Gả Cho Bác Sĩ Kiều

Chương 36: Thuốc đi đâu



Nắng gắt như lửa, trong không khí còn ngầm bắn ra sóng nhiệt.

Cách đó không xa, lùm cây dường như cũng bị hút hết sinh khí, khô héo như đống củi khô.

Mà hai người đang tranh chấp trong lều cũng vô cùng căng thẳng, trong lòng mỗi người nóng như lửa đốt.

Mọi người từ năm châu bốn bể tới, coi nhau là chiến hữu đồng cam cộng khổ, nhưng có một số chỗ Lev sai rồi.

Xảy ra chuyện như vậy, ông ta nên lựa chọn tin tưởng, chứ không phải là nghi ngờ Mok.

Mok làm việc rất vất vả, có thể nói trong lều chữa bệnh ai cũng có thể đi, nhưng nếu anh ta đi thì không được. Nhưng một câu đó của Lev, đã phủ định hoàn toàn công sức của anh ta.

Tiếng cãi vã càng lúc càng lớn, từ chuyện này lại lôi ra nhiều chuyện khác, xem ra chuyện Mok bất mãn với tổ trưởng đã không phải là chuyện ngày một ngày hai.


"Tôi tính sai, có bản lĩnh thì anh tính lại đi? Dựa vào đâu mà ở đây khoa tay múa chân?"

Lev ngang ngạnh không chịu lùi bước: "Dựa vào tôi là người phụ trách ở đây."

Mok chỉ vào mũi ông ta, mãi lúc sau vẫn không nói ra lời. Cuối cùng quay đầu vọt vào ký túc xá, đóng cửa một tiếng thật mạnh.

"Ông nói quá đáng rồi."

Lev oán giận nói với Merrick: "Cậu không thấy cậu ta hùng hổ thế nào à?"

Tả Vi dù bận vẫn ung dung đứng trên lầu gõ gõ vách tường, chờ ánh mắt mọi người đổ về phía cô mới từ tốn nói: "Mắng người khác? Anh cũng tốt bằng ai?"

Người gấu Lev bất ngờ ngậm miệng, cuối cùng cũng biết mình đuối lý: "Các cậu ai đi khuyên nhủ cậu ta?"

"Anh ấy cần nghỉ ngơi."

Kiều Việt nãy giờ đứng im nhận lấy đơn thuốc trong tay ông ta: "Gần đây anh cho cậu ta thời gian ngủ quá ít."


"Cậu làm gì vậy?"

"Kiểm tra."

Tô Hạ đeo máy ảnh lên cổ: "Chờ em chút."

Đi vào nhà kho chứa thuốc, mới phát hiện chỗ nóng nhất không phải là ký túc xá.

Bởi vì cúp điện, toàn bộ thuốc cần tồn trữ đều được chuyển đến đây, hai tủ lạnh to đặt song song, tỏa ra khí nóng.

Căn phòng chưa tới 5 mét vuông nóng như một cái nồi hơi.

Tô Hạ bỗng nhiên vừa thông cảm vừa bội phục Mok, có thể ở trong hoàn cảnh như thế này mà làm việc.

Tô Hạ thấy Kiều Việt đang lật một quyển sổ ghi chéo thật dày, cô liền đi về phía anh: "Muốn em giúp gì không?"

Tên chuyên ngành các loại thuốc bằng tiếng Anh ghi đầy trang giấy. Ánh mắt Kiều Việt không di chuyển, mãi một lúc sau mới chậm rãi ừ một tiếng: "Em đem toàn bộ đơn thuốc mà các bác sĩ kê trong tuần này ra đây."

Đơn thuốc?

Tô Hạ lật trái lật phải, cuối cùng phát hiện phía dưới ngăn tủ có một quyển vở bọc da.


Kiều Việt đang muốn nhắc nhở cô đơn thuốc không phải ở đó, ánh nhìn bỗng đông cứng lại.

Thân thể mảnh khảnh, từ vòng eo đi xuống chỗ mông, lộ ra đường cong rất đẹp, cô đang cúi người lấy quyển vở.

Thời tiết rất nóng, Tô hạ mặc quần jeans, lớp vải bao quanh đường cong, dọc theo chân cô đi xuống.

"se-6ase, 6 acid phosphoric, đường gluco khử oxy."

Cô gái Tô Hạ không hiểu gì lấy một bản ghi chép từ bên trong ra: "Có phải cái này không?"

Kiều Việt dừng một chút: "Đang học trộm tên thuốc tiếng Anh?"

"Em đã quan sát các anh," Tô Hạ giơ giơ máy ảnh trên cổ lên, "Không phải học trộm, em học quang minh chính đại mà."

Vẻ mặt cô giảo hoạt như hồ ly, cằm khẽ nhếch, khóe miệng lộ ra lúm đồng tiền nhỏ.

Kiều Việt nhìn cô chằm chằm, đáy mắt lấp lánh ý cười. Giống như một trận gió xuân, thổi qua mặt hồ đóng băng. Nhịn không được cúi đầu khẽ hôn vào cái lúm đồng tiền kia.
Cảm giác mềm mại: "Không tệ."

Cũng không biết là cái gí không tệ, Tô Hạ cười hì hì.

Bác sĩ Kiều từ trên đỉnh đầu cô rút ra quyển sổ cần thiết, liền nhớ tới điều gì đó: "Còn táo bón không?"

Trong nháy mắt, sắc mặt Tô Hạ giống như đang bị táo bón, không khí đang vui vẻ cũng bị câu nói này phá tan tành.

Cô buồn rầu điểu chỉnh máy ảnh: "Hết rồi."

Kiều Việt vừa kiểm tra, vừa nói chuyện phiếm với cô: "Chuối tiêu còn nhiều không?"

"Ăn hết rồi."

"Có nhớ nhà không?"

"Nhớ..."

Tô Hạ dừng một chút, ngẩng đầu lên: "Sao lại hỏi cái này?"

"Hôm qua mẹ gọi điện thoại cho anh..." Kiều Việt cúi người, ngón tay thon dài đảo qua hàng thuốc kháng sinh, hơi nhíu mày.

Cô chờ đến câu này, nhưng không chờ thêm câu sau. Tô Hạ từ chỗ tủ lạnh đi ra: "Mẹ nói gì?"

Hôm qua mình còn chủ động gọi điện thoại cho bà mà.
Kiều Việt lấy hai tay chống đầu gối, lẩm bẩm nói: "Anh ta nói đúng."

"?" Tô Hạ mờ mịt.

"Mok nói đúng," Kiều Việt đứng dậy, lấy hết đơn thước ra: "Bản ghi chép của Mok hoàn toàn trùng với đơn thuốc mà bác sĩ kê, chứng minh anh ta không kiểm sai, nhưng thuốc trong kho anh cũng xem rồi, đúng là thiếu mấy loại Lev nói."

Tô Hạ nhíu mày: "Vậy thì thật kỳ quái, nếu mọi người đều đúng...có khi nào mất đi đâu rồi?"

"Trong nhà kho anh cũng tìm qua rồi, không có."

"Vậy thì đi đâu?"

Đúng vậy, đi đâu rồi?

Tuy rằng vấn đề chỉ là mấy hộp thuốc, nhưng tình huống ở lều chữa bệnh không giống vậy.

Tất cả thuốc men đều là được quyên tặng, mỗi khi sử dụng đều phải ghi chép lại đầy đủ. Nếu ghi khống bị truy ra, sau này sẽ bị mất nhà tài trợ.

Mất mấy hộp thuốc nhỏ, vừa là chuyện nhỏ, vừa là chuyện lớn. Nhưng bây giờ không làm rõ ràng, sau này càng xuất hiện chuyện nghiêm trọng hơn thì làm sao?
Kiều Việt kéo rèm lên, mang Tô Hạ đi ra ngoài, đi được vài bước lại quay đầu, kéo rèm lên.

Tô Hạ buồn bực: "Anh làm sao vậy?"

Anh có chút trầm mặc.

Chỗ này dễ dàng ra vào, không có ai canh cửa.

Nếu như thuốc không tính sai, lại không cánh mà bay, vậy chỉ có thể là...

Có người trộm thuốc.

Mà bác sĩ thì không cần những thứ thuốc này, bởi vì không có nhu cầu. Huống chi mấy loại thuốc bị mất cũng không phải để trị mấy bệnh phong hàn cảm mạo.

Giờ chỉ còn hai khả năng.

Một là người trong phòng bệnh lấy, hai là người bên ngoài lấy.

Những lời này nói ra có thể khiến người ta lạnh tim, nhưng sự thật chính là như vậy.

Kiều Việt sau khi kiểm tra kỹ càng mới nói chuyện này cho mọi người nghe, tuy rằng Lev không tỏ thái độ, có thể cảm giác được ông ấy hối hận.

Lại đem suy nghĩ của mình nói ra, Merrick cũng đứng ngồi không yên.
"Tại sao? Chúng ta giúp họ chữa bệnh, không phải là không rộng rãi, tại sao lại muốn trộm thuốc?"

Xung đột sáng nay chưa dịu xuống, ngay sau đó lại phát hiện chuyện như vậy, lòng mọi người cũng lạnh xuống.

"Đêm nay tôi sẽ canh kho thuốc, xem có thể bắt được không." Kiều Việt đứng dậy: "Có điều sáng nay anh cùng Mok cãi nhau lớn như vậy, tôi không chắc đối phương sẽ lại xuất hiện."

"Tôi với cậu đi." Lev nhịn không được: "Một ngày không xuất hiện, tôi sẽ chờ hai ngày, tôi thật muốn xem, rốt cục là ai làm."

Nhoáng một cái đã tới giờ cơm chiều.

Mok cả ngày không nói chuyện với ai, cũng không ra khỏi phòng, thậm chí cả người được mời đến nấu cơm cũng bị anh ta hét đuổi đi rồi.

Giờ lại sắp tới giờ cơm. Mọi người nhìn nhau, sắp phải đối diện với nguy cơ cạn kiệt lương thực.
Điểm này thì cậu ta làm hơi quá rồi.

Tô Hạ đưa máy ảnh cho Kiều Việt: "Thôi để em làm cho."

Phòng bếp trên nền đất badan tuy rằng đơn sơ, nhưng vô cùng sạch sẽ. Chỉ sợ mùa khô dễ cháy, phía trên không dùng cỏ khô để chắn nắng.

Năm giờ chiều, ánh nắng chói chang xuyên qua khe hở chiếu vào người. Tô Hạ nóng đến nỗi một thân đầy mồ hôi, cố gắng cân nhắc nên làm món gì cho mọi người ăn.

Cô chưa bao giờ nấu ăn cho nhiều người như vậy, lúc khuấy muôi còn có chút khẩn trương.

"Còn khá nhiều đậu, đây là...thịt muối và khoai tây?"

Nấu cho mọi người một nồi thịt kho khoai tây kiểu Trung Quốc, cộng thêm đậu xào, cải xào nữa chắc sẽ không thành vấn đề?

Rửa rau, cắt thái, xào rau, Tô Hạ ở trong phòng bếp tuôn mồ hôi như mưa.

Nấu đồ ăn Trung Quốc từ trong ra ngoài bếp đều là khói mù mịt, nhưng mùi thơm cũng từ đó bay ra, cuối cùng đến Ngưu Bối cũng đứng ngồi không yên: "Đồ ăn Trung Quốc thơm vậy sao?"
Kiều Việt ho một tiếng, ngón tay gõ lên bàn một cái, khóe miệng không tự chủ nhếch lên.

Đó đều là do người nhà anh làm.

Cuối cùng bất ngờ được hoan nghênh, đến Tả Vi ở trên lầu cũng bị hấp dẫn đi xuống dưới.

Phòng bếp đã lâu rồi không đổi món, mọi người nhịn không được cũng ăn nhiều hơn một chút.

Tô Hạ đang cầm bát đưa sang cho Kiều Việt nói gì đó, anh mỉm cười cúi đầu, xoa đầu cô tỏ ý khen ngợi: "Thật ngoan."

Tả Vi kêu lên: "Nói cái gì đó?"

Tô Hạ đành phải ngả bài: "Tôi nấu ít đậu, nếm thử một chút đi."

Cô vừa nói xong bỗng lên tinh thần: "Thật ra còn có thể tìm cối xay, gia ra làm sữa đậu nành, còn có thể làm đậu hũ nữa."

Một đám người ngón tay chưa bao giờ dính nước kinh ngạc.

Merrick gảy gảy hạt đậu trong chén: "Đậu hũ, sữa đầu nành đều từ đậu làm ra à? Tôi tưởng mấy thứ này không liên quan gì đến nhau."
Tô Hạ: "..."

Cuối cùng bầu không khí căng thẳng cũng dịu xuống một chút.

Ăn cơm xong, Tô Hạ ngây ngốc nhìn bàn ăn.

Lev lén lút đi qua chỗ cô: "Tô, lần sau xào thịt bò cho chúng tôi có được không?"

"Cá cũng được, cá sông Nile khẳng định ăn rất ngon."

Anh một câu tôi một câu, Tô Hạ choáng váng đầu óc.

"Này." Kiều Việt kéo Tô Hạ đến bên người, từ chối: "Lâu lâu làm còn được, giờ ngày nào cũng muốn cô ấy nấu? Không được."

Tô Hạ xoa xoa bả vai, tựa đầu vào cánh tay anh, ý cười đầy mắt.

Đêm đó, người trong y đội trực tiếp vào kho thuốc, lúc đầu là do Kiều Việt đề nghị, không ngờ ai nên tới đều tới hết.

Chỉ là muốn thử tâm tính một chút, nhưng không nghĩ nhanh như vậy có thể bắt được người.

Vận khí thực tốt.

Gần như lúc trời vừa tối, một thân ảnh nhỏ vọt vào lều. Lev xách người đó lên: "Này."
Đèn pin chiếu qua, mọi người đều kinh ngạc.

Chỉ là một đứa bé hơn tám tuổi. Làn da ngăm đen, môi dày, đôi mắt lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng vẫn rất quật cường.

"Là cháu?" Kiều Việt có chút ấn tượng.

"Ai?"

"Bệnh viêm dạ dày của cháu khỏi chưa?"

Đứa bé ngay từ đầu đã giãy dụa mạnh, lúc thấy Kiều Việt liền chột dạ.

"Tuần trước được chẩn đoán viêm ruột cấp tính," Kiều Việt ngồi xổm xuống, đối mặt với đứa bé: "Cháu đến đây làm gì?"

Đứa bé lại bắt đầu động, cắn mạnh vào tay Lev một cái. Thừa dịp đối phương bị đau, muốn khom người chạy đi.

Kiều Việt lập tức chặn lấy cửa lều, đứa bé không chui ra được.

Lev kéo tay nó, thằng bé lại giãy dụa, trong miệng hùng hùng hổ hổ: "Buông ra, mấy người ngu ngốc này."

Người gấu tức giận bật cười: "Vì sao cháu đến đây trộm thuốc?"
"Không cần ông quan tâm."

"Cháu có tin ta trói cháu vào cửa để mọi người đến xem đứa ăn trộm thuốc không?"

Thằng bé bắt đầu khóc, Lev bịt miệng nó. Chân thằng bé lại đạp loạn lên: "Hu hu hu."

Kiều Việt nắm lấy chân nó: "Nói đi, trong nhà cháu ai bị bệnh?"

Thằng bé bỗng dưng không đạp nữa, ánh mắt tròn vo nhìn anh, như muốn hỏi: "Làm sao chú biết?"

"Ở đằng kia."

Zarrow bé nhỏ ngồi ở ghế phụ la lên, Lev ngồi phía sau cảm thán: "Tôi cảm thấy chúng ta nên vào đội ngũ đại sứ từ thiện thế giới."

Đường vào thôn xóc nảy, đầu anh xóc đụng nóc xe, đau đến nghiến răng.

Kiều Việt quẹo xe vào rồi dừng lại, cửa bên ghế phụ đã mở ra rồi, người đã sớm chạy ra rồi.

"Nhanh lên."

Lev người béo, chạy vài bước liền bị bỏ lại phía sau, đèn pin chiếu hai người Kiều Việt và Zarrow phía trước, cả người không thoải mái lắm: "Chờ tôi."
Không ai chờ ông ta.

Chị gái Zarrow bỗng nhiên bị bệnh, mà hôn lễ của cô ấy hai ngày sau sẽ tiến hành.

Nếu nhà trai biết sức khỏe cô không tốt, lại phải đi tìm bác sĩ, rất có thể sẽ từ hôn, cho nên Zarrow bé nhỏ đành phải nửa đêm chạy đến chỗ y đội trộm thuốc.

Kiều Việt đại khái cũng đoán được, đèn pin vừa chiếu vào gian phòng ở cũ nát, Zarrow kêu lên: "Ở đây này."

Rèm cửa vén lên, Kiều Việt đã ngửi thấy mùi thối rữa.

Dưới ánh đèn pin, một cô gái mặt vàng như nến nằm trên giường, môi khô nứt nẻ.

Mùi là từ trên người cô gái mà ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.