Gả Cho Bác Sĩ Kiều

Chương 44: Kiều lão luyện



Cây này ước chừng cao bằng tòa nhà ba bốn lầu, bầy khỉ ở trên ngọn cây nhảy nhót.

Có lẽ đối bọn nó áo ngực của Tô Hạ là thứ đồ vật hết sức mới lạ, vì thế nó nhanh chóng trở thành bảo bối để bọn khỉ tranh đoạt.

Cô không linh hoạt uyển chuyển như tụi nó, chỉ đành giương mắt chờ mong đứng dưới tàng cây nhìn lên, mỗi lần thấy chúng nó chuyền tay nhau là tim cô lại giật thót.

Thật là! Nếu là thứ khác thì bỏ đi cũng được, nhưng đây là quần áo của cô mà.

Cô bắt đầu nhìn quanh, xem xem có đồ vật nào đủ mạnh hay không, nhỡ đâu mấy con kỉ này đem đồ nội y của cô thảy qua thảy lại trước mặt mấy xe du lịch.

Làm sao sống nổi...

"Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?" Cô tức giận, đi qua đi lại giậm chân.

Kiều Việt thấy cô trông rất sốt ruột, lấy tay xoa cằm cười ha ha.


Ầm một tiếng, trong nháy mắt bọn khỉ đang líu ríu im phăng phắc. Một đám nhìn xuống, leo xuống khỏi tán cây xem, cũng có mấy con bực bội vì tầm nhìn không tốt,

Sau đó là hai mắt trân trối nhìn nhau...

Tô Hạ bắt đầu hoài nghi không biết có phải dùng tần sóng điện của nói chuyện với bạn khỉ kia không...

Có mấy giây mà...

"Khẹt khẹt khẹt..."

Con khỉ đứng trên ngọn dường như đang muốn phát tín hiệu.

Tô Hạ còn đang ngây ngốc đứng dưới tàng cây, Kiều Việt thấy bọn khỉ đang bé cành cây, nhíu mày kéo cô đứng sang bên này.

Đi chưa được mấy bước, một trận mưa cành cây liền rơi xuống, đám khỉ ném liên tục xuống phía dưới.

Trận công kích của bọn khỉ.

Kiều Việt vội kéo Tô Hạ ra đằng trước mình, chắn hết "mưa đạn" đang rơi xuống. Lỗ tai nghe thấy tiếng bọn khỉ đang trèo xuống, anh quay đầu lại nhìn, bọn khỉ đang tụt xuống, đuôi bọn chúng dựng đứng như dấu chấm than.


Giờ thì bất chấp hết: "Mau lên xe."

Hai người chui vào trong xe thở hổn hển, khoảnh khắc vừa đóng cửa lại, Tô Hạ liền nghe tiếng móng tay đang cào lên cánh cửa thép.

Một tiếng dài, bén nhọn, khiến người ta nổi hết da gà.

Bọn khỉ vây quanh chiếc xe.

Bọn chúng trông như thể vừa phát hiện ra một lục địa mới, đứng phía trước náo loạn, mặt dán vào cửa sổ thủy tinh trừng mắt với Tô Hạ. Có mấy con tập kích ở phía sau, không may nhìn qua gương thấy, dọa mình sợ tới mức thót tim.

"Cần gạt nước." Tô Hạ chỉ về phía trước hét lên: "Bọn khỉ đang bẻ cần gạt nước."

Bẻ sắp cong rồi.

Kiều Việt bất đắc dĩ khởi động xe. Tiếng moto làm cho bọn khỉ trở nên cảnh giác hơn.

Anh lại bóp còi, âm thanh đột ngột vang lên khiến cho bọn chúng nhảy xa ra khỏi xe, lui về phía cây cổ thụ.


Thiếu chút nữa thì hỗn chiến rồi, đối thủ lại là bọn khỉ.

Tô Hạ vẫn không thể lấy lại áo ngực của mình, bởi vì bọn khỉ đã ném lên cành cây rồi.

Khóc không ra nước mắt.

Thôi quên đi.

Cô nhắm mắt lại quay đầu đi không nhìn nữa.

Dù sao trên áo cũng không có ghi tên cô.

Kiều Việt lái xe ra xa khu vực cây cổ thụ, lúc này mặt trời đã sớm lên cao.

Một dải hồng vắt ngang qua thảo nguyên, một đầu dừng lại trên đám cỏ, một đầu còn lại biết mất phía chân trời, dưới bầu trời xanh đầy mây trắng rực rỡ nhiều màu sắc.

Nếu như không có chuyện vừa rồi, Tô Hạ sẽ chìm đắm trong khung cảnh to lớn hùng vĩ nơi đây.

Thế nhưng bây giờ khi đã lấy lại tinh thần rồi, trong lòng cô lại cảm thấy trống trải, tất nhiên rồi, dưới váy cô không mặc gì cả...

Làn da ma sát với làn váy, không hiểu sao cô cảm thấy có chút đau.
Bác sĩ Kiều từ đầu đến giờ vẫn cúi đầu cười, cuối cùng dường như không thể nhịn được nữa, gục đầu vào vô lăng, cười đến nỗi bả vai cũng rung lên.

Tô Hạ tức giận dậm chân: "Kiều Việt."

Anh rầu rĩ hừ một tiếng, quay đầu, nhìn thấy Tô hạ lại không nhịn được, bắt đầu cười tiếp.

Đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười đến mức này, khóe miệng cong lên cực kỳ đẹp trai, giống như chàng trai của mặt trời.

Tim bị chậm một nhịp, Tô Hạ đỏ mặt than thở: "Em như thế này làm sao về đây..."

Kiều Việt chậm rãi thu hồi nụ cười, tầm mắt đảo qua thân thể cô.

Nhớ lại tối hôm qua, Tô Hạ lập tức cảnh giác lui sát về phái cửa: "Đừng mà đừng mà."

Còn đau lắm.

Kiều Việt vươn tay nhéo nhéo mặt cô: "Vội cái gì, dù có không mặc người ta cũng không nhìn ra..."

"KIỀU VIỆT."
Tô Hạ quay mặt đi, muốn tìm chỗ xả cục tức này.

Trong lòng cảm thấy mềm mại, Kiều Việt ôm Tô Hạ vào ngực, vui vẻ dỗ dành cô: "Cũng may là mặc váy, anh bế em lên."

Không cần.

Nhiều người như vậy, lại giữa ban ngày, hận không thể hét to lên cho thiên hạ biết hết hay sao?

Chết mất thôi.

Kiều Việt nâng cô lên một chút, mới phát hiện phía sau váy cô, dừng một chút.

"Sao thế?" Cảm thấy ánh mắt anh có chút kỳ lạ, Tô Hạ kéo váy xem.

Vài giọt máu.

Trông vẫn còn mới.

Cô vội vàng ôm bụng, bà dì tới?

Hình như không phải, lần trước mới hết có mười ngày, theo lý thuyết thì không phải bây giờ.

Não cô bừng tĩnh, trong nháy mắt cô hiểu được đây là cái gì, vội vàng muốn lui về phía ghế phụ.

Kiều Việt im lặng cởϊ áσ đưa cho cô, dừng một chút mở miệng nói: "Em khoác vào...Còn nữa, lần sau anh sẽ chú ý nhẹ hơn."
Khuôn mặt trắng nõn của Tô Hạ nhanh chóng đỏ ửng, không nói được lời nào, tay nắm chặt váy, đầu cúi gằm.

Áo đã đưa Tô Hạ rồi, Kiều Việt cởi trần. Từ ngực đến thắt lưng trông thật gợi cảm, cánh tay dựa vào vô lăng, cả người toát ra hơi thở cuồng dã.

Hai má Tô Hạ nóng lên.

Hôm qua hai người đã bộc lộ hết với nhau, dưới ánh lửa nhạt nhòa, còn có tia chớp, cô bị anh nhìn thấu hết thảy, rất lo lắng mình không đủ hoàn mĩ, không đủ để anh liếc mắt một cái.

Hôm nay cô lấy hết dũng khí ngắm anh, cảm thấy được cánh tay anh như có độ ấm.

Giống như cảm giác trên người cô tối hôm qua.

Vì thời tiết nóng bức, thực ra các nam bác sĩ ở lều chữa bệnh cũng rất hay cởi trần.

Cô sẽ không cố ý nhìn, nhưng mấy người này lâu lâu lại đi qua đi lại trước mặt cô, cho nên hầu như cô đã "xem qua" nửa trên của mấy anh bác sĩ nam hết rồi.
Lev là người từ dân tộc chiến đấu điển hình, cơ thể rắn chắc, cánh tay to khỏe, phần cánh tay để lộ ngoài áo bị phơi nắng đỏ ửng, lớp da dưới áo thì lại trắng, nhìn rất kỳ cục. Merrick thích ăn chocolate và đồ ngọt nhiều hơn là tập thể thao, cho nên có thể dùng ba ngấn bụng của mình để khiêu vũ được luôn. Còn Mok thân hình gầy gò cởi trần chỉ thấy toàn xương.

Chỉ có Kiều Việt là ngoại lệ, có nóng thế nào vẫn không cởϊ áσ.

Anh là người sống trong hoàn cảnh tốt vẫn chỉn chu, còn ở nơi điều kiện kém sẽ cố gắng chịu đựng, nhưng chịu đựng cũng là vì muốn duy trì kiên nhẫn của mình.

Ví dụ như anh không cởi trần trước người ngoài, cũng không sợ nóng.

Ví dụ như anh lúc nào cũng sạch sẽ, cho dù điều kiện có khó khăn thế nào đi nữa.

Ví dụ như anh không bao giờ tùy tiện nói cười với người lạ, giống như luôn mang một vẻ xa cách, cũng không bao giờ có ý lấy lòng đối phương.
Những việc mà anh ấy kiên trì làm...

Cô đều thích.

Đường về nhà rộng rãi, không chỉ nhìn thấy được thảo nguyên bao la rộng lớn, mà còn có thể trông thấy đàn hươu cao cổ phía xa xa.

Bọn chúng tụ tập thành nhóm hai, nhóm ba, đang ăn lá cây, có một số con đang chậm rãi tản bộ. Cũng có mấy con lười biếng treo đầu lên cành cây, không biết là bọn chúng đang làm gì.

Nhìn từ xa vẫn cảm thấy bọn chúng rất cao, động tác từ móng chân đến cái cổ dài đều có chút chậm chạp.

Tô Hạ nhìn chằm chằm, có chút lo lắng cho mấy con đang treo đều lên cây.

"Mấy con kia làm sao vậy?"

Cảm giác bọn chúng không động đậy.

Kiều Việt nhìn một cái, cố gắng lái xe ra xa để tránh làm ảnh hưởng đến mấy con thú, nhu7g cũng đủ gần để Tô Hạ có thể nhìn rõ: "Đang ngủ."

"Ngủ?" Tô Hạ cảm thấy buồn cười, động tác này thật là: "Treo cổ lên cây rồi ngủ?"
"Thế em nghĩ bọn chúng sẽ ngủ như thế nào?"

"Nằm sấp, không thì ít ra cũng quỵ gối xuống."

Có ý nghĩa gì ko?

"Cũng có con nằm xuống ngủ, chẳng qua ở đây điều kiện không tốt, chúng phải cảnh giác, đứng ngủ tốt hơn, có thể né tránh nguy hiểm." Hình như bọn thú phát hiện ra điều gì đó, nghểnh tai về phía bên này. Kiều Việt đành lái xe ra xa hơn, dùng cây cối che mắt bọn chúng.

Tô Hạ bắt đầu tò mò, nhịn không được cố gắng nhìn sang, ở bụi rậm ven đường cạnh những cây cao cao có thể nhìn thấy mấy con chuột túi.

Ánh mắt ngập nước.

Tô Hạ từ từ kéo cửa kính lên, để khí nóng khỏi tràn vào, cảm nhận luồng khí mát mẻ từ điều hòa. Cô nhìn đôi mắt kia, nhìn thảo nguyên rộng lớn, nhìn hàng cây, nhìn dải sáng màu hồng đằng chân trời.

Thiên nhiên khiến cho con người ta trầm tĩnh, lắng đọng lại. Trong nháy mắt cảm giác như lòng mình được thanh tẩy, cảm giác trong sạch chưa bao giờ có.
Ma xui quỷ khiến thế nào, trong đầu lại vang lên giọng nói hiền hậu của chú Triệu Trung Tường: "Xuân đi thu đến, phía bắc châu phi lại chào đón những động vật đến di cư..."

Lúc về đến lều chữa bệnh, thời điểm không khéo lắm.

Đoàn người đang vây quanh bàn dài ăn cơm trưa, tiếng động cơ xe việt dã của Kiều Việt khiến nhiều người chú ý. Kiều Việt để Tô Hạ xuống trước, còn mình lái xe vào chỗ râm đậu.

Tô Hạ khoác áo mi của anh, khom người muốn đi về phía phòng ngủ lớn.

Mọi người đều hiểu, đám đàn ông nhìn về phía Kiều Việt ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tị, chỉ có mỗi mình tên Ngưu Bối kia ngốc nghếch không biết gì.

"Hey." Anh ta buông bát vẫy tay chào Tô Hạ: "Cùng ăn cơm luôn đi, phóng viên Tô."

Đáng ra muốn đi khẽ khàng không khiến ai chú ý, gọi hay lắm, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.
Tô Hạ khom người chạy đi, chỉ nghe Tả Vi phía sau nói một câu: "Phóng viên Tô ăn no rồi."

Mọi người ồ lên, Ngưu Bối ù ù cạc cạc: "Ăn no rồi? Ăn cái gì?"

Không biết ai hô lên: "Bác sĩ Kiều đó."

Kiều Việt thản nhiên nhìn lướt qua, có điều mọi người đã sớm phẫn nộ nhắm anh làm mục tiêu, làm gì còn ai sợ uy hϊếp của anh nữa.

Kẻ tung người hứng phối hợp nhịp nhàng, đám đàn ông bị nghẹn sắp chết cũng phá lên cười ha ha.

Tô Hạ trong phòng luống cuống thay quần áo, nghe thấy tiếng cười vang khắp sảnh, cũng không có dũng khí đi ra ngoài.

Cô trốn trong góc, đỏ mặt vội vàng lấy nước tẩy vết máu trên váy, vết máu dần mờ đi thành màu vàng nhạt, cô từ từ kỳ, cảm thấy mọi chuyện trên thế giớ này thật kỳ diệu.

Ví dụ như hôn nhân, ví dụ như quan hệ nam nữ.

Tôi hôm qua lúc đi ra khỏi đây, mình vẫn là một cô gái, trong nháy mắt đã trở thành phụ nữ.
Chưa đầy 24 giờ, đã vượt qua ranh giới của đời người.

Cuối cùng nhịn không được đem hết ra giường ra chậu giặt, giặt cho trắng tinh hết mới thôi.

"Sao không ăn cơm?"

Một bóng dáng hiện ra trước mặt cô.

Tô Hạ chẹo miệng: "Em không đói."

"Anh mang đến cho em đây." Kiều Việt đưa cà mên đã chuẩn bị sẵn cho cô, mở ra bên trong toàn là những món cô thích ăn, còn có một thìa tương ớt.

Rất đặc biệt, làm cô cảm động muốn khóc.

Cô ăn cơm, Kiều Việt an vị ở bên cạnh ngồi xem, nhìn thấy chăn trong chậu, còn có quần áo của mình đã được giặt rồi.

Mỉm cười đầy thỏa mãn.

Anh xoa xoa đầu cô.

"Còn đau không?"

"Phụt." Tô Hạ phun ra.

"Nếu không đau...", anh sờ sờ chóp mũi: "Lần sau lúc anh lái xe, em nhớ đến."

Cắn một miếng khoai tây nhão.

Anh quả thật là một tay lão luyện.

Giữa vợ chồng đó là chuyện bình thường, nhưng bây giờ ngủ chung giường cũng phải lén lút như ăn trộm. Bác sĩ Kiều cân nhắc, lái xe đi dã ngoại cũng không phải là cách, về sau phải nghĩ biện pháp phân phòng ngủ ra.
Đương nhiên suy nghĩ này không thể nói ra. Anh ngồi xổm xuống, lấy tay vò tóc mình.

Tô Hạ cắn đũa: "Sao thế?"

"Tóc dài quá." Anh nhíu mày, có chút ghét bỏ: "Làm sao cắt đây?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.