Gió tuyết làm mơ hồ tầm nhìn, Nguyễn Thu Thu nâng tay nắm cốt đao lên, xoa xoa đôi mắt dính phải một chút bông tuyết.
Nàng đi về phía trước hai bước, khom người xuống.
Ánh lửa lan đến gần, dưới ánh sáng chập chờn, nàng thấy rõ dáng vẻ của lão sói xám tiên sinh
- ---Y ngồi ở dưới rễ cây tùng, dựa vào thân cây, cả người rơi đầy tuyết đọng.
Nàng đến gần một chút, ánh lửa mang nhiệt độ hòa tan bông tuyết trên lông mi dài của y, chúng biến thành từng giọt nước, theo khóe mắt y chảy xuống.
Giọt nước sạch sẽ một đường lướt qua những chỗ vết thương bị nọc độc ăn mòn trên mặt y, theo lốm đốm màu đen chằng chịt, biến thành máu loãng hỗn tạp dơ bẩn rơi xuống.
Đôi tai lông nhung trên đầu lão sói xám tiên sinh rũ xuống, đầu nhọn chắc là cũng bị nọc độc ăn mòn, vừa trọc lại xấu.
Cũng không biết là y có ngốc hay không, ở chỗ tuyết rơi đầy trời này, vẫn còn duy trì hình người.
Trong lòng bàn tay bị đông lạnh tím đỏ của lão sói xám tiên sinh đang nắm chặt một thứ giống như móng nhọn, Nguyễn Thu Thu nhìn một cái liền nhận ra, đó là bộ phận bén nhọn nhất trên đuôi của Ma vật.
Nhớ đến con Ma vật dữ tợn đáng sợ vừa rồi, Nguyễn Thu Thu còn có cái gì không hiểu.
Sói đần này, chắc là vì dẫn dụ con Ma vật đó, mới chạy xa như vậy.
"...." Nguyễn Thu Thu hé môi, muốn gọi y một tiếng, nhưng nơi cổ họng nghẹn ngào, nửa âm tiết cũng không phát ra được.
Nàng cảm thấy ngực thắt chặt, bên tai vang ong ong.
Nguyễn Thu Thu ngồi quỳ ở trong tuyết, buông cốt đao và áo da thú màu đen trong tay xuống, chậm rãi giơ tay lên dò hơi thở của lão sói xám tiên sinh.
- ---- Nàng cảm nhận được hô hấp nhàn nhạt, ấm áp mà yếu ớt, giống như trong ngày xuân ấm áp mang theo hạt giống bồ công anh, nhẹ nhàng lướt qua ngón tay nàng.
Nguyễn Thu Thu thử mấy lần, cứ lo lắng là ảo giác của mình.
Bên má nàng nóng bỏng, không để ý tới hùng sói quả nữ thụ thụ bất thân(*), tay phải đem cây đuốc giơ xa ra, dùng một loại tư thế chẳng ra sao đem đầu dán lên ngực lão sói xám tiên sinh.
((*) Có thể hiểu là: Trai đơn gái chiếc, nên tránh đụng chạm thân thể.)
Nơi đó truyền tới tiếng tim đập rất khẽ.
"Thịch", "Thịch", "Thịch".
Thong thả nhảy lên, đại biểu sinh mệnh lực của y còn sinh động.
Nước mắt Nguyễn Thu Thu từng chút rơi xuống, nàng có chút tức giận kéo đuôi to lông xù của lão sói xám tiên sinh lại, hung hăng sờ soạng vài cái.
Sói đần này, cũng sắp biến thành khô sói đông lạnh, còn băn khoăn sợ đánh mất chiến lợi phẩm, không biến thành yêu hình.
Xác nhận Dự trữ lương tiên sinh còn sống, Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy tảng đá đè nặng trái tim từng chút rơi xuống.
Nàng đổi cây đuốc sang tay trái, có chút hoảng loạn nhặt áo da thú lên, muốn mặc lên cho Ác Lang tiên sinh.
Thế nhưng trên người lão sói xám rơi đầy tuyết, Nguyễn Thu Thu cố sức rất lớn mới đem áo da thú mặc lên người y được.
Lúc mặc áo da thú, Nguyễn Thu Thu phát hiện không chỉ trên mặt lão sói xám tiên sinh, ngay cả trên người y, cũng có rất nhiều chấm đen lấm tấm.
Thật giống như đang cắn nuốt sinh mệnh của y.
Ý nghĩ này chợt lướt qua, để cho đáy lòng Nguyễn Thu Thu một trận tim đập nhanh.
Nàng buộc mình tỉnh táo lại, nhanh chóng cảm nhận linh khí và nguyên tố thủy trong không khí, đầu ngón tay ngưng kết ra giọt nước chứa hiệu quả chữa trị, khẽ nâng cằm Ác Lang tiên sinh, đút y uống vào.
Đợi chừng hai ba giây, hiệu quả liền xuất hiện rõ ràng.
Tốc độ lan tràn của chấm đen trên cổ y rõ ràng chậm lại.
Nguyễn Thu Thu không ngừng cố gắng, lại đem những linh lực hệ thủy trong đan điền buổi chiều tu luyện được chuyển hóa thành ba giọt nước, đút sói uống.
Nhìn những chấm đen trên người y không tiếp tục lan tràn, Nguyễn Thu Thu mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng đem cốt đao nhét vào trong túi duy nhất trên áo da thú, sau đó nửa đỡ lão sói xám, muốn dìu sói dậy.
Nhưng y thật sự quá nặng, không phải một người ăn không đủ no, không đủ sức như nàng có thể đỡ dậy nổi.
Nguyễn Thu Thu thử nhiều lần, cũng không có cách nào dưới tình huống một tay giơ đuốc nhìn đường, một tay đỡ sói.
Nàng lại mất mặt muốn khóc rồi.
Mặc dù nơi này cách sơn động bọn họ không xem như quá xa, nhưng cũng không còn trong phạm vi biên giới rừng rậm, nếu như mùi máu tanh trên người lão sói xám tiên sinh đưa tới kẻ săn mồi nào đó, thì quá nguy hiểm.
"... Mau tỉnh lại." Sau một lần nữa lại thất bại, Nguyễn Thu Thu khàn giọng gọi y, "Lão sói xám tiên sinh, mau tỉnh lại."
Nàng gọi y hơn mười lần, sói mới có chút phản ứng.
Cái lỗ tai lông nhung còn nguyên vẹn kia chợt dựng thẳng lại ỉu xìu xuống, mí mắt từ từ mở ra, đôi mắt không có tiêu cự mở ra rồi nhắm lại, đôi môi màu nhạt khẽ mấp máy, dường như đang nói gì.
Nguyễn Thu Thu thấy y còn có phản ứng, dùng sức túm đuôi sói một cái, "Phu quân! Chớ ngủ."
Cái đuôi đại khái là chỗ khá nhạy cảm của y, lỗ tai lão sói xám tiên sinh lại dựng lên, ánh mắt nửa mở, ngược lại khá là rõ ràng, trầm thấp khàn khàn lại có chút uất ức, "... Nhột."
Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy cái đuôi lông nhung trong tay rụt trở về, sau khi sói đem đuôi về còn vô cùng không kiên nhẫn vung vẫy hai cái, vẫy cho Nguyễn Thu Thu cả mặt đầy tuyết.
Nguyễn Thu Thu: "...."
Nàng còn chưa kịp tức giận đấy, sói đã bắt đầu ho khan kịch liệt.
Máu đỏ tươi theo khóe môi y nhỏ xuống, rơi đầy lên quần áo nàng mới làm cho y, nhỏ xuống trong tuyết.
Y nửa mở mắt, kéo khóe môi cười khẽ hai tiếng khó hiểu, lộ ra răng nanh nhòn nhọn, giọng nói khản đặc, chứa đầy sa sút, "... Ta thật xấu xí."
Nguyễn Thu Thu: "......" Có phải sói đã tỉnh rồi không?
Trong lòng nàng có chút nhói đau, trước kia lão sói xám tiên sinh là một con sói anh tuấn như thế, bây giờ biến thành thế này, trong lòng có chút sa sút cũng là bình thường.
Giọng nàng nhu hòa, một bên khoác lấy tay y, một bên chân thực nói, "Chàng không xấu một chút nào."
Nàng cho là tính tình lão sói xám tiên sinh đang không rõ thần chí sẽ trở nên tốt hơn, nghe được lời nàng có lẽ sẽ cảm thấy trấn an một chút, chẳng qua Lang Yêu phối hợp với nàng đứng lên này chỉ lạnh lùng "À" một tiếng, mười phần trào phúng, phảng phất như nhìn thấu sự lừa dối vô cùng và thói đời nóng lạnh từ câu "Không xấu một chút nào" của nàng.
Nguyễn Thu Thu bất đắc dĩ thở dài, lại cười lên. "Ta là nói thật, chàng chớ không tin." Nguyễn Thu Thu đỡ lão sói xám tiên sinh, tay trái giơ cây đuốc sắp tắt, một sâu một cạn đi ở trong tuyết, từng bước từng bước đi về sơn động của bọn họ.
"Ban đầu nhìn thấy chàng quả thật cảm thấy chàng rất dọa người, nhưng mà sau đó đã không cảm thấy chàng khó coi nữa..."
Có lẽ là dọc theo đường đi, tiếng gió rét rít lên rất giống là các dạng nguy hiểm đang rình rập, lại hoặc là sau khi lão sói xám tiên sinh chỉ nói mấy chữ vụn vặt như vậy liền cũng không lên tiếng nữa. Nguyễn Thu Thu cảm thấy thần kinh căng thẳng.
Nàng nói rất nhiều rất nhiều lời, dù là ngón chân đạp phải đá nhọn, cánh tay đau nhức không ngớt, cũng không dám ngừng bước chân lại. Nàng rất sợ rằng lão sói xám tiên sinh đã hoàn toàn hôn mê, nàng cũng không biết y có phải là vì động tác máy móc mới phối hợp với nàng đi về phía trước.
Nhưng nàng không dám dừng lại.
Nàng sợ một khi nàng dừng lại, liền sẽ không có cách nào tiếp tục đi về phía trước...