Để tránh né không cho Sói xám tiên sinh nhận ra mặt của mình còn đỏ hơn nhiều so với mặt của hắn, Nguyễn Thu Thu ra vẻ mình không hề xấu hổ, cũng đặt tất cả sự chú ý của mình lên những món đồ mà lão rắn đen để lại trên đất.
Nhưng Thu Thu càng nhìn càng thấy những món đồ này vừa ly kỳ vừa quái lạ, dần dần thật sự đã đặt hết sự chú ý lên đống đồ mà lão rắn đen để lại.
Một cái túi da thú đặc chế, không gian bên trong thoạt nhìn lớn hơn nhiều, lớn khoảng chừng nửa cái sơn động, bên trong chứa rất nhiều đồ vật ngổn ngang.
Nguyễn Thu Thu quét linh lực qua, phát hiện rất nhiều thịt khô và thực vật thân củ, còn có một chút dược thảo, tất cả đều được chất thành một đống, có lẽ là nơi lão rắn đen đựng thức ăn.
Những đồ ăn đó thoạt nhìn còn rất tươi, còn chứa linh khí, là những món đồ mà bình thường đi săn cũng khó mà có được.
Mắt Nguyễn Thu Thu sáng rực lên, bộ lạc Đông Hùng thiếu quần áo ít thức ăn, lấy đồ của lão rắn đen thật ra có thể giúp được bộ lạc bọn họ.
Trừ chỗ đó ra, tại những nơi khác không lớn trong túi đựng đồ, cũng không thiếu linh thạch.
Dù sao lão rắn đen cũng đã sống ít nhất hai trăm năm, tài sản rất phong phú, có hai viên linh thạch cấp năm, còn có ba viên linh thạch cấp bốn, cấp ba và cấp hai rải rác cũng có hơn mười viên, nhưng cũng đủ để họ bán được giá cao rồi.
Nguyễn Thu Thu không nhịn được cong môi nở nụ cười, thích thú hừng hực đưa ánh mắt rơi vào quả trứng còn dư lại, một món đồ cháy sém trông giống cái gương và một khúc gỗ nhỏ đen thui.
Thấy tiểu phu nhân vừa mới đỏ mặt hôn mình vài cái, bây giờ nét đỏ ửng trên má đã không còn nữa, trong đôi mắt hạnh xinh đẹp tràn ngập vẻ vui sướng và phấn khởi, hình như đã quên mất người đang đứng bên cạnh nàng rồi.
Giữa hai lông mày nổi lên một tầng đen kịt cộng thêm một chút bất đắc dĩ, đôi tai thính của Uyên Quyết vẫn còn đỏ, trên môi vẫn còn cảm giác tê dại mới vừa được Nguyễn Thu Thu hôn lên, mặc dù phát hiện rất nhiều bảo bối nhỏ, hắn cũng không có cách phục hồi tinh thần từ trạng thái này ngay lập tức.
Đợi sau khi Nguyễn Thu Thu nghiên cứu cả buổi về "cái gương" kỳ lạ và khúc gỗ nhỏ đen thui kia nhưng không có kết quả, nàng mới nhớ đến Sói xám tiên sinh.
Nguyễn Thu Thu giơ tay lên, chống lại tầm mắt Uyên Quyết vẫn đang rơi trên gò má của nàng, đôi đồng tử hơi lộ ra nét tủi thân, trong đáy mắt xẹt qua một tia xấu hổ và áy náy.
Rõ ràng tên sói này lúc nãy không chịu phối hợp khom lưng cúi đầu nên nàng mới hôn mệt như vậy! Vì sao bây giờ trong mắt hắn lại giống như đang lên án Thu Thu nàng là một kẻ ăn xong chùi mép không chịu trách nhiệm vậy hả.
Nguyễn Thu Thu có chút cứng nhắc chuyển chủ đề, "... Phu quân, biết mấy món đồ này là cái gì không?"
Nàng chỉ vào quả trứng màu xanh đậm và hai món đồ kì lạ đang trôi nổi khoảng ba mươi li giữa không trung.
Lần này con sói họ Uyên nào đó không có lòng đòi hỏi tiểu thê tử của hắn hôn thêm vài cái nữa, đôi đồng tử màu đỏ rơi vào ba món đồ kia, đầu ngón tay ngưng tụ ra một con bướm trắng nhạt.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Thu Thu thấy Sói xám tiên sinh dùng chiêu này, bọc "cái gương" và "khúc gỗ đen" lại.
Nguyễn Thu Thu có hơi ngạc nhiên nhận ra rằng, theo từng lần vỗ cánh của đàn bướm, vết ố và cháy đen rửa không sạch trên hai món đồ kia như được nước tẩy rửa, lộ ra hình dạng vốn có của mình.
"Cái gương" kia thật sự biến thành một cái gương được chế tạo từ một loại gỗ đặc thù, lớn chừng bàn tay, mặt sau điêu khắc hoa văn giống rồng, hai bên viền gương cũng được phủ kín.
Ban đầu bị cháy sém nên nhìn không ra, bây giờ lại phát hiện xung quanh chiếc gương gỗ này ngưng tụ một dải sáng màu vàng mỏng mah, trông không giống vật thường. Trực giác của Nguyễn Thu Thu cho rằng cái gương gỗ này so với tụ linh châu mà lúc trước Sói xám tiên sinh tặng nàng quý giá hơn rất nhiều.
"Chiếu hồn kính." Sói xám tiên sinh xòe bàn tay ra, gương gỗ nhỏ bay đến lòng bàn tay của hắn.
Nguyễn Thu Thu thấy hắn nói vậy, đáy lòng chợt nổi lên một cảm giác hết sức vi diệu, trực giác của nàng cảm thấy cái gương gỗ này rất quan trọng với Sói xám tiên sinh, lập tức đè nén cảm giác kì quái trào dâng trong lòng, hỏi sói nhà nàng: "Chiếu hồn kính là cái gì thế?"
Ngón tay của Sói xám tiên sinh xẹt qua vết điêu khắc giống rồng kia, vẻ mặt cũng có hơi phức tạp, "... Sói cũng chỉ nghe nói thôi."
"Chiếu hồn kính, là một khung hình nhỏ có thể chiếu ra những chuyện một linh hồn đã trải qua từ khi sinh ra cho đến bây giờ, nhưng một cái chiếu hồn kính cần tiêu hao vô số linh thạch và tâm lực mới có thể làm ra, cũng chỉ có thể sử dụng được ba lần."
Giọng của Uyên Quyết đều đều, hàng mi dài run rẩy, "Bây giờ có lẽ còn sử dụng được hai lần nữa."
Tuy chiếu hồn kính cần tiêu hao rất nhiều tài nguyên, rất quý giá, nhưng cái giá cũng không quá đắt.
Dù sao so với vũ khí và linh thạch, cũng không mấy nhân tộc và yêu muốn biết mình sinh ra thế nào.
Chỉ là, làm một con sói vẫn luôn rất nghèo, vận may cũng không có nốt, con sói họ Uyên nào đó dù đã từng là thủ lĩnh của bộ lạc Viêm Lang, trong tay cũng không có quá nhiều linh thạch.
Thỉnh thoảng vô tình có được linh thạch, sau khi hắn tu luyện xong sẽ không còn thừa chút gì.
Mấy năm qua, chỉ có vài món bảo bối, ngay cả tụ linh châu cũng là thù lao do Giao Tộc muốn nhờ hắn xuất thủ - nên mới tặng cho hắn.
Bởi vì nguyên nhân khó khăn, tuy có hơi nghi ngờ thân thế của mình, lúc đó thực lực chỉ mới đạt cấp năm, cũng không được xem là rất mạnh mẽ, cũng không có linh thạch để đổi lấy chiếu hồn kính.
Chỉ là không ngờ rằng, trên người lão rắn đen còn cất giấu vật thế này, cũng coi như tiết kiệm một chút chi phí.
Còn dư hai cơ hội sử dụng, nhưng đúng lúc đủ cho hắn và phu nhân cùng dùng.
Sau khi nghe tác dụng của chiếu hồn kính, phiền não trong lòng của Nguyễn Thu Thu dần rõ ràng hơn, đồng thời đáy lòng cũng dâng lên một vài suy nghĩ là không muốn kiểm tra.
Nàng luôn cảm thấy, trong mộng cảnh, hai cặp vợ chồng đã định ước cho nàng và Sói xám tiên sinh, rất có thể đã không còn trên thế giới này nữa. Mà nàng, cũng gần như có thể xác định cũng không phải xuyên vào truyện, mà giống như linh hồn trở về cơ thể hơn.
Về những vấn đề như tại sao nàng lại có kí ức sinh hoạt ở hiện đại, tại sao lại biết nội dung của "quyển truyện" này, tại sao nàng và Uyên Quyết từ nhỏ đã xa nhau, vân vân… chỉ cần sử dụng cái gương này, tất cả mọi nghi ngờ đều được giải quyết.
Nhưng trong bóng tối sâu thẳm, hay từ trong tận đáy lòng, Nguyễn Thu Thu luôn cảm thấy chân tướng tàn nhẫn hơn nàng nghĩ rất nhiều.
Một người một sói đều không nói một lời, dường như họ đã ngầm hẹn trước với nhau, ai cũng không nói muốn sử dụng chiếu hồn kính.
Nguyễn Thu Thu ngẩng đầu, nhìn gò má tuấn tú an tĩnh của Uyên Quyết, ra sức lắc đầu muốn ép suy nghĩ vừa táo bạo vừa lộn xộn trong đầu mình xuống.
Nàng kéo tay áo của sói phu quân, khi hắn buông mắt nhìn sang thì mới nhẹ giọng nói, "Trước cứ để chiếu hồn kính và linh thạch chung với nhau rồi để đó đã."
Đợi đến khi họ đều muốn sử dụng, thì lại lấy ra.
Nhìn vẻ mặt mềm mại của tiểu phu nhân, đôi lông mày vẫn luôn xoắn chặt của Uyên Quyết chậm rãi thả lỏng, dường như hắn đã nghĩ thông cái gì đó, khóe môi cong lên, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn nàng chằm chằm như trước, cũng nở một nụ cười nhàn nhạt, giống như sông băng vạn trượng chợt tan rã.
Bóng dáng của Nguyễn Thu Thu phản chiếu trong đáy mắt hắn, nàng bất giác cũng ấm áp cười rộ lên, rõ ràng vẫn còn đồ vật chưa kiểm tra xong, vào khoảnh khắc này họ như đã quên hết tất cả mọi thứ.
Một người một sói cứ như vậy mà chăm chú nhìn nhau, cho đến khi Nguyễn Thu Thu đột nhiên nhận ra họ đang làm trò gì, hồi hồn trong chớp mắt, hai tai nhanh chóng đỏ bừng lên.
Nàng nhịn không được mà nhìn đi chỗ khác, đổi chủ đề, trong giọng nói tràn ngập ý xấu hổ khô khan, "Còn, còn có một quả trứng và một khúc gỗ vẫn chưa kiểm tra..."
Giọng của nàng càng lúc càng nhỏ, nói đến cuối thì chẳng còn nghe được gì nữa.
Đuôi mắt của Sói xám tiên sinh lại nổi lên một mảng đỏ, hắn ráng nhìn đi chỗ khác, rất nhanh sau đó hai người đã điều tra hết hai món đồ dư lại.
Ngoài dự liệu của Nguyễn Thu Thu chính là, trong quả trứng này lại có một hơi thở yếu ớt của sự sống.
“Ồ?" Nguyễn Thu Thu dùng một tia linh lực tra xét, phát hiện bên trong thật sự có sinh mệnh, còn là một con non sắp nở.
"Con non này là bán xà bán ưng." Sói xám tiên sinh dừng một chút, nhẹ nhàng nói, "Chắc là đệ đệ của cái tên được cứu trong bộ lạc."
Nguyễn Thu Thu nhìn quả trứng một cái, nghi ngờ hỏi, "Làm sao sói biết đây là đệ đệ?"
Uyên Quyết im lặng một hồi rất kì quái, hai tai mất tự nhiên mà run run, "... Sói, có thể nhìn thấy."
Nguyễn Thu Thu: "...?"
Tuy rằng nàng vẫn chưa biết Sói xám tiên sinh làm thế nào mà biết được, nhưng lý trí nói với nàng rằng tốt nhất không nên hỏi nữa.
"Vậy sói ôm nó đi." Nguyễn Thu Thu móc ra một tấm da thú từ trong túi đeo lưng, gói kĩ quả trứng kia, sau đó bỏ vào tay Sói xám tiên sinh, bây giờ họ không còn chỗ nào khác dành cho quả trứng này.
Cái nhìn của Sói xám tiên sinh rơi vào quả trứng mà tiểu phu nhân đang ôm trong lòng, không biết trong đầu lại đang nghĩ tới cái quái gì, khuôn mặt tuấn tú càng lúc càng đỏ, càng lúc càng nóng, lâu thật lâu sau, mới đưa tay ôm quả trứng vào lòng trước ánh mắt nghi ngờ của Nguyễn Thu Thu.
Cuối cùng Nguyễn Thu Thu cất khối gỗ tạm thời vẫn chưa phát hiện có gì đặc biệt vào ba lô trên lưng, xoay người, cất nạng gỗ đi.
Phía sau chậm rãi truyền đến một giọng nói vừa khàn vừa xấu hổ, xen lẫn một ít chờ đợi và nghi ngờ cẩn thận từng tí thử dò xét, "Người và sói, hình như không thể, có... trứng?"
Nguyễn Thu Thu: "........."
Đột nhiên nàng cảm thấy mặt nóng quá, xen lẫn xấu hổ và thẹn thùng không nói được, ngay cả một mảnh đất đầy gió và tuyết cũng không làm hạ nhiệt được, không chịu được bèn giơ tay lên che kín mặt.
Đôi khi, nàng nghĩ Sói xám tiên sinh vừa rất cao lãnh lại rất khó lường, vừa tà dị vừa đáng sợ, nhưng đôi khi...
Hắn lại luôn nói thẳng và ngây thơ một cách không thể tưởng tượng nổi, ví dụ như vấn đề này, nàng luôn cảm thấy phàm là yêu hiểu một chút thì sẽ không hỏi.
Cũng may con sói họ Uyên nào đó cũng tự mình biết mình, hắn vẫy vẫy cái đuôi to lông xù phía sau, mắt hơi rũ xuống thì thấy hai tai tiểu phu nhân nhà mình đã đỏ lựng, mím mím môi, giơ tay ngưng tụ một đôi bướm màu đen nhạt, nâng dù lên.
Nguyễn Thu Thu có hơi không muốn nói chuyện, nàng chậm rãi liếc mắt nhìn Uyên Quyết mặt còn đỏ hơn nàng, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng khoác cánh tay hắn, lúng túng thuyết, "Về thôi."
Uyên Quyết đáp một tiếng, hắn mím nhẹ môi, cẩn thận điều khiển cánh bướm che dù, đôi mắt hơi lóe lên, không biết đang nghĩ gì.
...
Đường về cũng không lâu, mặc dù mang theo rất nhiều thứ, nhưng chỉ tốn năm sáu phần thời gian so với lúc đi, một người một sói đã về đến biên giới bộ lạc Đông Hùng.
Khác với lúc đi, lúc này, trước cửa bộ lạc có một cục lông đen trắng tròn tròn đang đứng đợi.
Nguyễn Thu Thu thấy gấu trúc cao bốn năm mét, mắt không khống chế được mà sáng lên.
Đây chính là tộc trưởng gia gia của bộ lạc Đông Hùng, gấu trúc cấp bốn đỉnh phong.
Có lẽ là do tình hình không tốt, tộc trưởng gia gia cũng đói đến gầy đi, tuy vẫn tròn vo như trước, nhưng có thể nhận ra, không mượt mà như vậy.
"Hú ~(Uyên Quyết, Nguyễn Thu Thu.)" Hùng Kiện Khang từ xa đã thấy họ trở về, trên gương mặt gấu toàn lông xẹt qua nỗi lo âu và vui sướng, hình dạng yêu quái nhanh chóng thu nhỏ lại, rất nhanh biến thành một người đàn ông trung niên thấp hơn Nguyễn Thu Thu một cái đầu, thoạt nhìn không quá cường tráng.
"Tộc trưởng." Nguyễn Thu Thu cười với gấu trúc gia gia, lên tiếng chào hỏi.
"Các ngươi không bị thương chứ?" Hùng Kiện Khang lo lắng hỏi han, "Lúc nãy nghe Hùng Viễn nói các ngươi đi đánh lão rắn đen kia, các ngươi là yêu tuổi còn trẻ nhưng sao lại dễ kích động như vậy, cho dù hai ngày trước các ngươi hấp thụ rất nhiều linh khí phía sau núi mà đột phá hơn nhiều, nhưng không nhất định là đối thủ của lão rắn đen kia đâu..."
Hùng Kiện Khang thật sự nghĩ mà sợ và lo lắng không yên.
Mới sáng sớm ông thấy bọn Hùng Đóa Đóa toàn là vết thương buồn thiu trở về, chỉ đơn giản là nổi trận lôi đình, giận đến bứt lông.
Nhưng ngoại trừ biến thành yêu hình ngay tức khắc thay cho những yêu tộc nhỏ yếu khác bảo vệ biên giới bộ lạc Đông Hùng, thì ông không còn cách nào tốt hơn.
Một ngày trước Khanh Như Ý thực lực vô cùng mạnh mẽ cũng đến tìm ông, nói cần bế quan mấy ngày, Hùng Đóa Đóa và Điền Tú mạnh nhất bộ lạc cũng đánh không lại lão rắn đen, Hùng Kiện Khang muốn báo thù cũng không làm được.
Ông canh gác sát biên giới của bộ lạc, nhưng phạm vi canh gác có hạn, ban đầu thậm chí không hề phát hiện Uyên Quyết và Nguyễn Thu Thu ra ngoài.
Là do sau khi Hùng Viễn và Mạc Miêu đi săn thú trở về, thăm bọn Tiểu Bạc Hà rồi nói với ông, lúc này Hùng Kiện Khang mới biết sói con kia thế mà lại to gan như vậy, đưa phu nhân nhân tộc yếu ớt như vậy đi tìm lão rắn đen báo thù.
"Ngươi đó, tên sói nhãi ranh này, sao có thể đưa phu nhân cùng đi mạo hiểm như vậy được?" Tuy đây là lần đầu gặp Uyên Quyết, nhưng gấu trúc gia gia đã nghe nói về Uyên Quyết, cũng biết đầu mùa đông năm đó hắn bị thương giữa thú triều rồi bị đám vô sơn của bộ lạc Viêm Lang vứt bỏ.
Mặc dù cảm thấy con sói này rất đáng thương, nhưng gấu trọng thương sắp chết trong bộ lạc Đông Hùng cũng rất nhiều, cho nên ông không thể viện trợ được gì.
Lúc này, tuy rất cảm tạ Uyên Quyết nguyện ý ra tay vì bộ lạc của họ, cũng bởi vì trước đây không có hỗ trợ mà hổ thẹn, nhưng lo lắng trong lòng nhiều hơn nên không nhịn được mà khuyên can vài lời.
Nghe gấu trúc gia gia gọi Sói xám tiên sinh là tên sói nhãi ranh, không biết vì sao Nguyễn Thu Thu không cảm thấy tức giận, trái lại còn cảm thấy hơi buồn cười.
Nàng liếc nhìn biểu tình của con sói nào đó, phát hiện vẻ mặt của hắn không hề hờn giận, mà chỉ toàn luống cuống.
Có lẽ chàng ‘Bụt’ này là lần đầu tiên bị trưởng bối dạy dỗ như vậy, chỉ không biết làm sao, cúi đầu nhìn nàng.
Trong lòng Nguyễn Thu Thu dâng lên một tia ngọt ngào nhàn nhạt, tuy nhìn rất vui nhưng nàng cũng không muốn chọn cách tiếp tục để Sói xám tiên sinh xấu hổ, chỉ cười cười nói với gấu trúc gia gia, "Tộc trưởng gia gia, bọn con không sao cả, không hề bị thương."
Để cứu vãn hình tượng của con sói nào đó, Nguyễn Thu Thu suy nghĩ một hồi, châm chước bổ sung một câu, "Phu quân bảo vệ con rất chu đáo."
Quả thực Uyên Quyết bảo vệ nàng rất kĩ, thậm chí còn không để nàng phải nghe tiếng lão rắn đen kêu thảm thiết trước khi chết.
"Là vậy sao." Hùng Kiện Khang sờ cằm, "Cũng đúng, các ngươi mới ra ngoài được nửa buổi sáng, có lẽ vẫn chưa chạm mặt lão rắn đen."
Tộc trưởng gia gia vừa nói vừa bảo Nguyễn Thu Thu và Sói xám tiên sinh đi vào bộ lạc, "Hai người các ngươi về nhà rồi ngoan ngoãn ở đó đi, gần đây bộ lạc gặp nguy hiểm, gia gia ta sẽ bảo vệ các ngươi."
Ông tự nói chuyện một mình, ánh nhìn rơi vào quả trứng trong lòng Uyên Quyết, "Ơ? Sao các ngươi ra ngoài một chuyến, còn đoạt trứng của người ta về vậy?"
Nguyễn Thu Thu: "..."
Nàng không nhịn được mà giải thích, "Tộc trưởng gia gia, chúng con đã gặp lão rắn đen, cũng đã giải quyết lão rồi."
"À, giải quyết rồi sao?" Hùng Kiện Khang gật đầu, sau đó mới mạnh mẹ quay đầu, giọng nói cao lên vài phần, "Cái gì? Các ngươi giải quyết lão ra rồi??"
Vẻ mặt của gấu trúc gia gia vô cùng kinh ngạc, cái đầu gấu ngây dại, qua vài giây, mới không nhịn được mà sững sờ xác nhận lại, "Nhóc Thu Thu, chuyện ngươi nói là sự thật à?"
Nguyễn Thu Thu: "......"
Nghe gấu trúc gia gia gọi mình là "nhóc", Nguyễn Thu Thu nổi da gà cùng mình, nhưng nàng cũng biết rõ, nói không chừng tộc trưởng gia gia lớn hơn hai trăm tuổi so với người mới học năm nhất như nàng, gọi nàng là nhóc hình như cũng là chuyện thường.
Sau đó cũng không xoắn xuýt nữa, nhanh chóng cầm cái túi chứa rất nhiều thức ăn ra, đưa cho gấu trúc gia gia, "Đây là di vật của lão rắn đen yêu, người xem đi tộc trưởng gia gia."
Gấu trúc gia gia nhận lấy túi đựng đồ, nhanh chóng xác nhận chuyện Nguyễn Thu Thu nói là sự thật, sau đó thì mừng rỡ, không nhịn được ha ha cười hai tiếng.
Có thể nói lão rắn đen là tai họa ngầm lớn nhất của bộ lạc Đông Hùng hơn nửa năm qua, thế mà cứ như vậy biến mất rồi.
"Trước tiên đừng cứ đứng ở ngoài mà nói chuyện nữa, mau theo ta cùng vào sơn động." Gấu trúc gia gia nói, mang một người một sói đi vào bộ lạc.
Trước sơn động to lớn, mành da thú rất nặng bị kéo ra, Hùng Kiện Khang xốc mấy con non đứng chặn cửa sơn động, đưa Thu Thu và Sói xám tiên sinh vào sơn động, tìm mấy cái băng đá nằm khuất trong góc phòng rồi ngồi xuống.
Khiến Nguyễn Thu Thu cảm thấy buồn cười chính là, mấy con non bình thường nhìn thấy tộc trưởng gia gia sẽ náo rất dữ, lúc thấy nàng tiến vào, phần lớn đều nở nụ cười hài lòng và dáng vẻ ngạc nhiên.
Đáng tiếc thời gian của những nụ cười đó rất ngắn, gần như toàn bộ con non trước cửa sau khi nhìn thấy Sói xám tiên sinh bên cạnh nàng đều thu lại vẻ mặt tươi cười.
Mấy đứa đang náo loạn đánh nhau nhổ lông cho nhau cũng không dám lộn xộn, đứa đang gặm da thú và ngón chân cũng không dám gặp tiếp, đa số đều lạnh run, yên lặng co lại thành một cục.
Thấy một đám con non trước cửa, hoặc thú lông xù hoặc thú da trơn, vừa bẩn thỉu vừa tội nghiệp, Uyên Quyết không nhịn được nhíu mày, lông mi đen kịt bất chợt xoắn lại.
Hắn vốn cho rằng Hùng Cổn Cổn đã rất bẩn rồi, không ngờ những con non này chỉ có hơn chứ không kém.
Nếu là hắn và phu nhân có sói con, tuyệt đối sẽ không thể không sạch sẽ như vậy.
Nguyễn Thu Thu nhìn thấu một tia ghét bỏ ngầm trong đôi mắt hẹp dài con sói họ Uyên nào đó, nhưng không nhìn ra trong đôi mắt tối tăm của hắn, còn cất giấu ý nghĩ như vậy.
Thật ra nàng cũng có thể hiểu được, dù sao Sói xám tiên sinh từ nhỏ đã thích sạch sẽ, tuy rằng hắn khi còn bé điều kiện rất thiếu thốn, phải ở trong sơn động dột nát.
"Hôm nay những con non này thật ngoan ngoãn." Gấu trúc gia gia cười nói, ông cúi đầu nhìn túi đựng đồ trong tay một chút, lúc lại ngẩng đầu nhìn phía Uyên Quyết thì trong mắt hiện lên một ít hổ thẹn, nếp nhăn trên khóe mắt cũng vì vậy mà sâu thêm.
Ông nhìn về phía Uyên Quyết, trong giọng nói có chút hổ thẹn, "Nhóc này, khi nãy đã hiểu lầm bản lĩnh của ngươi, gia gia xin lỗi ngươi."
Sói xám tiên sinh: "..."
Chưa từng có trưởng bối nào nói chuyện với hắn như vậy, Uyên Quyết lại một lần nữa liếc nhìn Nguyễn Thu Thu theo bản năng.
Vẻ mặt của tiểu phu nhân của hắn lúc này rất dịu dàng, mỉm cười dùng ánh mắt khích lệ nhìn hắn.
Tự cho là hiểu cái gì đó, con sói họ Uyên nào đó không thể làm gì khác hơn là đè nén cảm giác kì quái như tơ tằm mọc trong lòng, khuôn mặt tuấn tú vẫn cao lãnh như trước, hơi nghiêng đầu, thong thả ung dung lên tiếng, "Ừm."
Nguyễn Thu Thu: "..." Nàng nhìn chằm chằm con sói nào đó đang ngượng ngùng, hai tai hồng hồng, lại nhìn vẻ mặt lạnh như núi băng của hắn, không thể nhịn cười được.
Nhưng cũng may tộc trưởng gia gia không phải là một con gấu hẹp hòi, chỉ ha ha nở nụ cười, không so đo hắn kiệm lời.
"Các ngươi kể ta nghe đi, làm thế nào giải quyết được lão rắn đen vậy?" Trong đáy mắt Hùng Kiện Khang lộ ra vẻ mong đợi, nên hỏi ngay.
Nguyễn Thu Thu bèn kể lại một vài tình huống trong trận đánh cho gấu trúc gia gia nghe.
Trên đường về nàng đã thương lượng với Sói xám tiên sinh, về chuyện chiến lợi phẩm, ngoại trừ chiếu hồn kính, những thứ khác họ đều không giấu diếm.
Từ khi đến bộ lạc Đông Hùng, họ chưa từng cống hiến gì cho bộ lạc này, ngược lại còn hút hết hai phần ba linh khí ngọn núi phía sau của người ta, cho dù linh khí có thể tái sinh, nhưng giá trị của nó vượt xa thu hoạch lần này của họ.
Nhưng gấu trúc gia gia không hề muốn đồ của họ.
"Đây là những thứ các ngươi chiến đấu mới có được, sao chúng ta có thể lấy cho được?" Ý cười trong mắt Hùng Kiện Khang sâu hơn, ông phất tay, "Huống chi, các ngươi không cần những linh thạch này để tu luyện hay sao?"
Tộc trưởng gia gia nói, "Những gấu con của bộ lạc Đông Hùng, nếu muốn tu luyện, thì dùng linh khí ở phía sau núi là được. Đừng nói linh khí phía sau núi mỏng manh, vậy cũng đã đủ cho chúng rồi."
Nguyễn Thu Thu nhịn không được cau mày nói, "Như vậy sao được?" Bọn họ chưa từng cố gắng chút nào, trái lại vẫn luôn chiếm lợi của bộ lạc Đông Hùng.
"Được rồi." Gấu trúc gia gia trực tiếp ngắt lời, "Ta sẽ giữ túi đựng đồ này trước, đồ ăn bên trong quả thật các ngươi không ăn hết, linh thạch này kia các ngươi cứ giữ lấy đi."
"Đừng nói không giúp bộ lạc, không phải nhóc Thu Thu đã cứu rất nhiều gấu của bộ lạc rồi sao?" Hùng Kiện Khang nói.
Nguyễn Thu Thu: "..." Nàng thực sự không quá thích ứng với việc được tộc trưởng gia gia gọi mình là nhóc, nhưng nếu tộc trưởng gia gia đã nói như vậy rồi, họ cũng không nên ép buộc nữa, dù sao quả thực nàng và Sói xám tiên sinh cũng rất cần linh thạch.
"Vậy mới tốt chứ." Hùng Kiện Khang nói, ánh mắt rơi vào tấm gỗ màu đen trên bàn đá, không biết nghĩ tới điều gì, đôi mắt chợt sáng ngời, thậm chí ngay cả đầu cũng không nhịn được mà run rẩy.
"Đây, …"
"Đây là..."
Nguyễn Thu Thu thấy gấu trúc gia gia vẫn luôn khá điềm tĩnh đột nhiên đứng lên, kích động đến mức cả người đều run lên, không nhịn được nghi ngờ hỏi, "Tộc trưởng gia gia, sao vậy?"
Tay Hùng Kiện Khang run run cầm lấy khối mộc bài màu đen không quá lớn kia, đáy mắt hiện lên một tia hồi ức, hai tay không ngừng nhẹ nhàng ma sát hoa văn gần như không có quy luật bên trên, trong đáy mắt dường như có hơi nước.