Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 39




Chương 39 Canh một



 
Các biện pháp bảo vệ bên ngoài tinh cầu Man-se-la rất tốt, toàn bộ hành tinh được bao phủ bởi một lớp màu xanh nhàn nhạt bên ngoài, Lục Vãn Vãn nghi ngờ tinh cầu này chỉ lớn bằng một phần mười Trái Đất.
 
Theo như bản đồ hành tinh Man-se-la mà cô mua hiển thị, trên hành tinh này ước tính có khoảng một phần ba diện tích được các thác nước lớn nhỏ che phủ.

 
Vào thời kỳ đầu, có những người thổ dân sinh sống bằng chăn nuôi gia súc và trồng cây thuốc trên hành tinh Man-se-la, sau này dần dần bị bệnh viện tư nhân và xưởng chế biến thuốc thương mại hoá thay thế.
 
Đất đai nơi đây nghiêng về màu bạc, kiến trúc cũng thiên về màu trắng là nhiều, không loại trừ các phong cách kiến trúc độc lập khác biệt. Mỗi bệnh viện cứ như cứ như những hòn đảo lớn nhỏ, phóng cách đặc biệt.
 
Hôm nay bọn họ muốn đến bệnh viện Kha Kha, nằm ở vị trí gần phía Bắc nhất của hành tinh, đó cũng được vinh danh là bệnh viện tư nhân đứng đầu trong số 11 bệnh viện ở Man-se-la.
 
Phi thuyền đang bay vòng quanh Man-se-la, tìm kiếm không phận của bệnh viện Kha Kha, Lục Vãn Vãn liếc nhìn Cố Huấn Đình bên cạnh, anh đã thay lại áo sơ mi trắng quần đen, đổi một chiếc mũ lưỡi trai khác, cô muốn nói gì nhưng lại thôi.
 
Tiểu công chúa này...
 
Từ sau khi anh nói với Lục Vãn Vãn đội mũ là để phối đồ, thì anh bắt đầu thay đổi áo quần và mũ miện khác nhau mỗi ngày→_→
 
Vài ngày trước, anh vẫn luôn mang quần áo kiểu Anh, đội vài chiếc mũ khác nhau còn đỡ, có lẽ các loại mũ khác đã đội hết rồi, nên hôm nay mới đội cái này sao? Đôi tai sẽ không bị ép bẹp dí chứ?
 

Lục Vãn Vãn cứ vô tình hay hữu ý nhìn chằm chằm vào đầu anh, Cố Huấn Đình cảm nhận được, “Sao vậy?”
 
Lục Vãn Vãn: “Không, chỉ là tôi cảm thấy anh mang bộ ngày hôm qua thì càng đẹp hơn.”
 
Cố Huấn Đình: “...”

 
Anh nâng đôi mắt phượng nhìn cô một cái, Lục Vãn Vãn bèn mỉm cười với anh.
 
Cố Huấn Đình nghiêng  đầu, “...Thế à.”
 
Giọng điệu cứ như là “bổn điện hạ biết rồi” vậy.
 
Sau một lúc tìm được vị trí của điểm đến, Lục Vãn Vãn nghĩ gì đó, nói một tiếng, “Tôi về phòng lấy chút đồ.”
 
Cô xoay người rời đi, đầu ngón tay Cố Huấn Đình vuốt nhẹ lên mép chiếc xe lăn bay, không biết đang nghĩ gì.
 
Đến khi Lục Vãn Vãn mang hết tất cả đồ có thể cần dùng đến trở lại, phát hiện tiểu công chúa không còn ở cabin điều khiển nữa.
 
“Phương Phương không biết, tiểu công chúa chẳng nói gì cả.” Đối diện với ánh mắt tra hỏi của Lục Vãn Vãn, Phương Phương đang ở trong góc lên tiếng.
 
Lục Vãn Vãn nhìn robot cao lớn đang đứng bên Phương Phương, 992 vừa lắc đầu vừa cúi xuống, “992 không chú ý, xin lỗi.”
 
Nghe nó nói, trong lòng Lục Vãn Vãn xót xa, “Không sao.”
 
Lần trước sau khi mua tất cả những robot này lại, đợi tiểu công chúa nghỉ ngơi xong, sáng sớm ngày thứ hai đã bắt đầu sửa chữa.
 
Chỉ là trong năm robot được mua về, ngoại trừ 992 hư hại ít nhất, những robot cần rất nhiều thời gian để sửa chữa. Thậm chí vi mạch và đĩa cứng của hai trong số đó đã bị hỏng toàn bộ.
 
Bên trên có dấu tích rõ ràng do con người làm hỏng, không thể nhìn ra từ bên ngoài, nhưng sau khi Cố Huấn Đình mở lớp vỏ cứng trên người chúng ra mới thấy những kim loại bên trong như một con dao sắc cắm vào vi mạch. 
 
Ngoài ra, hai khớp của robot và một số tuyến quan trọng còn trộn lẫn rất nhiều mảnh sắt bị oxi hoá, thậm chí là bị phân rã, các miếng kim loại rõ ràng là mới nhất.
 
Cô nhớ rõ Cố Huấn Đình...
 
Đó là một biểu cảm cô chưa bao giờ nhìn thấy, thậm chí trong nháy mắt có hơi hung dữ, nhưng Lục Vãn Vãn không sợ.
 
Cô cảm thấy biểu cảm của cô lúc đó có thể còn đáng sợ hơn Cố Huấn Đình.
 
Robot không biết đau, vì thế dường như làm gì với chúng cũng giống như là lẽ đương nhiên vậy.
 
Trong số năm robot, chỉ có 992 và một robot khác có khả năng khôi phục, nó không có tên, chỉ có số hiệu, tạm thời Lục Vãn Vãn gọi nó là 657.
 
Phương Phương và Nhuyễn Nhuyễn cùng nhau giúp đỡ, đợi đến khi xử lý xong những vi mạch vỡ nát của bọn chúng, Phương Phương mới hỏi cô, “Robot bảo mẫu giống Phương Phương có phải vẫn đang nạp điện, lúc nào mới tỉnh dậy?”
 
Lục Vãn Vãn không nói gì, ngược lại là Nhuyễn Nhuyễn mở lời, “Nó sẽ không tỉnh lại nữa.”
 
Mất đi vi mạch và còn là robot bảo mẫu không thể sao lưu đám mây, như vậy xem như đã chết.
 
Phương Phương tựa như đã hiểu ra gì đó, nó mở khoang bụng của mình, lấy ra một viên đá do chính tay nó chọn, đặt một bên robot đó.
 
“Đây là món quà mọi người tặng cho cậu.” Phương Phương nói.
 
Nhuyễn Nhuyễn đứng một bên nhìn, lén lút chụp vài bức ảnh, nó ngẩng đầu nhìn Lục Vãn Vãn, “Nhuyễn Nhuyễn cũng sẽ có ngày này chứ?”
 
“Sẽ không đâu.” Giọng nói lạnh lùng vang lên, Lục Vãn Vãn nhìn Cố Huấn Đình bên cạnh, anh lặp lại thêm một lần nữa, “Sẽ không có ngày đó.”
 
“Miaow.” Nhuyễn Nhuyễn tóm lấy chân của Lục Vãn Vãn, cọ cọ.
 
Lục Vãn Vãn chỉ thấy trong lòng rất buồn, không nói được lời nào.
 
Sau ngày hôm đó, Lục Vãn Vãn phát hiện tiểu công chúa và Phương Phương đều “mất tích” một khoảng thời gian rất lâu. Cho đến bây giờ, Lục Vãn Vãn cảm thấy Phương Phương dường như có chút khác biệt, nhưng không thể nói ra được.
 
Cô đoán sự thay đổi của Phương Phương có liên quan đến Cố Huấn Đình, nhưng cô cảm thấy, sự thay đổi này không phải chuyện xấu, cứ như bây giờ, phản ứng của Phương Phương rõ ràng đã nhanh hơn trước một chút.
 
Trong lúc Lục Vãn Vãn suy nghĩ rất lung, Cố Huấn Đình cuối cùng cũng đã bước ra.

 
Anh thay quần áo.
 
Không khác với bộ hôm qua là mấy, vì để “kết hợp,” mũ cũng đã đổi thành một chiếc mũ nỉ.
 
“Bộ vừa rồi không cẩn thận làm bẩn.” Cố tiểu công chúa giải thích.
 
Lục Vãn Vãn cười mỉm, “Chà, bộ này rất đẹp.”
 
“...” Ngón tay Cố Huấn Đình mất tự nhiên nắm lấy chiếc xe lăn, gò má hơi nóng.
 
......
 
“Chào mừng ngài đến hành tinh Man-se-la, bây giờ sẽ thông báo khí hậu trên đảo cho ngài.”
 
Đỗ phi thuyền xong, nghe được thông báo, Lục Vãn Vãn quay lại lấy hai chiếc áo khoác dày và vài khăn choàng.
 
Cố Huấn Đình thấy cô đưa cho mình cái áo khoác lớn màu đen, trong mắt anh xẹt qua tia quái dị.
 
Cái áo này không có trong tủ của anh.
 
“À...” Lục Vãn Vãn giải thích, “Cái này tôi mua sau ở hành tinh Thủ đô.”
 
Mưa rơi khá lạnh trên hành tinh Thủ đô vào ban đêm, cô kiểm tra nhiệt độ của hành tinh Man-se-la bên này rồi mua hàng ngay trong đêm. Chiếc áo trên người Cố Huấn Đình và của cô mua cùng với nhau, lúc đó cô hơi buồn ngủ, để tiết kiệm thời gian nên cô mua trong cùng một cửa hàng, kiểu dáng và màu sắc đều tương tự nhau...
 
Lúc cô mua chẳng cảm thấy gì cả, nhưng bây giờ lại chợt phát hiện ra...
 
Dường như cũng có cái gọi là trang phục đôi trên các vì sao?
 
Lục Vãn Vãn có hơi lúng túng, tay cầm áo không thể đưa ra, cũng không thể rút lại, cho đến khi một lực không lớn truyền đến tay cô.
 
Đôi mắt phượng của Cố Huấn Đình khẽ khép lại, giọng nói trầm khàn, “Tôi hơi lạnh.”
 
Lục Vãn Vãn nghe anh nói, đáy lòng trở nên mềm mại vài phần, “Không biết anh mặc cái này có hợp không.”
 
Cố Huấn Đình không nói gì mà chỉ dùng hành động chứng minh, anh mang chiếc áo này vẫn rất hợp.
 
Phần lưng khá thoải mái,vai rộng, vài sợi tóc màu bạch kim rũ xuống, tóc hai bên thái dương cũng không phải đen hoàn toàn, may thay khí chất của tiểu công chúa xem như có thể lấn át được, nếu không thì màu tóc này thật sự rất giống HKT.
 
Lục Vãn Vãn lại đưa cho anh một chiếc khăn choàng, sau đó cầm hai chiếc áo choàng nhỏ, phân ra đưa cho Phương Phương và Nhuyễn Nhuyễn mang.
 
Bên này nhiệt độ thấp, mặc dù robot sẽ không bị lạnh, nhưng lượng điện sẽ tiêu hao rất nhanh.
 
Mọi người bước xuống phi thuyền, vừa hoàn thành xong việc đỗ phi thuyền tự động thì lập tức có ba người thú vây quanh.
 
“Chị ơi, chị có muốn thuê xe không?” Một người thú nhỏ với đôi mắt đen sáng, bên cạnh là hai đứa bé trạc tuổi với nó, gọi Lục Vãn Vãn một tiếng, vốn muốn gọi Cố Huấn Đình bên cạnh cô một tiếng anh, nhưng lời chưa đến đầu môi đã bị tiểu công chúa liếc nhẹ nhàng một cái.
 
Bé người thú lập tức run lên, “Tiên...tiên sinh thuê...thuê...xe không?”
 
Lục Vãn Vãn không thể nhịn được cười, tiểu công chúa cũng chẳng đáng sợ như vậy, ánh mắt ban nãy của anh chỉ là “bình tĩnh” nhìn một cái mà thôi.
 
“Cảm ơn các em, bọn chị không cần.” Tối đa năm phút nữa, xe cô đã hẹn trước với bệnh viện cũng sẽ đến.
 
“Chị ơi, không suy nghĩ thêm một chút sao? Mặc dù xe của bọn em không phải loại xe ấm áp, nhưng nó là sự hưởng thụ độc nhất.” Một bé người thú khác vẫn chưa chịu từ bỏ, cái miệng khá là lưu loát, “Một người chỉ cần...”
 
Nó nghĩ đến những đứa em đang đói bụng, dùng lực cắn môi, “Mỗi người chỉ có ba tinh tệ.”
 
Nó vừa dứt lời, hai bé người thú còn lại kêu lên, “Ba tinh tệ.”
 

Lục Vãn Vãn nhìn sắc mặt của chúng, lúc này mới cảm thấy không đúng, cô định hỏi gì đó, nhưng vẫn chưa kịp mở miệng thì những chú nhóc đang lái xe tới từ phía xa xa lập tức ba chân bốn cẳng chạy mất.
 
Chiếc xe bay hạ xuống trước mặt bọn họ, một người thú có tuổi đời không quá lớn mở cửa, xuống xe và mỉm cười với họ, “Chào mừng anh chị đến với đảo Kha Kha, tôi là La Nhĩ, phụ trách tiếp đón mọi người, cứ gọi tôi là Tiểu La.”
 
Giọng điệu người thú gọi là La Nhĩ rất cung kính, nhìn Phương Phương và Nhuyễn Nhuyễn bên cạnh Lục Vãn Vãn, “Cho hỏi hai robot này là hành lý của ngài sao? Tôi giúp ngài đặt vào cốp xe!”
 
“Phương Phương không phải hành lý.” Phương Phương nhỏ tiếng giải thích, Lục Vãn Vãn cũng có hơi không vui, “Trong xe không có chỗ ngồi sao?”
 
La Nhĩ khựng lại một chút, rồi phản ứng nhanh chóng, “Xin lỗi, có thể ngồi.”
 
Hắn bây giờ mới chú ý đến, trên người Phương Phương và Nhuyễn Nhuyễn đều có mang một cái áo choàng, đây là nhãn hàng mà với mức lương một tháng của anh cũng không thể mua nổi.
 
Robot cũng cần mang quần áo sao? La Nhĩ lẩm bẩm trong lòng, nhưng ở hành tinh Man-se-la lâu như vậy rồi, gặp qua rất nhiều loại người, thái độ của La Nhĩ nhanh chóng hồi phục lại vẻ tự nhiên, giúp đỡ hai robot lên xe.
 
“Ước chừng khoảng nửa tiếng đồng hồ là có thể đến bệnh viện Kha Kha.” La Nhĩ cười nói.
 
Lục Vãn Vãn nghĩ đến những người thú ban nãy, hỏi, “Sân đỗ phi thuyền sẽ có dịch vụ thuê xe sao?”
 
La Nhĩ nói, “Ý ngài là nói những đứa trẻ người thú đó sao?”
 
Lục Vãn Vãn gật đầu.
 
La Nhĩ tiếp tục nói, “Những đứa trẻ đó ở vùng nông thôn gần đây, thật tình, lúc trước đã nói qua với bọn chúng, không được phép đến đây kéo khách, nhưng nó vẫn không nghe, bọn chúng làm phiền ngài rồi, có dịp tôi sẽ dạy dỗ lại chúng nó!”
 
“Không phải đâu, không cần giáo huấn chúng, chỉ là tôi thấy xe của chúng có hơi kỳ lạ.” Lục Vãn Vãn nói, lúc những đứa trẻ người thú vây quanh lại, xung quanh không hề có chiếc xe bay nào.
 
La Nhĩ vẫn chưa trả lời, Lục Vãn Vãn đã nghe tiểu công chúa nói, “Là thú hình kéo xe.”
 
Lục Vãn Vãn sững người, nghe La Nhĩ giải thích, “Nghĩa là biến thành hình thú, trên lưng đặt yên ngồi, những người thú nhỏ không có tiền và khao khát được ăn thịt dễ làm cái này nhất, chỗ chúng tôi không thịnh hành loại này, ngược lại thì Hạ tinh Vực lại rất nhiều, bán thể lực đổi lại lấy đồ ăn, dù sao cũng không có gì xấu.”
 
Lục Vãn Vãn nhớ trên tư liệu, anh không có ký ức về thời thơ ấu, hơn nữa trước kia anh ở Hạ tinh Vực, một người thú nhỏ như tiểu công chúa, có lẽ nào cái bụng xù lông cũng sẽ teo tóp lại vì đói, một người thú nhỏ thó như vậy sẽ bị ép kéo xe sao?
 
Lục Vãn Vãn miễn cưỡng gật đầu, tin lời anh ta nói.
 
Tiểu công chúa là một chú mèo có lòng tự tôn như vậy, nhất định trước kia anh sẽ không thảm đến mức đó.
 
Cố Huấn Đình có chút bất lực rũ mắt xuống, anh hiểu được cảm xúc trong ánh mắt của cô vừa rồi, thậm chí còn cảm thấy trái tim đã chết bảy năm bắt đầu đập trở lại.
 
Chỉ cần ở cùng với cô, anh luôn cảm thấy sự vui vẻ vì những chuyện nhỏ nhặt tầm thường.
 
Anh của thời thơ ấu, đích thực đã từng lo lắng về thức ăn trong một thời gian dài.
 
Anh không chọn kéo xe, mà là chọn dùng giá thấp hơn người khác mười lần, để khiêng những khối đá công trình và cốt thép kim loại nặng hơn người nhiều lần.
 
Vì để tiết kiệm chi phí, những thứ đó đều không được đóng gói, để lại những cạnh sắc.
 
Để có được một chiếc bánh bao, anh chỉ có thể lưu lại vô số vết sẹo lớn nhỏ trên bộ lông xấu xí trên người.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.