Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Chương 122: Ma Vương của nàng (2)



Lục Tử Nhiễm vô cùng kinh ngạc, gương mặt tuấn lãng nháy mắt trở nên vô cùng dữ tợn, Ngưu Nguyệt thấy vậy, không chịu được nhăn nhăn mày. Dù sao từ trước đến nay ở trước mặt nàng ta Lục Tử Nhiễm ngụy trang rất tốt, xưa nay sẽ không lộ ra loại vẻ mặt này, làm Ngưu Nguyệt cảm thấy, có lẽ là mình nhìn lầm.

"Tử nhiễm, chàng sao thế?" Nghĩ đến trong khoảng thời gian này Lục Tử Nhiễm đối với mình vẫn luôn nhu tình mật ý, Ngưu Nguyệt vẫn là đè xuống lửa giận vì vừa bị mắng một trận, nhẫn nại hỏi han hắn.

Lục Tử Nhiễm cũng ý thức được nét mặt của mình có chút khó coi, đối diện với ánh mắt của Ngưu Nguyệt, chỉ là cúi đầu, nắm chặt bàn tay, ngữ khí vừa sa sút vừa thống khổ, "Uyên Quyết, cái tên này, giống hệt tên con lang yêu lúc trước đả thương ta."

Vành mắt Lục Tử Nhiễm ửng đỏ, như phải chịu tủi nhục rất lớn, bóp méo sự thật: "Lúc ấy bộ lạc chúng ta có một nhân loại bị gả cho hắn, ta có lòng tốt tới hỏi thăm, không ngờ..."

Giọng Lục Tử Nhiễm mang theo một chút nghẹn ngào, một con sư yêu đực, vậy mà rất thành công ngụy trang mình thành dáng vẻ của một tên ẻo lả "Nữ nhân kia bị hắn ăn ngay cả xương cốt cũng không còn."

Ngưu Nguyệt thích nhất là mấy tên nam yêu bên ngoài cường đại anh tuấn, ở trước mặt mình lại là kiểu nhỏ yếu đáng thương này, lập tức lòng mềm nhũn ra, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Lục Tử Nhiễm, tựa đầu ở trên vai hắn, an ủi "Đừng suy nghĩ nữa, có lẽ chỉ là trùng tên thôi. Ta còn chưa nghe nói qua yêu tộc có thể thành Ma Vương đâu ~ khẳng định chỉ là trùng tên."

Nếu như là bình thường, Ngưu Nguyệt mới không thèm quản có phải trùng tên hay không, khẳng định sẽ tự tin mà nói, "Dám đắc tội người của ta, ta đi giúp chàng phanh thây hắn ra!" Nhưng làm sao đối phương là Ma Vương, bát giai trở lên cường đại tồn tại, tùy tiện động động ngón tay liền có thể điều động toàn bộ Ma Giới toàn bộ lực lượng, muốn nghiền ép nàng, so nghiền chết một con kiến còn đơn giản.

Nhưng bây giờ nàng ta không có cái tự tin nói mình có thể đánh được Ma Vương, huống chi, bây giờ nàng ta đã tự thân khó đảm bảo, có thể sống đến lúc đó được hay không cũng rất khó nói.

Nghĩ như vậy, dù là Ngưu Nguyệt có tính cách mạnh mẽ như thế, cũng không nhịn được có chút khổ sở, nàng ta ngẩng đầu, nhìn Lục Tử Nhiễm gương mặt tái nhợt, dưới đáy lòng ngầm hạ quyết tâm "Tử Nhiễm."

Lục Tử Nhiễm đáy lòng xẹt qua rất nhiều suy nghĩ muốn bỏ rơi Ngưu Nguyệt để bỏ trốn, nhưng ngoại mặt cũng không nói gì, vẫn ấm áp và dịu dàng như cũ, cưng chiều nói "Ừm?"

"Ngươi đi đi." Ngưu Nguyệt hạ quyết tâm, bỗng nhiên đẩy Lục Tử Nhiễm ra, đáy mắt tràn đầy quyết tuyệt, biểu cảm thống khổ bi thương, nhưng vẫn mạnh miệng "Mặc kệ Ma Vương có phải là kẻ thù trước đây của ngươi hay không, bây giờ ta đều đã..."

Nàng thay đổi hẳn thái độ, "Ta đều đã chơi chán ngươi rồi, ngươi không cần phải đi theo ta nữa."

Đáy mắt Lục Tử Nhiễm lướt qua sự kinh ngạc, hắn không ngờ Ngưu Nguyệt sẽ chủ động đuổi đi, đáy lòng lập tức có chút phức tạp.

Hắn vốn cho là ma vật sẽ không có tình cảm sâu đậm bằng yêu tộc, chỉ biết hưởng thụ dục vọng, nhưng vào lúc gặp phải hoàn cảnh khó khăn, thái độ của Ngưu Nguyệt và Nhu Nguyệt Nhiêu hoàn toàn khác biệt, cũng làm cho dưới đáy lòng hắn sinh ra một tia áy náy.

Nhưng, cũng chỉ có một chút mà thôi.

Lục Tử Nhiễm là một con sư tử rất ích kỷ, lúc này cũng thuận theo nàng ta biểu diễn, "A Nguyệt, nàng..."

Hắn nói nghẹn ngào, như thể vừa nghe chuyện gì đó đau khổ lắm khiến hắn không thể nào tiếp thu được.

Ngưu Nguyệt cũng rất đau lòng, nhưng nàng ta không muốn để cho nam yêu mà mình yêu thích phải chết cùng mình, thái độ rất kiên quyết "Ngươi đi đi, bây giờ thông đạo không gian trở về đại lục yêu tộc hẳn là vẫn chưa đóng đâu."

"Cám ơn ngươi trong khoảng thời gian qua đã ở bên ta, về sau chúng ta cũng không cần gặp lại nữa." Ngưu Nguyệt nghẹn ngào nói.

Thật ra đáy lòng nàng ta vẫn là khát vọng, khát vọng Lục Tử Nhiễm có thể ở tại bên người mình.

Ma vật bọn họ có một cái truyền thuyết, nếu như chết cùng một chỗ, tro cốt tương dung, rất có thể đời sau sẽ được gặp nhau lần nữa.

Lục Tử Nhiễm chỉ là xa xa nhìn qua nàng ta, yên lặng rơi lệ, bày ra dáng vẻ đang vô cùng vô cùng đau đớn, "Được, ta hiểu rồi."

Hắn quay người rời đi, mãi cho đến biến mất trong tầm mắt Ngưu Nguyệt, đều cũng không hề quay đầu lại.

Ngưu Nguyệt nhìn theo hắn rời đi, đáy lòng luôn có một loại cảm giác không nói được thành lời, nhưng nàng ta lại không có thời gian để buồn bã, bởi vì truyền âm lệnh lại một lần vang lên, giọng của Ưng thống lĩnh phá không truyền đến "Móa, Ngưu Nguyệt, sao ngươi còn chưa tới? Chủ thượng nói, cho ngươi thêm một khắc cuối cùng, không đến Ma Cung, thì đợi ma cổ phát tác mà chết đi."

Ngưu Nguyệt lau nước mắt, gầm nhẹ một tiếng, toàn thân bỗng nhiên căng phồng lên, tại nguyên chỗ huyễn hóa thành một con ma vật sừng trâu cao năm mét mười mấy mét dài, toàn thân bao bọc bởi làn da cứng rắn như sừng, cấp tốc chạy đi.

Mặc Tịch trong Ma Cung, Thượng Ma Uyên,

Bốn phía khắp nơi đều trồng những cây màu đỏ, hình dạng giống như lưỡi cưa dựng ngược, phía trên vô số thi thể yêu tộc, một đường kéo dài, tạo thành huyết vụ dày đặc.

Nhất là trên hai cái cây ở gần Ma Cung, tất cả đều là thi thể của những hồng điêu mới treo lên.

Máu thịt của những hồng điêu thực lực cường đại đã bị Mặc Tịch hấp thụ hết, chỉ còn lại một ít thi thể già yếu còn chưa bị ăn sạch.

Ngưu Nguyệt một đường phi nước đại, lúc đến bụng đã đói kêu vang, tiện tay nuốt thi thể một con tiểu hồng điêu, hóa thành hình người cất bước tiến vào Ma Cung.

Nói là Ma Cung, thật ra cũng chỉ là một nơi dùng một loại khoáng thạch đặc thù của Ma Giới xây dựng, nếu như dùng ánh mắt hiện đại để đánh giá, cũng không đủ khí phái, nhưng ở Thượng Ma Uyên, cũng đã là nơi rất rộng lớn rồi.

Ngoài cửa có rất nhiều ma vật cấp bốn canh giữ, Ngưu Nguyệt đi vào đại điện, lập tức quỳ trên mặt đất, lại liên tiếp tự đánh mình mấy bạt tai, "Chủ thượng, rất xin lỗi, Ngưu Nguyệt tới chậm."

Nàng ta căn bản không dám ngẩng đầu, cũng không dám nhú hai cặp sừng của mình lên, chỉ ngoan ngoãn cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt đất lạnh như băng hoa văn không quá phức tạp.

Ưng thống lĩnh có ngoại hình giống trung niên nam nhân hung ác nham hiểm, thấy Ngưu Nguyệt vội vàng chạy đến, trên mặt còn mang theo một chút vết máu yêu tộc, lập tức giận không chỗ phát tiết, hung hăng trừng nàng ta một cái, hừ một tiếng "Chủ thượng, xử trí nàng ta đi."

Nghe Ưng thống lĩnh nói vậy, trong không gian yên tĩnh vang lên một tiếng cười nhẹ nhàng.

Vị trí cao nhất, một ma vật sắc mặt trắng bệch đang ngồi, toàn thân bao bọc bởi huyết vụ, hắn nhìn qua rất giống nhân loại, một mái tóc ngắn màu đen, lông mày dữ tợn, một đôi mắt đen nhánh, giống như là không có đồng tử, trên da trải rộng đường vân quỷ dị.

Hắn ta mặc bộ đồ màu trắng, khóe môi nở nụ cười, mặc dù cười, nhưng mà nhìn còn khó coi hơn cả khóc, sát ý ngưng tụ ở chung quanh vương tọa hắn ta ngồi, khiến ma vật hai bên trái phải đều không dám tới gần.

"Ngưu Nguyệt, ngươi tới chậm." Mặc Tịch vuốt vuốt một cái vật thể hình cầu đen nhánh trong tay, vật thể hình cầu kia lớn chừng nắm tay, bên trong giống như đang phong ấn thứ gì đó, đang thình thịch nhảy lên.

"Thuộc hạ biết sai." Ngưu Nguyệt toàn thân run rẩy, lưng và trán đều là mồ hôi lạnh, "Khẩn cầu chủ thượng trách phạt."

"Hừ." Mặc Tịch lại cười một tiếng, ngữ khí nhu hòa, mờ mịt giống như là một mảnh hư ảo, "Ngươi biết, ta không thích nhất là có ma vật đến trễ."

Hắn ta nói xong, nhẹ nhàng bóp vật thể hình cầu màu đen trong tay kia, nụ cười trên mặt càng thêm nồng đậm, nỏi nhỏ "Nhưng luôn có ma vật, không chịu nghe lời nha."

Hắn bóp một chút vật thể hình cầu màu đen trong tay, sắc mặt Ngưu Nguyệt lại tái nhợt thêm một phần.

Mặc Tịch đột nhiên dùng sức bóp vật thể hình cầu màu đen kia một cái, Ngưu Nguyệt trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, kinh sợ dùng ống tay áo lau đi. Nàng ta mở miệng muốn nói chuyện, lại một chữ cũng nói không nên lời.

"Thôi được." Mặc Tịch ước chừng là cảm thấy không có gì thú vị, không để ý Ngưu Nguyệt quỳ trên mặt đất nữa, ho khan hai tiếng, ngữ khí bất thiện chuyển chủ đề, tựa hồ rất không thèm để ý "Ma Vương mới đản sinh, tên là Uyên Quyết?"

Ưng thống lĩnh nói, "Bẩm chủ thượng, đúng vậy, hai ngày trước hắn đột nhiên xuất hiện tại một chỗ đất chết ở Hạ Ma Uyên, cùng xuất hiện còn cò núi Cấm Bảo đã biến mất mấy trăm năm, có vẻ như..."

Ưng thống lĩnh nói tới đây thì không dám nói tiếp nữa.

Nhưng tất cả ma vật cao cấp có mặt đều hiểu ý hắn ta, cái này rất giống Ma Vương tiền nhiệm đáng sợ bảy trăm năm trước.

"Hừ." Mặc Tịch cười lạnh một tiếng, nhếch môi cười, "Uyên Quyết... Cái tên này, sao nghe giống tên của thức ăn của ta như vậy?"

"Yếm thống lĩnh, ta nhớ, ban đầu là ngươi và Yến thống lĩnh suất lĩnh thú triều, đến bộ lạc Viêm Lang cắn tàn con sói con tên là Uyên Quyết kia, đúng không?" Mặc Tịch nói, "Về sau, đề nghị để Khanh Như Ý đi giám thị ma vật, cũng là ngươi?"

Yếm thống lĩnh nghe hắn ta nói vậy, mồ hôi lạnh đều toát ra, nói chuyện đều có chút lắp bắp "Dạ, dạ, chủ thượng."

Hắn ta bịch một cái quỳ trên mặt đất, "Chủ thượng, nhất định chỉ là cùng tên."

"Ha ha." Mặc Tịch bật cười một tiếng, cũng không có dự định truy cứu trách nhiệm, chỉ là nói, "Hiện mười vạn đại quân ma vật đang tấn công chúng ta, thực lực mạnh hơn rất nhiều so với ba vạn ma vật ta vất vả bồi dưỡng ra, ta cũng không định khai chiến với Ma Vương."

"Nhưng..." Ưng thống lĩnh mặt lộ vẻ kinh ngạc, vừa muốn nói gì, đã bị Mặc Tịch nhàn nhạt nhìn lướt qua, lập tức không nói thêm gì nữa.

"Bây giờ gọi các ngươi đến, chính là muốn hỏi các ngươi có nguyện ý từ bỏ tất cả mọi thứ hiện tại, đi theo ta cùng chạy đến tầng dưới chót vực sâu, có lẽ còn có một chút hi vọng sống." Mặc Tịch bình thản nói, "Ba vạn ma vật bên ngoài kia, chỉ là dùng để kéo dài thời gian mà thôi."

Ánh mắt hắn ta đảo qua chúng ma vật, cười cười, ngữ khí rất nhẹ, "Không nguyện ý, cũng không sao, ta sẽ không ép buộc các ngươi, ta sẽ trả tự do cho các ngươi."

Mặc Tịch ngữ khí rất nhẹ nhàng, nụ cười trên mặt cũng càng thêm nồng đậm, thật giống như, hắn ta là thật tâm muốn thả bọn họ đi.

Ngưu Nguyệt quỳ trên mặt đất, khống chế không nổi càng ngày càng run rẩy.

Nàng ta biết, nàng chủ thượng hoàn toàn chính là một ma vật cao cấp trời sinh không có cảm tình. Mục đích sống của hắn ta, tựa hồ chính là vì để khống chế càng nhiều ma vật hơn nữa.

Không ngừng mạnh lên mạnh lên mạnh lên, thứ duy nhất có thể khiến hắn ta cảm thấy vui sướng, chính là khoái cảm lúc giết chóc, và vui vẻ lúc nuôi dưỡng "Quả Thực".

Vật thể hình cầu màu đen trông rất bình thường trong tay hắn kia, là thu hoạch lớn nhất trong hai trăm năm cuộc đời của hắn ta.

Dùng yêu hạch một con sói vừa mới đột phá cấp bảy rất có thể sẽ trở thành Yêu Vương của lang tộc Tinh Nguyệt, chuyển hóa thành ma cổ.

Lúc trước, Mặc Tịch thừa dịp lang yêu kia vừa đột phá suy yếu, mở thông đạo không gian, đầu tiên là giết chết phu nhân nửa người nửa ma của Lang Vương kia, tiếp theo đó ở ngay trước mặt con sói đang đau khổ tuyệt vọng kia, móc trái tim của nàng ra ăn sống.

Hắn ta đánh con kia lang yêu kia nửa chết nửa sống, vừa đào ra trái tim của hắn vừa cười nói, "Nghe nói ngươi còn có con trai."

"Trái tim của hắn, có thể nào mỹ vị như trái tim của cha mẹ hắn không?"

Lúc ấy đầy đất đều là máu tươi, toàn bộ lang tộc Tinh Nguyệt cơ hồ bị ma vật Mặc Tịch mang tới tàn sát hầu như không còn.

Mặc Tịch gọi lần tàn sát ấy là "săn bắn".

Là ma vật săn bắn yêu tộc.

Lúc ấy nàng ta cũng đi, chỉ là thực lực nhỏ yếu, chỉ ở trong một đội ngũ nhỏ, không thể đánh thắng một đôi vợ chồng nhân tộc, chỉ làm bọn họ bị thương nặng, trơ mắt nhìn bọn họ ôm một tiểu nữ hài và một con sói con, lao vào loạn lưu không gian đã bắt đầu xuất hiện hỗn loạn.

Cơ hồ không có sinh vật gì có thể sống sót trong loạn lưu không gian, cho nên nàng ta cũng bởi vậy mà không bị trách mắng.

Nhưng cũng chính bởi vì trận giết chóc kia, nàng ta cũng mới hiểu ra, chủ thượng của họ tuyệt đối không thể thả bọn họ còn sống rời đi giống như những gì hắn ta nói.

Nếu như bây giờ có bất kỳ ma vật biểu hiện ra một chút không nguyện ý, chỉ sợ đều sẽ bị hắn trực tiếp bóp chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.