Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 1




Chương 1    Cố Huấn Đình
 
Những con hẻm nhỏ tăm tối thông đến khắp nơi, nhiều mảnh vụn giáp robot và rác rưởi vương vãi trên con phố chật hẹp, từng vũng nước bẩn tích tụ lại trong góc, tỏa ra mùi hôi khó chịu.
Hành tinh rác rưởi vốn dĩ nên ngủ say, hôm nay lại náo nhiệt hơn bao giờ hết.
“Cái gì, mẹ nó không công bằng!”

Một tên người thú lôi thôi lếch thếch gãi gãi đầu tóc rối bù, “Tại sao người có độ xứng đôi trên 70% với Lục Vãn Vãn không phải là ta chứ?!”
“Là giả đúng không?” Một tên người thú tộc Sư tử làm nghề tái chế rác cũng không nhịn được mà nhìn chằm chằm trí não sơ cấp trên cổ tay, lẩm bẩm, “Ta cũng không xứng sao?”
Ba tháng trước, Lục Vãn Vãn, một trong những “giống cái” tự nhiên vốn không nhiều nhặn gì ở đế quốc đã qua tuổi trưởng thành. 
Đế quốc thu thập tư liệu của người thú trên quy mô lớn, căn cứ gien xứng đôi, lựa chọn ra một trăm tên người thú có độ xứng đôi đạt trên 70% với cô, trở thành một trong những người ứng cử làm bạn đời với cô trong tương lai.
Chỉ cần nằm trong tốp được chọn thì sẽ có thể có khả năng lập khế ước với Lục Vãn Vãn.
Lập khế ước cùng “Lục Vãn Vãn”cũng chẳng có gì, nhưng lập khế ước cùng “giống cái tự nhiên”, tức là bọn họ có cơ hội thay đổi cuộc đời, một bước lên mây.
Giống cái tự nhiên số lượng ít ỏi, mỗi một người đều là bảo vật của đế quốc, sở hữu tài sản và địa vị mà người bình thường có mơ cũng không dám nghĩ tới.
Chỉ cần cùng Lục Vãn Vãn lập khế ước sẽ dễ dàng có được cấp bậc công dân càng cao, có phòng ốc ở tinh cầu Thủ đô mà giá trị của nó còn quý giá hơn cả cái tinh cầu của bọn họ, có được tiền tài dùng cả đời bọn họ cũng không kiếm được.
Lục Vãn Vãn là ai không quan trọng, quan trọng là lập khế ước với cô đồng nghĩa với một đêm phát tài, thay đổi vận mệnh.
Từ ba tháng trước, bọn họ vẫn luôn chờ đợi ngày công bố kết quả này.
Nhưng bây giờ kết quả đã công bố, toàn bộ tinh cầu Pha-ra, ấy thế mà chỉ có mỗi Cố Huấn Đình là phù hợp!
Tuy rằng độ xứng đôi không cao, nhưng cũng đủ để bọn họ đố kỵ đến phát điên.

“Mẹ kiếp!” Một tên người thú thằn lằn hơn 30 tuổi, đói đến sắp ngất đi nhìn về phía Cố Huấn Đình đang điên cuồng phản kháng ở cuối con hẻm, đố kị đến đỏ cả mắt.
Bản thân hắn không xứng thì thôi đi, càng đáng giận hơn là rõ ràng Cố Huấn Đình phù hợp nhưng con mẹ nó thế mà hắn ta lại không muốn!
Nhưng hắn cũng chỉ dám đứng đằng xa mắng chửi, chứ không hề dám trêu chọc vào hai bên đang giao chiến ở cuối hẻm.

Vệ binh người thú thì chẳng cần nói cũng biết, động vào không khác nào đối đầu với đế quốc, còn Cố Huấn Đình...
Người thú thằn lằn run cầm cập...
Tên cựu nguyên soái đó.
Chính là tên điên đáng sợ không cần mạng sống nữa!
Rõ ràng là hắn ta chẳng có gì cả, sức mạnh tinh thần cũng thường xuyên hỗn loạn, nhưng vẫn cố gắng dùng những mảnh vỡ áo giáp cứng ngắc, ít đến thảm thương trên tinh cầu ráp lại thành một áo giáp.
Rõ ràng hoàn toàn không thể biến thành dạng thú, thế mà có thể dựa vào kĩ năng chiến đấu cao siêu đánh cho từng người thú muốn đến trước mặt hắn tìm cảm giác tồn tại đều bị biến thành bọn ngốc.
Cứ như bây giờ, một tên phế nhân gần như đã mất hết sức mạnh tinh thần như Cố Huấn Đình, bằng cỗ máy rách nát không còn gì để nói đó, chống lại toàn bộ tiểu đội người thú cấp A chỉ trong năm phút.
“Cựu nguyên soái đại nhân, xin ngài lập tức từ bỏ phản kháng.”
Giọng nói điện tử lạnh lẽo vang lên, kèm theo một cuộc tấn công laser dày đặc, phát ra một tiếng nổ lớn “Bùm”.
Cỗ người máy rách nát vốn do vô số kim loại ghép lại mà thành, cuối cùng đã bị đánh tan triệt để sau tám phút kháng cự ngoan cường.
Một tên thanh niên gầy gò rơi xuống từ khoang điều khiển.
Mái tóc đen của anh che hết nửa khuôn mặt, dưới mày cong là cái bóng đen như hồ nước lạnh.
Những mảnh vỡ nứt toác đâm vào toàn bộ tấm lưng gầy gò của anh, mồ hôi lạnh cùng máu tươi từ trên trán anh chảy xuống, nhuộm đỏ nửa khuôn mặt tuấn mỹ có phần nhợt nhạt.
Cố Huấn Đình chật vật ngã dưới đất, sức mạnh tinh thần cạn kiệt khiến anh đã sớm thế suy sức yếu.
Tia laser xuyên qua lớp áo giáp đồng thời cũng xuyên qua cả xương bả vai anh, máu tươi rỉ ra thấm ướt cả chiếc áo trắng trên người anh, nhuộm đỏ những viên sỏi bẩn thỉu trên mặt đất.
Khóe môi Cố Huấn Đình tràn ra máu tươi, chịu đựng những cơn đau co thắt,  anh chậm rãi rút ra một mảnh vỡ sắc nhọn từ cánh tay trái rồi giữ nó trong lòng bàn tay.
“Đã nói đừng chống cự nữa mà.” Một tên vệ binh người thú cao lớn từ trong cỗ máy nhảy xuống, “Chuyện kết đôi tốt như vậy, người khác muốn cũng chẳng được, ngươi nói xem đúng chứ, cựu nguyên soái đại nhân?”
Không chỉ những người sống trên hành tinh rác ganh ghét Cố Huấn Đình, ngay cả hắn ta cũng vậy.
Trong mộng tưởng của tên vệ binh người thú này, Lục Vãn Vãn giống như thiên thần phát sáng, sau lưng là tiền tài và địa vị đếm không xuể, mà tất cả những điều này, nên thuộc về hắn mới phải.
Nhưng bây giờ, cơ hội đó đã bị Cố Huấn Đình cướp đi rồi!
Ngày trước Cố Huấn Đình là một nguyên soái cao cao tại thượng, hắn không có tư cách đi so sánh. Nhưng bây giờ đã khác xưa rồi, việc chà đạp lên một thiên tài sa sút như vậy là một điều hạnh phúc đối với hắn.
“Nói chuyện đi chứ, tên phế vật.” Vệ binh người thú kia dùng lực giẫm lên đôi chân phát run của Cố Huấn Đình.
Hắn ta muốn thoải mái phát tiết sự đố kỵ của mình, nhưng nào ngờ một khắc sau đó, hắn ta cảm thấy ngực và bụng đau nhức, cả người liền bị ép trên mặt đất.
Hắn vốn nghĩ tên phế vật đó chẳng còn sức lực phản kháng nữa,bây giờ lại đang dùng một mảnh vỡ áo giáp sắc bén ấn vào cổ họng của hắn.
Cổ họng của tên vệ binh người thú đau đớn, trợn mắt kinh hoàng, hắn bị dọa đến nỗi quên cả biến ra hình thú.
Máu chảy dọc theo mái tóc đen mượt của Cố Huấn Đình, rồi lăn xuống hàng mi cong dài của anh.
Đầu đau đớn kịch liệt, trước khi mất đi ý thức, Cố Huấn Đình nhìn đôi mắt hoảng hốt của tên người thú kia, trong giọng nói khàn khàn chứa hàn băng, “Câm miệng.”
……
Đến khi Cố Huấn Đình tỉnh lại lần nữa, phi thuyền đã cập bến hành tinh Thủ đô.
Anh nằm trong khoang hàng nhỏ dành riêng cho hàng hóa, xung quanh tốt mịt.
Toàn thân anh lấm lem, khắp nơi đều là vết máu và mảnh vỡ áo giáp khảm vào da thịt, chỉ cần cử động nhẹ liền đem đến sự thống khổ kịch liệt.

Sẽ chẳng có ai điều trị vết thương cho một tên đã mất đi giá trị, anh cũng chưa từng mong đợi điều đó.
Cố Huấn Đình chịu đựng cơn đau bò dậy, còn chưa kịp đưa tay lau đi vết máu khô trên má thì cánh cửa khoang nặng trịch đã bị đẩy ra.
“Đến nơi rồi.” Một tên vệ binh người thú chắn trước cửa, hắn ta nhìn Cố Huấn Đình được bao phủ trong bóng tối, đôi mắt sáng lạnh lẽo, hắn ta ném một chiếc áo choàng đen cho Cố Huấn Đình, giọng nói có chút run rẩy, “Tất cả người ứng tuyển thống nhất trang phục, mặc vào rồi đi.”
Cố Huấn Đình mím đôi môi nứt nẻ, nhận lấy áo choàng, nghiêng người khoác lên mình, che khuất đi các vết sẹo trên người.
Anh bị áp giải xuống phi thuyền, mỗi một bước đi, miếng vỡ kim loại lại đâm càng sâu thêm một chút.
Anh nheo mắt nhìn phi hành cơ bay qua bay lại và tòa trung tâm kết duyên kia, đôi mắt xám xịt ẩn chứa sự mỉa mai.
Trong bảy năm qua, anh từng vô số lần mơ được quay về hành tinh Thủ đô, nhưng chưa từng nghĩ trở lại với thân phận nực cười như vậy...
Là một trong một trăm tên người thú chờ đợi được Lục Vãn Vãn lựa chọn.
Người tiếp đón khách của trung tâm kết duyên là một phụ nữ trung niên.
Quang não* trong tay bà quét mặt Cố Huấn Đình một lượt, gật đầu, “Ừm, Cố Huấn Đình, nguyên soái tiền nhiệm của Đế quốc, hiện là công dân hạng một ở Đế quốc, độ xứng đôi 70%, ở vị trí trong cùng.”
* Quang não: Bộ não quang học
Nói xong bà ta nhét một miếng thẻ bài sắt vào bàn tay vẫn còn đọng máu khô của Cố Huấn Đình, chán ghét nhìn hai tên vệ binh đang giữ anh nói, “Dẫn hắn đi theo cửa sau đi, bên kia sẽ không ai chú ý.”
Cố Huấn Đình khẽ hạ mắt xuống...
Anh nên vui vì thủ đô bây giờ là mùa đông, nhiệt độ lạnh buốt khiến vết máu trên người anh không đến nỗi tỏa ra cái mùi khó ngửi.
Tên phế nhân u ám như anh, tất nhiên không thể được Lục Vãn Vãn để mắt đến, hôm nay đợi sau khi kết thúc, anh có lẽ sẽ bị gửi về hành tinh rác thôi.
Căn nhà được anh xây dựng vài năm trước, khi thực lực vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán có thể sẽ bị phá nát. Số thuốc bổ khó khăn lắm mới dành dụm được để chống chọi qua mùa đông có lẽ cũng sẽ bị cướp sạch sẽ.
Anh mất đi cỗ máy, còn bị trọng thương, có lẽ trở về không lâu, anh sẽ táng mạng bởi vì vết thương thối rữa, nếu vận khí tốt, có lẽ có thể sống sót.
Tấm thẻ bài sắt trong bàn tay càng thêm lạnh lẽo, Cố Huấn Đình chịu đựng cơn đau co rút lan tỏa trong tâm trí, anh bị giải theo lối cửa sau đến chỗ dành riêng cho anh.
Vệ binh hoàn thành xong nhiệm vụ, nhanh chóng rời khỏi trung tâm kết duyên.
Cố Huấn Đình bị trói trên chỗ ngồi nhỏ hẹp, trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, đau đến mức sắp ngất lịm đi.
“Này?”
Bên tai truyền đến giọng nói, Cố Huấn Đình nheo đôi mắt hẹp dài, trước mắt hiện ra một gương mặt quen thuộc.
Là thuộc hạ cũ của anh, thể lực và sức mạnh tinh thần đều là hạng AA, thiếu tướng Trần Bách Việt có hình thú là gấu ngựa.
Trần Bách Việt thấy Cố Huấn Đình xuất hiện ở đây, sau khi sự kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, liền kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ, “Này, sao mày vẫn chưa chết hả?”
Cố Huấn Đình bỗng nhiên siết chặt nắm tay, kìm nén hận ý chợt lóe lên trong lòng.
Tiếng huyên náo của đám đông cắt ngang.
“Tới rồi !!!”
Tiếng của bọn người thú dần kích động, Cố Huấn Đình thấy cặp mắt khẩn trương của Trần Bách Việt, mặt không có biểu cảm ném thẻ bài sắt trên nền đất.
Cảnh được giống cái tự nhiên chọn lựa, anh thấy qua không ít, nhưng bây giờ lại ứng vào anh thì quả là lần đầu.
Bọn người thú hưng phấn bốn phía kia có không ít gương mặt mà anh quen thuộc...
Tiểu nhi tử nhà bá tước Thiết Ngạc (cá sấu), tam công tử nhà công tước Trường Tị Tượng (voi), không ít người thú có quyền thế đều đã đến rồi.
Trong số đó, ai là người đã đâm sau lưng anh một nhát khi anh đang ở trên đỉnh cao chứ?
Bọn người thú đang kiềm chế âm thanh phấn khích, nỗ lực sửa sang đầu tóc, cá biệt còn có kẻ làm trái quy định, lộ hết cả tai và đuôi, ý đồ muốn thu hút sự chú ý của Lục Vãn Vãn. 
Nhưng những biểu hiện này của bọn chúng, cô gái bé nhỏ được nâng niu trong tay đế quốc kia cũng sẽ chẳng nhìn thấy.
Cô sẽ chỉ giống với giống cái tự nhiên khác, là tiểu công chúa kiêu hãnh thuần khiết, ngước cằm khinh bỉ nhìn cái tên người thú mất khả năng biến hình là anh.

Ồ, hoặc có thể cô đến liếc một cái cũng thấy bẩn mắt.
Thật tình, chẳng thú vị gì cả.
Cố Huấn Đình kéo kéo khóe miệng, gương mặt vặn vẹo âm trầm, lặng lẽ đứng trong góc của đám đông. Đầu anh rất đau, lại mất máu quá nhiều, những miếng kim loại ghim vào cơ thể đều đã rỉ sét không ít, anh phải nhịn đau, rút chúng ra mới được.
Tất cả việc tuyển chọn tiếp theo đây, đều không liên quan gì tên phế nhân như anh.
Trong lúc hạ mắt, cắn chặt răng rút mảnh vỡ ra khỏi vai, cau mày chờ đợi tất cả kết thúc, còn Lục Vãn Vãn đang đứng trên đài cao được quy định sẵn trong trung tâm kết duyên thì lo lắng bấu chặt gấu váy. 
 
Cô nhìn một trăm hình thù quái dị phía dưới, đa số phô ra hết dáng vẻ, hình thú nhỏ thì biến thành hình thú, hình thú lớn thì biến ra đặc trưng của giống thú đó, bọn người thú cứ như biểu diễn tìm bạn đời trong thế giới động vật vậy, cả người có chút đờ đẫn.
Cô không nhịn được rơi vào mơ màng thật sâu.
Ba tháng trước, ở thế giới trước cô chỉ là một con người bình thường, vật lộn nỗ lực hy vọng được ăn no bụng.
Trong mảnh kí ức đứt đoạn cuối cùng của cô, là đói đến da bọc xương, hình bóng mèo con liếm liếm bàn tay cô rồi từ biệt, thiên thạch từ trên trời rơi xuống, đói đến co giật và một con thú lớn nhìn không rõ tướng mạo ngay phía sau.
Cô nghĩ rằng bản thân hoặc là bị ăn, hoặc là đói chết, tuyệt vọng ngất lịm đi, kết quả khi tỉnh lại lại đến thời đại giữa các vì sao, ấy thế còn trở thành một trong những giống cái tự nhiên hiếm hoi ở đế quốc.
Mới đầu Lục Vãn Vãn có chút u mê, bất luận ai sau khi xuyên không, đột nhiên có hàng trăm tinh cầu dưới tên mình cũng không thể bình tĩnh nổi.
Ban đầu, cái loại chuyện ngủ trên chiếc giường lông vũ rộng 8 mét, xem việc gặm quả điềm tinh mười ngàn tinh tệ cũng giống như việc gặm quả táo một đồng, Lục Vãn Vãn có chút không thích ứng, nhưng rất nhanh, cô liền chìm đắm trong những ngày tháng sa đọa này.
Cho đến mười ngày trước, cô nhận được thư thông báo kết duyên cưỡng chế từ trung khu.
Lục Vãn Vãn: “...”
Lục Vãn Vãn: “???”
Cái gì chứ?? Lẽ nào đám đế quốc văn minh các người muốn ép duyên sao!
Cái giá khi giàu quá nhanh thật là đau thương, trở thành một trong những giống cái tự nhiên có số lượng hiếm hoi này, cô bất đắc dĩ phải chọn ra một người trong số một trăm tên người thú có độ xứng đôi trên 70% làm bạn đời tương lai.
Nhưng hay ở chỗ, mối quan hệ này không phải là tuyệt đối, nếu như sau khi ở chung với nhau cảm thấy không thích hợp, hai người vẫn có thể tách ra.
“Vậy thì tiểu thư Lục Vãn Vãn, chúng ta bắt đầu tuyển chọn rồi chứ?” Người phụ nữ dẫn đường của Trung tâm kết duyên âm thanh dịu dàng, kéo Lục Vãn Vãn từ trong cơn mơ màng quay trở về.
Lục Vãn Vãn nhìn nụ cười hiền dịu của bà ta, lòng bàn bay toàn là mồ hôi, nghĩ bụng trước sau gì cũng phải lựa, liền nghiến răng nói một câu được.
“Vâng.” Người phụ nữ dẫn đường đáp một tiếng, chạm vào quang não trên cổ tay.
Rất nhanh, vị trí một trăm tên người thú đang đứng dâng lên cỗ máy giam cầm màu trắng bạc, “Tiểu thư có thể xuống chọn lựa rồi.”
Lục Vãn Vãn gật gật đầu, lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Cỗ máy giam cầm đã vô hiệu hóa dị năng và sức mạnh tinh thần, từ bên ngoài có thể nhìn thấy hình dáng và một số dữ liệu của người ở bên trong.
Chỉ cần chút nữa cô chọn ra một người, cỗ máy phong bế nơi người đó sẽ được mở ra.
Sau khi tiếp xúc với người thú ở cự ly gần, nếu như hối hận, cô vẫn có cơ hội lựa chọn lần hai.
Trong lòng Lục Vãn Vãn nghĩ lại kiến thức nhồi nhét trong vài ngày qua, chậm rãi đi xuống dưới.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.