Thấy trong mắt Như Ý nãi nãi mang theo ý cười, có lẽ là phát hiện bảo bối ở sau núi của bộ lạc Đông Hùng, Nguyễn Thu Thu dò hỏi, "Chẳng lẽ, có một cái linh mạch?"
Khanh Như Ý không nhịn được cười, "Con đứa nhỏ này nghĩ quá đẹp rồi."
Nguyễn Thu Thu: "...."
Khanh Như Ý cũng không úp úp mở mở nữa, "Không phải linh mạch, nhưng linh khí trong kết giới so với bên ngoài dư thừa rất nhiều, cũng tương đương với có không ít linh khí. Con nhìn xem Mạc gia gia của con có phải trông trẻ hơn chút không, cũng có một phần nhỏ công lao của kết giới đó."
Như Ý nãi nãi vừa dứt lời, Nguyễn Thu Thu theo lời của bà nhìn về phía Mạc Bất Quy đứng phía trước Đại Điêu -----
Nếp nhăn trên mặt ông đúng là giảm bớt một ít, đôi mắt trông cũng càng sáng ngời hơn trước, mơ hồ có thể nhìn ra dáng vẻ tuấn lãng khi còn trẻ.
"Tuy rằng linh khí trong kết giới luôn có một ngày tiêu hao hết, nhưng sớm dọn đi qua càng sớm có thể trở nên cường đại." Khanh Như Ý nhìn Nguyễn Thu Thu, trong mắt hiện lên một tia sáng nhỏ.
Cho dù bà không nói, Nguyễn Thu Thu cũng đại khái đoán được ý của bà ---
Bộ lạc Đông Hùng không chỉ có cách chợ Yêu tộc càng gần, linh khí cũng so với nơi này nồng đậm hơn, nghĩ đến đám gấu trong bộ lạc cũng sẽ không lạnh lùng như bộ lạc Viêm Lang.
Tuy rằng có một ít luyến tiếc cái "nhà" hiện tại vất vả lắm mới cải thiện một chút điều kiện sinh hoạt, nhưng Nguyễn Thu Thu biết, dọn đến bên kia đối với nàng và lão sói xám tiên sinh mà nói, cũng không tính là chuyện xấu.
Nghĩ đến chỗ này, Nguyễn Thu Thu gật gật đầu, "Chờ buổi tối ta sẽ trở về thương lượng với Uyên Quyết."
Khanh Như Ý dùng đầu ngón tay điểm điểm mi tâm, "... Ta tìm cho các con một cái sơn động ở kết giới sau núi, so với cái sơn động bây giờ của con lớn hơn không ít."
Như Ý nãi nãi nói, hiếm có nghiêm túc nhìn về phía nàng, "Thu Thu, lần trước con nói đánh cuộc một lần, ta đã suy xét xong rồi."
Nghe Khanh Như Ý nhắc đến cái này, nét mặt của Nguyễn Thu Thu cũng nghiêm túc, "Muốn ký kết tuyên thệ sao?"
Dù rằng Khanh Như Ý giờ đã không có ác ý với này và lão sói xám tiên sinh, trông cũng không còn muốn ra tay với họ nữa, nhưng Nguyễn Thu Thu vẫn không có quên thân phận và mục đích ban đầu của bà ---
Khanh Như Ý, là được một Ma vật sắp trở thành Ma Vương, phái tới giám thị bọn họ.
Bây giờ bà biểu hiện rất thân thiện, nhưng một khi bà đổi ý, mà nàng và lão sói xám tiên sinh còn chưa có trở nên cường đại, tình cảnh sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm.
Cho nên, tuyên thệ là cần thiết.
Không có tuyên thệ, bọn họ cũng không cách nào hoàn toàn tín nhiệm lẫn nhau.
"Vốn dĩ, nãi nãi còn có hơi do dự." Khanh Như Ý cũng rất thành thật, "Ta nghĩ, con quật cường như thế, cùng lắm thì đến lúc đó đánh ngất con, lại đưa Uyên Quyết cho chủ thượng, chờ con tỉnh lại, trần ai lạc định(*), mọi vấn đề cũng đã giải quyết."
(*Trần ai lạc định: bụi trần đã rơi xuống, ý muốn nói đã đến hồi kết)
Nguyễn Thu Thu: "....."
Như Ý nãi nãi cười nói, lại âm thầm thở dài, "Đừng khẩn trương, ta nói giỡn thôi."
Trước đấy bà đúng là nghĩ như vậy, nhưng giờ không đổi ý cũng không được.
- -- Ở cái đêm đưa Nguyễn Thu Thu trở về, bà có giao thủ với con sói con mất ý thức đó trong chốc lát, lúc đó bà không muốn gây phiền phức, không có xuất toàn lực, nhưng sức chiến đấu của Uyên Quyết khi đó không thể khinh thường.
Lại chỉ qua một buổi tối, chờ khi bà cảnh cáo Tộc vu của bộ lạc Viêm Lang xong, sáng sớm ngày hôm sau vội vàng đi tìm Nguyễn Thu Thu, con sói con đó vậy mà đã vững vàng vượt qua ma hóa trung kỳ.
Bà nói với Tiểu Bạc Hà là "Vừa tới gần liền nhe răng với bà, vô cùng hung ác", trên thực tế, là bà vừa mới xuất hiện ở chỗ cách sơn động ngoài năm mét, ma khí của Uyên Quyết giống như thực chất hóa thành ngọn lửa tấn công về phía bà.
Con sói con đó vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh lại, thậm chí Khanh Như Ý dùng một tia ma thức chú ý đến ---
Y đang ôm chặt Nguyễn Thu Thu, có lẽ là đang mơ một giấc mơ rất bi thương.
Nhưng dưới trạng thái như thế, sức chiến đấu của Uyên Quyết cũng hoàn toàn không chỉ là cấp bốn.
Giả sử có đủ thời gian, có đầy đủ linh khí, có lẽ bà căn bản đánh không lại y.
Nếu cũng sắp đánh không lại, còn nói cái gì mà bắt sống đưa về Vực sâu?
Thậm chí Khanh Như Ý còn hoài nghi, lực huyết mạch của Uyên Quyết mạnh như thế, có phải chăng là đứa nhỏ lưu lạc bên ngoài của vị nào đó từng đảm nhiệm Ma Vương.
Nhưng mặc kệ thế nào, bà biết, chỉ bằng một mình bà, là không có cách nào bắt sống Uyên Quyết về Vực sâu.
Mà so với chủ thượng gieo Ma cổ xuống trong cơ thể bà, tàn sát vô số còn lừa gạt bà nhiều năm qua, thì bà nguyện ý đánh cuộc hy vọng trên người Nguyễn Thu Thu và Uyên Quyết.
Khanh Như Ý từ xa nhìn vào mắt Mạc Bất Quy, giọng có hơi rầu rĩ cười với Nguyễn Thu Thu, "Đáng tiếc, Mạc ca ca nói, nếu như ta làm như vậy, cho dù ông còn sống, cũng vĩnh viễn không tha thứ ta."
Khanh Như Ý nói, nhẹ nhàng rạch cổ tay, màu máu không hề tươi mới lượn vòng ở giữa không trung, ngưng kết thành ấn ký xa lạ.
Từ trong miệng bà phát ra những âm thanh huyền diệu, Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy trước mắt xuất hiện từng dòng ký tự kỳ lạ, chờ khi tỉnh hồn lại, trên cổ tay nàng xuất hiện một quần sáng nhạt, tuyên thệ đơn phương thuộc về Khanh Như Ý đã ký kết xong.
Trong đầu nàng, cũng hiện lên nội dung Như Ý nãi nãi tuyên thệ:
Bắt đầu từ bây giờ, cho đến khoảng thời gian tiếp theo, Như Ý nãi nãi sẽ không ra tay với bọn họ, thậm chí sẽ giúp đỡ bọn họ lừa chủ thượng của bà.
Nhưng tương ứng, Nguyễn Thu Thu nàng cần phải dùng hết toàn lực, ở trước khi tên Ma vật nọ tiến cấp thành Ma Vương và phát hiện mọi chuyện, phải giải trừ Ma cổ trên người Như Ý nãi nãi.
Cái giá mà hai bên phải trả cũng ghi rõ.
Cái giá phải trả khi Như Ý nãi nãi phản bội là tính mạng của bà.
Nguyễn Thu Thu cần phải trả giá là cam kết: Một khi giải cổ thất bại, nàng và Uyên Quyết phải mang theo ba đứa nhỏ Tiểu Miêu, Tiểu Ngư và Tiểu Bạc Hà chạy trốn trước.
Xem xong toàn bộ nội dung bản tuyên thệ, cả người Nguyễn Thu Thu đều ngây ngẩn.
Nàng vốn đã chuẩn bị xong sẽ phải trả một cái giá đắt, lại không nghĩ rằng Như Ý nãi nãi trực tiếp ký kết một phần tuyên thệ như vậy cho nàng. Nàng cần bỏ ra, vậy mà chỉ là một câu hứa hẹn nhẹ nhàng.
"Mau lấy máu xác nhận." Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Nguyễn Thu Thu, Khanh Như Ý trực tiếp dời đề tài, "Ta không chắc có thể giúp các con được bao lâu, nhưng nhiều nhất, không quá ba tháng."
Ánh mặt trời ấm áp theo tầng mây dừng lại trong đôi mắt nâu nhạt của Khanh Như Ý, bà quay đầu cười nhìn Nguyễn Thu Thu, "Nếu con cảm thấy nãi nãi tốt, hãy tranh thủ tu luyện trở nên mạnh hơn, không phải con nói, muốn nãi nãi đánh cuộc cho tương lai của con và Uyên Quyết sao?"
Nguyễn Thu Thu nhìn vào mắt bà, trong lòng dần dần có quyết định.
Nàng cũng không phải là tính cách nói một đằng làm một nẻo, thấy Như Ý nãi nãi đã làm ra quyết định, chỉ ghi tạc lòng tốt của bà nơi đáy lòng, hít sâu một hơi, kiên định cắt qua bàn tay mình.
Giọt máu vào văn khế, tuyên thệ thành lập.
......
......
Mắt thấy một ít đồ vật cuối cùng còn lại trong sơn động nhà Mạc gia gia đã dọn xong hết, làm xong món cuối cùng Đại Điêu Điền Tú nhìn thoáng qua Nguyễn Thu Thu vừa mới thương lượng xong chuyện với Như Ý nãi nãi cách đó không xa, chợt vỗ vỗ đầu, cuối cùng hắn cũng nhớ tới ----
Hắn nói sao mà tiểu Nhân tộc này trông quen quen, đây không phải là thê tử của lão sói xám đó sao?
Lần trước hắn tặng đồ cho Uyên Quyết bọn họ, gặp uy áp của sói, kỳ thật hắn còn chưa nhìn rõ mặt của Nguyễn Thu Thu nữa là.
Bây giờ lại gặp, vậy vấn đề đến, hắn có nên quan tâm thương thế của "bạn bè" hay không?
Lúc chim còn đang do dự, Nguyễn Thu Thu phát hiện hắn đang nhìn mình, cười chào hỏi hắn, "Điền Tú."
Điền Tú: "...."
Tiểu Bạc Hà ở một bên đang giúp dọn đồ, "Thu Thu tỷ, tỷ quen biết vị Sa Điêu ca ca này à!"
Nguyễn Thu Thu: "...." Sa Điêu ca ca, nhịn xuống nhịn xuống, đây là người bạn ít ỏi có thể đếm trên đầu ngón tay của lão sói xám tiên sinh, không thể cười không thể cười.
"Là bạn của phu quân tỷ." Nguyễn Thu Thu nhịn cười, giới thiệu cho Tiểu Bạc Hà, tiếp theo nhìn Điền Tú, hơi khó hiểu hỏi, "Điêu huynh, sao còn chưa về bộ lạc?"
Điền Tú: "Trước đó ở trong rừng rậm gặp hai con gấu khờ, ta mới nghĩ đi giúp một chút.."
Hắn nói đến một nửa lại không nói nổi nữa, thở dài.
Mạc gia gia vẫn luôn khá trầm mặc lần này lại hiếm thấy mở miệng, nói rõ ràng tình huống của bộ lạc Đông Hùng.
Nguyễn Thu Thu nghe xong, hơi suy nghĩ, nói, "Nhà ta còn có một ít dược thảo, không bằng đợi lát nữa ai trong các vị cùng ta trở về lấy một ít?"
Hiện giờ lão sói xám tiên sinh đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, hơn nữa dựa theo quan sát của Nguyễn Thu Thu, những dược thảo bình thường không có linh lực đó trong nhà đối với thương thế của y không có trợ giúp gì, như vậy trong nhà còn lại năm sáu cây dược thảo, vậy thật ra có thể để Như Ý nãi nãi bọn họ mang đi trước.
Đại Điêu sửng sốt, "... Vậy không ổn lắm?"
Nếu là trước đây, ai dám động vào đồ của Uyên Quyết thủ lĩnh bộ lạc Viêm Lang, đó chính là ngại mạng quá dài.
"Không sao, y sẽ không để ý." Nguyễn Thu Thu cười nói, dường như rất chắc chắn, vì thế Đại Điêu liền tin.
Chờ đến chạng vạng, Như Ý nãi nãi mang theo Tiểu Bạc Hà cùng Mạc gia gia cầm dược thảo và một ít nước chữa trị mà Nguyễn Thu Thu mấy ngày hôm trước cố ý tích trữ trở về bộ lạc Đông Hùng trước, để lại Điền Tú đi theo Nguyễn Thu Thu về sơn động lấy số dược thảo còn lại.
Nguyễn Thu Thu đẩy "Xe lăn" bản giản dị mà Như Ý nãi nãi dùng cành liễu làm thành, phía sau là một con chim đại bàng đỏ không biết vì sao kiên trì muốn biến thành nguyên hình đi theo, chậm rãi đi tới trong nhà.
Nghĩ đến trong thế giới ký ức, tiểu điêu làm hại tiểu sói xám tiên sinh bị Hồng Điêu tộc đuổi theo đánh một đường, Nguyễn Thu Thu khắc sâu ấn tượng, cười tủm tỉm "hiền lành" nói chuyện với hắn, "Không biết thê tử trong nhà Điền Tú huynh có biết mộng tưởng khi còn nhỏ của Điền Tú huynh chăng?"
Đại Điêu: "......"
Đại Điêu: "...... Cô! ( Hẳn là không biết đâu.)"
"Vậy lần sau nếu có cơ hội gặp mặt, ta nhất định phải nói cho nàng nghe thật kỹ càng." Nguyễn Thu Thu trả lời xong, mới không hay không biết phát hiện, hình như nàng có thể nghe hiểu Yêu tộc nói chuyện.
"Cô! Cô oa --!...... Oa...... (Đừng! Đừng cho nói cho nàng ấy, vốn dĩ khi còn nhỏ ta chính là bởi vì bay không bằng nàng cho nên mới muốn bơi lội giỏi hơn nàng ấy......... Chờ đã, sao cô có thể nghe hiểu ta nói chuyện?)"
Điền Tú khiếp sợ đến dang cánh lớn ra, xa xa nhìn qua khá khủng bố rất giống như muốn tập kích nàng.
Phải biết rằng, sở dĩ hắn biến thành yêu hình, chính là không muốn nói quá nhiều với Nguyễn Thu Thu, sợ lát nữa bị con sói có dục vọng chiếm hữu bùng nổ, lông chim của hắn sẽ không còn.
Nguyễn Thu Thu sờ sờ hạt châu trên cổ, phỏng đoán có lẽ vì thế giới ký ức, chỉ cười cười, "Có lẽ đột nhiên đã nghe hiểu."
Bọn họ rất nhanh đã đến gần sơn động, Điền Tú còn chưa có hồi thần lại đã thiếu chút nữa bị hù chết bởi cái bóng đỏ chẳng biết đứng ở cửa đợi bao lâu rồi.
- -- Lão sói xám tiên sinh xa xa chờ ở cạnh cửa, bàn tay to rộng trắng nõn chống lấy cây gậy gỗ lần trước Nguyễn Thu Thu để lại cho y chống thân người, nửa người ẩn trong bóng tối, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng thon dài của y.
Y lại lén phủ thêm bộ hôn phục đỏ rực ấy.
Một đầu tóc đen tư do rũ xuống, ở cổ đeo một sợi dây đỏ, khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt, hai mắt đỏ tươi mơ hồ lướt qua phía bên này, phối hợp với vết sẹo của y nhìn qua khá dữ tợn, trông lại rất hợp mắt của Nguyễn Thu Thu.
Nhưng ở trong mắt Đại Điêu, lại so với bất cứ yêu nào cũng khủng bố hơn.
"Cô!" Điền Tú thầm kêu thảm một tiếng, có chút kinh sợ dùng cánh bưng kín đầu.
Dù rằng hắn đã trưởng thành là một Đại Điêu, nhưng ký ức thời còn là chim con vẫn quá khắc sâu.
Nguyễn Thu Thu không nghĩ tới đại bàng sẽ sợ hãi như vậy, nàng cũng không muốn làm khó hắn, để cho Điền Tú chờ ở cửa.
Nhưng ai ngờ nàng mới vừa đi về trước hia bước, Điền Tú cũng lúng túng đi theo hai bước. Dẫu sao trong phán đoán của đại bàng, con sói này chỉ có ở trước mặt Nguyễn Thu Thu mới có thể trở nên không giống y trước đây, đi theo bên người nàng nói không chừng mới là an toàn nhất.
Nguyễn Thu Thu: "...." Nàng có phần không hiểu ý nghĩ của Sa Điêu, dứt khoát không quan tâm hắn.
Nàng đẩy "xe lăn" đi về trước vài bước, kỳ thật có hơi bất ngờ lão sói xám tiên sinh sẽ ở bên ngoài chờ nàng, nếu y đã tỉnh, sao không dùng Tụ Linh Châu truyền âm liên lạc nàng?
Nguyễn Thu Thu không rõ, hiện tại trạng thái của Uyên Quyết là hoàn toàn thanh tỉnh, hay là còn có chút mơ mơ màng màng.
Nàng đẩy "xe lăn" đi về trước, còn chưa đi đến cửa sơn động, chàng sói đó đã có động tác.
Y hành động vẫn mau lẹ giống như buổi tối hôm trước, rõ ràng dưới dầu gối chân trái trống không, lại như thường nhanh chóng đi tới bên người nàng.
"Sao lại chờ ở bên ngoài?" Nguyễn Thu Thu không nhịn được hỏi một câu.
Mặt mày chàng sói tối tăm, giơ tay cọ qua hàng mi dài của nàng, híp mắt, giọng nói nặng nề, "Ngao ô... (Phu nhân...)"
Chàng sói nào đó cho rằng phu nhân nhà mình rời khỏi thế giới ký ức sẽ không thể nghe hiểu tiếng sói, ỷ vào nàng về trễ, quang minh chính đại giả bộ ý thức mơ màng mà làm nũng.
Nguyễn Thu Thu: "....." Dù thế nào đi nữa nàng cũng không nghĩ tới nàng sẽ lấy phương thức này từ trong miệng lão sói xám tiên sinh nghe được hai chữ "phu nhân".
Giọng Uyên Quyết khàn khàn, giống như phải chịu tủi thân ngập trời, giọng điệu có một chút nghiến răng nghiến lợi, "Ngao... Ngao ô... (Nàng về trễ như vậy, chính là vì ở bên con chim này?)"