Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Chương 97



"Một trong những tín vật để tiến vào cấm địa phía sau núi?" Nguyễn Thu Thu khẽ lẩm bẩm theo lời nói của Tộc trưởng gia gia, trong đầu xẹt qua rất nhiều suy nghĩ.

"Đúng vậy." Hùng Kiện Khang đáp lại, ánh mắt xa xăm nhìn một hàng mộc bài ở trên vách tường trước mặt, "Thu Thu, các ngươi không hiếu kỳ vì sao phía sau núi bộ lạc chúng ta lại có nhiều linh khí như vậy sao?"

Gấu trúc gia gia thở dài một tiếng, đáy mắt vẫn có vẻ âm u như cũ, nhưng cũng đã khôi phục lại từ trong trạng thái kích động mất khống chế, vẻ mặt cũng dần dần trở nên nhu hòa.

Ánh mắt của ông hiền từ nhìn Nguyễn Thu Thu và Uyên Quyết, trên khuôn mặt có một tia hồi ức, "Bộ lạc Đông Hùng của chúng ta trải qua bao đời nay, sinh ra cũng là vì thủ hộ cấm địa phía sau núi này."

"Nói chính xác, phía sau núi này không phải một nơi bình thường, mà phải gọi là núi Cấm Bảo."

"Sở dĩ được gọi là núi Cấm Bảo, là bởi vì ở vị trí gần bên trong phía sau núi, có một kết giới cấm địa, kết giới ngăn cách với một nơi đầy rẫy ma vật, nhưng đồng thời cũng là một ngọn núi thần bí tràn đầy kỳ ngộ và bảo bối."

Gấu trúc gia gia nói, liếc nhìn Sói xám tiên sinh dường như cũng không có gì là kinh ngạc, sáng tỏ nở nụ cười, "Nhìn biểu tình của nhóc sói nhà ngươi, chắc là hai ngày trước đã khám phá phía sau núi một lần rồi nhỉ?"

Sói xám tiên sinh nghe Gấu trúc gia gia gọi mình nhóc sói, vẻ mặt hơi kỳ lạ, nhưng vẫn mím môi gật gật đầu, "Đúng vậy."

Nguyễn Thu Thu có thể cảm giác được, khi Sói xám tiên sinh nói chuyện với Tộc trưởng gia gia, cả người có chút không được tự nhiên và khá căng thẳng.

Cánh môi nhạt màu của hắn hơi mím lại, hàng mi dài phủ lên vẻ lạnh nhạt khó che dấu ở đáy mắt và chút căng thẳng chợt biến mất.

Nàng biết, Sói xám tiên sinh từ nhỏ đã phải lang thang, sợ là không có kinh nghiệm giao lưu cùng trưởng bối, chớ nói chi là được yêu thú khác gọi là sói con.

Chàng sói của nàng chính là như vậy, bề ngoài rất lạnh lùng, trên thực tế lại có tấm lòng rất mềm mại. Nghĩ đến đây, Nguyễn Thu Thu dứt khoát men theo ống tay áo của Sói xám tiên sinh đi xuống, nắm nhẹ lấy bàn tay to lớn, lòng bàn tay khẽ chà nhẹ mu bàn tay của hắn, biểu thị cổ vũ.

Mà trên thực tế, chàng sói nào đó căn bản không hề yếu ớt như vậy, hắn chỉ là đột nhiên bị gọi là sói con, cảm thấy khó chịu, suýt chút nữa không nhịn được rùng mình một cái mà thôi.

Uyên Quyết khẽ buông đôi mắt hẹp dài xuống, đáy lòng dâng lên một cảm giác kỳ diệu.

Hắn nhẹ nhàng nhếch đôi môi, rất là săn sóc không hề nói rõ bản thân cũng không phải đang căng thẳng, trái tim ấm áp tiếp nhận thiện ý an ủi của tiểu thê tử nhà mình.

Một người một sói cứ âm thầm mờ ám như vậy, Gấu trúc gia gia cũng không phát hiện ra.

Nguyễn Thu Thu lại hơi ngượng ngùng, nàng thấy Gấu trúc gia gia yên lặng, như đang chờ nàng và Sói xám tiên sinh hỏi tiếp, nên phối hợp nói, "Tộc trưởng gia gia, nơi thần bí ông nói là ở vực sâu sao?"

Vị trí hiện tại của nàng và Sói xám tiên sinh là đại lục yêu tộc, ở rìa đại lục yêu tộc là vực sâu, cũng là địa bàn của ma vật.

Gấu trúc gia gia nghe vậy lắc đầu một cái, "Vị trí của Bảo Sơn, ta cũng không nắm rõ, nhưng cũng không phải ở vực sâu."

"Cho dù có ở vực sâu, cũng có thể là ở một nơi rất hoang vu hẻo lánh. Theo ta được biết, Bảo Sơn đã tồn tại đã lâu, vẫn chưa từng bị Ma vương phát hiện. Nghe truyền lại rằng trước khi bộ lạc Đông Hùng thủ hộ núi, thì Yêu Vương của lang tộc Tinh Nguyệt bảo vệ múi Cấm Bảo."

Nguyễn Thu Thu có chút khiếp sợ: "Yêu Vương của lang tộc Tinh Nguyệt?"

Yêu Vương và Ma vương cùng đẳng cấp, là cường giả thực lực gần cấp tám, hoặc là đột phá cấp tám.

"Đúng vậy." Hùng Kiện Khang nói, mang theo chút cảm xúc khó diễn tả, "Nhưng mấy trăm năm trước, Yêu Vương của lang tộc Tinh Nguyệt đột nhiên biến mất không biết tung tích, không giống như là đã tử vong, càng giống như là đã rời khỏi đại lục yêu tộc."

"Lang tộc Tinh Nguyệt dòng dõi gian nan, dần dần trở nên suy tàn, chỉ còn lại vài con, số lượng không nhiều. Mà lúc đó thực lực của Hùng tộc ta rất mạnh, cũng thiếu lãnh địa, bị giao phó tiếp nhận nhiệm vụ trông giữ núi Cấm Bảo."

Tộc trưởng gia gia nói, "Tiền bối Hùng tộc chúng ta mạnh hơn nhiều so với chúng ta bây giờ. Lúc ấy, một con gấu yêu mạnh mẽ nhất, thậm chí đã đạt đến cấp bảy, chỉ kém Yêu Vương một bước. Lãnh địa của Bộ lạc Đông Hùng vào lúc ấy cũng lớn hơn nhiều so với bây giờ, một phiến rừng trúc cấp ba bị bộ lạc Viêm Lang nhập vào lãnh địa của họ, ban đầu vốn dĩ là của chúng ta."

"Khi ấy tộc yêu cũng rất nhiều, có hơn một ngàn con gấu trưởng thành cơ." Hùng Kiện Khang đưa mắt về phía mảnh rừng, nói.

Nguyễn Thu Thu nghe Gấu trúc gia gia nói vậy, dường như có thể mơ hồ nhìn thấy lúc hơn một ngàn con gấu trúc có bộ lông màu trắng đen, xuất hiện khắp nơi trong thung lũng, sôi nổi nhộn nhịp ăn uống, nằm ngủ hoặc khều khều chân, đôi mắt cũng bất giác cũng mang theo một tia hào hứng mong chờ.

Nhiều cục lông tròn như vậy, Bộ lạc Đông Hùng trước đây giống như là thiên đường.

"Nhưng, nếu không đột phá đến cấp độ của Yêu Vương, tuổi thọ cũng sẽ có cực hạn, dần dần, bộ lạc Đông Hùng của chúng ta cũng dần dần suy thoái." Tộc trưởng gia gia nói, "Nhưng có hai thứ mà Tộc trưởng Bộ lạc Đông Hùng chúng ta từng đời từng đời kiên trì truyền xuống."

"Một là mở ra từ đường mộc bài." Tộc trưởng gia gia lấy mảnh gỗ đỏ nhỏ kia ra, đặt lên bàn đá cho Nguyễn Thu Thu và Uyên Quyết xem.

"Còn có một thứ chính là Hồn mộc mà các ngươi mang về." Hùng Kiện Khang nói, cũng đặt tấm gỗ đen lên trên bàn đá.

Nguyễn Thu Thu khẽ nhíu mày, nàng nhớ khi Tộc trưởng gia gia dẫn bọn họ tiến vào từng nói, hồn mộc chỉ là một trong những tín vật để đi vào kết giới, vậy, tín vật còn lại là gì?

Gấu trúc gia gia cũng nhìn thấu nghi hoặc của nàng, cũng không dài dòng nữa, nói thẳng, "Một món tín vật khác chính là máu của yêu tộc thủ sơn. Chỉ cần nhỏ máu của yêu tộc thủ sơn lên trên hồn mộc, cầm hồn mộc đã dính máu, là có thể tiến vào bên trong kết giới mà không bị ma vật công kích, thậm chí có thể ở bên trong tu bổ kết giới cấm địa."

Hùng Kiện Khang siết chặt tấm hồn mộc, đáy mắt mơ hồ nổi lên nước mắt, "Đáng tiếc, hồn mộc là có số lần sử dụng giới hạn, dùng quá nhiều sẽ không còn hiệu lực."

"Hơn hai mươi năm trước, nếu trước đây Bộ lạc Đông Hùng ta nắm giữ tấm hồn mộc này, vậy phụ thân ta, thúc bá bọn họ...... sẽ không bị....." Tâm trạng Tộc trưởng gia gia lại trở nên kịch liệt, pha thêm sự hối hận và hổ thẹn tận cùng.

Tộc trưởng gia gia lại nói thêm rất nhiều chuyện nữa, cuối cùng Nguyễn Thu Thu cũng hiểu rõ ý của ông.

Thì ra ngọn núi phía sau Bộ lạc Đông Hùng gọi Núi Cấm Bảo, là một nơi bảo địa thần bí, xung quanh có rất nhiều ma vật mạnh mẽ trông coi.

Bộ lạc Đông Hùng là yêu tộc thủ sơn, bình thường phụ trách trông giữ bảo địa. Nếu kết giới xuất hiện vấn đề, có thể sử dụng hồn mộc ngụy trang khí tức để tiến vào, tu bổ kết giới từ bên trong, phòng ngừa ma vật bên trong núi Cấm Bảo chạy ra tấn công.

Nếu như bình thường kết giới không có nguy hiểm, cũng có thể dựa vào hồn mộc để đi vào tìm bảo.

Nhưng hồn mộc có giới hạn số lần sử dụng, hơn hai mươi năm trước, hồn mộc của Bộ lạc Đông Hùng đã dùng hết rồi, kết giới lại bị hư hại, khiến cho Bộ lạc Đông Hùng bị tổn thất nặng nề. Các hùng yêu đời trước đã phải dùng mạng sống của rất nhiều thành viên, mới miễn cưỡng vá lại được lỗ thủng của kết giới, mới có thể giữ lại được yên bình ngắn ngủi cho Bộ lạc Đông Hùng.

Cũng bởi vậy, sau khi thấy bọn họ lại thu hoạch được một khối hồn mộc từ chỗ lão rắn đen, Tộc trưởng gia gia mới kích động như vậy.

Tiếc nuối tại sao ban đầu ở thời khắc nguy hiểm Bộ lạc Đông Hùng không có tấm mộc bài nhỏ này, kích động vì nguy cơ ở phía sau núi Bộ lạc Đông Hùng cuối cùng cũng có thể giải quyết.

"Tấm hồn mộc này xem ra còn có thể sử dụng hai lần, tính toán thời gian có thể là hơn hai mươi ngày." Tộc trưởng gia gia nhìn một người một sói trước mặt, giọng nói vô cùng nghiêm túc và chăm chú, "Có hai cơ hội, một lần dùng để tu bổ kết giới, nhiều nhất là sử dụng ba ngày. Còn lại một lần, có thể dùng để đi tìm bảo vật."

Hùng Kiện Khang chăm chú nhìn Uyên Quyết, "Vì thế, ta muốn nhờ ngươi và phu nhân ngươi, lúc ta đi tu bổ kết giới ở phía sau núi, tạm thời tiếp quản bộ lạc Đông Hùng của chúng ta."

Nguyễn Thu Thu nghe vậy cảm thấy sững sờ, theo bản năng liếc nhìn Sói xám tiên sinh.

Uyên Quyết hiển nhiên cũng không ngờ Gấu trúc gia gia sẽ nói như vậy, nắm chặt tay Nguyễn Thu Thu, không nói gì.

"Ha ha." Hùng Kiện Khang nở nụ cười, "Ta chỉ cần ba ngày, trễ nhất cũng không qua ngày thứ tư, các ngươi chỉ cần giúp đỡ trông coi mấy ngày này là tốt rồi."

Tộc trưởng gia gia nói, "Ta biết các ngươi mấy ngày nữa muốn đi phiên chợ yêu ma, ngày ta trở về vừa vặn các ngươi có thể lên đường."

Nguyễn Thu Thu nhìn khuôn mặt tươi cười hiền lành của Tộc trưởng gia gia, do dự hồi lâu, nàng và Sói xám tiên sinh thoáng nhìn nhau, nói, "Tộc trưởng gia gia, thực ra, ta và phu quân đang có chuyện phiền phức....."

Nàng còn chưa nói hết câu, Hùng Kiện Khang đã phất phất tay cắt đứt lời nàng, "Ngươi nói chủ thượng sắp trở thành Ma vương của Khanh Như Ý?"

Nguyễn Thu Thu: "......"

"Ông đã biết?" Nguyễn Thu Thu rất kinh ngạc, nàng cho rằng Như Ý nãi nãi sẽ không nói chuyện này ra ngoài.

"Đúng vậy." Hùng Kiện Khang ánh mắt nhu hòa, "Nếu ta không biết, sao Khanh Như Ý có thể dễ dàng chuyển tới đây như vậy?"

Nguyễn Thu Thu: "............" Cũng có lý, trong khoảng thời gian ngắn nàng không biết phải nói như thế nào.

Cũng đúng, dù sao thực lực của Tộc trưởng gia gia cũng là cấp bốn đỉnh phong, không chênh lệch quá lớn với Như Ý nãi nãi, hơn nữa trong cơ thể Như Ý nãi nãi còn có ma cổ, nếu mà đánh nhau, chưa chắc đã là đối thủ của Gấu trúc gia gia.

"...... Vì sao, lại để cho chúng ta chuyển tới đây?" Giọng nói của Sói xám tiên sinh khàn khàn, trầm thấp vang vọng ở trong không khí, tầm mắt hơi ngổn ngang của hắn nhìn vào khuôn mặt Tộc trưởng gia gia, âm cuối chất chứa tâm trạng cực kỳ phức tạp.

Nguyễn Thu Thu có thể cảm nhận được lòng bàn tay ướt mồ hôi của Uyên Quyết.

Hắn nắm thật chặt bàn tay của nàng, rồi lại cố gắng hết sức để kiềm chế lại sức lực, để không làm nàng bị thương.

Trong lòng nàng xuất hiện những cảm giác phức tạp, Nguyễn Thu Thu cũng không nhịn được mà nhìn Tộc trưởng gia gia.

Nàng và Sói xám tiên sinh, một kẻ bị bộ lạc ban đầu coi là công cụ, một kẻ bị vứt bỏ, có thể nói dường như chưa từng nhận được thiện ý từ bất kỳ bộ lạc nào, giờ khắc này nghe thấy Tộc trưởng gia gia nói như vậy, cũng muốn nhận được một đáp án.

"Bởi vì Như Ý nãi nãi các ngươi nói, các ngươi muốn chuyển tới."

Tộc trưởng gia gia cười cười, nói tiếp, "Ta nghĩ, nếu như bộ lạc chúng ta không còn lối thoát, tám phần sẽ chết đói hơn một nửa trong mùa đông lạnh giá này. Nếu như vậy, không bằng để cho các ngươi chuyển đến, trước khi ma vật phát hiện các ngươi, bọn họ còn có thể không tai không bệnh mà ăn no mặc ấm sống thêm được một quãng thời gian."

"Với lại." Trong đáy mắt của Tộc trưởng gia gia xẹt qua một tia điên cuồng, "Lúc đó không có hồn mộc, ta cho rằng kết giới phía sau núi không chống đỡ được mấy tháng, nếu như ma vật dám đến, cùng lắm thì tự mình ta phá hủy kết giới, mọi người cùng nhau chết."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.