Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Chương 104



Bàn tay Nguyễn Thu Thu có chút run rẩy, nàng bắt chính mình nhanh chóng bình tĩnh lại, nhanh chóng trị liệu vết thương trên người Khanh Như Ý. 

Thời điểm nàng định truyền linh lực vào trong cơ thể Khanh Như Ý thay cho việc trực tiếp dùng giọt nước chữa trị, thì một chuyện quỷ dị đã xảy ra. 

Những đường vân vốn chỉ giống như một vật thể đã chết, nhưng giờ đây, khi tiếp xúc với linh lực, chúng lại trở nên sống động lạ thường, màu đen nhạt trên đường vân lập tức trở nên sẫm màu, điên cuồng hấp thụ thêm càng nhiều linh lực. 

"A!" Những đường vân bắt đầu uốn éo lan rộng ra như chiếc lá liễu, khiến cho Khanh Như Ý đang bất tỉnh cũng phải kêu lên một tiếng đau đớn. 

Cùng lúc đó, ma cổ ở gần trái tim của Khanh Như Ý lại trở nên hưng phấn khác thường, mỗi nhịp lại nhanh hơn một chút, nhịp đập càng thêm kịch liệt. 

Nguyễn Thu Thu không còn cách nào khác đành lập tức dừng việc truyền linh lực vào trong người Khanh Như Ý, cả người như bị thứ gì đó hấp dẫn đổ về phía trước, bàn tay nàng nhanh chóng đặt lên trên cánh tay của Khanh Như Ý. 

Trên trán Nguyễn Thu Thu đổ đầy mồ hôi lạnh, lông mi đen nhánh của Uyên Quyết nhăn lại, tiến lên phía trước một bước, cầm lấy cổ tay nhỏ bé của thê tử mình. 

"Đừng sợ." Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai, phía sau lưng nàng được chống đỡ bởi lồng ngực ấm áp và quen thuộc, trái tim Nguyễn Thu Thu khẽ run lên, phó thác cơ thể của mình cho Sói xám tiên sinh. 

Nàng không từ bỏ chống cự lại sức hút kì lạ từ trong cơ thể Khanh Như Ý, mà dần dần lùi lại theo ý của Uyên Quyết. 

Toàn bộ quá trình tiêu tốn rất nhiều thời gian, mấy yêu ở một bên theo dõi đã bắt đầu nóng lòng muốn xông lên, nhưng cuối cùng tất cả đều không dám hành động thiếu suy nghĩ vì sợ mình sẽ gây ra rắc rối. 

Vài phút sau, Nguyễn Thu Thu rốt cục cũng rút ra được phần lớn linh lực dưới sự trợ giúp của Sói xám tiên sinh, đường vân trên người Khanh Như Ý cũng không còn ngọ nguậy nữa, chậm rãi biến về như cũ. 

Dù khuôn mặt bà vẫn còn tái nhợt vô cùng, nhưng có vẻ dễ nhìn hơn trước một ít. 

Trong lòng Nguyễn Thu Thu vẫn còn sợ hãi, nàng nhịn không được nhìn xuống tay phải của mình, trên đó trắng tinh, không hề có dấu hiệu bị đường vân kỳ dị nào nhiễm lên. 

Ngay tại thời điểm bị hấp thụ linh lực, Nguyễn Thu Thu thậm chí còn có cảm giác, ma cổ trong cơ thể Như Ý nãi nãi trước đây không có động tĩnh gì, lại muốn ký sinh vào cơ thể nàng. 

Trong đầu đột nhiên xẹt qua ý nghĩ này, khiến nàng nghĩ đến chủ thượng, nghĩ đến mục đích mà chủ thượng phái bà đến, trong nháy mắt, đáy lòng Nguyễn Thu Thu đã hiểu ra mọi chuyện. 

Nàng vội vàng nói với mấy tên yêu đang muốn đi tới đây giúp một tay, giọng nói không khỏi có chút lớn, "Đừng tới đây, tất cả mọi người cách xa Như Ý nãi nãi ra một chút!" 

"Làm sao vậy? Uyên phu nhân?" Đại điêu hết sức bất an hỏi, "Vừa nãy rốt cục đã xảy ra chuyện gì?" 

Trong mắt của bọn họ khi đứng bên ngoài nhìn, Nguyễn Thu Thu đứng ở bên cạnh Khanh Như Ý, kết quả đường vân trên người Khanh Như Ý đột nhiên trở nên sống động, vẻ mặt Nguyễn Thu Thu cũng lập tức nghiêm túc hẳn lên. 

"Là ma cổ." Nguyễn Thu Thu xoay người, giọng điệu nghiêm túc nói, "Nếu như ta đoán không sai, Như Ý nãi nãi bị biến thành như bây giờ chính là do ma cổ trong cơ thể bà đã hút đi tu vi, máu thịt của bà....." 

Nguyễn Thu Thu nói, giọng dần dần nhỏ xuống, nhìn vẻ mặt ngơ ngác và sợ hãi của hai đứa nhỏ Mạc Miêu và Tiểu Bạc Hà, nàng có chút không đành lòng, cuối cùng cũng không nói ra ba chữ "sinh mệnh lực ". 

Tiểu Bạc Hà nước mắt giàn giụa, nhìn về phía Khanh Như Ý đang nằm trên giường đá, trước sau vẫn không nói thành lời. 

Nguyễn Thu Thu trấn an họ, "Đừng lo lắng, ta và phu quân sẽ nghĩ cách. Các ngươi nhớ chú ý không được tới gần bà ấy, rất có thể sẽ bị am cổ ký sinh." 

Bọn họ nghe vậy nhẹ gật đầu, đều ăn ý lui về sau hai bước. 

Nguyễn Thu Thu còn chưa kịp thở phào đã cảm giác được trên cổ tay có hơi đau.

Nàng cúi đầu xuống, phát hiện ra hai cái dấu tai sói trên cổ tay phải hơi đỏ lên, còn mang theo một chút độ nóng, cảm giác đau đớn chính là từ đó phát ra. 

Trong lòng chấn động, Nguyễn Thu Thu lập tức suy đoán được hai cái dấu tai sói này hẳn là có liên quan đến Uyên Quyết, lập tức xoay người lại nhìn biểu cảm trên mặt Sói xám tiên sinh. 

Sói vẫn như trước đứng bên cạnh nàng, đôi mày cong lên, không có biểu hiện gì khác lạ trên gò má tuấn tú của hắn, giống như tất cả chuyện xảy ra vừa rồi không có bất kì ảnh hưởng nào đối với hắn vậy.

Nguyễn Thu Thu kéo tay hắn qua, cẩn thận kiểm tra, trong giọng nói tràn đầy sự lo lắng, "Chàng không sao chứ?" 

Đôi mắt phượng dài hẹp của Uyên Quyết lóe lên sự ấm áp, giọng nói dịu dàng, "Phu nhân, ta không không có việc gì." 

Nguyễn Thu Thu vẫn còn có chút không yên lòng, nhưng việc cấp bách bây giờ là cứu chữa Như Ý nãi nãi và Mạc gia gia, không thể trì hoãn thời gian thêm nữa. 

Nàng vừa ngưng tụ giọt nước chữa trị, vừa quyết định, sau khi tình hình Như Ý nãi nãi và Mạc gia gia chuyển biến tốt đẹp, nàng nhất định phải hỏi thật kỹ, hai cái dấu tai sói ở bên trên cổ tay nàng rốt cuộc là cái gì. 

Khác với lúc trước, dùng giọt nước chữa trị cũng không khiến cho đường vân trên người Khanh Như Ý có biến động gì, nước thấm vào theo miệng vết thương, giảm bớt một ít đau đớn cho bà. 

Nhìn thấy Như Ý nãi nãi khôi phục được một chút, Nguyễn Thu Thu chuyển sang trị liệu cho Mạc gia gia. 

Điều khiến nàng có chút bất ngờ chính là, tuy Mạc gia gia bị thương vô cùng nặng, nhưng sinh mệnh lực lại mạnh hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần. 

Như thể tất cả sinh mệnh lực lực mà Như Ý nãi nãi bị mất đi đều chuyển sang cho ông vậy. 

Mạc gia gia rất yêu Như Ý nãi nãi, nhất định sẽ không có chuyện ông nguyện ý tiếp nhận sinh mệnh lực của bà, cũng không thể nào là Như Ý nãi nãi bắt buộc ông làm vậy? 

Hơn nữa trong quá trình trị liệu, Nguyễn Thu Thu còn phát hiện một thứ có chút kỳ quái. 

Bên trên tai trái của Khanh Như Ý và Mạc gia gia đều có một đường vân kỳ lạ màu đỏ thẫm lúc ẩn lúc hiện. 

Đến khi xử lý xong các vết thương của Khanh Như Ý và Mạc gia gia thì bầu trời bên ngoài đã hửng sáng. 

Tạm thời họ không có nguy hiểm gì đến tính mạng, nàng giao Như Ý nãi nãi và Mạc gia gia cho bọn Tiểu Miêu chăm sóc, sau khi dặn dò một vài thứ cần chú ý, một người một sói không ở lại sơn động của Mạc gia gia nữa mà về lại sơn động của mình nghỉ ngơi. 

Trên đường đi, biểu cảm trên mặt Uyên Quyết vẫn trước sau như một, dường như là sự việc của Như Ý nãi nãi cũng không vượt ngoài dự liệu của hắn.

Mãi cho đến khi một người một sói rửa mặt xong, mỗi người chia ra nằm trên giường đá, định nghỉ ngơi và ngủ bù, Uyên Quyết cũng không nói lời nào về chuyện xảy ra hôm nay. 

Bởi vì linh lực của Nguyễn Thu Thu có chút tiêu hao, nên suy nghĩ của nàng cũng không tính là rõ ràng cho lắm.

Nàng bây giờ rất mệt, mệt đến nỗi chỉ muốn nhanh chóng nghỉ ngơi nhanh nhanh chút thôi.

Nhưng nàng luôn cảm thấy, Sói xám tiên sinh vẫn đang gạt nàng chuyện gì đó. 

Cho dù là đồ ăn có hương vị kỳ quái, hay dấu tai sói bên trên cổ tay nàng bị nóng khi đỏ lên, đường vân màu đỏ thẫm bên trên tai trái của Như Ý nãi nãi và Mạc gia gia giống như một thệ ước bình thường, hoặc là suy nghĩ của hắn về dự định trong tương lai và về ma cổ. 

Những chuyện này, hắn này đều không nói cho nàng biết.

Là vì nàng không thể biết, hay là vì không muốn cho nàng biết? 

Giống như lúc trước, hắn không muốn bị mình phát hiện ra những thứ kia..... cũng như tâm tư nhỏ tự ti của hắn. 

"Phu quân." Nguyễn Thu Thu không lựa chọn chôn toàn bộ nghi hoặc dưới đáy lòng như lúc trước, nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng. 

Uyên Quyết ở nhà nên biến bán yêu hình, ý đồ muốn thê tử bé nhỏ nhà mình chú ý, nghe được giọng nói của Nguyễn Thu Thu tai nhọn run run lên xuống, qua vài giây, mới từ tư thế nằm ngửa chuyển thành nằm nghiêng, hai gò má tuấn tú một nửa chôn ở dưới cánh tay gối đầu, mắt thẳng tắp nhìn sang. 

"Ơi?" 

Bên ngoài sơn động tối mịt, bên trong phòng hơi tối, Nguyễn Thu Thu gần như không nhìn thấy hành động của Uyên Quyết, nàng nghe tiếng nói của phu quân sói trầm thấp từ tính, hai tai lại không khống chế được mà nóng lên. 

Nàng có thể cảm giác được, dù bọn họ không có đắp chung một cái chăn da thú, nhưng khoảng cách giữa hai người lại rất gần nhau, giống như nàng chỉ cần duỗi tay ra là có thể chạm vào hai gò má của hắn. 

Đầu ngón tay của nàng có thể chạm vào đôi mắt, lông mi dài của hắn, lướt qua sống mũi thẳng tắp, dừng lại ở trên đôi môi mỏng mềm mại đã mấy lần cướp đoạt hô hấp của nàng. 

Tên sói này, không biết phải nên hình dung hắn như thế nào nữa, vì nếu so với cô bé Lọ Lem thì cô bé Lọ Lem lại đáng thương hơn hắn nhiều, nếu so hắn với công chúa Bạch Tuyết thì anh sói đây còn có vẻ đẹp hơn cả công chúa Bạch Tuyết. 

Tóc hắn còn đen nhánh hơn màu than, làn da rất trắng, đôi mắt lại còn đỏ hơn cả máu. 

Chỉ tiếc, nàng phải đối mặt với nguy hiểm sắp tới, cũng không có bản lĩnh thay đổi mọi việc. 

Đến bây giờ, cho dù là hiện tại bọn họ đã thân thiết như vậy, nhưng không hiểu sao trong đáy lòng nàng vẫn cảm thấy bất an. 

Trong đầu Nguyễn Thu Thu có rất nhiều suy nghĩ, rõ ràng trong sơn động rất ấm áp nhưng nàng vẫn không nhịn được mà run lên, những nghi ngờ không thể hiểu được cứ cắm chặt trong lòng, nàng lại không biết nên chọn cái nào để hỏi trước. 

"Lạnh sao?" Tầm nhìn vào ban đêm của Sói xám tiên sinh tốt hơn nhiều so với thê tử nhỏ bé của hắn. Bộ dạng run rẩy của Nguyễn Thu Thu phản chiếu rõ ràng trong đôi đồng tử màu máu kia, Uyên Quyết thấy vậy còn tưởng nàng rất lạnh. 

Nguyễn Thu Thu cắn môi, đáy mắt xuất hiện một tầng hơi nước, nàng nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, "Ta không lạnh." 

"Phu quân, chàng biết đường vân trên tay của Như Ý nãi nãi cùvàng Mạc gia gia là gì không?" Nguyễn Thu Thu hỏi. 

Uyên Quyết khẽ khựng người lại, lông mi dài khẽ run, không nói gì. 

Không khí lâm vào một mảnh yên tĩnh, trầm mặc. 

Nguyễn Thu Thu nắm chặt tay, rất kiên nhẫn chờ đợi, đã qua vài giây, nàng mới nghe được câu trả lời của Uyên Quyết. 

Nàng nghe được trong giọng nói của Uyên Quyết tràn đầy sự đấu tranh cùng do dự, cuối cùng hóa thành một khối cảm xúc phức tạp, "Là thành khế, sau khi thành khế sẽ hiện lên ấn ký." 

Nguyễn Thu Thu hơi mở to mắt, câu trả lời này đúng là nằm ngoài dự đoán của nàng. 

Nàng vốn suy đoán rằng, đường vân màu đỏ thẫm kia là một loại cấm thuật cưỡng ép cho đi sinh mạng. 

Nàng biết, trên đại lục yêu tộc này, ngoại trừ bình thường thành thân, còn có một loại quan hệ thân thiết hơn cả quan hệ phu thê, đó chính là thành khế. 

Thành khế là một loại ước định cực kì bá đạo, hai người khi lựa chọn ký kết thành khế, sinh mệnh của hai người sẽ được cộng hưởng lại, vĩnh viễn không thể phản bội nhau. 

Điều kiện nghiêm khắc như vậy, gần như toàn bộ Yêu tộc đều phản đối thành khế này. 

Ở trong một thế giới có tỉ lệ tử vong cao như thế này, căn bản sẽ không có tình yêu hoặc ai đó vì tình yêu mà lựa chọn buộc chặt tính mạng của mình với người khác, ký kết một cái thệ ước như vậy cả. 

Mọi người bình thường đều sẽ chỉ chọn thành thân, chứ không chọn thành khế. 

Bởi vậy, Nguyễn Thu Thu mặc dù cũng có nghĩ qua khả năng đó là thành khế, nhưng cũng không suy xét nhiều về nó. 

Bây giờ lại nghe đó chính là thành khế, trong đầu có một thứ gì đó bắt đầu trở nên rõ ràng.

Sinh mệnh của Mạc gia gia cũng đã sắp kết thúc, lúc trước Như Ý nãi nãi tính toán đợi đến khi giải quyết ma cổ trong cơ thể rồi mới thành khế với ông. 

Hiện tại, thành khế có hai khả năng, một là Như Ý nãi nãi đột nhiên nghĩ thoáng rồi. 

Hai là đúng lúc Mạc gia gia đi tìm Như Ý nãi nãi thì không cẩn thận bị ma cổ hấp thụ hơn nửa sinh mệnh lực, đến khi cận kề cái chết, Như Ý nãi nãi vì cứu ông nên mới đành lựa chọn cách này. 

Nguyễn Thu Thu suy tư đơn giản một lát, cảm thấy khả năng thứ hai càng sát gần với sự thật chân tướng hơn. 

Bản thân Như Ý nãi nãi đã rất mạnh mẽ, bán ma bán yêu, cho dù rất nhiều sinh mệnh lực bị ép ra trong một thời gian ngắn và bị phân đến một cơ thể nào khác, thì so với Mạc gia gia, bà vẫn mạnh hơn rất nhiều. 

Hơn nữa, tuy sinh mệnh hai người cộng hưởng với nhau, nhưng cũng không phải là cổng hưởng cả nỗi đau. Điều này cũng có thể giải thích vì sao mà sắc mặt Như Ý nãi nãi còn kém hơn rất nhiều so với sắc mặt Mạc gia gia. 

Nguyễn Thu Thu càng nghĩ càng thấy hiểu rõ hơn về những điều này, trong lòng lại cảm thấy một trận mưa gió sắp nổi lên. 

Vẫn còn một đoạn thời gian nữa mới kết thúc mùa đông, nhưng rất rõ ràng, chủ thượng của Khanh Như Ý đã không định chờ đợi nữa. 

Lúc trước Nguyễn Thu Thu đã đoán ra ma cổ kia nhất định không phải vật gì tốt, hôm nay sau khi nhìn thấy ma cổ kia càng làm nàng cảm thấy sợ hãi. 

Nàng thậm chí còn cảm thấy được, có lẽ ngày từ đầu, nhiệm vụ của Như Ý nãi nãi ngoại trừ giám thị nàng và Sói xám tiên sinh, còn có một nhiệm vụ đó chính là đưa ma cổ đó vào trong cơ thể của Uyên Quyết. 

Nghĩ đến đây, Nguyễn Thu Thu cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, thân thể vốn đã run rẩy giờ đây lại càng run rẩy hơn nữa. 

Uyên Quyết nhìn thấy thê tử nhỏ bé nhà mình đột nhiên rưng rưng mắt đẫm lệ, còn tưởng rằng nàng khóc thành như vậy là bởi vì mình không thành khế với nàng nên nàng mới cảm thấy buồn lòng. 

Đáy lòng tràn ngập cảm giác đắng chát đau đớn, Uyên Quyết duỗi cánh tay dài kéo cổ tay Nguyễn Thu Thu khiến thân thể nàng nghiêng về phía trước, thoáng dùng lực một cái đã kéo phu nhân nhỏ bé vẫn còn đang suy tư nên làm thế nào để vượt qua cửa ải khó khăn vào trong chăn của mình. 

Nguyễn Thu Thu ".......??" 

Mãi cho đến khi mặt bị ép vào lồng ngực của hắn, Nguyễn Thu Thu vẫn chưa lấy lại được tinh thần. 

Lông mi có chút ướt của nàng quét qua làn da của Uyên Quyết, khiến hắn run rẩy vì từng đợt xúc cảm. 

Vì vậy Nguyễn Thu Thu cảm thấy mình lại bị ôm chặt hơn. 

Qua một hồi lâu nàng mới phản ứng lại những chuyện đã xảy ra, bị ôm chặt quá khiến nàng có chút chóng mặt, lại hơi sợ Uyên Quyết ngày thường vô cùng kín đáo lại có thể làm ra hành động này, "Phu quân?" 

Nguyễn Thu Thu gọi hắn một tiếng, hơi thở ấm áp phả qua yết hầu, chàng sói cảm giác mình sắp chìm đắm vào trong hơi thở của nàng, không thoát ra được, hắn cố gắng khắc chế chuyển động cao thấp của yết hầu, giọng nói khàn khàn, "Ơi." 

Cánh tay dài của hắn ôm chặt lấy nàng, khẽ vỗ về phía sau lưng Nguyễn Thu Thu vẫn còn đang khẽ run, "Vì sao nàng lại khóc?" 

Đồng tử Nguyễn Thu Thu mở lớn, cảm giác được có dòng chất lỏng ấm áp từ khóe mắt nàng rơi xuống, hai gò má và vành tai dường như nóng hơn bình thường rất nhiều, ngay cả hô hấp cũng không được bình ổn, nàng bây giờ mới ý thức được mình không biết đã khóc từ bao giờ. 

Nguyễn Thu Thu còn chưa nghĩ ra nên trả lời câu hỏi chí mạng của cái tên sói không hiểu chuyện gì đang xảy ra này như thế nào, thì chợt nghe thấy hắn thận trọng ngập ngừng hỏi, "Có phải là vì ta không thành khế cùng nàng không?" 

Nguyễn Thu Thu "..........."??? 

Nàng khóc thật sự không phải là vì điều này. 

Những giọt nước mắt chuẩn bị tuôn ra ngoài của nàng vì một câu nói này của Sói xám tiên sinh mà nuốt trở lại. Nguyễn Thu Thu thở dài, không biết là bởi vì không nói nên lời mà không khóc nữa hay là vì sự trì độn của chàng sói làm cho nàng tức không khóc nổi nữa. 

Nàng cũng không muốn nói chuyện, trong lòng tràn ngập lửa giận khó chịu, điều này làm nàng rất không vui, vì vậy nàng dứt khoát chui cả người vào trong chăn da thú của Uyên Quyết, vùi cả người vào trong vòng tay của hắn, lắng nghe tiếng tim đập của hắn, sau đó nàng cứ thế rơi vào mộng đẹp trong vô thức. 

Chàng sói ngốc vẫn còn muốn thăm dò tiếp, chờ đợi câu trả lời của thê tử bé nhỏ nhà hắn, về sau lại phát hiện Nguyễn Thu Thu đã ngủ khiến hắn cứng đờ cả người, chỉ đành bất lực mỉm cười. 

Rất nhiều cảm xúc phức tạp lướt qua trong đồng tử đỏ thẫm của hắn, đôi mắt sâu hun hút khiến người khác khó thấy được hắn đang nghĩ gì. 

Một lúc lâu sau, Uyên Quyết mới trở lại bình thường, vứt bỏ toàn bộ suy nghĩ lung tung, đồng tử một lần nữa lại trở nên trong sáng, như Sói xám tiên sinh lúc trước. 

Hắn hơi cúi đầu xuống, hôn lên trán Nguyễn Thu Thu một cái, như thể một tín đồ đang hôn vị thần duy nhất trong đời mình. 

Sơn động chìm vào bóng tối tĩnh mịch, lúc này dường như tất cả lo lắng đều hoàn toàn bị cách trở ở bên ngoài. 

Chỉ là sự yên tĩnh này kéo dài không lâu, hơn một canh giờ sau, Uyên Quyết như đã nhận ra điều gì đó, hắn nhẹ nhàng buông thê tử ra khỏi lồng ngực hắn, phủ thêm một chiếc áo choàng màu trắng nhạt, rồi nhanh chóng chống gậy rời khỏi sơn động. 

Một lúc sau, từ bên ngoài sơn động truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của Tiểu Ngư. 

"Thu Thu tỷ! Thu Thu tỷ!" 

Nguyễn Thu Thu nhọc nhằn mở mắt ra, chui từ trong chăn ra, bây giờ nàng mới phát hiện Sói xám tiên sinh không biết đã rời giường từ lúc nào, cũng không có ở trong sơn động. 

Bên ngoài sơn động truyền đến tiếng gào của Tiểu Ngư, Nguyễn Thu Thu rất nhanh tỉnh táo lại, vội vàng mặc quần áo tử tế rồi chạy ra ngoài. 

"Làm sao vậy?" Nguyễn Thu Thu kéo cửa gỗ ra, trông thấy Tiểu Ngư đang đứng ở trước cửa chờ nàng. 

"Tộc trưởng gia gia! Tộc trưởng gia gia được tỷ phu cứu về rồi." Tiểu Ngư vội vàng nói. 

Nguyễn Thu Thu: "Cái gì?" 

Sói xám tiên sinh không phải là đang nghỉ ngơi sao? Chàng cảm nhận được cái gì sao? 

"Đệ đợi ta một lát." Nguyễn Thu Thu nói với Tiểu Ngư một câu rồi chạy về sơn động mang theo một vài đồ dự trữ và thảo dược, sau đó cùng Tiểu Ngư chạy về hướng nahf Mạc gia gia. 

Trên đường đi, nàng cũng đã hiểu rõ hết mọi tình hình.

Gấu trúc gia gia bị thương cũng không tính là nghiêm trọng, không phải là bị công kích, mà là bởi vì trong lúc tu bổ kết giới bị quá sức, thế nên lúc tu bổ xong đã ngất xỉu trong đống tuyết. Sau đó được Uyên Quyết phát hiện, hắn vội đưa ông trở về cấp cứu, cũng không có trở ngại gì. 

"May quá." Nguyễn Thu Thu lau mồ hôi lạnh, nàng thật sự rất lo lắng cấm địa phía sau núi lại xảy ra chuyện gì, nếu là loạn trong giặc ngoài, bọn họ thật sự không gánh nổi sự việc này. 

"Đúng rồi, Thu Thu tỷ." Tiểu Ngư lại nói, "Trong lúc tỷ ngủ, có rất nhiều yêu đã đến bộ lạc của chúng ta." 

"Hả?" Trái tim vừa mới buông lỏng của Nguyễn Thu Thu lại bị nhấc lên, nàng vội vàng hỏi, "Bộ lạc nào thế?" 

"Là bộ lạc Sa Tộc, hình như là đến tìm Điền Tú ca ca." Tiểu Ngư nói. 

"Nhưng mà......" Sắc mặt Tiểu Ngư có chút khó coi. 

Nguyễn Thu Thu cau mày nói, "Làm sao vậy?" 

"Những con hồng điêu ấy dường như đã bị tổn thất vô cùng nặng nề, đều bị thương." Tiểu Ngư hít mũi một cái, "Tuy nói là đến tìm đại điêu ca ca, nhưng lại giống như là đến để nhờ vả thì đúng hơn......" 

Nguyễn Thu Thu nghe xong lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, nghĩ thầm hai ngày nay trôi qua thật sự rất náo nhiệt, nhất thời cũng chưa có bình tĩnh được. 

Nguyễn Thu Thu lại hỏi thêm một ít chi tiết. Trong lúc cùng Tiểu Ngư nói chuyện, hai người đã gần đến sơn động của Mạc gia gia. 

Nguyễn Thu Thu từ rất xa đã trông thấy một đám hồng điêu trông rất thảm hại nhưng vẫn rất khí phách đứng trước cửa sơn động. 

Trên mặt đất trước cửa sơn động tràn ngập những thứ đồ vật như những tấm ván gỗ cùng rất nhiều da thú. Rất nhiều đại bàng lớn giống Điền Tú và cũng có đại bàng nhỏ, tất cả đều không để ý hình tượng mà nằm rạp trên mặt đất. 

Trên lưng bọn hắn cõng phần lớn da thú được bao bọc cẩn thận, cũng có cái đã bị rách, đồ vật rơi lả tả đầy đất, tình hình hỗn loạn không ai quản lý. 

Ngoại trừ những thứ đồ này, thứ làm người ta khó chịu hơn chính là những vết thương trên người họ. 

Vài người bị gãy cánh, phần bụng còn bị đục một lỗ hổng lớn, Nguyễn Thu Thu thậm chí còn nhìn thấy một con đại bàng nhỏ chỉ có một chân, chân kia đã không còn nữa, mỏ nhỏ non nớt kêu một tiếng "cô...cô…" đầy đau đớn, nước mắt đầm đìa lăn xuống từ đôi mắt to tròn màu nâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.