Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 28




Chương 28     "Cố tiên sinh, tôi mất ngủ”
 
Âm thanh của nước mưa đánh vào cửa sổ rất lớn, dường như nhấn chìm lời nói của Cố Huấn Đình trong phút chốc.
    
Những ánh sáng vụn vặt loé lên, cô mơ hồ nhìn thấy được hình dáng của anh.

    
Cố Huấn Đình im lặng, mắt khép hờ, khoé môi dính máu, nửa bên gò má anh tuấn, bên còn lại là những vết sẹo hung tợn, dưới cần cổ cong tuyệt đẹp là chiếc áo sơ mi nhuốm máu, trông vừa nhợt nhạt vừa u ám.
    
Bộ dạng của anh vô cùng nhếch nhác và đáng sợ.
    
Lục Vãn Vãn nắm chặt tay, sống lưng dựa vào bức tường lạnh lẽo, cô chỉ cảm thấy trái tim mình như bị bóp chặt, đau đớn từng trận.
    
Cô không biết rằng, trước giờ Cố Huấn Đình  luôn cho rằng mình là “sự phiền phức” đối với cô.
 
Cô cũng không biết, dưới câu nói “không đau” nhẹ tựa lông hồng giả dối đó của anh, lại che giấu nỗi đau sâu sắc như vậy.
    
Lục Vãn Vãn thậm chí bây giờ sắp không rõ những tâm trạng phức tạp ở trong tim mình nữa.
    
Cô có nên cảm thấy bất lực vì Cố tiên sinh cảm thấy cô chỉ đang thương hại anh, hay là nên cảm thấy chua xót vì lòng tự trọng vừa nhạy cảm vừa yếu ớt của anh đây?
    


Những vết máu tươi nhuốm lên áo sơ mi kia cho dù có xử lý cũng cần rất lâu.
    
Cô chợt nhớ lại, Cố Huấn Đình vẫn luôn trong tình trạng sức mạnh tinh thần bạo động.
    
Sự bình tĩnh và không có gì khác thường của anh sắp khiến cô quên đi rằng sự đau đớn vẫn luôn đeo bám anh từng giờ từng phút.
    
Mặc dù Lục Vãn Vãn không biết cảm giác khi sức mạnh tinh thần bạo động là như thế nào, nhưng cô vẫn có thể đoán ra được, đó nhất định...
    
Là nỗi đau cùng cực.
    
Hốc mắt của Lục Vãn Vãn có hơi cay, căn bản không thể khơi dậy bất cứ suy nghĩ giận dữ nào, cô chỉ đứng tại chỗ bất động.
   
Cô im lặng, ở trong góc của đêm tối mưa gió, cô cẩn thận bảo vệ sự tự tôn đã bị hàng triệu người chà đạp của anh.
    ……
    
Đợi đến khi Phương Phương và Cố Huấn Đình rời khỏi hành lang về phòng thì trời đã rất rất tối.
    
Dưới sự che chở của tiếng mưa, Lục Vãn Vãn lê đôi chân có hơi tê cứng, vịn vào tường, không để cho cho mình ngã xuống vì các bắp cơ tê mỏi.
    
Cô trở về phòng, lúc đóng cửa, nhẹ nhàng thở dài.
    
“Vãn Vãn, ngài sao vậy?”
    
Nhuyễn Nhuyễn vẫy vẫy đuôi, nhớ lại lúc Lục Vãn Vãn ra khỏi cửa vẫn rất vui vẻ, vi mạch không biết có phải đột nhiên chạm mạch không, nói: “Là tiểu công chúa đuổi người đi sao?”
    
Lục Vãn Vãn bất lực nhìn robot quản gia của mình, nghi ngờ chương trình của Nhuyễn Nhuyễn viết có vấn đề, “Không có.”
    
“Vậy Vãn Vãn phải vui lên.”
    
Nhuyễn Nhuyễn lăn tròn trên sàn, không hề có cảm giác mềm mại của một chú mèo.
    
Lục Vãn Vãn vươn tay xoa tai của nó, nghĩ đến người nào đó cùng là họ mèo lại khiến cô vừa đau lòng vừa tức giận.
    
Nếu như Cố Huấn Đình có thể giống như Nhuyễn Nhuyễn thì tốt biết mấy.
    
Giá như anh có thể thẳng thắn một chút thì tốt biết bao.
    
Đáng tiếc, anh chỉ là một...tiểu công chúa có suy nghĩ vừa nhạy cảm vừa khó chịu. 
    
Lục Vãn Vãn giận dữ vò Nhuyễn Nhuyễn vài cái, cảm nhận sâu sắc rằng quả thật đúng đắn khi đặt tên tiểu công chúa cho Cố Huấn Đình.
    

Cô bình ổn tâm trạng lại một chút, rồi mới dựa theo cách thức nghĩ ra được trong lúc chờ Cố tiên sinh và Phương Phương “tiêu huỷ chứng cứ”, cách mà sẽ không tổn hại đến tự tôn của Cố Huấn Đình nhưng sẽ vô cùng xấu xa.
    
Cô bất lực mở quang não, tìm đến hộp tin nhắn của Cố Huấn Đình.
    
Cô không hề do dự, ngón tay khẽ động...
    
“Cố tiên sinh, tôi mất ngủ.”
    
“Anh đã ngủ chưa, tôi có thể tìm anh nói chuyện không?”
    
Gửi xong Lục Vãn Vãn cảm thấy mặt có hơi nóng, nhưng sự ngại ngùng này nhanh chóng bị sự lo lắng và trách nhiệm trong lòng cô đối với Cố Huấn Đình đánh bay.
    
Bắt đầu từ lúc mang Cố Huấn Đình trở về từ trung tâm kết duyên, cô cho rằng anh chỉ có một số ngoại thương nhìn chỉ rất nghiêm trọng mà thôi.
    
Đến khi cô mang anh về hành tinh Tiểu Lộc mới phát hiện vẻ ngoài thê thảm đó căn bản chẳng là gì, nội thương trong cơ thể anh mới càng nghiêm trọng.
    
Tiếp đến khi cô xem tư liệu của anh, biết được anh đã từng bị sức mạnh tinh thần bạo động, hoặc có lẽ vì lý do này mà anh không thể biến thành hình thú.
    
Nhưng cô vẫn chỉ luôn lo lắng cho anh mà thôi.
    
Nhưng mà cô có lẽ đã đánh giá thấp vết thương trầm trọng trên người anh, hóa ra anh đang ở một nơi mà cô không nhìn thấy, hoặc là co giật và khó ngủ suốt đêm.
    
Lục Vãn Vãn càng nghĩ càng tự trách.
    
Cô nên sớm nghĩ đến mới phải, chỉ là hạt sáng lan rộng do vũ khí cấp A tạo nên yêu cầu cô phải dùng dị năng để thanh tẩy nhiều lần, nhưng làm gì có ai có sức mạnh tinh thần bạo động không cẩn thận rơi vào trong cuộc chiến giữa các vì sao hay trong các vụ nổ liên hành tinh mà biểu hiện ung dung như anh chứ.
    
Lục Vãn Vãn hít thở sâu, trong đầu đều là bộ dạng nửa người nhiễm máu của Cố Huấn Đình, ngay cả câu nói được Cố Huấn Đình nhanh chóng gửi qua mà cô thấy cũng có hơi mơ hồ.
    
Tiểu công chúa đang lừa người, anh nói.
    
“Tôi vừa mới tỉnh dậy.”
    
Lục Vãn Vãn không muốn diễn cùng anh nữa, ngón tay động đậy, ngữ khí lạnh nhạt như tra nam (*), không cho anh cơ hội để từ chối, “Tôi đang đến đây.”
* Người đàn ông tồi tệ, cặn bã, có thể nói là “bitch” phiên bản nam
    
Cô thay một bộ quần áo ban ngày, đi đến phòng bếp, thanh tẩy vài quả điềm tinh cấp hai có giá rất đắt, thái lát đặt vào đĩa rồi mang lên lầu.
    
Xét từ tình cảnh vô tình bắt gặp tối nay, Cố Huấn Đình đã bắt được điểm yếu của Phương Phương, có thể khiến Phương Phương nghe lời của anh. Nói không chừng mỗi lần Cố Huấn Đình đều ăn không no, nhưng cứ giấu diếm không nói, cũng không để Phương Phương nói ra.
    
Lục Vãn Vãn rất phiền muộn, sau này xem ra không thể để Cố Huấn Đình ăn cơm một mình được.
    ……
   

Còn phía bên kia, Cố Huấn Đình có hơi bất lực nhìn tin nhắn Lục Vãn Vãn gửi qua, mắt phượng mở lớn, đôi đồng tử xinh đẹp tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
    
Anh vội vàng tắt hạt nhân phi thuyền mà anh chuẩn bị thiết kế thâu đêm và kế hoạch cải tạo robot bảo mẫu định đưa vào tạm thời hôm nay lại, lúng ta lúng túng nhét tờ giấy đựng trong túi tài liệu nhỏ đặt trên chân xuống dưới gối.
    
Cố Huấn Đình vừa làm xong tất cả thì Lục Vãn Vãn cũng đã đến trước cửa phòng anh.
    
“Cố tiên sinh, tôi có thể vào không?”
    
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang vọng trong đêm mưa yên tĩnh và ẩm ướt, Cố Huấn Đình mím môi ép xuống tiếng ho sắp không chịu đựng được nữa, cố gắng nhắc đôi chân vừa đau đớn vừa vô dụng, có hơi gấp rút muốn ngồi lên xe lăn bay.
    
Nhưng anh giống như phiên bản tiên tiến của nàng tiên cá nhỏ, cơn đau giống như kim châm lan từ mũi chân đến bể tính thần, anh vịn không vững liền ngã sóng soài trên nền nhà.
    
Một tiếng “phịch” cực lớn truyền đến từ trong phòng, còn có tiếng lốp bốp vang lên.
    
Lục Vãn Vãn cau chặt mày, rất rất muốn xông thẳng vào đó, nhưng cô đã kiềm chế được, đợi một lúc, đôi mắt đỏ hoe, cô nín thở, giọng nói lại rất dịu dàng, “Tôi vào nhé.”
    
Cô đợi vài giây mới thấy Cố Huấn Đình mở cửa, sắc mặt bình tĩnh, tóc đen mỏng manh tán loạn, dưới ánh sáng ấm áp trong phòng trông có vẻ hơi bồng bềnh.
    
Anh vẫn chọn một bộ sơ mi trắng quần đen, nâng mắt trông hơi uể oải, giả bộ rất ổn.
    
Nếu như phớt lờ những vết sẹo nhỏ không biết vì sao lại rách ra và chảy máu trên má anh thì có lẽ vẻ điềm nhiên của anh sẽ càng thêm thuyết phục.
    
Anh không cảm nhận được là vì sự đau đớn đó chỉ như vết cắt trên mặt, so với những cái khác thật sự quá nhẹ.
    
Lục Vãn Vãn đi sau lưng anh, tiện tay đóng cửa lại.
    
Tiếng mưa vẫn có thể nghe khá rõ trên hành lang trong phút chốc nhỏ lại.
    
Đêm mưa gió, ánh đèn ấm áp, hai con người.
    
 
“...” Cố Huấn Đình mím môi, ánh mắt vô tình lướt qua đôi mắt hơi đỏ lên của Lục Vãn Vãn, giọng nói trầm khàn lạnh tanh, “Mất ngủ sao?”

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.