Triệu gia vui mừng khôn xiết, nhưng chuyện này chả liên quan gì tới Hồ Ngọc Nhu. hiện nay, Tô thị có con đã đủ việc, hoàn toàn không quản gia.Hồ Ngọc Nhu là dâu trưởng, phải gồng gánh lên vai.
Cũng may là có Tú Vân và Quản ma ma dùng được. Chờ nhận được thư từ Kinh Thành, mọi người bảo là đã lên đường, ước tính cũng sắp đến. Tô thị rất tốt bụng để cho Khổng ma ma qua giúp đỡ.
Hồ Ngọc Nhu hỏi Khổng ma ma một vài vấn đề, vì bản thân bà có hiểu biết nhất định về Lương Nguyệt Mai và Tạ Kiều. Vì lẽ đó, đợiKhổng ma ma trả lời xong, cô cũng thấy được Khổng ma ma rất giúp đỡ rất chân thành, vì vậy cô để bà lưu lại.
nói cho cùng, Tô thị là người có tiền án, Khổng ma ma lưu thì lưu đó, nhưng một là không cho bà tiếp xúc với đồ bên người Hồ Ngọc Nhu, hai là khi bà đưa ra ý kiến, Hồ Ngọc Nhu và Quản ma ma đã thảo luận về quyết định này là không cho phép bà làm một mình, nên Hồ Ngọc Nhu cũng rất nhẹ nhõm.
Bắt tay vào dọn dẹp hai khách viện, vừa chuẩn bị đồ dùng sinh hoạt mới, thậm chí còn dời vào không ít rất cây xanh vào viện, Hồ Ngọc Nhu tính toán thời gian ruốt cuộc cũng hài lòng.
Bên này đang chờ khách quý đến cửa. Ngày đó mới xong bữa trưa, Hồ Ngọc Nhu đang định ngủ trưa một giấc, vậy mà hạ nhân tới báo Hồ Ngọc Tiên tới.
không nói trước đã tới cửa, ngẫm ra chắc có chuyện, Hồ Ngọc Nhu liền vực dậy tinh thần gặp cô nàng. Song không tính là có chuyện, Hồ Ngọc Tiên lại khóc lóc chạy vào.
"Chuyện gì thế này?" Hồ Ngọc Nhu lau nước mắt cho nàng, nhưng trong lòng nghĩ rằng thái độ của cô và Chu Thừa Vũ đều bày ra vậy rồi. Hồ gia không nên đối xử Hồ Ngọc Tiên như vậy mới đúng chứ.
Hồ Ngọc Tiên lau nước mắt, mặc dù nàng đang khóc, nhưng rõ ràng nàng bị tức không nhẹ. "Còn không phải tại Hồ Ngọc Uyển! Tỷ ta gả cho biểu ca, tỷ ta hạnh phúc là chuyện của tỷ ta, tỷ ta mừng thầm là được, mắc gì cứ ve vãng trước mặt muội thể hiện cái gì? Muội chỉ nói tỷ ta 2 câu, vậy mà tỷ ta thực sự động thủ đánh muội, muội dĩ nhiên không ăn thiệt thòi vô ích, chuyện này ngay cả cha cũng không bênh tỷ ta. Nhưng mà mẫu thân.... mẫu thân không ra mặt thay tỷ ta nhưng lại gây rắc rối cho di nương muội. Lúc muội đi khỏi, di nương muội còn bị phạt hầu hạ bà ấy!"
Hồ Ngọc Uyển sắp gả cho Triệu Tịch Ngôn rồi ư?
Từ ngày hôm đó, cô không còn chú ý đếntin tức bên đó nữa. Trước mắt lại nghe nóiTriệu Tịch Ngôn muốn cưới Hồ Ngọc Uyển, nhất thời như thể nuốt phải con ruồi, Triệu Tịch Ngôn thật kinh tởm.
Hồ Ngọc Uyển có thể được coi là kẻ trực tiếp bức tử tiểu nguyên chủ đó, mà Triệu Tịch Ngônlại muốn cưới nàngta, chuyện này không khỏi…khiến người ta quá lạnh lòng!
Đối với việc Văn di nương bị Tiết thị thừa cơ hội gây khó dễ, nhưng Văn di nương là thiếp, mà Tiết thị là thê, bà ta có đủ tư cách để gây khó dễ. Còn cô đây, dù cho côche chở Hồ Ngọc Tiên, nhưng việc này cô không thể làm gì được Tiết thị.
Cũng không biết tại sao, vì lý do gì, giờ đây, Hồ Lĩnh lại tốt lại với mẹ con Tiết thị. Lẽ nào bởi vì Hồ Ngọc Uyển sắp gả cho Triệu Tịch Ngôn? Hay em trai Tiết thị đã nói gì chăng? Mà dạo gần đây, Chu Thừa Vũcũng lao vào bận rộn, chẳng biết chàng ta có kế hoạch khác không, Hồ Ngọc Nhu lại không tiện ra tay với Hồ gia.
Hơn nữa cô còn ở trong nhà, dù cho cô ra tay, cùng lắm thì uy hiếp Hồ Lĩnh mộtphen. Mặc dù Hồ gia và Chu gia cùng chung một huyện, nhưng chuyện nhà người ta đằng sau lớp cửa đóng, rốt cuộc ra sao, làm sao biết ngay được.Việc ngoài tầm tay là đạo lý này, cô có lên tiếng thì người ta vẫn bằng mặt không bằng lòng như thường.
Huống gì, cô nào muốn dễ dàng buông thacho Hồ gia như vậy. cô tự nhiên muốn Tiết thị và Hồ Ngọc Uyểnkhông có kết cục tốt đẹp, nhưng cô càng muốn ông cha đẻ Hồ Lĩnh thảm hơn nhiều!
Có loại cha đẻ đối xử với con gái ruột như vậy căn bản không xứnglàm cha! cô biết được chân tướng từ miệng Quản ma ma, Hồ Lĩnh này vốn làm giàu trên của hồi môn của Giang thị, nhưng ông ta lại dan díu với Tiết thị ngay lúc Giang mang thai. Sau đó, trực tiếp làm Giang thị vừa mới sinh tiểu nguyên chủ tức chết, là cưới Tiết thị kèm cái bụng bự về nhà.
một gã đàn ông như vậy, nếu bỏ qua cho ông ta, chỉ gọi ông ta tới khiển trách hai ba câu như Tiết thị và Hồ Ngọc Uyển, thì hơi bị tiện nghi cho ông ta!
cô đúng là muốn bàn bạc với Chu Thừa Vũ. Nếu chàng ta quá bận không tiện, cô có thể tự nghĩ cách vậy, thế nào cũng phải bắt Hồ Lĩnh ói ra đồ của Giang thị là tốt nhất.
cô không muốn đồ của mẹ tiểu nguyên chủ để lại, quyên tặng cho dân nghèocòn tốt hơn để Hồ Lĩnh và Tiết thị nuốt hết.
"Vầy đi, hôm nay muội về nói với Tiết thị, Chu gia sắp có khách quý tới cửa. Ta cho muội và Văn di nương làm một vài châm tuyến gấp." Hồ Ngọc Nhu nói.
Làm vậy được không?
Hồ Ngọc Tiên ngập ngừng: "Làm vậy liệu tỷ có sao không? Di nương của muội. Bà ấy... mẫu thân muốn phạt bà. Cũng có lý do cả. Bà vốn là phu nhân đương gia, di nương của muội vốn nên hầu hạ bà."
Hồ Ngọc Nhu nghĩ thầm, chính vì vậy mới không nói huỵch toẹt. Ở hiện đại, tiểu tam đều bị đánh hô giết, mà cổ đại này, sự tồn tại của tiểu thiếp là sự tồn tại hợp lý, chính thất phu nhân thu thập càng hợp lý hơn.
Mặc dù chính bản thân Tiết thị cũng là tiểu tam, nhưng ai biểu người ta đã thượng vị, bây giờ bà ta là Hồ phu nhân đường hoàng, dạy dỗ mấy người phụ nữ khác của Hồ Lĩnh có đủ tư cách mà cũng có đủ sức.
Hồ Ngọc Nhu nói: "không sao đâu, muội cứ về nói vậy là được. Chỉ cần nói khách tới từ kinh thành." cô cũng hơi lo lắng. Nếu Hồ Lĩnh bị Chu Thừa Vũ ép ác quá, dứt khoát đâm chọt xé rách, không thèm để ý lời cô nói, thế nên cô cũng chỉ có thể úp mở thân phận người sắp đến.
Hồ Ngọc Tiên gật đầu.
Nhớ đến tính khí của Hồ Ngọc Tiên,Hồ Ngọc Nhu lại dặn tới dặn lui cô nàng: "Muội đang ở nhà, đôi khi muội không muốn nghĩ cho bản thân mình, thì cũng nên nghĩ cho di nương và đệ đệ muội. Tạm thời, hãy kiên nhẫn chút, muội có thể yên tâm, khôngđể bọn muội nhịn lâu đâu."
Câu này có ý gì?
Chẳng lẽ đại tỷ phu còn ra tay với người nhà nàng nữa?
Hồ Ngọc Tiên có chút mông lung. Song chợt nhớ tới chuyện vô tình nghe trộm được, vội hỏi: "Đại tỷ, có phải dạo gần đây đại tỷ phu rất bận, đúng không? Muội tình cờ nghe trộm được mẫu thân nói với Hồ Ngọc Uyển,cậu Tiết gia dường như sắp tới huyện chúng ta, còn nói khi ông tađến, đại tỷ phu sẽ qua không nổi. Tỷ vẫn nên nóilại với đại tỷ phu, để đại tỷ phu chuẩn bị tốt."
Đó là lý do tại sao dạo này Chu Thừa Vũ trở nên bận à?
Hồ Ngọc Nhu hỏi: "Ông cậu này của Hồ ngọc Uyển, rốt cuộc nhậm chức gì ở Phủ Thành?"
Hồ Ngọc Tiên sao biết được chuyện này, cô nàng lắc đầu: "Muội không biết, chỉ nghe nói rất lợi hại, ngay cả Tri phủ đại nhân cũng rất nhiều khi nghe hắn."
Đây tự nhiên là cách nói quá, nhưng điều đó cũng chứng minh rằng cậu của Hồ Ngọc Uyển không thể khinh thường.
Hồ Ngọc Nhu đáp lại, nói: "Được rồi, tối nay tỷ sẽ kể lại cho tỷ phu muội nghe."
Hồ Ngọc Tiên đột nhiên vặn vẹo uốn éo, một lúc lâu, cô nàng mớithẹn thùng nói: "Đại tỷ, muội muốn gả cho ai, tỷ đều có thể giúp muội à?"
"Muội có người thích rồi à?" Nhìn vẻ mặt cô nàng, Hồ Ngọc Nhu đoán.
Hồ Ngọc Tiên vội vã lắc đầu, "không có!"
Hồ Ngọc Nhu thuận tiện nói: "Vậy muội nói xem, tỷ chỉ có thể làm hết sức mình. Muội nói thử muội thích loại người nào, tỷ cố gắng giúp muội tìm. nói tóm lại, chắc chắn sẽtốt hơn người mà Tiết thị vơ đại cho muội."
Hồ Ngọc Tiên dĩ nhiên không tham lam và yêu cầu vô độ, nhưng suy cho cùng nàng chỉ là thứ nữ, thật sự rất khó để gả cho người tốt, vì vậy nàng hơi ngại.
Thấy Hồ Ngọc Nhu có vẻ hiểu lầm, nàng đáp nhan: "Muội không có yêu cầu gì, chỉ là... muội muốn tìm một người tốt với muội một tí, tiếp thì ... thân phận có thể cao mộtchút. Có thế thì muội có thể coi như có chỗ dựa, Tiết thị sẽ không dám bắt nạt di nương và A Nam, cha cũng không cho phép bọn họ bắt nạt."
Nghe xong, Hồ Ngọc Nhu không thể không thở dài. Nữ giới ở cổ đại này muốn thay đổi vận mệnh của mình,chỉ có thể dựa vào con đường lấy chồng. không như ở thời hiện đại, miễn là phụ nữ sẵn sàng chăm chỉ làm việcchịu khó, bản thân họ cũng có thể tự tạo một mảnh trời riêng, phụng dưỡng mẹ cha không thua kém đấng đàn ông chút nào.
Hồ Ngọc Tiên tiếp tục: "... cho dù làm thiếp cũng được."
Hồ Ngọc Nhu lắc đầu không tán thành. "Di nương muội làm thiếp, vì vậy Tiết thị mới dám bắt nạt bà. Nếu muội cũng làm thiếp, mai này cũng bị bắt nạt. Cuối cùng, những gì hôm nay muội chịu đựng, nói không chừng con của muội tương lai cũng phải chịu." Dừng lại, cô cho Hồ Ngọc Tiên chút thời gian nghĩ ngợi, rồi tiếp tục."Thế nên, từ nay về sao muội đừng có ý nghĩ vậy nữa. Muội có thể yên tâm, tỷ sẽ cố hết sức giúp muội tìm. Coi như tạm thời tìm không ra loại người muội muốn thì tìm cho muội một người đọc sách cũng không tệ, tương lai người ta có đề tên lên bảng vàng, muội sẽ có cuốc sống thoải mái tốt đẹp. Nhất là,quan trọng nhất là nhìn vào nhân phẩm, tỷ sẽ nóichuyện với tỷ phu muội, phải chọn cho muội một người tốt. "
Hồ Ngọc Nhu không đề cập tới Triệu Tịch Ngôn, cô không muốn thấy Hồ Ngọc Uyển gả cho Triệu Tịch Ngôn. Mà nghĩ tới tiểu nguyên chủ, nếu cô bé biết, cũng khôngbằng lòng để Hồ Ngọc Uyển gả cho cậu ta.
Còn Hồ Ngọc Tiên là em gái của cô. Bây giờ cô đã là phu nhân huyện lệnh, chỗ này lại là địa phương nhỏ. Nếu cô thể hiện ra mình coi trọng Hồ Ngọc Tiên, dẫu cho em ấy chỉ là một thứ nữ, gả cũng không khó.
Hồ Ngọc Tiên nghĩ tới Triệu Tịch Ngôn, lại nghĩ tới Hồ Ngọc Uyển ở nhà đắc ý. cônàng cũng cảm thấy lời Hồ Ngọc Nhu nói có lý, cô liền đồng ý.
Hồ Ngọc Nhu đến cùng cũng nhờ Hồ Ngọc Tiên giúp đỡ. “Muội đi nói thẳng với huynh ta, đừng để huynh ta cưới Hồ Ngọc Uyển. Nếu huynh ta không nghe, muội cứ nói cho huynh ta biết, khi ấy nếu tỷ chết thật, tỷ chết rồi vĩnh viễn không tha thứ cho huynh ấy.”
Mới mấy ngày trước gặp còn biểu hiện thâm tình, mà giờ lại bằng lòng cưới Hồ Ngọc Uyển, dường như mọi thứ diễn ra ngày hôm đó chỉ là một chuyện cười.
Hồ Ngọc Nhu trở lại phòng tìm trang sức trước khi xuất giá. Đồ trang sức ở địa phương nhỏ này đều được mua trực tiếp ở của hàng. Nhiều người cũng vậy, đi cầm cũng không ngại. Mấy tháng trước đi cầm được ít bạc vụn, cộng lại còn chưa tới 12 lượng. Điều này khiến Hồ Ngọc Nhu hối hận. Lúc ấy không nên thấy Qúy Thành Vân quá đáng thương, đem hết thảy tiền cho thằng bé.
cô gói kỹ hết đưa cho Hồ Ngọc Tiên. "Muội đưa hết cho huynh ấy. Nếu huynh ấy vì không đủ bạc lên Kinh thành thi cử, muội cứ bảo huynh ấy yên lòng. Tỷ sẽ lo liệu cho huynh ấy, đừng vì không có tiền mà phải cưới Hồ Ngọc Uyển!"
Hồ Ngọc Tiên lo lắng thay Hồ Ngọc Nhu, gật đầu, sau khi trở về nhà, cô nàng cũng gom góp trang sức và tiền bạc của mình. Vừa hay Triệu Tịch Ngôn hôm nay ghé qua Hồ gia, nàng tìm cơ hội kín đáo trao cho y.
Triệu Tịch Ngôn nhìn hai bao nhỏ đóng gói kỹ càng bằng khăn tay, nhìn Hồ Ngọc Tiên. "Đây là cái gì?"
Hồ Ngọc Tiên nói: "Là đồ trang sức và bạc, có của muội và cả đại tỷ. Biểu ca, huynh đừng nhất thiết vì bạc mà cưới Hồ Ngọc Uyển!"
Triệu Tịch Ngôn giơ hai cái túi lên và hỏi: "Cái nào của A Nhu?"
đã sắp cưới Hồ Ngọc Uyển, quan trọng cái này làm chi?
Hồ Ngọc Tiên lạnh lùng đáp “Cái gói bằng khăn vàng nhạt là của đại tỷ chuẩn bị cho huynh."
Triệu Tịch Ngôn gật đầu, nhét cái bao bọc bằng khăn hồng nhạt vào tay Hồ Ngọc Tiên.
Hồ Ngọc Tiên định nói chuyện, nhưng giọng nói của Hồ Ngọc Uyển vang lên bên cạnh: "Biểu ca, tay huynh cầm gì thế?"
Hồ Ngọc Tiên nhất thời căng thẳng, vội thu thập cẩn thận chỗ của mình.
Song sắc mặt Triệu Tịch Ngôn như thường, không chút lo sợ: “Tứ biểu muội đưa quà tân hôn cho chúng ta, ta nghĩ một phần là được, chỉ lấy một phần.”
Quà tân hôn?
Hồ Ngọc Uyển không tin nổi cái thứ muội này tốt bụng tặng đồ tốt lành. Nàng ta muốn lấy túi vàng nhạt trong tay Triệu Tịch Ngôn. "Muội coi một chút, nó thì có thể tặng được quà tân hôn gì chứ?"
Nhưng Triệu Tịch Ngôn nhanh tay một bước, giơ túi lên cao, “Vội thế làm gì, muội ấy đưa cho ta, vốn là muốn tạo tỷ tỷ mình niềm vui bất ngờ. Đợi khi muội gả vào, xem cũng thế thôi.”
thật à?
Niềm vui bất ngờ, có quỷ mới tin.
Có điều,... biểu ca đã nói như vậy, nàng nghe biểu ca là được. Nàng sắp gả cho biểu ca, còn gì quan trọng hơn thế nữa?
Triệu Tịch Ngôn khẽ gật đầu với Hồ Ngọc Uyển, quay đầu đi.
Song, Hồ Nọc Uyển đắc ý quay sang Hồ Ngọc Tiên hừ khẽ, rồi mới nhanh chân đuổi theo. Bọn họ sắp thành hôn, bởi vì Triệu Tịch Ngôn sắp lên Kinh Thành thi xuân, nên phải làm hôn lễ nhanh chóng, hôm nay họ phải đi chọn trang sức.
Hồ Ngọc Tiên tức muốn khóc.
Đây là biểu ca sao, đúng là quá đáng! Sắp lấy Hồ Ngọc Uyển mà còn không ngại lấy trang sức và bạc của đại tỷ!