Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 13




Chương 13                  Giấc mộng của Cố Ngọc
  
Lục Vãn Vãn về đến phòng, nhanh chóng bước vào trạng thái “tu luyện” .  
 
Dị năng trong người cô chủ yếu tồn tại dưới dạng “nguyên tố”, mỗi khi cô hấp thụ được năng lượng từ không khí hoặc thực phẩm, nguyên tố trong cơ thể sẽ dần nhiều lên, dị năng cũng sẽ trở nên mạnh hơn.  
 

Theo như thông tin cô biết lúc ở địa cầu, khi nguyên tố trong người cô tích lũy đến một mức nhất định, trong tâm trí sẽ hình thành “hạt nhân”, sau này chỉ cần tiếp tục tu luyện có thể dần dần trở nên mạnh mẽ.  
 
Môi trường trên hành tinh Tiểu Lộc dù tốt hơn nhiều so với địa cầu ngày trước, nhưng năng lượng trong không khí lại có hơi khiêm tốn, Lục Vãn Vãn muốn hồi phục dị năng, thường phải mất một khoảng thời gian.  
 
Đợi đến khi Lục Vãn Vãn hoàn tất tu luyện, sắc trời bên ngoài đã tối đen hoàn toàn. Lục Vãn Vãn đứng lên đi đến phòng bếp làm chút đồ ăn, chuẩn bị đi xem Cố Huấn Đình, kiểm tra xem hạt sáng trong cơ thể anh đã thanh tẩy hết hoàn toàn hay chưa.  
 
Lúc Lục Vãn Vãn đi qua, trong phòng thật yên tĩnh, Cố Huấn Đình vẫn chưa tỉnh lại.  
Cô kiểm tra sơ qua vết thương trên vai anh, phát hiện hạt sáng phía trên trong đã được thanh tẩy toàn bộ, rồi mới nhẹ nhàng rời đi.  
 
Sau khi cô rời đi không lâu, “công chúa điện hạ” đã tỉnh lại.  
 
Lông mi dài hơi run rẩy, Cố Huấn Đình từ từ mở mắt, bể sức mạnh tinh thực vẫn đau âm ỉ.  
 
Tia nhìn chạm vào tấm màn màu hồng, hồi ức trong chốc lát trở lại, Cố Huấn Đình cẩn thận sờ vào tấm nệm mềm mại dưới thân. 

 

Xác nhận bản thân không phải đang mơ, Cố Huấn Đình có chút xấu hổ nắm chặt tay.   
 
Anh vốn cho rằng lần này là lần cuối, giống cái tự nhiên cao ngạo sẽ không cho phép một tên người thú hết lần này đến lần khác từ chối mình, anh còn cho là......  
Anh nhất định sẽ bị đưa đi.  
 
Anh từ chối Lục Vãn Vãn không phải là lần đầu.  
 
Hơn nữa, anh không chỉ dừng ở từ chối Lục Vãn Vãn, mà còn mất mặt trước cô.  
Vừa ho, vừa nôn máu, bụng lại ọc ọc, anh còn chán ghét, ghê tởm bản thân, Lục Vãn Vãn thế mà không đuổi anh đi.  
  
Mắt có chút cay, Cố Huấn Đình đưa tay xoa môi lúc trước còn là vết máu giờ đã được xử lý hết, toàn thân anh đau nhức lúc trước, giờ đã giảm bớt đi rất nhiều.  
  
Cô lại cứu anh thêm một lần.  
  
Lồng ngực lan ra cảm xúc không cách nào áp chế, Cố Huấn Đình chớp đôi mắt đang dần mơ hồ, không thể nói ra được nửa câu.  
  
“Cành cạch” Bên tai truyền đến âm thanh chuyển động của máy móc, Cố Huấn Đình vật lộn ngồi dậy, đối mặt với màn hình điện tử của Phương Phương.  
 
 “Ngài tỉnh rồi” Màn hình điện tử lóe lên, “Vãn Vãn để cháo lại cho ngài.”
  
Cháo?  
  
Hàng mi dài của Cố Huấn Đình cụp xuống, ngón tay cong lại, đụng phải cái quần thêu hoa, cánh tay chống đỡ cơ thể gầy yếu ngồi dậy, tóc đen rũ xuống bên tai.  
  
Giọng anh mang chút khản đặc không rõ ràng, “Cái gì?”  
  
“Cháo ăn vào có thể dưỡng nhan” Phương Phương đến bên cạnh giường, đặt bàn nhỏ cho công chúa điện hạ, sau đó mở bụng nhỏ của mình ra, từ bên trong lấy ra một bát cháo thơm phức nghi ngút khói, ngoài ra còn có thìa, tất cả đều đặt trên bàn nhỏ trước mặt Cố Huấn Đình.  
  
“Vãn Vãn nói muốn ngài ăn trên giường.” Màn hình điện tử của Phương Phương trịnh trọng hiện ra như thế.  
 
Hơi nước ấm áp bốc lên từ bát cháo, Cố Huấn Đình cảm thấy mắt hơi nóng, anh đã không cách nào suy nghĩ được nữa rồi.  
 
Chỉ cảm thấy...nội tâm mờ mịt tê dại vừa khô cằn đa nghi kia tựa hồ được ánh mặt trời soi sáng. 
 
Anh run tay nhấc thìa, nhìn thấy Phương Phương cầm quang não đưa cho mình.  
  
“Còn cái này cũng là của ngài.” Màn hình điện tử của Phương Phương sáng lên, “nó liên kết với thẻ phụ của Lục Vãn Vãn, ngài ấy nói ngài có thể dùng tùy ý.”  
  
Cố Huấn Đình vẫn đang ăn cháo: “......”  
  

Sao anh lại có một loại cảm giác cổ quái chứ?  
……
  
Cùng lúc đó... 
 
Trong vương cung hành tinh Thủ đô:  
 
Ngũ hoàng tử Cố Ngọc lại mơ thấy ác mộng.  
 
Nội dung trong giấc mơ giống như lần trước, nhưng cảm giác thêm mấy phần rõ nét, hắn giống như rơi vào bóng tối vô tận, có ai đó một mực truy sát sau lưng hắn.  
Không khí ảm đạm lạnh lẽo, hắn chạy càng lâu toàn thân lại càng đau đớn.  
 
Cố Ngọc vừa hét gọi vệ binh vừa tháo chạy, nhưng cứ cảm thấy mũi đao kia vẫn dí sát sau lưng mình.  
 
Cuối cùng, cũng không biết đã chạy bao lâu, hắn rốt cuộc nhìn thấy một tia sáng.  
Hắn vui mừng cho rằng mình đã được cứu rỗi, nhưng khi vừa tiếp cận tia sáng, lồng ngực lại truyền đến cơn đau khủng khiếp.  
 
Cảm giác nghẹt thở của cái chết chân thực đến mức, Cố Ngọc có thể nhìn rõ nguồn cơn của ánh sáng.  
 
Đó không phải cứu hắn, mà là một đôi mắt màu bạch kim lạnh lẽo  
 
 “Ngươi hối hận ư?” Thanh âm lạnh giá vang lên, xung quanh dần sáng lên, Cố Ngọc nhìn thấy lồng ngực mình bị một bàn tay dài xuyên qua, còn người giết hắn, có gương mặt quen thuộc, đầy sẹo.  
 
Là Cố Huấn Đình.  
 
 “Á!” Cố Ngọc mở mắt khiếp sợ, trên trán đều là mồ hôi lạnh.  
 
Hắn hít một ngụm khí, nghĩ lại còn rùng mình.  
 
Trong mộng hắn lại bị Cố Huấn Đình giết thêm lần nữa.  
 
Ác mộng lần này, còn chân thực hơn lần trước gấp trăm lần.  
 
Tay Cố Ngọc run rẩy giữ chặt lồng ngực của mình, sợ đến toàn thân co rút.
 
Từ mấy ngày trước, sau khi nghe được tin tức về Cố Huấn Đình, hắn cứ mơ thấy ác mộng này.  
 
Lúc mới bắt đầu chỉ là mơ thấy bị người đuổi giết, hắn cũng không để tâm đến giấc mộng đó, nhưng tiếp theo, chỉ cần rơi vào trạng thái ngủ, hắn như thể bị nguyền rủa, giấc mộng này không ngừng lặp lại.   
 
Mỗi lần, cuối giấc mộng đều là bị Cố Huấn Đình giết chết.  
 
Cố Ngọc hít thở sâu, nhìn thấy mình như một con quỷ trong gương, đột nhiên giật mình dữ dội.

 
Tại sao gần đây hắn luôn mơ thấy mình bị Cố Huấn Đình giết? Lẽ nào, đây không đơn thuần chỉ là ác mộng?  
 
Cố Ngọc hiểu rất rõ bản tính của mình, hắn trời sinh lạnh bạc, năm đó bản thân hại chết người anh trai yêu thương mình nhất cũng không có bất cứ hối hận và tội lỗi gì, không lí nào vừa nghe thông tin của Cố Huấn Đình đã bắt đầu áy náy sợ hãi rồi.  
Lẽ nào...nó căn bản không phải giấc mộng, là là một loại điềm báo?  
 
Ý niệm này một khi sinh ra, sẽ không thể ép xuống được nữa.  
 
Nếu những thứ xảy ra trong giấc mộng đều là sự thật, là một loại điềm báo đến từ tương lai, vậy há chẳng phải là tương lai hắn sẽ bị Cố Huấn Đình giết chết sao?  
Gò má Cố Ngọc vặn vẹo một lúc, cơ thể run rẩy, nghĩ đễn gương mặt bị hủy hoại khó coi hơn bây giờ gấp trăm lần của Cố Huấn Đình, sợ đến nỗi trong dạ dày trào ngược từng trận, không kiềm chế được nôn khan.  
 
Hắn không quan tâm đến sự khác biệt thời gian giữa các tinh cầu, thậm chí không thiết an ủi bản thân, vội vàng kiểm tra ghi chép của trung tâm kết duyên.  
 
Từ lúc Lục Vãn Vãn đem Cố Huấn Đình đi cũng đã được ba ngày, thời gian trôi qua lâu như vậy, Lục Vãn Vãn nhất định đã sớm biết Cố Huấn Đình như thế nào. Nhưng giống cái tự nhiên trong lòng chẳng có tính toán gì này, lại không đuổi Cố Huấn Đình đi, sau này đến tám phần cùng sẽ như thế.  
 
Sặc mặt bắt đầu nhăn nhó, Cố Ngọc không nhịn được mắng mỏ, “Mẹ kiếp, phiền chết đi được.”  
 
Hắn không do dự, bấm số của Hướng Dương.  
 
 “A Ngọc, muộn vậy còn có chuyện gì?” Bên cạnh Hướng Dương kèm theo tiếng rên rỉ của phụ nữ, còn làm gì thì vừa nghe đã hiểu.  
 
Cố Ngọc ghê tởm một trận, “Cậu định lúc nào mới theo đuổi Lục Vãn Vãn?  
 
 “À...thêm vài ngày nữa đi.” Hướng Dương nói.  
 
 “Mẹ nó!” Cố Ngọc phiện muộn muốn chết, “Cậu nhanh chóng làm xong việc rồi liên hệ tôi, tôi có việc muốn nói với cậu.”  
 
 “Được.” Hướng Dương lập tức tắt quang não, Cố Ngọc giận dữ nện lên kính thủy tinh, khuôn mặt trong gương vặn vẹo.  
 
Cố Ngọc hít sâu, âm trầm nhìn mình trong gương.
 
Tốt nhất là Hướng Dương dùng cái vẻ ngoài nho nhã của hắn lừa Lục Vãn Vãn vào tròng, đợi Lục Vãn Vãn chán ghét Cố Huấn Đình, Cố Ngọc hắn không cần phí sức cũng có thể thâu tóm Cố Huấn Đình vào trong tay rồi mới giết.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.