Chu lão phu nhân ăn xong cái bánh, quả nhiên thấy ngon như Tú Vân nói, ăn thêm hai khối nữa.Tú Vân một mặt hầu hạ Chu lão phu nhân, một mặt hé mi mắt nhìn vẻ vẻ mặt của Tô thị, thu hết vẻ khó chịu trên mặt Tô thị vào đáy mắt.
một Tú Vân, Tô thị đương nhiên khinh thường đối phó.
Mà nàng xem ra Tú Vân dường như đang ra mặt nói đỡ cho Hồ Ngọc Nhu, chẳng qua trong chốc lát nàng đè xuống đầy lòng căm hận. Quãng thời gian này nàng quên bẫng đi Tú vân, lại không ngờ nàng ta có bản lĩnh tới vậy,làm ra chuyện như vậy mà có thể quay về,hơn thế nữa, còn chiếm được sự trọng dụng của Hồ Ngọc Nhu!
Tô thị từ từ chuyển ánh mắt sang người Hồ Ngọc Nhu, bởi vì mắc phải bàn dài nên không nhìn được bụng nàng ta, chỉ nhìn thấy cái bàn trước mặt. Trong lòng đang suy nghĩ, không biết chừng nào bụng nàng ta mới có động tĩnh. Nếu mười tháng sau sinh ra đứa nhược trí, liệu khi đó có còn đối tốt với Tú Vân vậy hay không?
Tô thị càng nghĩ càng thấy hả hê, gương mặt tự nhiên theo đó lộ ý cười.
Vừa thế, bầu không khí trên bàn trái lại có chút hòa hợp vui vẻ giả tạo.
Có thể ác ý trong đáy mắt nàng ta thoát được con mắt Chu lão phu nhân, nhưng cô tachạy không thoát con mắt của Hồ Ngọc Nhu và Chu Thừa Vũ. Chu Thừa Vũ càng ngày càng cảm thấy mình ngày xưa nhìn lầm. Chỉ là người này là em dâu của chàng, trên mặt lại không tìm ra lỗi lầm gì, chàng làm anh rể khôngthể làm gì được.
Chàng bực bội trong người, tất nhiên không muốn Hồ Ngọc Nhu ở lại, đúng dậy nói với Chu lão phu nhân: "Nương, hôm nay có mở hoa đăng trong thành. Con dắt Nhu Nhu đi xem, nương có muốn đichung không?"
Chu lão phu nhân đã lớn tuổi, đương nhiên không muốn tham gia náo nhiệt này. Tuy nhiên, bà có hơi ngạc nhiên trước lời con mình nói, nhìn Hồ Ngọc Nhu. Con trai trước đây mỗi khi nhắc tới Hồ Ngọc Nhu đều gọi là Hồ thị.
Bây giờ... vậy mà đã kêu Nhu Nhu rồi à?
Nghĩ tới hai đứa đã viên phòng, giờ là thời điểm tân hôn vui vẻ,con trai đột nhiên nảy sinh tình cảm mật nồng, thật ra có thể mà. Bà dứt khoát nói với con trai. "không được, con đẫn Nhu Nhu đi được rồi."
Chu Thừa Vũ gật đầu, kéo Hồ Ngọc Nhu đi.
Tiểu Chiêu, bé nãy giờ ngồi trong lòng Thanh di nương đối diện, bỗng chìa tay ra, làm nũng nói: "xem hoa đăng! Tiểu Chiêu cũng xem... hoa đăng!"
Thanh di nương không kịp che miệng cô bé lại, nói cũng nói rồi, Thanh di nương không dám làm gì cả. Chỉ bế cô bé lên, cúi đầu, nhìn vào mắt Tô thị một cách cẩn thận, sau dụ dỗ bé: "Tiểu Chiêu ở nhà xem không đẹp sao? Hoa đăng ở nhà cũng như ở ngoài vậy thôi."
Tiểu nha đầu nghe xong ngoan ngoãn gật đầu, nhưng nói cho cùng tuổi bé còn nhỏ, bướng bỉnh đúng là bướng thật. cô bé lắc đầu mạnh mẽ, chìa tay về phía Chu Thừa Vũ: "không, xem hoa đăng cơ, đại bá phụ, hoa hoa đăng!"
Dưới gối Chu lão phu nhân chỉ có mỗi đứa cháu gái. Thấy bé muốn đi, đương nhiên không nỡ bỏ lại, “Được được được, Tiểu Chiêu đi mà, tiểu Chiêu cũng được đi coi hoa đăng!”, lại quay sang hỏi Tô thị, “A Tĩnh, con có muốn đi xem hoa đăng không?”. Vừa tiện dắt Tiểu Chiêu theo.
Vẻ mặt Tô thị nhàn nhạt, gượng ra nụ cười: "Con không đi đâu, hơi mệt ạ, con về nghỉ ngơi ạ."
Chu Thừa Duệ không ở đây, Tô thị nào có tâm trạng ngắm hoa đăng.Chu lão phu nhân cũng khôngquan tâm, trực tiếp dặn dò Thanh di nương. "Vậy ngươi mang theo bà vú, đi theo phu thê Thừa Vũ đi."
trên mặt Thanh di nương lộ ra vẻ bối rối. Nàng biết rõ sự lợi hại của Tô thị, Tô thị không đi, tốt nhất nàng không nên đi.Vả lại nàng chỉ là di nương bên nhị phòng, ôm con đi theo đại bá hình như khôngthích hợp lắm.
Nhưng Chu lão phu nhân đã phân phó...
Chu Thừa Vũ không tiện tiếp xúc với Thanh di nương, nhưng rất yêu mến Tiểu Chiêu. Chàng liền nói Hồ Ngọc Nhu ôm Tiểu Chiêu qua.
Hồ Ngọc Nhu cũng thích Tiểu Chiêu, không quản hành động này khiến Tô thị lại ghim cô, bước tới nóivới Thanh di nương: “Nếu cô đã không muốn đi, cứ giao Tiểu Chiêu cho ta, ta và đại nhân dắt bé đi.”
Thanh di nương chưa đáp lơi, Tiểu Chiêu trong lòng nàng đã chủ đọng lao vào vòng tay Hồ Ngọc Nhu: "Ôm, đại bá mẫu, ôm ôm..."
Thanh di nương bất lực, không thể làm gì khác đành phải buông tay.
Chỉ là làm mẹ phải giao con cho người khác tới cùng cũng không muốn, nhưng Hồ Ngọc Nhu thân là đại phu nhân, nàng lại là một di nương không có tư cách lên tiếng, trong lúc nhất thời muốn nói lại thôi.
Hồ Ngọc Nhu nhìn ra tâm tư của nàng ấy, ôm tiểu Chiêu mũm mĩm vững vàng. cô nói với nàng ta: "Hãy yên tâm, ta và đại nhân luôn nhìn tới, không có gì đâu."
Thanh di nương mới mấp mái môi cười nhẹ nhõm. "làm phiền đại phu nhân ạ"
Tiểu Chiêu ăn uống béo tốt, Hồ Ngọc Nhu bế bé hai bước mà muốn kiệt sức, may mắn là bé thích đại bá phụ hơn, liền xà vào vòng tay Chu Thừa Vũ. Chu Thừa Vũôm tiểu Chiêu, Hồ Ngọc Nhu đi phía trước, theo sau là Tú Vân và A Quỳnh, Chu lão phu nhân nhìn họ từ từ bước đi, nụ cười trên mặt ngày càng sâu.
Bà thở dài với Tô thị còn chưa rời đi: "thật hi vọng cái bụng Nhu Nhu sớm ngày có động tĩnh, một nhà ba người như thế, thật tốt."
Tô thị cắn môi, chậm chạp nói: "...con cũng hy vọng."
·
Sâu trong ký ức Hồ Ngọc Nhu, từng có hồi ức đi xem hoa đăng, chỉ có điều đó là tiểu nguyên chủ và Triệu Tịch Ngôn với nhau. Lần này cô và... Chu Thừa Vũbế đứa bé, ngắm hoa đăng lần đầu thế này đích thực rất mới mẻ.
Bọn họ ăn cơm ngắm trăng rồi mới đến, thời điểm náo nhiệt nhất đã qua. một số người chơi mệt quá đãvề nhà. Mặc dù vẫn còn nhiều người trên đường, nhưng không hề đông đúc.
Chẳng qua Chu Thừa Vũ làm huyện lệnh Trường Châu huyện hơn chín năm. Dân trong huyện biết chàng quả thật nhiều lắm. Họ căn bản muốn ngắm đèn nhưng không có lòng ngắm, bởi vì phải ứng phó với người chào hỏi không ngừng.
May là, những người này đều biết lý do là đêm nay chàng dắt vợ ra đây, nên chỉ tới chào hỏi rồi đi qua một bên, ở xa xa nhìn họ thêm vài lần.
Vì nguyên do thân phận, Chu Thừa Vũ không đi giải câu đố đèn. Chàng chỉ sai tùy tùng bên cạnh- Bùi Thanh đi mua cho Tiểu Chiêu cái lồng đèn thỏ nhỏ, cho Hồ Ngọc Nhu cái lòng đèn hoa sen, ngay cả A Quỳnh đằng sau cũng có lồng đèn hình con vật giống như Tiểu Chiêu, chỉ có điều cô nàng cứ líu ra líu rít là đèn chim tước.
A Quỳnh rất hạnh phúc. cô nàng và Tú Vân đều cùng nhau đi chung hầu hạ, nhưng cô có lồng đèn, Tú Vân thì không. Điều này thể hiện cái gì? Điều này nói lên, nàng được đại gia và phu nhân coi trọng tin tưởng!
Nàng không sáp lại làm kỳ đà giữa Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu, cứ vậy ở chung với Tú Vân. một tí lại một tí cầm lồng đèn quơ trước mặt TúVân, cả mặt tràn trề đắc ý, muốn che cũng che không hết.
Tú Vân biết rõ nàng ấy trung thành với Hồ Ngọc Nhu, sau khi xem xong Chu Thừa Vũ bàn bạc với Hồ Nhọc Nhu mua cho nàng ấy chiếc đèn chim tước. Trong lòng biết rõ hai vị đó muốn cười nhạo nàng, nên không so đo với nàng ấy.
không ai đáp lại, A Quỳnh cũng dần mất hứng thú.
Hồ Ngọc Nhu đằng trước thì đang bất mãn A Quỳnh. "A Quỳnh lúc nào cũng chí cha chí chít, vậy mà chàng giao tờ giấy cho muội ấy, chỉ hôm qua thôi muội ấy mới giao lại cho thiếp, đủ bí mật."
Chu Thừa Vũ nói: "cuối cùng cũng lấy ra đấy thôi."
Nếu thực sự bí mật, thấy Hồ Ngọc Nhu không cần, nên đưa lại chàng mới đúng.
Hồ Ngọc Nhu lại cười tươi, nói: "Tất nhiên, muội ấy dù sao cũng hướng về thiếp, có điều vậy càng tốt hơn,để thiếp biết được chàng luôn nhớ trong lòng, không phải chuyện gì cũng ném qua cho thiếp, bản thân không quan tâm không quản tới."
Người còn ở bên ngoài, trên tay còn bế cháu gái. Lúc này Chu Thừa Vũ chỉ nhẹ nhàng gật đầu, khôngtrả lời.
Đối với hành động này, Hồ Ngọc Nhu hô ‘cut’ trong lòng.
Ơ người này, bên ngoài là bày ra bộ mặt lạnh băng, chỉ khi riêng tư không có ai, hoặc trên giường... mới bóc trần bộ mặt thật.
Hôm nay cô càng không tin vẻ gian manh này, cố tình sáp vào sát mặt Chu Thừa Vũ, âm thanh cũng khẽ khàng hơn. "Hôm nay ở chỗ nương ý, chàng gọi thiếp là Nhu Nhu?"
Gọi thân mật vậy, Hồ Ngọc Nhu tự kêu lên cũng sướng ngầm, thật ngọt ngào quá đi. Hóa ra thích mộtngười, mà cũng được người ấy yêu thích. Trước mặt người khác được người đó gọi nhũ danh thôi, bạn cũng đã vui vẻ.
Chu Thừa Vũ cúi đầu nhìn nàng một cái, không để ý tới nàng. Thay vào đó, chàng cùng ăn kẹo hồ lô với Tiểu Chiêu đang thỏa mãn, nói: "Tiểu Chiêu, con cho đại bá mẫu ăn miếng có được không?"
Tiểu Chiêu nghe thấy tên bé ngẩng đầu lên, nhìn Hồ Ngọc Nhu do dự.
Hồ Ngọc Nhu vội lắc đầu với cô bé. "Đại bá mẫu không ăn, Tiểu Chiêu tự ăn đi." dứt lời nhìn Chu Thừa Vũ, dùng khẩu hình nói, "Đồ con nít ăn, thiếp mới không ăn."
Chu Thừa vũ coi như không thấy sự bất mãn của cô, nói một cách nghiêm túc: "Vẫn ăn một viên đi."
Hồ Ngọc Nhu bực cả mình, "Tại sao?"
"Miệng có đồ ăn, nàng sẽ không rảnh nói nhảm nữa." Chu Thừa Vũ bày ra vẻ chân thành đề nghị.
Người này thật là!
Hồ Ngọc Nhu nhất thời tức muốn té ngửa.
Hai má đỏ hây hây, ánh đèn trong đêm chiếu xuống, Chu Thừa Vũ thấy mà giật mình. Chàng đưa tay cầm tay Hồ Ngọc Nhu thật chặt. Cuối cùng cũng ghé tai nàng thì thầm: "không gọi nàng là Nhu Nhu, chẳng lẽ nàng hi vong ta gọi nàng là Hồ thị? Nếu nàng đã hy vọng..."
Hồ Ngọc Nhu buột miệng: "Mới không cần!"
"không cần!" Tiểu Chiêu cũng nói, đưa kẹo hồ lô tới trước mặt Hồ Ngọc Nhu, "Ăn, thịt thịt*." (* thịt thịt: 肉肉 Ròu ròu ; Nhu Nhu 柔 柔 Róu Róu phát âm gần giống nhau)
cô bé còn nhỏ chưa nói được nhiều từ, giọng điệu cũng có phần không chuẩn. rõ ràng là cô bé muốn nói theo Nhu Nhu, kết quả vào tại lại thành thịt thịt.
Chu Thừa Vũ sửa lời bé, "ăn, Nhu, Nhu..."
Tiểu Chiêu chớp mắt, nhìn đại bá phụ: "ăn... thịt thịt!"
Chu Thừa Vũ lặp lại một lần nữa.
Hồ Ngọc Nhu cuối cùng cũng nổi bão,véo mạnh tay Chu Thừa Vũ. Người này thật xấu xa, không sợ dạy hư con trẻ hả.
Chu Thừa Vũ chỉ cười nhẹ, nhìn hướng xa xăm. Nhìn thấy thiếu nam thiếu nữ đang bước tới, nụ cười của chàng dần dần thu lại.