Sáng hôm sau, lúc mở mắt ra tay chân cô đều đau nhức, cô âm thầm thề trong lòng, đây là lần bồi thường cuối cùng cô bồi thường Chu Thừa Vũ.
Người đàn ông này, tức giận lên đúng là khủng khiếp.
Lúc Chu Thừa Vũ đánh quyền ròng rã một canh giờ về tới, Hồ Ngọc Nhu còn vật vã bò khỏi giường. Chàng bước vào phòng sai A Quỳnh đưa tin, rồi vào tịnh phòng.
Hồ Ngọc Nhu lườm cửa phòng trong, đến tận nửa ngày mới phản ứng được người đàn ông này dụng tâm nham hiểm. Tối qua hành cô một trận rõ lâu, sáng sớm nay lại bảo đi gặp người nọ. Đây chẳng phải là muốn cho Triệu Tịch Ngôn nhìn ra sao?
Hay thật, người đàn ông này quả nhiên vẫn còn tức giận. Đồ tâm lý ngây thơ, thật là không có ai vậy cả.
A Quỳnh không có ở đó, Quản ma ma đuổi A Hương và A Kim ra ngoài, nâng Hồ Ngọc Nhu dậy, hơi bận lòng nói: "Xảy ra chuyện gì à? mới sáng sớm bỗng nhiên muốn về Hồ gia?"
Hôm qua, cô sợ Quản ma ma và A Quỳnh phản đối. Hồ Ngọc Nhu định giấu trong lòng. Bây giờ mọi chuyện đã định, có thể nói thẳng.
Quản ma ma nhất thời sợ tới biến sắc, cảnh giác liếc nhìn cánh cửa, không chút khách sáo sờ trán Hồ Ngọc Nhu.
"Con, con, con bé này, con bảo ta phải nói gì con đây!" Bà hầu hạ Hồ Ngọc Nhu đãlâu năm, cảm tình vốn không tầm thường, bây giờ sốt ruột tới nỗi quên cả tôn ti. "Con hồ đồ quá!"
Trước đây bà thấy tính tình Hồ Ngọc Nhu đại biến có gì đó không đúng, nhưng giờ bà lại tình nguyện Hồ Hgọc Ngu không bình thường như trước còn hơn. Mặc kệ đổi ra sao, còn tốt hơn là còn nhớ nhung Triệu Tịch Ngôn.
Nếu lỡ may đại nhân biết, đại nhân nhất định sẽ hiểu lầm!
Bà đang muốn khuyên lơn, Hồ Ngọc Nhu lại biết nỗi lo lòng bà, nói: “Ma ma yên tâm, con đã nói chuyện với đại nhân rồi. Hôm nay chàng ấy cũng đi cùng con, nói rõ với biểu ca, để biểu ca có thể quên đi con.”
Đại nhân đã biết?
Nhưng đại nhân... có vẻ không có giận?
Quản ma ma hoàn toàn không hiểu.
Hồ Ngọc Nhu nghĩ, một lát cô và Triệu Tịch Ngôn gặp thì Chu Thừa Vũ nên tránh đi, nhưng phải có người ở cạnh cô. một là đề phòng Triệu Tịch Ngôn quá kích động mà động chạm cô. Hai là có người đỡ cô, tránh cho Triệu Tịch Ngôn phát giác ngay cả đứng mà cô cũng mệt mỏi.
cô kéo Quản ma ma tới thì thầm mấy câu vào tai bà. Quản ma ma hơi biến sắc. Khi trang điểm cho Hồ Ngọc Nhu, bà nhìn thấy dấu vết trên cổ và dáng vẻ cả người khôngcó sức của cô, cuối cùng cũng hiểu.
không tìm được nơi nào thích hợp, Chu Thừa Vũ bảo A Quỳnh truyền lời ở Hồ gia. Lúc đầu, chàng cưới Hồ Ngọc Nhu từ Hồ gia, giờ Triệu Tịch Ngôn muốn gặp, vậy tự nhiên Hồ gia là nơi thích hợp nhất..
Phu thê hai người ngồi xe ngựa ra khỏi nhà, vì A Quỳnh sẽ không về theo, Quản ma ma không tin tưởng bản lĩnh cô nàng, thế là trước lúc khỏi hành, dẫn Tú Vân tới.
Cả đường đi là sự yên tĩnh lạ lùng.
Chu Thừa Vũ không nói chuyện, nhưng may là cô nắm tay chàng ta, chàng ta khônghất ra, thậm chí còn nắm lại, cả đường chơi trò thưởng thức ngón tay thon dài của cô.
Quản ma ma và Tú Vân thì mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, hoàn toàn co rúm coi mình như người tàng hình.
Hồ gia bên này đúng là vẫn ổn, Hồ Ngọc Tiên thậm chí đi ngủ sớm, nhưng Triệu Tịch Ngôn thì vẫn chờ ở ngoài cửa chính Hồ gia.
một đêm không ngủ, sáng hôm sau A Quỳnh lại đây đưa tin. Vì sợ tạm thời bỏ lỡ, y mới vào phòng Hồ Phỉ tắm rửa đơn giản một phen, để nhìn vào có tinh thần chút đỉnh.
May mắn thay, hôm nay trời lạnh, mặt thì ngày càng tùy tụy khó coi nhưng người không có bốc mùi. Chỉ là có mấy phần chật vật, nhìn đôi má gầy guộc hóp vào, đãkhiến mọi người cảm thấy xót xa, không cảm thấy ghê tởm.
Thấy y đứng ở cổng chờ đợi, Hồ Ngọc Uyển chỉ cảm thấy trái tim đặc biệt khó chịu. Nàng kéo Tiết thị, khẽ nói: "Nương, nhìn biểu ca kìa..."
Trong lòng Tiết thị cũng khó chịu không kém.
Hồ Ngọc Nhu và Triệu Tịch Ngôn đính thân từ khi còn bé. Nhưng Triệu Tịch Ngôn luôn luôn dễ thân với bọn biểu muội biểu đệ. Dẫu đến lúc phải rời đi, đáp lễ cho biểu đệ biểu muội nào cũng một phần như nhau.
Ngay cả với Hồ Ngọc Nhu, thật ra ngày xưa hai đứa nó căn bản không có chỗ nào khác thường. Dù có quan tâm hơn những người khác, nhưng là hôn thê của nhau, quan tâm hơn là bình thường. Bà thực sự không biết, Triệu Tịch Ngôn lại dụng tình sâu như vậy.
Bà chỉ có thể an ủi con gái mình. "không sao, hôm nay chúng nó nói rõ, Tịch Ngôn cũng quên nó thôi."
Hồ Ngọc Uyển từ từ đỏ mắt, dựa vào cái gì hả, đại tỷ là đích nữ, nàng cũng là đích nữ. Thậm chí nàng còn được cưng chiều hơn, huống hồ nàng còn hoạt bát đáng yêuhơn đại tỷ, cớ sao biểu ca cứ thích đại tỷ mà không thích nàng?
Cắn môi, Hồ Ngọc Uyển nảy sinh ý xấu. "Nương, nương nói chỗ đại tỷ và biểu ca gặp mặt, nghĩ tới đại nhân biết được. Nương à, không bằng chúng ta lén nói cho Chu đại nhân biết, để Chu đại nhân biết tới, hắn nhất dịnh không tha cho đại tỷ!"
đã xuất giá mà còn dây dưa với biểu ca, đại tỷ không để nàng hài lòng, nàng cũng không cho đại tỷ thoải mái!
Tiết tị nghe xong sửng sốt, nhất thời nóng giận quát lên: “Câm miệng!” Độ chừng mắng xong sợ Hồ Ngọc Uyển lén sau lưng bà làm bậy, đành kéo người sang một bên, thì thầm dạy bảo: “Bài học lần trước con còn chưa biết sợ à? ngàn vạn lần đừng có làm càn nữa! Con phải biết hiện tại đại tỷ của con và Tịch Ngôn đang gặp nhau. Nếu con bí mật mật báo, quay đầu lại đúng là đại tỷ con không thoải mái, nhưng Tịch Ngôn sợ là khó sống hơn! Con... trừ khi con không muốn gả cho Tịch Ngôn, nếu con muốn vậy, ngay bây giờ nương sai người đi nói liền.”
Hồ Ngọc Uyển sợ hãi, vội vã lắc đầu: "không, không, không con sai rồi. Con khôngdám nghĩ thế nữa."
Mắt thấy nàng sắp gả cho biểu ca, nàng thích biểu ca đã nhiều năm, nàng không thể để khi giấc mơ sắp thành hiện thực lại phát sinh biến cố.
Tiết thị bất lực với nàng, thở dài, quay lại đi ra cửa.
một chiếc xe ngựa đã dừng trước cửa.
Khi nhìn thấu xe ngựa, Triệu Tịch Ngôn cả người cứng đờ. Đôi mắt y nhìn chằm chằm vào cỗ xe với một chút buồn bã, người trong lòng tới gần, nhất thời y lại e ngại, căn bản không dám bước lên.
Cỗ xe dừng lại trước cửa chính Hồ gia. Đầu tiên là một phụ nhân lạ mặt nhưng xinh đẹp nhảy xuống, theo sau là Quản ma ma.
Nhìn thấy Quản ma ma, Triệu Tịch Ngôn vô thức tiến lên một bước, nhưng sau đó người xuống tiếp theo không phải Hồ Ngọc Nhu. Đó là một nam nhân mặt lạnh, mặc sam y tơ lụa.
Nhìn thấy gương mặt nam nhân, không chỉ Triệu Tịch Ngôn ngỡ ngàng, mà cả nhà Hồ gia chờ ở cửa, cũng hóa đá như bị sét đánh.
Song Chu Thừa Vũ như thế không thấy ai cả, ung dung quay lại và vươn tay vào xe ngựa. Chẳng mấy chốc, có thứ mềm mại trắng trơn rơi vào lòng bàn tay chàng ta.
Hồ Ngọc Nhu thở dài ra khỏi xe ngựa, thấy Chu Thừa Vũ bày ra tư thế, chỉ có thể mặc chàng ta ôm xuống xe ngựa.