Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 37




 Chương 37          


 
Lục Vãn Vãn vừa nói xong không lâu, khu áo giáp cũng dự báo thời tiết thay đổi.
 
Cố Huấn Đình nhanh chóng điều khiển xe quay trở lại nơi đỗ phi thuyền.

 
Lục Vãn Vãn trả lại xe, bọn họ nhanh chóng lên phi thuyền.
 
Sấm sét xuất hiện trong những đám mây, nước mưa trộn lẫn với mưa đá sắp rơi xuống, nhân viên ở nơi đỗ phi thuyền nói với bọn họ, bây giờ cất cánh vẫn còn an toàn, muộn hơn một chút phải đợi đến mười mấy tiếng đồng hồ sau.
 
Cố Huấn Đình liếc nhìn Nhuyễn Nhuyễn ngốc nghếch đang đợi chuẩn bị cho phi thuyền cất cánh theo hệ thống thông minh, vừa liếc nhìn Lục Vãn Vãn vẫn đang lật sách hướng dẫn, ý đồ tìm kiếm cách khiến phi thuyền bay lên trong khi giông bão đang đến gần, anh bất lực tiến lên phía trước.
 
“Để tôi.”
 
Đuôi của Nhuyễn Nhuyễn duỗi thẳng xuống, nghe lời anh nói, nó hơi sợ hãi nhảy qua một bên, phản ứng nhanh không tả nổi.
 
Lục Vãn Vãn bỏ sách hướng dẫn xuống, ôm Nhuyễn Nhuyễn qua một bên, nhường vị trí khoang điều khiển cho anh, “Cố tiên sinh, anh còn biết lái phi thuyền cơ à, lợi hại quá.”
 
Cô hỏi xong mới thấy mình ngốc, bèn sờ sờ mũi...
 

Trước đây Cố Huấn Đình là một nguyên soái, biết lái phi thuyền là chuyện rất bình thường.
 
Cô cho rằng tiểu công chúa sẽ không vui, nhưng người kia chỉ nâng mắt nhìn cô không rõ ý gì, tâm trạng không thể đoán được qua giọng điệu, “Cô không sợ tôi cướp phi thuyền, hoặc là kỹ thuật kém gây tai nạn sao?”
 
Lục Vãn Vãn: “...”
 
Cô thật sự không lo lắng về cái này, trước hết vũ khí trên phi thuyền và quang não trên cổ tay cô không phải vật trang trí.
 

Hơn nữa, trong những ngày ở chung với nhau, cô cảm thấy Cố Huấn Đình không phải là người sẽ làm ra chuyện như vậy, cũng không hề lo lắng tiểu công chúa yếu ớt có thể làm gì bọn họ.
 
Lục Vãn Vãn mỉm cười, “Ừm, không có, tôi tin anh.”
 
Cô vừa dứt lời, ngón tay của người đối diện đưa lên, giấu đi đôi tai đang cựa quậy, anh xoay người, đôi mắt rũ xuống, “Ngồi vững.”
 
Lục Vãn Vãn đáp một tiếng, ngồi trên chiếc ghế cố định cách anh không xa, nhìn đôi bàn tay to lớn đặt lên bàn điều khiển của anh, giọng nói bình tĩnh ra lệnh hệ thống được trang bị trên phi thuyền tắt chế độ lái tự động, ngón tay ấn trên các phím điều khiển nhiều chức năng, nhiều màu sắc.
 
Tiểu công chúa ấn có hơi chậm chạp, tiếp đó ngón tay lại cứ như nhảy múa, nhanh chóng điều khiển phi thuyền.
 
Phi thuyền cất cánh có hơi lắc lư, nhưng nó nhanh chóng ổn định lại, Lục Vãn Vãn nhìn thông tin thời gian thực trên quang não, phát hiện tiểu công chúa tránh những khu vực có thể nguy hiểm một cách hoàn mĩ.
 
Ước chừng nửa tiếng sau, bọn họ đã ra khỏi khu vực hành tinh Thủ đô, Lục Vãn Vãn trả phí đỗ phi thuyền trong những ngày ở hành tinh Thủ đô trên quang não, rồi vượt qua trạm bảo vệ được xây dựng bên ngoài hành tinh.
 
Cố Huấn Đình điều chỉnh phi thuyền về chế độ lái tự động, sắc mặt trở nên trắng bệch.
 
Việc điều khiển vừa rồi khiến anh tiêu tốn không ít thể lực và tinh thần, bể tinh thần cũng có chút đau đớn.
 
Lúc anh vừa điều khiển xong đã thấy ngay, môi anh hoàn toàn mất hết màu máu, cộng thêm khuôn mặt nhợt nhạt đầy sẹo, trông vừa xấu xí vừa đáng sợ.
 
Cố Huấn Đình cố sức cắn chặt môi, ý đồ muốn môi trông đỏ lên một chút.
 
Nhưng Lục Vãn Vãn sao lại không nhìn ra vẻ mệt mỏi của anh chứ?
 
“Vất vả rồi.” Cô rót một cốc nước ép quả tử ngọc cho anh, “Trước hết về nghỉ ngơi đã, ở đây có tôi trông, chúng ta còn mấy ngày mới đến được hành tinh Man-se-la.”
 
Lần này Cố Huấn Đình không phản đối nữa, anh chỉ cảm thấy bể tinh thần đau đớn, cổ họng dâng lên mùi máu tanh, anh nhận lấy cốc nước ép từ tay Lục Vãn Vãn, tay còn lại bụm miệng, “Ừm.”
 
Thấy tiểu công chúa có vẻ mệt mỏi chạy về phía phòng, Lục Vãn Vãn cảm thấy bất an, cô nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh, nhấc chân muốn đuổi theo.
 
Nhưng đêm mưa đó, vẻ mặt thất vọng của anh dường như lại hiện lên trước mắt, Lục Vãn Vãn nắm chặt tay, rồi lại thả lỏng.
 
Vẫn là...
 
Đợi một lát rồi đi.
 
Cô kiểm tra đường bay một lượt, rồi xác nhận cuộc hẹn với bệnh viện tư nhân lớn nhất trên hành tinh Man-se-la xong mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Tiểu công chúa hãy nhanh chóng khoẻ lại nhé.
 
......
 
Trong lúc hai người rời khỏi hành tinh Thủ đô tiến về hành tinh man-se-la, trong hoàng cung của hành tinh Thủ đô.
 
Người trong hoàng thất đang ăn tối.
 
Năm người ngồi trên một chiếc bàn dài được đính đá năng lượng trang trí.
 
Người ngồi ở vị trí đầu là hoàng đế bệ hạ Cố Niệm Xuyên, ngồi bên cạnh là bốn hoàng tử.
 
Bên trái là nhị hoàng tử Cố Linh Tích và tứ hoàng tử Cố Lễ, bên phải là tam hoàng tử Cố Cẩm và ngũ hoàng tử Cố Ngọc.
 
Hoàng đế bệ hạ Cố Niệm Xuyên đã hơn 220 tuổi, hoàng hậu Mạnh Nguyệt Hề cũng gần 200 tuổi, nhưng sau mấy chục năm sống chung mới lần lượt hạ sinh các hoàng tử.
 
Trong đó đại hoàng tử Cố Linh Xuyên và nhị hoàng tử Cố Linh Tích là do hoàng hậu sinh ra, còn ba hoàng tử còn lại được nói với bên ngoài rằng được giữ lại bằng cách thông qua công nghệ gen trước đó, thực hư thế nào, chỉ có bệ hạ và hoàng hậu mới biết được.
 
Cứ cách một hoặc hai tháng, hoàng thất sẽ tổ chức một buổi họp mặt gia đình, mọi người sẽ tụ tập lại với nhau.
 
Mắt thấy thức ăn đã bắt đầu dâng lên nhưng vẫn không thấy mẫu hậu đâu, Cố Cẩm ngồi một bên không kìm được hỏi, “Vua cha, lần này mẫu hậu lại không đến sao?”
 
Cố Niệm Xuyên liếc hắn một cái, “Sức khoẻ của mẫu hậu con không tốt.”
 

Cố Lễ nghe vậy cùng hạ mắt xuống...
 
Từ khi anh trai xảy ra chuyện, mẹ vẫn không thể nguôi ngoai, bà chỉ thỉnh thoảng gặp nhị hoàng tử Cố Linh Tích, còn những hoàng tử không có chữ “Linh” trong tên của bọn họ thì đối xử rất bình đẳng, nhất quyết không gặp ai.
 
Cố Cầm nghe câu trả lời của Cố Niệm Xuyên, không nhịn được cau mày, “Mẫu hậu vẫn chưa khoẻ lại sao, mấy năm nay bà ấy chẳng còn gặp mặt chúng ta.”
 
“Im miệng, ăn cơm của con đi.” Cố Niệm Xuyên rõ ràng không vui, “Hay là con muốn ra ngoài?”
 
Cố Cẩm không dám hó hé nữa, hắn thật sự có hơi ấm ức, hắn chỉ muốn gặp mặt mẫu hậu mà thôi.
 
Không khí bữa ăn thật buồn tẻ, chẳng ai nói với ai một lời.
 
Lúc gần ăn cơm xong, Cố Ngọc mới sắp xếp lại mớ hỗn độn trong đầu.
 
Sắc mặt hắn có hơi nhợt nhạt, ánh mắt đã thay đổi so với lúc trước một chút.
 
Những ngày gần đây, hắn “mơ” rất nhiều, và nó khác với với giấc mơ chỉ đơn thuần bị Cố Huấn Đình giết lúc trước, dường như vẫn đang kẹt trong giấc mơ, nhìn thấy một vài chuyện tương lai.
 
Nhưng hầu hết những điều này đều có liên quan đến Cố Huấn Đình. Hình như hắn có khả năng dự đoán những chuyện sau này của Cố Huấn Đình, hắn lờ mờ nhớ lại Cố Huấn Đình trong mơ, người đã biệt tăm biệt tích suốt 22 năm.
 
Nhưng bây giờ Cố Huấn Đình đã xuất hiện trước, lẽ nào nguyên do là vì Lục Vãn Vãn?
 
Chuyện Lục Vãn Vãn thức tỉnh thiên phú cấp SS lúc trước đã làm cho đám quý tộc bùng nổ một phen, các quý tộc có độ xứng đôi cao đều đã suy nghĩ về việc theo đuổi lại từ đầu, nhưng trừ phi Lục Vãn Vãn đổi ý, nếu không thì cô ta hoàn toàn có thể bảo vệ Cố Huấn Đình.
 
Cố Ngọc rất bực mình. Trong giấc mơ, rõ ràng Cố Huấn Đình đã biến mất hơn 20 năm, nếu như hắn thật sự có khả năng đoán trước tương lai, vậy thì Cố Huấn Đình không thể kết hôn cùng Lục Vãn Vãn mới đúng.
 
Lẽ nào không lâu nữa, Cố Huấn Đình sẽ bị đuổi đi, hoặc là không vượt qua được kiểm tra xứng đôi, hay là Lục Vãn Vãn sẽ chết, vì thế Cố Huấn Đình không còn chỗ dựa nữa?
 
Tâm trí Cố Ngọc hỗn loạn, hắn cứ như như bị siết chặt, hiếm khi ngồi tại chỗ mà không nói gì.
 
“Gần đây các con có chuyện gì muốn nói với ta không?” Bữa cơm ăn đã kha khá, Cố Niệm Xuyên nhìn bốn người con của mình, hỏi cho có lệ.
 
Hàm ý của nó là, nếu không có chuyện gì có thể giải tán rồi.
 
Cố Linh Tích và Cố Lễ, một người ở trong nghị viện, một người ở trong bộ quân sự, hai nơi này khá yên tĩnh trong hơn một tháng nay, Cố Cẩm vẫn ở lại bộ ngoại giao do Cố Linh Xuyên sáng lập ra, mấy tháng gần đây cũng không phát hiện quốc gia nào khác ngoài đế quốc người thú.
 
Duy chỉ có Cố Ngọc nhỏ tuổi nhất và vẫn chưa tốt nghiệp đại học đế quốc, trước mắt chưa có chức vị.
 
Đợi các anh trai nói xong, hắn mới cười lên, “Vua cha, gần đây con gặp phải một câu hỏi có hơi khó, tiền trợ cấp không đủ tiêu.”
 
Cố Niệm Xuyên giáng một cái tát vào khuôn mặt đang cười toe toét của hắn, “Ngày nào cũng chỉ biết mỗi chơi, anh mày lớn bằng tuổi mày đã bắt đầu đi du lịch rồi đấy.”
 
“Mày cũng không còn nhỏ nữa, tại sao cứ quậy phá như con nít vậy?”
 
Cố Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, còn trong lòng thì vô cùng mất kiên nhẫn và buồn chán.
 
Anh trai anh trai, lại là Cố Linh Xuyên.
 
Chết lâu như vậy rồi vẫn còn nhắc đến, có ý nghĩa gì không?
 
Mặc trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt Cố Ngọc vẫn treo nụ cười như cũ, “Vua cha, gần đây còn xuất hiện một giống cái tự nhiên cấp SS, tên là Lục Vãn Vãn, thiên phú của giống cái này rất lợi hại.”
 
Nghe hắn nhắc đến Lục Vãn Vãn, Cố Niệm Xuyên và những hoàng từ khác đều rất rõ ràng.
 
Cố Niệm Xuyên vừa mới phê duyệt một tư liệu về cô cách đây không lâu, nét mặt sâu xa khó khăn lắm mới dịu lại, “Ừm, ta có ấn tượng về giống cái này, thiên phú rất đặc biệt, lúc nào đó có thể cho cô ta xem cho mẹ con, sức khoẻ bà ấy không tốt, không biết giống cái kia có cách nào để loại bỏ những thứ đó không.”
 
Đôi mắt của Cố Ngọc di chuyển, “Vậy vua cha có biết người cô ta chọn để kết hôn là ai không?”
 
Sắc mặt Cố Niệm Xuyên lạnh đi trong nháy mắt, giọng điệu có hơi phức tạp,
“Đừng nhắc đến cái tên đó trước mặt ta.”
 
Cố Ngọc nói, “Vua cha không quản nữa?”

 
Đồng tử của Cố Niệm Xuyên hiện rõ vẻ oán giận, “Quản cái gì?”
 
Cố Ngọc bị ông lườm một cái đáng sợ, lùi về sau hai bước, sờ sờ mũi, “Không, không có gì.”
 
Cố Niệm Xuyên hừ lạnh, xoay người rời đi.
 
Sau khi Cố Niệm Xuyên rời đi không lâu, Cố Linh Tích có việc cũng rời khỏi.
 
Trước khi đi còn vỗ vai người em trai, nhỏ giọng nói, “Tại sao hôm nay lại nhắc đến Cố Huấn Đình trước mặt vua cha?”
 
Cố Ngọc nhún vai, ánh mắt lóe lên, “Anh hai, em không phải cố ý đâu.”
 
“Ừm, cho dù hắn có chết, cũng đừng nhắc đến hắn trước mặt vua cha và mẫu hậu nữa.” Cố Linh Tích thở dài, “Cái chết của anh cả năm đó, tất cả ngọn giáo đều chỉ thẳng vào hắn, vua cha càng đánh giá cao hắn bao nhiều thì sau đó càng thất vọng bấy nhiêu.”
 
“Cho dù anh cũng không muốn tin là do Cố Huấn Đình làm, nhưng mà, ài...” Cố Linh Tích lắc đầu.
 
“Em biết rồi, sau này không nói nữa.” Cố Ngọc cong khoé môi, cười vô hại, “Anh hai, cho em tiền tiêu vặt đi.”
 
“Tiền tiêu vặt của em nhiều như vậy đều tiêu đi đâu hết rồi?” Cố Linh Tích nghe hắn nói, sắc mặt có hơi tối đi, “Nếu như anh cả vẫn còn, làm gì đến lượt anh cho em tiền tiêu vặt.”
 
Cố Linh Xuyên năm đó thương yêu nhất chính là người em trai nhỏ nhất này.
 
Nhưng hắn không thương cảm được bao lâu, quang não trên tay đã rung lên, Cố Linh Tích cúi đầu xem tin nhắn, nói, “Anh đi trước, các cậu ăn đi.”
 
“Được.” Cố Ngọc cong cong khoé môi, cười giả lả, “Anh hai đi thong thả.”
 
Sau khi hắn rời đi, ba người còn lại nhìn nhau, thấy trong mắt nhau đều là sự mỉa mai, hẹn nhau cùng rời đi.
 
Khoảng nửa giờ sau, bọn họ lần nữa gọi ba chiều gặp nhau trong phòng riêng.
 
“Cố Ngọc, sau này xin cậu chú ý đến lời nói và hành động.” Cố Cẩm cảnh cáo hắn lần nữa, “Lần trước cậu đã suýt buột miệng trước mặt Hướng Dương rồi, lần này còn nhắc đến Cố Huấn Đình trước mặt vua cha, lẽ nào muốn cha chú ý đến việc của bảy năm trước sao hả?”
 
Cố Lễ cũng gật đầu, tỏ vẻ không hài lòng.
 
Cố Ngọc lập tức xin lỗi, “Lúc đó em chỉ muốn vua cha huỷ hôn ước của Cố Huấn Đình và Lục Vãn Vãn thôi, em cứ cảm thấy Cố Huấn Đình sắp gây ra chuyện.”
 
Cố Cẩm cười lạnh, “Hắn thì có thể gây ra chuyện gì? Một tên đã bị ruồng bỏ bảy năm có thể tốt lên trong một ngày sao? Cứ cho hắn tốt lên thì đã thế nào? Chẳng phải chúng ta vẫn đang giữ bằng chứng giả mạo đó sao? Cậu hoảng cái gì chứ?
 
“Lúc đầu vua cha và mẹ rốt cuộc vẫn mềm lòng, không nói ra tin tức nguyên nhân cái chết của anh cả có liên quan đến Cố Huấn Đình.” Cố Lễ cười, “Hơn nữa, anh vẫn thưởng thức bộ dạng thoi thóp của hắn, rất thú vị.”
 
“Nhưng mà...” Cố Ngọc cắn răng, nhìn hai người anh của mình, “Vậy cứ để như vậy sao?”
 
“Trước tiên, giống cái tự nhiên với thiên phú như Lục Vãn Vãn, cậu cảm thấy cô ta có thể để ý Cố Huấn Đình, và còn đồng ý giúp hắn hồi phục sao?” Cố Lễ nói, “Cho dù cô ta chấp nhận, chúng ta chỉ cần giở chút thủ đoạn trong lúc kiểm tra tính thích ứng không phải được rồi sao?”
 
Sắc mặt của Cố Cẩm cũng ôn hoà lại, “Vua cha và mẫu hậu thiên vị, nhưng hai người chúng ta sẽ không bao giờ hại cậu, hãy nhớ kỹ điều này, đừng hành động lỗ mãng.”
 
Cố Ngọc nhìn hai người bọn họ, gật gật đầu.


 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.