĩnh lại một chút, trạng thái hiện tại của cô không thích hợp để nói chuyện.

Chúng ta có thể hẹn nhau thời gian cụ thể trong ngày mai để từ từ nói chuyện được không?” Đàm Tích cảm thấy quần áo của mình đã ướt đẫm, kìm nén cảm xúc muốn khóc mà dùng chút lý trí còn sót lại để nói chuyện với cô ta.
“Hôm nay tôi nhất định phải nói chuyện với cô! Luật sư Đàm, cô không cảm thấy bản thân mình đã sai sao?”
Trịnh Hoa đang rất tức giận nên lời nói ra càng lúc càng tàn nhẫn.
Cô ta là người điên, nhất định là người điên.
“Dừng tay!”
Giọng nói của người đàn ông còn lạnh lẽo hơn cả tiếng mưa rơi, giống như đã được ngâm trong băng tuyết ngàn năm, cái lạnh từ từ không chân thật.
Anh cầm cây dù bước nhanh tới, những ngón tay thon dài nắm lấy cán dù, chỉ là khuôn mặt đã bị tán dù che mất.
Đàm Tích có chút mệt mỏi, trước mặt chỉ thấy một mảnh mơ hồ, chỉ còn lại cảm giác lạnh tới thấu xương, ngoài ra cái gì cũng không nhìn rõ.
Một bước, hai bước, ba bước.
Anh rốt cuộc cũng dừng lại trước mặt cô, thân hình cao gầy giống như một cái bóng gần như bao phủ lấy bọn họ, mang theo sự uy nghiêm không thể nghi ngờ.
Nhìn kỹ lại, dường như chân mày của người đàn ông đang nhíu chặt, trong ánh mắt hiện lên sự đau lòng.
Toàn thân cô xốc xếch chật vật không chịu nổi, đôi mi đen nhánh nhắm chặt, giọt nước mắt của cô luôn khiến trái tim anh rung động, vẫn luôn như vậy chưa hề thay đổi.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô yếu ớt như vậy.
Đau như bị từng sợi tơ sắc bén cứa vào tim.
“Bác sĩ Hoắc?”
Trịnh Hoa chậm rãi xoay người, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Hoắc Kỳ đang ở phía sau lưng, cô ta không khỏi có chút sững sờ: “Anh tới cứu vị luật sư nhẫn tâm này làm cái gì? Loại phụ nữ không có lương tâm như cô ta nên chết đi!”
“Giữ miệng sạch sẽ một chút.” Hoắc Kỳ nhíu chặt mày, giống như không muốn nhìn tới Trịnh Hoa dù chỉ một chút, trong mắt tràn ngập sự chán ghét.
“Vốn dĩ bác sĩ Hoắc là người rất công bằng, nhưng không ngờ anh lại nói giúp cho loại người xấu này.” Trịnh Hoa cười lạnh, “Xem ra y đức cũng chỉ có như vậy sao?”
“Trương Ái Quốc vẫn là bệnh nhân do tôi phụ trách, nếu muốn anh ta ít chịu đau khổ thì mời cô lập tức thả tay ra cho.” Giọng nói của Hoắc Kỳ cực kỳ lãnh đạm, cho dù Trịnh Hoa mất đi lý trí nhưng cô ta cũng biết nếu lúc này còn không buông tay, Hoắc Kỳ sẽ ra tay đoạt người.
Trịnh Hoa khịt mũi: “Tôi với cô còn chưa xong đâu!” Cô ta buông lỏng Đàm Tích ra rồi ném qua một bên.
Lúc Đàm Tích loạng choạng sắp ngã thì được Hoắc Kỳ ôm lấy, khuôn mặt của cô trắng bệch không còn chút huyết sắc, đôi mắt sưng vù rõ ràng, là vết tích cho thấy cô đã khóc.
Đàm Tích vịn lấy bả vai của Hoắc Kỳ, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh, tôi có thể tự mình đi về được.”

Tuy rằng là Hoắc Kỳ cứu cô, nhưng thực ra Đàm Tích cũng biết Trịnh Hoa căn bản sẽ không thể làm gì được cô, chỉ là trong lúc nổi nóng nên chạy tới đây phát tiết cảm xúc một chút mà thôi.
Đàm Tích tình nguyện để Hoắc Kỳ không thấy được cảnh tượng khó xử như này, anh là người cô không muốn bị nhìn thấy cảnh này nhất.
“Em cũng đã như vậy rồi còn tỏ ra mạnh mẽ làm gì?” Vẻ mặt Hoắc Kỳ không chút cảm xúc nói.
Anh cưỡng chế bế cô lên, anh thì áo mũ chỉnh tề còn cô thì cả người ướt sũng nước mưa, nhếch nhác không chịu nổi.

Đàm Tích thật sự rất gầy, nên việc bế cô lên vô cùng dễ dàng.
Chạm vào làn da ấm áp của anh có chút nóng bỏng như bị thiêu đốt, Đàm Tích vỗ vỗ lên ngực anh, ý bảo anh có thể thả xuống, cô có thể tự mình đi về, nhưng Hoắc Kỳ vẫn thờ ơ không để tâm tới, khiến Đàm Tích dần dần cũng không còn lăn lộn nữa.

Mắt thấy trong khoảng thời gian ngắn cơn mưa sẽ không ngớt, nên xem ra việc đón xe cũng rất khó khăn.
Sợ bị té ngã nên Đàm Tích nhẹ nhàng giữ lấy bả vai Hoắc Kỳ, cô có chút bất đắc dĩ mím chặt môi.

Sức lực người đàn ông rất lớn, hơi thở ấm áp khiến Đàm Tích muốn tới gần nhận thêm một chút hơi ấm từ anh.
Trịnh Hoa đã đi xa nhưng giống như vẫn còn tức giận, đưa lưng về phía bọn họ hét to: “Người luật sư ác độc như cô, thân thể tàn tật chẳng lẽ lương tâm cũng tàn tật sao?”
Thân thể tàn tật lương tâm cũng tàn tật sao?
Lời nói như một tiếng sấm chói tai đánh thẳng vào lòng Đàm Tích.

Bả vai Đàm Tích hơi co rúm lại, từ nhỏ tới lớn điều cô sợ nhất chính là ba chữ người tàn tật này.
Cô rõ ràng không phải như vậy.
Từ nhỏ khi phải điền thông tin vào một số giấy tờ tài liệu hỗ trợ, cô luôn không thể tránh khỏi việc phải viết: Mẹ là người tàn tật.
Mỗi lần phải viết những điều đó, cô chỉ hận không thể che lại để người khác không thể thấy.

Đàm Tích cũng không phải là người ham hư vinh, ngược lại cô là một trong số ít những đứa trẻ trung thực ít nói và khiêm tốn.
Cô chỉ sợ hãi người khác sẽ hỏi: Mẹ cô là người tàn tật sao? Cô là do di truyền từ mẹ mình hả? Cho nên chân mới bị như vậy?
Cô không phải là không muốn viết, chỉ là không muốn đối mặt với số phận vô vọng, giống như chỉ cần làm như vậy có thể gạt bỏ hết tất cả.

Nhưng vốn dĩ cái gọi là định mệnh được xưng là định mệnh, vì cho dù cô không muốn như thế nào thì cuối cùng cô vẫn trở thành dáng vẻ mà cô không muốn nhất.
Thoạt nhìn như người bình thường, nhưng lại không phải như người bình thường.
Thêm vào đó, cô lại có lòng tự trọng mạnh mẽ tới mức không chịu thừa nhận chính bản thân mình, nhưng cuối cùng vẫn bị buộc bất đắc dĩ mà thừa nhận, cứ lặp lại lòng vòng như vậy giống như đang tự tra tấn mình.
“Đừng để ý tới cô ta.”
Rốt cuộc Hoắc Kỳ cũng mở miệng nói chuyện, giọng nói của anh rất nhẹ, như thể chỉ cần một cơn mưa bụi cũng có thể che lấp âm thanh của anh.
Đàm Tích rũ mắt nhìn xuống, giống như làm vậy có thể che giấu đi nội tâm yếu ớt của mình.
Một tay Hoắc Kỳ ôm cô, một tay mở cửa xe, sau đó đặt cô ngồi vào ghế lái phụ.


Xe chậm rãi di chuyển, Hoắc Kỳ chu đáo tăng nhiệt độ của máy điều hòa trong xe lên, không gian xung quanh đều yên tĩnh giống như những chuyện xảy ra vừa rồi chỉ là giấc mơ.
Đàm Tích lim dim, cả người rơi vào trong cơn mê man, Trịnh Hoa đột nhiên túm chặt lấy cô, lực đập vào lúc đó có hơi lớn.
“Sự việc của Trương Ái Quốc tôi đã nghe hết rồi, là do anh ta một hai đòi phá bỏ thỏa thuận, mọi người đều khuyên không được.

Em cũng đã làm hết sức mình.

Sự việc phát sinh lần này cũng không thể trách em.” Giọng nói của Hoắc Kỳ trầm thấp dễ nghe, đáng tiếc lúc này rơi vào tai Đàm Tích giống như là một khúc hát ru, cô thật sự buồn ngủ.
“Tôi biết là không thể trách tôi, nhưng thực sự tôi đã không khuyên anh ta thêm lần nữa.

Nếu như lúc trước tôi có thể ra quyết định chậm lại một chút… Hoàn cảnh nhà bọn họ quả thực rất đáng thương.” Lúc trước Đàm Tích cũng từng ghé qua thăm nhà của anh ta một lần, người nhà bọn họ cùng nhau chen chúc trong một căn phòng trọ bốn mươi mét vuông, tới lúc nấu cơm thì khói bay mịt mù, phải chia đôi không gian ra để dùng.
Đàm Tích nói chuyện có chút chậm rãi, lộ rõ sự mệt mỏi và bất lực.
“Em không cần phải tự trách.”
Anh đang an ủi cô.
Hoắc Kỳ đột nhiên giẫm mạnh phanh, nhíu chặt chân mày, không e dè mà đưa tay lên sờ trán của cô.

Ở trong mưa quá lâu khiến tay của anh cũng có chút lạnh, sau khi kiểm tra thân nhiệt cho cô xong, anh cũng đưa tay đặt lên trán của mình, so sánh nhiệt độ rồi mới chắc chắn nói: “Không phát sốt.”
Cũng không biết là đang nói cho ai nghe.

Đàm Tích đương nhiên biết bản thân mình không hề bị sốt, bình thường lúc cô phát bệnh đều bị nặng chứ không giống như bây giờ, tốt xấu gì thì khả năng tư duy của cô vẫn còn hoạt động được, chỉ là bị dáng vẻ kia của Trịnh Hoa doạ nên phản ứng có hơi chậm chạp một chút.
“Đương nhiên là không bị sốt, chỉ là đầu có chút choáng váng thôi.” Xuyên qua cửa kính xe, Đàm Tích có chút thất thần nhìn về khoảng không xa xăm.
Không biết có phải do nhiệt độ ấm áp trong xe quá thích hợp, hay là lúc nãy Đàm Tích đã hao tổn hết sức lực tranh chấp với Trịnh Hoa ở bên ngoài, cô tựa lưng vào ghế ngồi, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Chờ tới lúc tỉnh lại thì phát hiện mình vẫn còn ở trên xe.

Ở trong một hoàn cảnh xa lạ nhưng có thể an ổn ngủ một giấc, cô chưa bao giờ bất cẩn như vậy.
Tầm mắt của Hoắc Kỳ cứ thế chăm chú nhìn cô thật lâu, không còn sự lạnh lùng của ngày trước, không có sự hờ hững của quá khứ, anh cứ bình tĩnh nhìn chăm chú như vậy, trong mắt còn mang theo một chút dịu dàng, cũng không biết anh muốn nhìn thấy được điều gì từ trên mặt cô.
“Tích Tích, em tỉnh rồi sao?” Hoắc Kỳ đè thấp thanh âm giống như sợ làm phiền tới giấc mộng của cô vậy.
Đàm Tích gãi gãi đầu: “Đây là chỗ nào?”
Nhìn thế nào cũng thấy kiến trúc xung quanh có chút quen mắt.
“Khu tập thể của bệnh viện.”
Trong đầu Đàm Tích nổ ầm một tiếng: “Anh thật sự đưa tôi tới khu tập thể của bệnh viện?”
Hoắc Kỳ cười giễu một tiếng, nhướng mày nói: “Vậy em muốn đến nhà tôi sao?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.