Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Chương 93: Nụ hôn ngọt ngào



Hùng Đóa Đóa nói, giọng càng lúc càng nghẹn lại, một con gấu trúc, thực lực thuộc hàng lợi hại cấp hai, bây giờ lại không thể khống chế được giọng nói của bản thân, “Lão rắn đen kia đã dùng yêu lực nhổ vảy của tiểu Khâm…”

Trong ánh mắt của Hùng Đóa Đóa tràn ngập sự căm hận, toàn thân không ngừng run lên.

Nguyễn Thu Thu nhíu chặt mày, gắng hết sức sắp xếp lại thông tin trong lời nói của Hùng Đóa Đóa. Sói xám tiên sinh bên cạnh nàng cũng mím hờ môi, không biết đang nghĩ cái gì.

Nhìn sang Hùng Đóa Đóa giống như đang mất bình tĩnh, Điền Tú nhe răng đầy đau đớn, hoàn toàn không để hắn nói, hít một hơi sâu, cố gắng nói thêm một câu mạch lạc rõ ràng: “Là như vậy.”

Điền Tú chỉ vào con non bán ưng bán xà đang nằm trên giường đá, “Đêm qua, con non này tỉnh lại, nói tên của mình là ‘Súc Sinh’.”

Nguyễn Thu Thu nghe thấy tên của hắn, thì ngẩn người một hồi, sau đó chỉ cảm thấy trong giận dữ lòng cơn không kìm nén nổi bùng lên, nàng cố gắng nén lại, nắm chặt tay, tiếp tục nghe Điền Tú nói.

Đại Điêu rõ ràng cũng rất phẫn nộ, nhưng so với Hùng Đóa Đóa thì hắn lý trí hơn một chút, trầm giọng nói, “Đại khái là vì huyết thống gần, con non và tiểu Khâm vẫn luôn thân thiết, sau khi nó nói ra tên thật của mình, tiểu Khâm vô cùng tức giận.”

“Hắn để lộ ra khuôn mặt và cánh tay vẫn luôn che đậy, nói với con non nó không phải là Súc Sinh.” Điền Tú nói, “Sau đó xảy ra chuyện gì lúc đó ta không có mặt, cho nên không rõ, nhưng ta đoán, đại khái là bọn họ và một vài con non trong sơn động xảy ra mâu thuẫn.”

Điền Tú thở dài, “Đợi sau khi ta thức dậy vào buổi sáng, Hùng Đóa Đóa và Tiểu Bạc Hà rất hoảng loạn chạy tới tìm ta, nói với ta Xà Khâm và con non kia đều không thấy đâu, rất có thể đã đi cứu những con non khác, lúc đó ta lập tức gọi thêm Hùng Đóa Đóa.”

“Vốn tưởng rằng hai người chúng ta tốc độ nhanh, có thể đưa Xà Khâm và con non kia về trước.” Khuôn mặt Điền Tú hiện lên vẻ đau đớn, “Nhưng vẫn trễ.”

Hùng Đóa Đóa cũng điều chỉnh một chút, tức chết đi được, “Điều càng khiến ta tức giận chính là, chúng ta không cho Hùng Cổn Cổn đi, hắn còn không vui, tự mình lén đi theo, còn phát hiện lão rắn đen trước chúng ta.”

Nói tới đây, Nguyễn Thu Thu quay qua nhìn tên gấu trúc đang nằm trên giường, cũng cảm thấy bực mình trong người.

Đại khái là nàng đã hiểu rõ chân tướng sự việc và chuyện gì đã xảy ra, nhưng vẫn có chút khó hiểu, “Không phải nói là lão rắn đen kia thực lực chỉ ở cấp bốn sao?”

Điền Tú là cấp ba, Hùng Đóa Đóa cũng không hề yếu, hai con yêu cùng liên thủ, không tới mức bị đánh thê thảm như vậy.

Trong ánh mắt đại điêu lập tức bừng lên cơn thịnh nộ, “Lão rắn đen kia quá bỉ ổi, chỉ cần bọn ta lại gần, lão sẽ đánh con non…”

Điền Tú uất hận nghiến răng, mặt tràn đầy sự hối hận, cơ thể run run, “Lúc đó chúng ta không kịp phản ứng, hai con non cuối cùng bị lão đánh chết như thế. Còn ta và Đóa Đóa, vì bảo vệ đám người Xà Khâm, chỉ có thể hổ thẹn mà bỏ trốn.”

“Lão đuổi theo chúng ta tới gần bộ lạc, đại khái là nghe thấy tiếng gầm thét của tộc trưởng gia gia, không dám lại gần, nên mới vội vàng rời đi.” Sắc mặt Điền Tú tái mét lại, “Chúng ta thực sự không còn cách nào, chỉ có thể tới tìm mọi người để xử lý vết thương.”

Nghe tới đây, Nguyễn Thu Thu gần như hiểu được toàn bộ câu chuyện. Nàng ngước mắt nhìn Xà Khâm thương tích toàn thân, vừa tức vừa khó chịu.

Nàng đang muốn hỏi tung tích của lão rắn đen kia, bên tai đã truyền tới giọng nói lạnh như băng của Sói xám tiên sinh, “Vậy lão rắn đen kia, hiện giờ đang ở đâu?”

Đại Điêu ngây người một lúc, vốn định nói, nhưng vội cúi đầu xuống, trên khuôn mặt hiện lên sự lo lắng, lời nói úp úp mở mở, lắc lắc đầu, “Không biết.”

Hung Đóa Đóa muốn nói lại thôi, hắn chỉ là khờ chứ không ngốc, cũng kịp phản ứng, mấp máy môi dưới nhưng không phát ra âm thanh.

Nguyễn Thu Thu vừa nhìn đã biết hai con yêu này nhất định biết, nhưng băn khoăn vết thương của Uyên Quyết, cảm thấy hắn đánh không lại lão rắn đen, không nhẫn tâm.

Thực ra, Nguyễn Thu Thu cũng không rõ thực lực chiến đấu của Sói xám tiên sinh cụ thể là thế nào, nhưng căn cứ theo việc tu luyện hai ngày trước, chắc hẳn không thể thấp hơn cấp năm.

Suy cho cùng, con sói này trước đây bị thương khiến thực lực suy giảm, cũng có thể khiến sư tử xấu xa Lục Tử Nhiễm thảm hại mà bỏ chạy.

Bây giờ, chàng sói của nàng đã mạnh hơn trước nhiều, tuyệt đối có thể xử lý lão rắn đen đáng ghét kia.

Nghĩ tới đây, phiền muộn trong lòng Nguyễn Thu Thu có chút vơi bớt, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của chàng Bụt đang nhìn mình.

Nguyễn Thu Thu rất nhanh đã đọc thấu tình cảm chứa đựng trong ánh mắt Uyên Quyết, nàng quay sang nhìn Đại Điêu và Hùng Đóa Đóa đang ngồi trên giường, môi hơi cong lên, vỗ về nói, “Không sao, các ngươi nói đi, phu quân của ta lợi hại hơn những gì các ngươi nghĩ đó.”

Bởi vì trong lòng vẫn còn chuyện để tâm, Nguyễn Thu Thu căn bản không chú ý, sau khi nàng nói ra ba từ “Phu quân ta”, ánh mắt của Sói xám tiên sinh dịu xuống như dòng sông băng đang tan chảy.

Hùng Đóa Đóa và Điền Tú nhìn nhau, không muốn tiếp tục che giấu nữa, “Vẫn còn ở chỗ cũ.”

“Lão rắn đen kia không biết chuyện mọi người chuyển tới đây, còn nghĩ bộ lạc chúng ta đều là quả hồng mềm.” Hùng Đóa Đóa nói, mặt mày như bừng sáng lên.

Trước đó hắn biết được linh lực phía sau núi có biến động, cũng hiểu ra ý trong lời nói của Nguyễn Thu Thu chính là Uyên Quyết đã gần hồi phục, đuôi lông mày cũng nhếch lên vì vui mừng, “Uyên, Uyên thủ lĩnh… Uyên phu nhân, hai người nhất định phải cho lão rắn đen kia một bài học.”

Mặc dù vẫn có chút không dám lớn tiếng nói chuyện với Uyên Quyết, hắn đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh Uyên Quyết đánh cho lão rắn đen kia phải than khóc thảm thiết.

Vốn, hôm nay, đám Hùng Đóa Đóa trọng thương trở về, tộc trưởng gia gia cũng bị tức tới muốn chết.

Nhưng ông cũng không còn cách nào.

Tộc trưởng gia gia thì có thể đánh được lão rắn đen, nhưng ông không có cách giết chết lão, thậm chí không dám đảm bảo tốc độ của bản thân nhanh hơn lão ta.

Giết không chết, chạy không thoát, có nghĩa là lão rắn đen rất có thể điên cuồng trả thù bộ lạc Đông Hùng nếu ông không có mặt.

Cho nên dù đám Hùng Đóa Đóa bị thương nghiêm trọng, ông cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

“Ừm.” Uyến Quyết ghi nhớ địa điểm Hùng Đóa Đóa nói, suy nghĩ trong đầu, gõ nhẹ đầu ngón tay lên thành xe lăn.

Rồi trao đổi thêm một vài chuyện, lũ yêu mới trở nên yên lặng.

Tiểu Bạc Hà cũng không khóc nữa, chẳng qua đôi mắt vẫn còn đỏ, chăm sóc cho ba con non. Hùng Đóa Đóa và Điền Tú cũng không chịu được nữa, nằm xuống giường ngủ thiếp đi.

Nguyễn Thu Thu khôi phục lại chút sức lực, đồng thời căn dặn Tiểu Bạc Hà đôi ba câu, vốn muốn đẩy xe lăn cho Sói xám tiên sinh ra ngoài.

Nhưng không biết tên sói đấy làm cái gì, đầu ngón tay bắn ra hai ngọn lửa đen, biến thành bướm đen, đứng sau ghế, giúp đẩy xe đưa họ trở lại phòng ngủ chính.

Nguyễn Thu Thu nhỏ nhẹ nói, “Chàng muốn đi giải quyết lão rắn đen kia sao?”

Uyên Quyết nghe xong thì ngập ngừng, mím môi, sắc mặt có chút ảm đạm, hơi nghiêng đầu, đôi mắt màu đỏ tươi phản chiếu dáng vẻ của Nguyễn Thu Thu.

Hắn yên lặng mấy giây, mới khàn khàn giọng, nói, “Phu nhân có muốn không?”

Hai môi hắn rất đỏ, dường như xen lẫn một chút tâm tư mà Nguyễn Thu Thu nghe không hiểu, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, vết sẹo trên trán như động đậy.

Đuôi mắt Sói xám tiên sinh rất đỏ, nhẹ giọng nói, “… Sói ra tay, lão sẽ chết.”

Nguyễn Thu Thu nhìn thấy trong mắt hắn những lo lắng không thể che giấu được, và sự mong đợi dễ dàng tan vỡ, một cảm giác bất lực lóe lên trong lòng.

Nàng không trả lời câu hỏi của Sói xám tiên sinh, chỉ kéo lấy tay hắn, đứng thẳng người, lấy hết dũng cảm, mặt đỏ lên, nhẹ nhàng chạm vào môi Uyên Quyết.

Lông mi của Uyên Quyết hơi rung rung, chỉ cảm thấy khóe môi khẽ chạm rồi lướt qua, dường là một ảo giác nhất thời của hắn.

Nguyễn Thu Thu nhìn Sói xám tiên sinh với dáng vẻ giống như một loài sinh vật tà ác đang uy hiếp nàng, nói “sói đã ra tay thì yêu sẽ chết rất đáng sợ” ý định làm nàng sợ hãi của, sau nụ hôn đơn giản này, lại có chút bối rối, hai má ửng hồng.

Nguyễn Thu Thu nhìn hắn thẹn thùng, vốn cảm thấy không có gì, bây giờ lại không nén được sự thẹn thùng, nàng cảm thấy lòng bàn tay của Uyên Quyết đều là mồ hôi, từ từ nóng dần lên.

Nàng có chút bối rối khi hắn làm vậy, “… Ta, sẽ không sợ phu quân.”

Nguyễn Thu Thu vốn chỉ nghĩ phu quân chỉ nắm tay nàng, lại trở thành mười ngón tay đan vào nhau.

Lòng bàn tay tê dại, Nguyễn Thu Thu gắng sức nắm chặt hắn, nhíu mày.

Đối với yêu xấu xa, nàng không có bất kì cảm giác thương hại nào, càng không phải vì Uyên Quyết giết con yêu đó mà hắn.

Không thể có yêu nào giống như chàng Bụt của nàng.

Nghe thấy lời nàng nói, không chỉ đồng tử Sói xám tiên sinh đỏ lên, cả đôi mắt cũng đỏ.

Hắn có chút mất kiểm soát, tai và đuôi của hắn cả buổi sáng không nhìn thấy, giờ lại mọc ra.

Lúc Nguyễn Thu Thu đang do dự không biết có nên hôn hắn thêm một cái nữa không, nàng đã phát hiện eo của mình bị đuôi hắn cuốn chặt rồi.

“Sói có thể… hôn Thu Thu một cái không?” Giọng nói của Sói xám tiên sinh dịu dàng, bịn rịn như viên kẹo mềm ngọt.

Nguyễn Thu Thu đặt tay lên đuôi hắn, xoa nhè nhẹ, tỏ vẻ bản thân đồng ý với đề nghị này.

Trong không khí ấm áp, truyền tới giọng cười nhỏ nhẹ, hai má Uyên Quyết ửng đỏ, chầm chậm đưa lại gần nàng, từ từ hôn lên môi Nguyễn Thu Thu.

Nguyễn Thu Thu cảm thấy chỗ nào của Uyên Quyết cũng nóng, bàn tay nắm lấy tay nàng cũng nóng, đuôi cũng nóng, hơi thở cũng nóng bỏng, kể cả đôi môi hôn nàng cũng nóng bỏng.

Rõ ràng là Sói xám tiên sinh rất thẹn thùng, nhưng từ đầu tới cuối đều mở mắt, chằm chằm nhìn nàng, cứ như sợ nhắm mắt lại, thì nàng sẽ biến mất.

Nguyễn Thu Thu ngại ngùng vì bị hắn nhìn như vậy, đến cái đuôi trong tay cũng không sờ nữa, nhắm mắt lại chờ nụ hôn của Sói xám tiên sinh kết thúc.

Nhưng lần này, tên sói xám này thật hư, mặc dù vẫn vụng về, nhưng cũng biết dừng lại trên môi nàng một lúc.

Thậm chí Nguyễn Thu Thu cảm nhận được, hơi thở của hắn gấp gáp và không ngừng run rẩy.

Trên môi vừa mềm vừa ngứa, rõ ràng vẫn chỉ là một nụ hôn đơn giản, cảm giác lại không giống như mấy lần trước.

Nguyễn Thu Thu cảm thấy hai má càng lúc càng nóng, cảm giác trên môi nàng cũng càng lúc càng kỳ lạ.

Có thể xuất phát từ một bản năng nào đó, Sói xám tiên sinh không kìm được mà nắm lấy đầu ngón tay nàng, Nguyễn Thu Thu cảm thấy rất kỳ lạ, bàn tay rụt lại, trượt qua bụng của Uyên Quyết, nhất thời cảm thấy trong chớp mắt hơi thở của hắn không còn bình thường.

Nàng lặng lẽ mở mắt, phát hiện lông mi của Uyên Quyết rung không ngừng, đuôi mắt long lanh, nhìn nàng không rời.

Nguyễn Thu Thu: “…”

May thay hắn phân biệt được nặng nhẹ, mặt đỏ lên rất nhanh, buông vội nàng ra, tai rung không ngừng.

“Thu Thu…” Giọng hắn khàn khàn gọi tên nàng.

Nguyễn Thu Thu mặt ửng đỏ, gật gật đầu, “Ừm?”

“Phu nhân…” Uyên Quyết giả vờ rụt rè khẽ nghiêng đầu qua, trong ngữ khí tràn đầy sự lưu luyến, “Sói phải đi rồi.”

Nguyễn Thu Thu biết hắn việc hắn nói chính là đi giải quyết lão rắn đen, do dự một hồi, mới gật đầu, “… Vâng.”

Nguyễn Thu Thu rất băn khoăn không biết có nên đi cùng Sói xám tiên sinh không, nhưng thực lực hiện tại của nàng rất yếu, linh lực trong cơ thể cũng dùng kha khá rồi, đi rồi có khi lại giống như đám Hùng Cổn Cổn, trở thành đối tượng công kích đầu tiên của lão rắn đen.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng nàng biết, nếu nàng đi theo, rất có thể sẽ liên lụy tới Sói xám tiên sinh.

Ánh mắt Nguyễn Thu Thu lóe lên một vẻ do dự, nàng đi tới bên ghế, cầm lên một ống gỗ mới, cố gắng huy động nốt linh lực không còn bao nhiêu trong người, kết tụ lại một giọt nước chữa trị cấp ba, và nửa bình nước chữa trị cấp hai, trộn vào nhau.

Nàng cùng lấy rất nhiều thịt trâu khô và một vài miếng thịt khô cùng với ít bột củ đã được chuẩn bị từ trước, cùng với hai gốc thảo dược để dự phòng, một bộ đồ sạch sẽ và nón đã gấp gọn gàng, đều được xếp trong túi, sau đó nàng đưa cho Sói xám tiên sinh.

“Hành lý, nhất định không được để bị thương.” Nguyễn Thu Thu nhìn vào vành tai đo đỏ của Sói xám tiên sinh, không kìm được mà mở lời, “… Biết chưa?”

Uyên Quyết khép hờ mắt, cầm lấy chiếc túi rất to đối với Nguyễn Thu Thu, nhưng đối với hắn lại rất nhỏ, trong lòng hắn có một dòng nước ấm áp, kỳ lạ lướt qua.

Thật ra, hắn đi đi về về, ước chừng chỉ cần một khoảng thời gian ngắn, giải quyết con rắn đen cấp bốn, thậm chí chỉ cần một giây, hoàn toàn không cần chuẩn bị nhiều đồ như vậy.

Nhưng hắn nhìn thấy Thu Thu vì linh lực bị tiêu hao mà sắc mặt trở nên trắng bệch, ngập ngừng một lúc lâu, mới nhếch được miệng lên, nở một nụ cười gượng gạo, “Được.”

….

Lại đi kiểm tra lại vết thương của đám Hùng Đóa Đóa, xác định tính mạng bọn họ không còn nguy hiểm nữa, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là ổn, Nguyễn Thu Thu lại chuẩn bị rất nhiều nước nóng, đưa cho Tiểu Bạc Hà vẫn luôn chăm sóc mấy con yêu để rửa tay.

Nguyễn Thu Thu đi tìm da thú đã dùng qua, đưa cho mấy con non để đắp.

Làm xong những việc này, nàng lại làm đồ ăn cho Tiểu Bạc Hà, mới đẩy Sói xám tiên sinh đi tới cửa sơn động.

Gió tuyết bên ngoài vẫn rất to, một cảnh tượng mịt mù, nhìn không thấy rõ đằng xa.

Nguyễn Thu Thu dúi cái dù vào trong tay Sói xám tiên sinh, hắn cúi thấp đầu, để trán mình chạm vào trán nàng, sau đó cong môi lên, mở dù, hơi nghiêng nghiêng đầu, giả vờ vô tình lướt qua mặt nàng, sau đó cầm cây nạng đi về phía trước.

Toàn thân Uyên Quyết mặc bộ đồ da thú màu đen, mái tóc dài được cột lên một cách đơn giản bằng sợi dây len, tay phải cầm nạng gỗ, tay trái cầm ô, đi trong gió tuyết, mặc dù chân trái vẫn bị thương, nhưng hắn bước đi rất bình thường, dẫu có phải nhảy lên cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Hắn bước đi rất nhanh, chỉ mất vài giây, thậm chí Nguyễn Thu Thu cảm thấy không khí mình thở ra còn chưa kịp đóng băng, hắn đã đi rất xa rồi.

Tim Nguyễn Thu Thu đập loạn xạ, cảm giác một dòng nước băng giá tràn vào cổ họng, khiến toàn thân nàng run rẩy.

Đột nhiên hai mắt nàng có chút nhức nhối, không kìm được mà nắm chặt cây giáo chẳng biết sao lại mang ra theo, có chút hối hận lại suy nghĩ linh tinh.

Cho dù là liên lụy, nàng vẫn muốn đi cùng hắn.

Nàng không muốn, chỉ bất lực bị động đợi chờ ở một nơi an toàn.

Những bông tuyết rơi xuống mờ mịt, rất nhanh bóng dáng Sói xám tiên sinh đã trở nên mơ hồ trong tầm mắt Nguyễn Thu Thu, Nguyễn Thu Thu đưa tay lên dụi đôi mắt cay cay, cắn răng, thề rằng bản thân phải trở nên mạnh mẽ hơn.

Nàng mở to tầm mắt mơ mơ hồ hồ, nhìn thấy thấp thoáng Uyển Quyết đang đi về phía mình.

Là ảo giác sao?

“Phu nhân.” Bên tai truyền tới giọng nói thân thuộc, Nguyễn Thu Thu mới nhận ra không phải nàng bị ảo giác.

Trên mái tóc đen của Uyên Quyết lúc này còn vương một vài bông tuyết, hắn đang đứng trước mặt nàng, hắn nhìn ra được khóe mắt nàng có giọt nước long lanh, ánh mắt dịu dàng chưa từng có, chỉ có điều vẫn mạnh miệng như xưa.

Trên khuôn mặt thanh thoát tuấn tú như ngọc của Sói xám tiên sinh dường như đầy bất cần, trong giọng nói giống như không có chút lưu luyến, “Muốn đi cùng sói không?”

Nguyễn Thu Thu nghe thấy lời hắn nói, không kìm được mà nghĩ tới, mỗi lần bọn họ chia tay, hắn đều trở nên rầu rĩ.

Rất nhiều lần, rất nhiều lần…

Nàng không kìm được mà ôm chặt lấy Sói xám tiên sinh, cũng không chê cơ thể rắn chắc của hắn, qua một hồi lâu, mặt mới ửng đỏ, kéo cánh tay hắn.

Một người một sói hỗ trợ dìu đỡ nhau, cầm dù, đi trong bầu trời gió tuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.