Quả nhiên, Chu lão phu nhân chưa đến, Khổng ma ma biết rõ Chu lão phu nhân không có bảnh lĩnh gì, nên vừa xảy ra chuyện là bà ta đi tìm Hồ Ngọc Nhu mà không phải là Chu lão phu nhân.
Hồ Ngọc Nhu sai tiểu nha hoàn đi báo tin, còn mình thì bước nhanh theo Khổng ma ma vào phòng. Vừa đến cửa phòng, cô liền nghe thấy tiếng đồ đạc bị đập và tiếng gầm của Chu Thừa Duệ: "Tô Tĩnh! Nàng có biết nàng làm cái gì không?"
Khổng ma ma sợ điếng người, vội nắm tay Hồ Ngọc Nhu.
Hồ Ngọc Nhu lúc này có hơi sợ. cô từng nghĩ Chu Thừa Duệ là chàng trai trẻ tốt tính rực rỡ như ánh mặt trời, nhưng không biết khi hắn ta giận lên, lại gào thét đến độ chấn động lòng người thế này. Nhưng cô không thể không quan tâm, bởi vì cô là chị dâu của hắn, nếu bỏ mặc thì lấy mặt mũi đâu gặp lại Chu Thừa Vũ.
Thế là, cô nắm lại tay Khổng ma ma, nói vọng vào trong: "Nhị đệ, có gì từ từ nói, Nhị đệ muội đang mang thai đấy!"
nói xong, cô vén rèm bước vào phòng.
thật chất, Chu Thừa Duệ và Tô thị không hề đánh nhau, nói đúng hơn, hai người đứng cách nhau rất xa, nhưng mặt đất là một mớ hỗn độn. rõ ràng là có người đã giận đến mức đập đồ.
Chu Thừa Duệ thấy Hồ Ngọc Nhu đến, có chút lúng túng nhưng rất nhanh bị cơn giận lấn át.
Còn Tô thị thì như thể gặp được cứu tinh, vốn đang đáng thương dựa vào tường, vừa thấy cô lập tức muốn chạy qua. trên mặt đất đầy rẫy mảnh sứ vỡ nát, cô nhìn thấy tinh thần cô ta không ổn định lắm. Dù cô không thích cô ta đến đâu đi nữa, cũng không hi vọng đứa bé bị gì, bèn bước lên đỡ cô ta.
"Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thế Nhị đệ muội?" cô hỏi.
Tô thị kinh hoàng, mặt trắng bệch như tuyết. Nghe thấy Hồ Ngọc Nhu hỏi, cô ta há miệng nhưng không thốt lời nào, bỗng òa lên khóc hu hu. Tuy Tô thị không béo, nhưng cô ta là nữ tử Kinh Thành, khung xương vốn lớn, nay lại có thai, nên lao vào như thế làm chân Hồ Ngọc Nhu run rẩy.
May là có Khổng ma ma bên cạnh tinh mắt, lẹ làng đỡ phụ.
Có Khổng ma ma sẻ san sức nặng, Hồ Ngọc Nhu cuối cùng nhẹ nhõm, cô quay lại nhìn Chu Thừa Duệ, nhưng nói với Khổng ma ma: "Chúng ta đỡ Nhị đệ muội lên giường đi, Nhị đệ còn ở đây, ta sẽ nói chuyện với đệ ấy."
Lời tưởng chừng nói với Khổng ma ma, nhưng kỳ thực cho Tô thị nghe.
trên gương mặt đang hoảng hốt của Tô thị hiện vẻ biết ơn, sau đó cô ta bước vào nội thất.
Chu Thừa Duệ thì lạnh lùng thốt: "Đứng lại! Tô Tĩnh, hôm nay nàng phải nói rõ ràng cho ta!"
Tô thị dường như bị dọa, cả người run lên, và rồi nước mắt chảy dài, giọt to giọt nhỏ đua nhau rớt xuống. Nhìn bộ dáng đó của cô ta, Khổng ma ma và Hồ Ngọc Nhu có bất mãn tới đâu cũng thấy mềm lòng.
"Nhị đệ!" Giọng của Hồ Ngọc Nhu cao lên mấy phần. "Đệ không thấy bộ dáng của đệ muội sao? Nàng ta đang mang thai nhi tử của đệ đó, dù nàng ta làm gì đi nữa, thì cứ đợi nàng ta nghỉ ngơi cho bình tĩnh rồi nói chuyện không được à!"
Nghe Hồ Ngọc Nhu nói vậy, Chu Thừa Duệ không biết làm sao, nhưng Tô thị lại đảo mắt, rồi vờ vĩnh ôm bụng như đau đớn vô cùng, cô ta nhìn về phía Chu Thừa Duệ, ngoài miệng thì than: "Đau, ma ma ơi, bụng ta đau quá..."
Khổng ma ma sợ hết hồn, còn Hồ Ngọc Nhu cũng nóng nảy, "Nhanh lên, nhanh đỡ nàng ta vào phòng." A Quỳnh và Hồ Ngọc Tiên vừa lúc đến cửa, cô liền bảo A Quỳnh, "Mau đi mời Ngô đại phu đến đây, mau lên A Quỳnh!"
Chu Thừa Duệ tức thì còn tức, nhưng hắn cũng lo lắng vạn phần, khẽ há miệng muốn nói gì đó với Tô thị, nhưng cuối cùng lại quay đầu chạy ra ngoài.
Tô thị thoáng thấy, run rẩy kêu lên, “Phu quân…”
Chu Thừa Duệ nóng lòng nên không nghe được, bóng dáng cao lớn lướt qua như cơn gió, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Tô thị muốn khóc cũng không xong, được đỡ lên giường, ngẩn người ôm bụng. Khổng ma ma sốt sắng hỏi này nọ, nàng ta chẳng nghe vào một câu.
Hồ Ngọc Nhu lạnh mắt nhìn, cũng hiểu ra tất cả. Hóa ra là lừa gạt Chu Thừa Duệ.
Mà Chu Thừa Duệ cũng thật là, Tô thị đã như thế này, hắn ta còn đi đâu nữa?
cô chưa kịp hỏi chuyện, thì Chu lão phu nhân vội vã sang. Do tiểu nha hoàn báo là Chu Thừa Duệ và Tô thị đánh nhau, bà nghĩ ngay đến đứa bé trong bụng Tô thị, bèn sang đây trong tâm trạng hoảng sợ bất an. Thấy bộ dạng Tô thị như không có gì, bà liền thở phào nhẹ nhõm.
"A Tĩnh, con thấy thế nào? Có khỏe không? Có khó chịu gì không?" Bà hỏi liên tiếp, rồi ngước lên nhìn quanh trong phòng nhưng không thấy Chu Thừa Duệ, cơn giận xông lên, “Thừa Duệ đâu rồi? Nó đi đâu ngay lúc này?"
Cuối cùng Tô thị cũng hoàn hồn, nhìn Chu lão phu nhân “.... Nương, phu quân chàng đi rồi, chàng giận con, chàng đi rồi!”
đi rồi?
‘đi rồi’ có nghĩa gì?
Chu lão phu nhân vội nhìn Hồ Ngọc Nhu rồi nhìn Khổng ma ma.
Nhưng hai người nào biết Chu Thừa Vũ đi đâu, cũng chỉ đành lắc đầu.
Tô thị lại khóc, Chu lão phu nhân thấy vậy, chỉ đành bước lên an ủi: "A Tĩnh, con cứ an tâm, Thừa Duệ làm gì chọc con, con nói đi, có nương ở dây, nương làm chủ cho con! Hai người các con đến cùng có chuyện gì, đang yên đang lành, sao lại cãi nhau?"
Mấy ngày trước thằng út còn nói với bà, chờ Đại ca nó về, nó mới an tâm đi.
Mà như trước đây, nó luôn tranh thủ ở chung với vợ nó, yêu thương có thừa.
Tô thị thấy không có gì phải ngại, trong mắt cô ta, cô ta làm tất cả đều muốn tốt cho Chu Thừa Duệ, muốn tốt cho Chu gia, dĩ nhiên điều quan trọng nhất là muốn tốt cho mẹ con cô ta sau này. Cho nên, cô ta lập tức nghẹn ngào kể lại việc mình lừa gạt Chu Thừa Duệ, nhờ Tạ Kiều triệu hắn về Kinh, cuối cùng còn kể lể:"...... Nương ơi, nương nói đi, con đã làm gì sai? Con toàn tâm toàn ý vì phu quân, vì cả nhà chúng ta, vì con cái chúng con, vậy mà chàng ta... chàng ta lại bảo, nếu con đã không thích chàng ta thì cứ hòa ly, nương, nương phải làm chủ cho con!"
Chu lão phu nhân thực sự trông ngóng Chu Thừa Duệ quay về, đặc biệt, hai đứa con trai lớn cả rồi mà bà chưa có đứa cháu trai nào. Trước giờ bà không dám ép con lớn nên có cơ hội là lải nhải thằng út, nhưng nhắc thì nhắc, chứ chẳng bao giờ bà dám đả động đến đại sự của nó. Nhất là kể từ khi vỡ lẽ chuyện viên phòng của con cả, bà càng bớt nói mấy chuyện đó hơn.
Lần đó, con lớn thì giận ghê gớm, con nhỏ thì trách bà một hồi.
Riêng việc này, bà lại càng không có tự tin ra mặt thay Tô thị. Bà thở dài, vỗ tay Tô thị, nói: “Chuyện khác nương có thể làm chủ cho con, nhưng A Tĩnh à, nương phải nói thật, chuyện này con làm sai rồi!"
Tô thị ngạc nhiên, "Nương!"
Chu lão phu nhân há miệng muốn nói, nhưng đột nhiên bà nhớ ra Hồ Ngọc Nhu còn ở một bên, nên nuốt lại lời. Thay vào đó, bà nói chuyện đạo lý: "Thừa Duệ không phải con nít, chuyện đại sự đâu cần con nhúng tay vào, nó là người lớn, là phu quân của con, càng là chủ Nhị phòng. Có chuyện thì con nên bàn bạc với nó mới phải, nào có đạo lý lén làm sau lưng nó, nhất là chuyện lớn thế này?”
Chu lão phu nhân luôn là người rất tốt tính, nói khó nghe là gió thổi bề nào che bề ấy. Nhưng vào lúc này, bà không nghiêng về Tô thị, nghĩ đến quyết định của Tô thị, rõ ràng nàng ta không hề tôn trọng Chu Thừa Duệ. Điều này cũng khiến bà không vui.
Nhưng nghĩ đến nàng ta đang mang thai, bà có không vui cũng nhịn.
Tô thị lại không phát hiện ra bà mất hứng, chỉ lo cho nỗi bất bình của mình: “Nương, sao ngài cũng thế, chẳng phải ngài… ngài là người mong phu quân con về nhất sao? Con làm tất cả đều vì phu quân, đều là vì ngài cả mà!"
Chỉ có cô ta mới nghĩ tốt thôi.
rõ ràng, Chu Thừa Duệ không hề muốn.
Hồ Ngọc Nhu không nghe nổi nữa, cô chủ động đứng dậy, nói: "Nương, con ra xem Ngô đại phu đã tới chưa ạ?"
Chu lão phu nhân gật đầu, đáp lời: “Con cũng phái mấy người đi tìm Thừa Duệ đi.”
Bất kể ra sao, đứa bé trong bụng Tô thị là lớn nhất.
Hồ Ngọc Nhu thưa vâng, rồi lôi cả Hồ Ngọc Tiên ở bên nghe ké đến mơ màng. Hai người vừa ra đã gặp Chu Thừa Duệ, hắn không chỉ một mình mà còn cõng theo ai đó. Chỉ hai ba bước, hắn đã cõng người đến cửa phòng.
Đến lúc này, hắn mới thả người. Hóa ra là Ngô đại phu.
Ngô đại phu bị hắn cõng đến đầu ong ong. Ông muốn mở miệng mắng Chu Thừa Duệ, nhưng chỉ tay vào hắn cả buổi cũng không dám mắng thành lời.
Chu Thừa Duệ thì cất lời tạ tội: "Vừa rồi thật không phải với Ngô đại phu, nhưng ta thật sự quá gấp, mong ông vào khám."
Ngô đại phu lườm hắn ta, nhưng cũng cất bước vào trong.
Chu Thừa Duệ lại không vào. hắn đứng trước cửa và thở dài nặng nề, đưa tay ra lau mồ hôi. Dù hắn từ thời trẻ rèn binh luyện võ, nhưng cõng một nam nhân trưởng thành suốt nửa con phố, bấy giờ cũng kiệt sức như thường, không chút hình tượng mà ngồi bệch dưới đất.
Hồ Ngọc Nhu không ngờ hắn lại vội vàng cõng đại phu về cho Tô thị. cô còn tưởng hắn giận Tô thị quá chẳng muốn lo nghĩ cho cô ta nữa. Nghĩ vậy, cô thấy Chu gia toàn sản xuất đàn ông chất lượng cao, mà Chu Thừa Duệ là hàng hạng nhất. Lại nghĩ đến Tô thị giả bộ, rồi nhìn Chu Thừa Duệ mệt thở không ra hơi, không khỏi đồng tình hắn ta.
"Nhị đệ chớ lo, Nhị đệ muội không sao đâu," cô mở lời an ủi.
Dường như hiện giờ hắn mới phát giác ra sự tồn tại của Hồ Ngọc Nhu, mau chóng đổi tư thế ngồi đang hoàng rồi gật đầu. "Đệ biết, cảm ơn Đại tẩu. Nếu tẩu không đến kịp, sợ là đệ giận quá làm tổn thương đến A Tĩnh rồi."
Hồ Ngọc Nhu thầm nhủ, không đâu.
Nếu Tô thị bày vẽ sớm, chắn chắn chuyện đã êm xuôi lâu rồi.
Giờ cô đã biết chuyện gì xảy ra, không cần phải hỏi nữa, bèn nói: "Chuyện về Kinh nhậm chức, đệ cứ chờ Đại ca đệ trở về rồi nói chuyện, chắc chắn sẽ cáo cách mà."
Chu Thừa Duệ gật đầu, nhưng cười khổ trong lòng.
Công văn nhậm chức đều đã ban, sẽ có cách sao?
Hồ Ngọc Tiên thì sớm bị sự vô liêm sỉ của Tô thị chọc tức, thấy vẻ mệt mỏi của Chu Thừa Duệ, biết rõ không nên nói gì nhưng kìm không được, nhỏ giọng than: "Đúng là xui tám đời, bị vợ lừa lọc mà không biết!”
Giọng cô bé tuy nhỏ, nhưng vì Chu Thừa Duệ và Hồ Ngọc Nhu ở gần nên nghẽ rõ mồm một.
Chu Thừa Duệ có phần không vui nhìn cô nàng. hắn thực sự tức giận với hành động của Tô thị, nhưng Tô thị là vợ hắn ta. Vợ hắn có sai, nhưng hai người đóng cửa ầm ĩ cãi nhau, nhưng trước mặt người ngoài, hắn phải bảo vệ nàng.
Tất nhiên, hắn cũng không thích người khác nói hắn xui xẻo.
Chỉ có điều người này là Tứ muội của Đại tẩu. Chu Thừa Duệ liếc cô nàng một cái rồi thu tầm mắt lại. hắn ta không muốn nổi giận, để Hồ Ngọc Tiên biết sợ chút như thế là được.
Hồ Ngọc Nhu có chút mất tự nhiên, nhưng không phải vì lời con bé nói, mà vì cô thấy đúng mà, số Chu Thừa Duệ nhọ đến thế là cùng. không bàn chuyện khác, chỉ riêng chuyện tiền đồ trước mắt đang sáng sủa, rõ là đi lên bằng thực lực, vậy mà bị vợ hắn hố phải sửa lại không biết đâu mà lần. Thảm thế là cùng.
Song, Hồ Ngọc Tiên nói mà không lựa hoàn cảnh nên cô chỉ đành thay con bé xin lỗi: “Tứ muội không hiểu chuyện nói lung tung, mong Nhị đệ chớ để trong lòng.”
Chu Thừa Duệ lắc đầu, bỗng thấy cô nàng nói cũng đúng.
"Nương ở trong phòng đấy. Lát nữa, đệ nói chuyện với đệ muội nhỏ nhẹ chút. Chuyện khác tẩu không biết, nhưng cãi vã to tiếng sẽ không tốt cho đứa bé, tránh để ngày sau hối hận không kịp." Hồ Ngọc Nhu kéo Hồ Ngọc Tiên đi, "Tẩu đi dặn phòng bếp hầm canh gà cho đệ muội, ban nãy nhìn qua thấy sắc mặt đệ muội không tốt lắm, cần bồi bỏ nhiều vào."
Dù không nghe nổi lý do lý trấu của cô ta, nhưng thân là chị dâu, chuyện này cô nên làm.
Chu Thừa Duệ đứng dậy, chân thành hành lễ với Hồ Ngọc Nhu. “Hôm nay, thành thật tạ ơn Đại tẩu.”
hắn biết Hồ Ngọc Nhu nói đúng. Nếu vì lửa giận của hắn mà đứa con xảy ra sơ sót, hắn sẽ hối hận suốt đời. Nhưng Tô thị... vẻ mắt hắn hiện lên vẻ đấu tranh nội tâm, đau khổ giãy giụa. hắn và đại ca đã lên kế hoạch cho tương lai cả rồi, nhưng khó tránh khỏi xuất hiện biến số.
Về Kinh Thành bằng cách này, với thân phận này của hắn khó mà bò lên cao nổi!
Tác giả có lời muốn nói:
Có người lo là Hồ Ngọc Tiên sẽ gả cho Chu Thừa Duệ.
Kịch bản: không hề!
cô bé và Nhu Nhu là chị em ruột, cùng gả cho hai anh em ruột là chuyện không thể nào, trừ phi Tiên Tiên làm thiếp.
Nhưng tôi không nỡ lòng cho Tiên Tiên lên đường đó...
Thế nên, tôi sẽ viết phiên ngoại cho họ và con đường của từng người khi đến Kinh Thành, trong chính văn không đề cập đến kết cục của Tiên Tiên và nhị gia đâu nhé. Ờ, kết cục phải coi đến chương cuối, giờ chưa đến mà…