Dù rằng Điền Tú đối với cái tên Tiểu Hoa hết sức kinh ngạc, nhưng một Đại Điêu đến từ bộ lạc Sa tộc như hắn vẫn cứ ngây thơ cho rằng ----
Một con gấu có thể được gọi là Tiểu Hoa, thì dù là hùng yêu, hẳn sẽ là một hùng yêu khá thanh tú thì sao?
Nhưng chờ khi Hùng Cổn Cổn nắm tay áo của hắn, kéo hắn tới một sơn động gần biên giới bộ lạc Đông Hùng, Điền Tú mới ý thức được sự nông cạn của mình.
Bởi vì, Tiểu Hoa không chỉ là một hùng yêu, mà còn là một con gấu đen to lớn thô kệch, thân thể cường tráng.
Đại Điêu: "......" Vốn dĩ hắn cảm thấy tên mình có chữ "Tú" cũng đã không có phong phạm của hùng yêu rồi, nhưng nhìn thấy hán tử da đen bị trọng thương trước mặt, Điền Tú chợt cảm thấy tâm trạng cân bằng hơn chút ít.
"Oa hu hu, Tiểu Hoa." Hiển nhiên Hùng Cổn Cổn và gấu đen trước mặt có quan hệ rất tốt, vừa thấy miệng vết thương của Hùng Tiểu Hoa còn tệ, nước mắt lại rơi xuống.
Ở bên người Hùng Tiểu Hoa, còn có mấy con gấu niên kỷ lớn hơn, Điền Tú hơi không đành lòng nhìn các hùng yêu chồng chất vết thương gần như không thể nhúc nhích này, đưa hết tất cả dược thảo có được trên đường cho bọn họ.
Đại Điêu hỏi một con gấu thoạt nhìn lớn tuổi nhất, ý thức cũng tỉnh táo nhất trong đó, "Bộ lạc của các người không có Tộc vu sao?"
Con gấu đó lắc đầu, "Không có, Hùng Viễn ca ca biết nhiều nhất, nhưng huynh ấy đi đổi dược thảo còn chưa về."
Đại Điêu: "......"
Hai con gấu kia còn chưa về, chắc không phải thật sự bị con sư tử đó lừa đi bộ lạc Phong Sư rồi chứ?
Điền Tú lại có chút lo lắng, hắn sờ sờ cái mũi, nhìn các gấu đang bị trọng thương này, lại nghĩ tới dược thảo lúc trước mình cho Uyên Quyết bọn họ, thở dài ---
Dược thảo ở mùa đông rất trân quý, kỳ thật hắn cho sói cũng chỉ có mười cây.
Dù gặp mặt chưa bao lâu, nhưng mùi máu tươi tràn đầy trong sơn động của sói, có lẽ cũng bị thương không nhẹ.
Hắn cũng ngại vì những con gấu này mà quay về tìm Uyên Quyết.
"Ta lại đi gần đây tìm xem có dược thảo hay không." Điền Tú nói với Hùng Cổn Cổn đang lay lay chân của hắn.
Hắn xin nghỉ với vị trong nhà là nửa tháng, lên đường đi rồi về hết năm ngày, bây giờ còn dư lại bảy tám ngày, hắn nhìn xem có thể giúp được bộ lạc Đông Hùng chút gì không.
Nếu là trước đó không gặp được Hùng Đóa Đóa và Hùng Viễn, có lẽ Điền Tú đã trực tiếp rời đi, kỳ thật hắn cũng không phải một con Đại Điêu quá nhiệt tình, thậm chí tình tình còn có chút lạnh nhạt.
Nếu không phải khi còn bé đã từng bị Uyên Quyết cứu một lần, mắt sói của thiếu niên ấy trong trẻo lạnh lùng, cao ngạo nhưng cũng ôn hòa, làm hắn khắc sâu ấn tượng, có lẽ vĩnh viễn hắn cũng sẽ không thay đổi.
......
......
Thiếu niên sói · cuồng khốc không ai bì nổi · Uyên Quyết trong trí nhớ của Đại Điêu, lúc này không một chút cao ngạo lạnh lùng nào, sau khi trộm hôn tiểu phu nhân mà y mơ ước đã lâu, đang không ngừng rùng mình.
Sau khi chìm sâu vào tự hỏi một loạt vấn đề triết học "y phải phụ trách như thế nào đây", "nghi thức thành khế quả nhiên phải làm long trọng chút" cho đến "lỡ như bé con tương lai của y và Thu Thu cũng di truyền máu Ma tộc trong người y thì làm sao bây giờ", lão sói xám tiên sinh mới dùng sức nắm chặt bàn tay, lòng đầy mong mỏi.
Y đã suy tính rất rõ, chỉ cần nàng nguyện ý, chờ khi y khỏe hơn chút, sẽ mang nàng rời khỏi bộ lạc Viêm Lang.
Nếu có thể đột phá cấp sáu, y sẽ có thể ở lãnh địa của giao nhân đào một cái sơn động, Nguyễn Thu Thu muốn ở đáy biển cũng được.
Cách nơi này rất xa, còn có Sa tộc và Địa tộc, trước đây y từng lưu lạc ở nơi đó, nếu nàng chán ở đáy biển, bọn họ có thể đổi một chỗ, đi khắp đại lục.
Rõ ràng còn chưa có thổ lộ, sói còn chưa học được hôn môi chính thức, nhưng y đã bổ não đến cuộc sống sau khi cưới cùng tiểu thê tử ngọt ngào →_→
Nhưng lão sói xám tiên sinh biết, đại lục này có rất nhiều nơi lãng mạn, nhưng nguy hiểm cũng không ít.
Vì vượt trội hơn Ốc Đồng sói xám, y cần phải càng nỗ lực hơn.
Đầu lưỡi Uyên Quyết nhẹ nhàng liếm qua khóe môi vừa mới chạm vào tiểu phu nhân, lông mi run rẩy.
Y sắp thành công, lại cho y thêm năm ngày, phối hợp với nước chữa trị mà Nguyễn Thu Thu mỗi ngày đều cho y uống, y có bảy phần nắm chắc làm ma huyết và yêu lực trong cơ thể cùng tồn tại với nhau. Nếu có càng nhiều linh thạch hơn, xác xuất thành công của y sẽ cao hơn.
Nhưng bây giờ cũng đủ rồi.
Tiểu phu nhân đã đủ vất vả, y sẽ rất quý trọng sử dụng mỗi một tia linh khí.
Chờ đến lúc đó, thực lực của y sẽ cường đại hơn so với Yêu hoặc Ma đơn độc, thậm chí mắt của y, cũng có thể có hi vọng hồi phục.
Trong đêm tối, nhẹ nhàng vang lên một tiếng cười khẽ như có như không.
Dù rằng đã dùng yêu thức nhìn nàng rất nhiều lần, nhưng, y vẫn rất muốn tận mắt nhìn xem nàng.
Nhìn nàng khi cười rộ lên sẽ trông thế nào, nét mặt khi gọi y là phu quân trông như thế nào, vòng eo mềm mại sờ lên liệu có... Thon nhỏ dụ hoặc như trong suy đoán của y hay không.
Còn có năm ngày.
Năm ngày này y chỉ có thể miễn cưỡng rút ra một tia ý thức cảnh giới nguy hiểm, cũng không thể giống hai ngày này, nói chuyện với nàng thật nhiều (?).
Trong lúc tu luyện, có lẽ còn sẽ làm bẩn quần áo.
Nghĩ như vậy, mặt lão sói xám tiên sinh lại đỏ lên kỳ lạ --- y đã là sói của nàng, nếu nàng không chê y bẩn, không thay quần áo cho y cũng không sao.
Nếu nàng muốn hôn hôn y cũng có thể...
Nguyễn Thu Thu cũng không biết trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà nàng ngủ, ở trong đầu của chàng sói nào đó, bọn họ đã hoàn thành chuyện "hôn hôn" vô cùng thân mật giữa phu thê.
Nếu bị nàng biết, khẳng định sẽ cảm thấy lão sói xám tiên sinh thật là quá đơn thuần.
Làm một "tài xế già" có lý luận tri thức hết sức phong phú, kinh nghiệm thực chiến giống như chàng sói nào đó đều bằng 0, chỉ là môi chạm môi đơn thuần thôi, còn dừng lại chưa đến một giây, cái này làm sao có thể gọi là hôn hôn lãng mạn đây.
Buổi tối này bất ngờ mơ một giấc hôn hôn với sói, sau khi tỉnh lại, Nguyễn Thu Thu nhìn chàng sói đang an an tĩnh tĩnh nằm bên người, đỏ mặt nghĩ ----
Cho dù là môi chạm môi, ít nhất cũng phải dừng lại ba giây!
......
Nhanh chóng rời giường, hoàn thành vệ sinh hằng ngày, sau khi cho sói và mình ăn no, Nguyễn Thu Thu kiểm tra lượng thịt muối trong "phòng cất chứa", suy nghĩ kế hoạch hôm nay, rồi lấy áo tơi và mâu đâm, định ra cửa một chuyến, tìm một ít dây mây làm khung mây.
Thời tiết hôm nay khá tốt, tuy rằng độ ấm so với khoảng thời gian trước thấp hơn nhiều, nhưng chỉ là rơi tuyết nhỏ thôi, hành động vẫn khá thuận lợi.
Khoảng thời gian trước nàng nhín thời gian lại đào hai cạm bẫy, mấy ngày nay biến cố quá nhiều, vẫn chưa đi xem, hôm nay vừa vặn đi một chuyến, nói không chừng may mắn có thể bắt được vài động vật nhỏ.
Còn có chuyện của Mạc gia gia và Khanh Như Ý, nàng cũng còn hơi không an tâm.
Tính xong tuyến đường hành động, trước khi Nguyễn Thu Thu ra cửa, để lại cho lão sói xám tiên sinh đủ nước chữa trị, lại "lặng lẽ" sờ sờ lỗ tai sói của y.
Lần này Nguyễn Thu Thu rất xác định lão sói xám tiên sinh đang ngủ, nhưng không biết có phải vì giấc mơ tối qua không, nàng không còn xấu hổ, chỉ nhẹ nhàng thoa thuốc cho vết thương trên tai y.
Lông tơ mới mọc ra của y rất nhỏ, so với lông cứng cáp trên đuôi thì mềm mại hơn rất nhiều, xúc cảm cũng càng tuyệt, mặt mày Nguyễn Thu Thu cong cong, "Ốc Đồng sói xám tiên sinh phải giữ nhà thật tốt đấy."
......
Từ sơn động bọn họ đang ở đến nơi nàng bố trí bẫy không xa, Nguyễn Thu Thu rất nhanh đã tới đích.
Lần đầu tiên nhặt được trứng chính là chỗ dưới mấy gốc cự mộc, sau đó nàng lại đào cái bẫy đó sâu hơn.
Từ rất xa, Nguyễn Thu Thu đã nhìn thấy xung quanh bẫy rập có quá nhiều dấu vết bị động vào, mắt nàng sáng lên, nhanh chóng chạy sang, phủi đi lớp tuyết đọng, trong bẫy rập nhìn thấy một con bồ câu đang thoi thóp.
Nhìn bề ngoài, hình thể so với bồ câu ở hiện đại mập hơn mấy vòng.
Nàng xách con bồ câu đó lên, đánh giá được chừng năm sáu cân, đúng là một con bồ câu mập gần bằng con gà rồi.
Nguyễn Thu Thu vốn định dùng linh lực cảm thụ con bồ câu này có thối không, chất thịt còn tươi ngon không, nhưng khi linh lực nàng dò tới phần bụng của bồ câu, lại bất ngờ cảm nhận được linh lực nồng đậm.
Nguyễn Thu Thu kinh ngạc mở to mắt, lại cẩn thận dò tìm linh lực, xác định trong bụng con bồ câu này thật sự có linh thạch ---
Còn không chỉ một viên, là bốn viên linh thạch nhỏ cấp bốn gần như là cấp năm tương tự viên mà nàng đào được trên vách núi.
Thể tích đều rất nhỏ, chỉ lớn bằng ngón áp út, nhưng bốn viên cộng lại, gần bằng hơn phân nửa viên linh thạch nhỏ lần trước nàng đào được.
Nguyễn Thu Thu cảm thấy hết sức kinh hỉ, nàng nhìn kỹ xung quanh bẫy rập, phát hiện một chút vết máu, vạch lông chim bồ câu ra, cũng có ít máu.
Có lẽ con bồ câu này bất ngờ phát hiện linh thạch, xuất phát từ bản năng mà nuốt vào bụng, kết quả không thể hấp thụ, bay đến nửa đường rớt vào bẫy, có lẽ là vừa rơi xuống, còn chưa có qua đời tại chỗ đây mà.
Có lẽ vì được hấp thu một phần linh khí, con bồ câu này vô cùng nhân tính hóa, con mắt như hạt đậu be bé ướt nhẹp, nhìn rất đáng thương.
Nguyễn Thu Thu dở khóc dở cười, nàng xách con bồ câu này lên, linh lực thâm nhập vào cơ thể nó, giúp nó một phần lực, dẫn đường cho nó phun ra những linh thạch bị nó lầm nuốt vào.
Sau đó lại đút nó một vài giọt nước chữa trị và chút thân củ, nhìn nó trở nên khỏe hơn, mới sờ sờ cánh nó, "Đi thôi, không nên ăn đồ bậy nữa."
Bồ câu mập như là nhớ rồi, giơ giơ cánh với Nguyễn Thu Thu, sau đó mới vỗ cánh "phành phạch" cất cánh, lên lên xuống xuống cất cánh vài lần lại rơi xuống, mới từ từ biến mất trong tầm mắt của Nguyễn Thu Thu.
Nguyễn Thu Thu dùng tuyết rửa sạch linh thạch, cẩn thận dùng một miếng da thú nhỏ bọc lại, đặt vào ba lô ---
Mấy ngày nay, tốc độ hấp thu linh thạch của lão sói xám tiên sinh rất nhanh, sáng hôm nay tỉnh dậy, Nguyễn Thu Thu phát hiện bên người y chỉ còn lại viên có linh khí nồng đậm nhất.
Kỳ thật nàng cũng rất muốn đổi một ít linh thạch về, không nghĩ tới vừa ra cửa đã gặp phải một con bồ câu ăn nhầm linh thạch, có nên nói nàng quá may mắn không?
Dường như từ sau khi nàng gặp được lão sói xám tiên sinh, về phương diện tìm kiếm linh thạch trở nên càng ngày càng tốt.
Chẳng lẽ ở một phương diện nào đó rất xui xẻo, thì sẽ ở một phương diện khác sẽ rất may mắn đây sao?
Nguyễn Thu Thu cười cười, một lần nữa bố trí lại bẫy rập, chờ mong hai cái bẫy nơi khác cũng có thể thu hoạch được thứ tốt.
*************
Chương sau: Như Ý não nãi thật sự trở nên hiền từ.