Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 44: "Phu nhân, có người nhà nương ngài muốn gặp ngài."



Múa bút rồng bay, Chu Thừa Vũ rất nhanh đưa cho A Quỳnh một trang giấy viết đầy hơnphân nửa. Nhưng A Quỳnh không biết chữ, cầm tờ giấy xem không hiểu, cuối cùng chỉ có thể nhìn về phía Chu Thừa Vũ.

Chu Thừa Vũ cầm bát lên, húp mấy húp đã sạch bát. Rồi đứng lên muốn đi gấp. "Ngươi thu trước đi. Còn tới Trung thu còn 5 ngày nữa, nếu phu nhân còn chưa nghĩ ra biện pháp nòthì ngươi lấy cho phu nhân xem." Dừng lại, hơi do dự, chàng quay lại. "không nhất định phải là lúc đó. Nếu trong hai ngày này nàng ấy vẫn rũ rượi, cũng có thể đưa cho nàng ấy."

Mấy ngày tới chàng đều rất bận rộn, có lẽ khi chàng về nàng đã ngủ say, thế nên không dễ phát giác ra cảm xúc của nàng là điều hiển nhiên. Chàng đương nhiên hy vọng nàng trưởng thành, nhưng nếu nàng bị việc này ép buộc quá mức, được mộtmất mười như vậy không đáng chút nào.

Việc quan trọng đến mấy, cũng không quan trọng hơn người.

"Ngươi là nha hoàn thiếp thân của nàng, đương nhiên hiểu nàng ấy, ngươi giúp ta nhìn chằm chằm vào. Chớ để nàng khó xử." Chu Thừa Vũ lại nhắn nhủ thêm một câu.

A Quỳnh phấn khích không thôi, gật đầu liên tục như gà con được mổ thóc.

Đại nhân chu đáo quá đi!

Mắt thấyChu Thừa Vũ chuẩn bị ra ngoài, A Quỳnh chợt ra tới gì đó, lớn tiếng gọi chàng lại:“Đợi đã, lão gia! Cái đó... lỡ như phu nhân nghĩ ra cách nào đó, ta khônggiao lại tờ giấy này cho phu nhân, mà cách của phu nhân lại không tốt. Làm hư chuyện thì làm sao bây giờ?”

Đến lúc đó, đại nhân chắc không trách tội nàng và phu nhân đâu?

Làm hư chuyện...

Thân phận của chàng còn bày ra đó, huống gì làm huyện lệnh ở Trường Châu này hơn chín năm. Chính là Nhu Nhu có làm hư chuyện thật, cũng không ảnh hưởng mấy đến chàng. Nhiều nhất, thì có hơi mất mặt thôi, người ta thấy chàng cưới một thê tử vô dụng, không chừng còn làm nổi bật lên …

Chu Thừa Vũ cau mày thật chặt. Trước đó chàng còn nghĩ Tô thị vẫn luôn thỏa đáng, sao có thể phạm một sai lầm cấp thấp như vậy. Bây giờ nghĩ lại, e là Tô thị cố tình làm vậy, Nhu Nhu bất tài, vừa khéotôn lên sự tài giỏi thông thái của cô ta.

Xưa kia cô ta nhìn tốt vô cùng, cớ sao từ độ Nhu Nhu vào cửa, cả người thay đổi hẳn?

Chẳng lẽ, bản tính vốn có, những năm qua đều ngụy trang?

Chu Thừa Vũ cân nhắc một lúc, nói: "Làm hư cũng không sao cả,có ta ở đây, ta bổ khuyết cho nàng ấy. Hơn nữa, đây là năm đầu nàng làm việc này, là thê tử vừa qua cửa, có làm hư thật cũng không ai dám nói gì."

A Quỳnh nhận được sự đảm bảo, hoàn toàn yên tâm, tiễn Chu Thừa Vũ ra cửa mộtcách cung kính.

Hồ Ngọc Nhu không biết gì về việc này, sáng tỉnh giấc trái lại không còn lo lắng quá như hôm qua nữa. Có chỉ điểm của Phương thị, tối qua cô nghĩ cần làm gì gì sắp xong rồi.Thức giấc không thấy Chu Thừa Vũ, cô dứt khoát dành chút thời gian để sắp xếp lại. Trước mắt trong lòng hình dung ra đại khái điều lệ rồi.

Ăn điểm tâm và nghỉ ngơi khoảng một khắc, cô mang A kim và A Hương thỉnh an Chu lão phu nhân.

Tô thị không tới như cũ.

Chu lão phu nhân không giữ cô lại, nói là còn tầm mười ngày nữa, có mấy việc phải được chuẩn bị trước. Ngoại trừ quà cáp bên ngoài, chính là trong nhà này, xem như dựa theo quy củ mọi năm, nhưng nếu Tết Trung thu Tô thị chưa chuẩn bị tốt, thì Hồ Ngọc Nhu không thiếu chuyện bộn bề.

Danh sách ngày tết Trung Thu:gồm những loại điểm tâm và trái cây nên được chuẩn bị ở nhà; là một trong những ngày lễ quan trọng của năm, còn phải phát tiền thưởng cho bọn hạ nhân, hoặc cho người nào về nhà ăn tết, biết bao chuyện vặt vặt vãnh vãnh phải làm.

Chu lão phu nhân thiếu kiên nhẫn quản, chỉ có thể bàn giao lại cho Hồ Ngọc Nhu.

Hồ Ngọc Nhu không thể chối từ, cũng không muốn chối từ. Tô thị còn đang nhịncười chờ cô xấu mặt kia kìa, tất nhiên cô muốn cho Tô thị xem thử, nhà này không có Tô thị cô vẫn quản tốt như thường!

Từ mấy hôm trước, đã có lác đác vài người tới phủ tặng lễ. Sau khi rời khỏi chỗ Chu lão phu nhân, Hồ Ngọc Nhu tới gặp quản gia Lô Bình. Tuy nói Lô Bình tức giận vì con trai đột nhiên không chịu làm tùy tùng bên cạnh Chu Thừa Vũ nữa, nhưng Hồ Ngọc Nhu triệu kiến vẫn không dám trì hoãn, vội vã cung kính chạy qua.

Hồ Ngọc Nhu phân phó ông lấy tờ danh sách lễ đã thu ra, lại hỏi thêm những năm trước mua bánh trung thu, hạt dưa và điểm tâm ở đâu thì năm nayđến đó đặt trước, so với số lượng cũ, năm nay, đặt trước ít hơn chút.

Lô Bình một lòng hướng về Chu Thừa Vũ, biết việc đáp lễ năm nay rơi xuống người Hồ Ngọc Nhu. Lúc này, ông thấy cô đưa rayêu cầu như vậy, vội thuyết phục: "Phu nhân, số lượng đưa ra ngoài hằng năm là cố định. Nếu đặt ít hơn xưa, thì nghĩ lại e là không đủ."

Ông biết tổng số, nhưng phân chia số lượng tới từng nhà nhiều ít, cấp bậc ra sao, thìông không biết.

Hồ Ngọc Nhu bảo A Quỳnh để bàn giao danh sách mà cô đã liệt kê, nói: "Năm nay ta tự lập ra. Đây là danh sách các đồ đã liệt kê. Còn phiền Lô quản gia mua về sớm nhất có thể. Mặt khác, ông xem giúp ta có hộp quà đóng gói không, hãy làm cho ta... Ba trăm hộp quà tới đây."

Ba trăm hộp?

Mấy năm qua, nhị phu nhân cũng tự tay làm bánh trung thu, nhưng đưa ra ngoài được mấy nhà trên đầu ngón tay, mà không cần phải kèm theo hộp quà, trực tiếp lấy giấy gói dầu là được, đây đã là mặt mũi lớn lắm rồi.

Lần này... lần này cần tới 300 hộp quà, tổng quà mà Chu gia đáp lễ lại sợ là chưa tới 200 phần nữa. Đây chẳng lẽ là dù cho cấp bậc nhà nào cũng đáp lễ như nhau sao?

Đại phu nhân không hiểu, hay đang cố tình gây rối?

không dám bác bỏ ngay trước mặt, lại thấy thái độ kiên quyết của Hồ Ngọc Nhu, ngay cả việc khuyên cũng khuyên không được. Lô Bình chỉ có thể đồng ý trước, sau đó đànhquay lại xin ý kiến Chu Thừa Vũ rồi quyết định.

Mặc dù Chu Thừa Vũ bên này cảm thấy bất ngờ,nhưng Hồ Ngọc Nhu đã có chủ ý, nóicho cùng chàng có thể bù lại, thế nên bảo Lô Bình làm theo phân phó của Hồ Ngọc Nhu. Đồng thời, hai tay chàng cũng chuẩn bị, thông lệ mấy năm trước đặt nhiều hay ít, đặt trước bao nhiêu. Chàng luôn cảm thấy, nếu Hồ Ngọc Nhu làm hư việc, sợ là Tô thị dựa theo tiền lệ mà cứu vớt.

Chẳng qua là, tới lúc cần phương pháp bổ sung, không phải do cô ta quyết định.

Sau khi nguyên liệu được mua về, Hồ Ngọc Nhu và nha đầu dưới tay đều bận túi bụi.Bởi vì dựa theo nữ chính trong cốt truyện ban đầu cũng là một nhân sĩ xuyên không, sau này làm ra cả bánh mì và bánh gato ở hiện đại, thế nên đối với bánh trung thu, Hồ Ngọc Nhu đương nhiên có chí khí dâng trào sáng tạo cái mới, biết đâu được bánh trung thu trong cửa hàng ngoài huyện Trường Châu đều được sáng chế mới hết rồi.

cô xin Chu Thừa Vũ viết mấy chữ để làm khuôn. Trong nhà có người già, đương nhiên muốn tặng ‘thọ’, chúc cụ khỏe mạnh sống lâu. Còn nhàbuôn bán mở một cửa làm ăn, vậy thì đáp ‘phát’tiền vô nước, kiếm bộn bề. Nhà bình thường viết chữ‘viên’, ý chỉ đón Tết trung thu đoàn viên sum vầy.

Ba trăm hộp quà đều là hộp quà nhỏ. Nhà buôn bán bình thường đương nhiên là mộthộp và kèm theo bánh trung thu mua bên ngoài. Mà nhà buôn bán lớn, có quyên góp trong huyện hoặc xây dựng ủng hộ Chu Thừa Vũ, nhóm người này đều là người mặt lớn, vậy thì gom 4 hộp quà lại, hai cái ‘viên’ hai cái ‘thọ’. Còn mấy nhà đặc biệt, thìgom 8 hộp quà lại, 4 cái ‘thọ’ và 4 cái ‘viên’.

Tay nghề của Hồ Ngọc Nhu khá khéo. Làm mấy nhân bánh cho mọi người nếm thử. Sau khi nếm thử, mọi người chọn nhân được chấp nhận làm nhiều chút, nhân còn lại làm ít hơn. Mỗi hộp quà đều viết chữ ‘Chu’, rất tinh tế và nhỏ gọn. Nhìn vào khôngthấy bủn xỉn, 4 cái xếp chồng hay 8 cái xếp chồng càng thấy hào phóng và cao cấp. Hồ Ngọc Nhu rất hài lòng.

cô bận rộn bên nàytất nhiên không thoát khỏi ánh mắt của Tô thị. Tô thị biết được, mặc dù hối tiếc cô không sa vào bẫy của mình, chẳng qua nàng ta không quan tâm lắm. Rốt cuộc, việc Hồ Ngọc Nhu đang làm vào lúc này đúng là ngu si hàng thật giá thật. Nàng ta không biết chi tiết, chỉ cho là đáp lễ ai cũng như ai.Thế nên nàng ta cảm thấy qua Tết Trung thu năm nay một cái, Hồ Ngọc Nhu sẽ thành trò cười của cả huyện.

Nàng ta còn đang do dự có nên nhắc nhở cô hay không, nhưng nghĩ tới CHu Thừa Vũ đã không nói gì, càng không phái người tới hỏi nàng ta,cần gì nàng ta sáp lại chứ?

Nàngvốn không chỉ muốn Hồ Ngọc Nhu xấu mặt, mà còn sau này không dám tranh với nàng nữa. Hơn nữa, nàng muốn Chu Thừa Vũ biết rằng cái nhà này không có nàng là không thể. Ngày đó rõ ràng là lỗi của Chu lão phu nhân, nhưng hắn lại khiển trách nàng. Nếu không cúi đầu và nói chuyện với nàng thật tốt, thì nàng mai này sao có thể ngóc đầu đây?

Nhưng hắn tađã không sợ mất mặt, tự nhiên nàng cũng không sợ.

Thời gian bận rộn trôi qua rất nhanh, quà chuẩn bị xong lần lượt được đáp lại theo thứ tự thu lễ. Khi còn ba ngày nữa đến Trung thu, Hồ Ngọc Nhu vẫn còn gặp nạn.

Đó là Hồ gia, rốt cuộc có đáp lễ hay không, đưa là đưa thế nào. Dựa theo tâm trạng của cô, cô dĩ nhiên không muốn đưa, cô thậm chí còn ước chi có thể một đao cắt đứt vĩnh viễn không còn lui tới Hồ gia nữa.

Song cô không thể chỉ biết lo cho bản thân mình.

Mặc dù đó là nhà cha mẹ vợ, nhưng nếu Chu Thừa Vũ làm quá đáng, vậy thì tương đương với bất hiếu, người khác có thể vịn vào lý do đó công kích chàng.

Chu Thừa Vũ vẫn bận rộn mỗi ngày, chỉ có vào ban đêm bị đánh thức mới nói được hai câu. Về chuyện trò gì đó cô quên rồi, có lúcđau lòng vì chàng mệt mỏi, dĩ nhiên là chưa bao giờ đề cập chuyện này với chàng rồi. Mặc dù chàng không kể xảy ra chuyện gì, nhưng tin tức bên ngoài trong nhà vẫn biết được chút ít. Huyện Trường Châu, xưa nay luôn an ổn và thái bình, hình nhưcó tên tội phạm giết người cực kì dã man. Chỉ ngắn ngủi trong nửa tháng, nghe nói đã giết mười mấy người rồi. Ban đầu nghe nóigiết một nhà 6 người, ngay cả đứa bé trong tả lótcũng không tha.

Ở nơi chàng cai quản xuất hiện chuyện như vậy, có thể tưởng tượng đượctâm trạng của chàng. hiện tại, thực ra không chỉ riêng chàng không, mà toàn bộ bách tính trong huyện Trường Châu này đều bất an trong lòng.

Hồ Ngọc Nhu thở dài, quyết định không hỏi chàng ta. Cho dù không hài lòng, cô vẫn chuẩn bị quà theo lễ tiết cho người mang qua.

Cũng không biết Triệu Tịch Ngôn thế nào rồi, thi Hương trong tháng này. Sợ là đang ở phủ thành nhỉ?

Hồ Lĩnh và Tiết thị yêu thương Hồ Ngọc Uyển. Sau khi nghe được tiếng gió, bọn họ đương nhiên để trong lòng hôn sự của Hồ Ngọc Uyển. Song mặc kệ thế nào, cô quyết không cho phép Hồ Ngọc Uyển gả cho Triệu Tịch Ngôn, bất luận kẻ nào cũng có thể gả cho Triệu Tịch Ngôn, duy chỉ có Hồ Ngọc Uyển là không thể!

Nếu không, tiểu nguyên chủ chết không cam tâm.

A Kimtừ ngoài bước nhanh vào, hành lễ thưa: "Phu nhân, có người nhà mẻ đẻ ngài muốn gặp ngài."

Bây giờ Hồ Ngọc Nhu quản gia, người Hồ gia tới, trước tiên phải báo trước nơi này.

Hồ Ngọc Nhu phiền lòng: "Người tới là ai?"

A Kim đáp: "Tứ muội muội của ngài và cô cô Triệu phu nhân."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.