Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 5




 Chương 5 Anh mù rồi sao?
  
Lục Vãn Vãn vẫn chưa biết nguy hiểm đang giờ khắc rình rập mình, đối mặt với toàn thân vết thương của Cố Huấn Đình, sống lưng cô toát ra mồ hôi lạnh.
  
Trên người anh có rất nhiều mảnh vỡ áo giáp xuyên qua áo ngoài đâm vào ngực, từng giọt máu rỉ ra ngoài.  
  
Có lẽ trước lúc gặp cô, anh đã bị thương rồi, lúc này, một số vết thương tiếp xúc với không khí lộ ra màu nâu sẫm dị thường, thậm chí một số nơi đã bị viêm và có mủ.  
  
Chân Lục Vãn Vãn mềm nhũn, cô ấn quang não, ra lệnh cho Nhuyễn Nhuyễn đem dụng cụ trị liệu đơn giản cần thiết đến.  

  
Tuy rằng trước kia cô đã trải qua ngày tận thế dài hơn nửa năm, nhưng kỳ thực vẫn chưa đối mặt với vết thương nghiêm trọng như vậy, dù sao thì lúc ngày tận thế vừa đến, cũng chỉ là thời tiết thất thường, thiên tai thường xuyên và giảm sản suất lương thực mà thôi.  
  
Trong năm đầu này, ngoại trừ lương thực và khu nhà ở an toàn ngày càng đắt đỏ,  mặc dù trong lúc nguy khốn, vì miếng ăn cô có thể không màng tất cả, nhưng bình thường vẫn rất cẩn thận, không cần ra ngoài thì sẽ không ra ngoài, vì vậy ngoại trừ việc cô càng ngày càng nghèo thì mọi thứ vẫn tạm an ổn.  
Sau đó các loài tiến hóa,  dù cô chỉ thức tỉnh được cái dị năng “thanh tẩy” vô dụng, nhưng may là đám thịt nuôi trong nhà cũng đã tiến hóa, chúng còn đặc biệt thích cô dùng dị năng thanh tẩy không khí trong nhà mỗi ngày, có sự bảo vệ của đám thịt, cô thật sự cũng không gặp quá nhiều thương tổn...  
  
Đúng rồi, thanh tẩy.  
  
Kết quả chẩn đoán hiển thị trên người Cố Huấn Đình có một chỗ bị thương tương đối nghiêm trọng, chính là bị hạt ánh sáng lan rộng, có thể dị năng của cô ngoài việc thanh tẩy không khí ra thì cũng hữu dụng đối với vết thương của anh thì sao?
  
Lục Vãn Vãn nhìn xương bả vai bị tia laser xuyên qua của Cố Huấn Đình, bên trên  ánh sáng màu lam nhạt thoắt ẩn thoắt hiện, điểm sáng màu lam nhạt đó dọc theo miệng vết thương cháy xém lan rộng từng chút một, chỗ nó đi qua đều sẽ có máu tươi chảy ra.  
  
Lục Vãn Vãn cắn chặt răng, quyết định thử một lần.  
  
Lúc thân thể vừa xuyên đến thế giới này, cô yếu ớt đến mức ngay cả dị năng cũng sắp khô cạn, vì vậy chỉ có thể được kiểm tra ra có khả năng thức tỉnh thiên phú hiếm có. Đợi cô nghỉ ngơi đủ rồi, dị năng sẽ dần dần hồi phục, nhưng Lục Vãn Vãn chưa sử dụng qua dị năng, cũng không đi đến trung tâm kiểm tra, vì vậy chuyện cô sở hữu nó, cơ bản không ai biết.  
  
Nhưng lần này, cô muốn giúp tiên sinh số một trăm này, mặc dù nhìn anh dường như không tình nguyện cho lắm.  
 
Lục Vãn Vãn cúi xuống, đặt tay phải lên trên vết thương dữ tợn của Cố Huấn Đình, nỗ lực điều động sức mạnh tinh thần khan hiếm trong tâm trí để kích hoạt dị năng.  

  
Sức mạnh tinh thần mỏng manh quanh quẩn, ánh sáng trắng lơ lửng giữa hai lòng bàn tay, điểm sáng nhỏ màu trắng xuất hiện trong nháy mắt, đồng thời bị mảng da cháy đen hấp thu vào bên trong, Lục Vãn Vãn nhìn thấy ánh sáng màu lam nhạt lan nhanh vừa nãy từ từ chậm lại, vết thương cũng có dấu hiệu ngừng chảy máu.  
  
Thế mà lại có hiệu quả thật!  
  
Lục Vãn Vãn lộ ra vẻ tươi cười, nhưng chưa kịp vui mừng thì cảm thấy đầu óc bắt đầu quay cuồng, sức mạnh tinh thần như sắp bị rút cạn. 
  
Cô thấy vai của Cố Huấn Đình chút nữa thôi sẽ khỏi, liền cắn chặt răng chịu đau, tiếp tục truyền dị năng.  

  
Đợi đến lúc toàn bộ hạt sáng lan rộng hoàn toàn biến mất, khắp mặt Lục Vãn Vãn  đều là mồ hôi lạnh, đứng cũng đứng không vững.  
 
Nhưng mà...  
  
Đầu cô chỉ là có chút choáng váng, còn cái tên nằm trên giường kia đã cận kề cái chết rồi.  
 
Lục Vãn Vãn khử trùng nhíp và kéo, sắc mặt trắng bệch nhìn quần áo dính máu trên người Cố Huấn Đình, nhiều mảnh vở dính liền với lớp áo đâm vào cơ thể anh, những mảnh kim loại đâm không sâu có thể trực tiếp rút ra, nhưng có những mảnh đâm rất sâu, tốt nhất nên cởi quần áo ra xử lý trước.  
  
Nghĩ đến đây, Lục Vãn Vãn liền đưa tay mở cúc áo của anh.  
  
Lục Vãn Vãn đi đến trước giường, vươn tay về hướng Cố Huấn Đình, lúc tay cô gần chạm vào cần cổ xinh đẹp của anh, đột nhiên cảm thấy có chút quái dị.  
  
Cô một lúc sau mới nghĩ lại...  
  
Người này là đối tượng gặp mặt mà cô chọn...
 
Ngày đầu gặp mặt, cô đã đi mở cúc áo của người ta, phải chăng có chút không ổn.  
  
“Cố...Cố tiên sinh.” Lục Vãn Vãn thở dài bất lực, nghĩ một lúc lại đi đến đầu giường, thấy ai đó với mái tóc đen che hết nửa mặt, ngẫm nghĩ vẫn là không gọi tên anh, “Tôi muốn giúp anh xử lý vết thương, phải cởi quần áo của anh, có thể sẽ rất đau, anh chịu đựng một chút nhé.”  
  
Không chịu đựng cũng không được.   
 
Vị họ Cố nào đó đã hoàn toàn mất hết ý thức tất nhiên chẳng có cách nào nói “Không được”.  
  
Lục Vãn Vãn nói xong liền cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút, gạt bỏ hoàn toàn những băn khoăn đó, vụng về mở cúc áo sơ mi trắng của Cố Huấn Đình.  
  
Nhưng cúc áo đa số đã bị dính máu, cô lại vừa tiêu hao quá nhiều sức mạnh tinh thần, ngón tay không cách nào mở được, sau khi thử mấy lần liền dứt khoát dùng kéo cắt đi.  
  
Đợi sau khi cắt xong cúc áo, Lục Vãn Vãn dùng nhíp kẹp kĩ một mảnh vỡ áo giáp trên cánh tay Cố Huấn Đình.  
  
Có tiếng động nhẹ truyền đến, Lục Vãn Vãn rút những mảnh vỡ cắm không quá sâu ra hết.  
  
Sau khi rút hết toàn bộ mảnh vỡ kia, trên tay cô những máu là máu.  
  
Lục Vãn Vãn có chút mất sức, mắt thấy những mảnh vỡ lớn còn ghim trên ngực, bụng và lưng anh, cô chậm rãi cầm góc áo của Cố Huấn Đình vén lên phía trên, lập tức mang một mảng vết thương bầy nhầy.  
  
Người đàn ông nằm trên giường vô thức co giật một cái, Lục Vãn Vãn khiếp đảm, tay run lên, nới lỏng vạt áo của anh.  
 “Vãn Vãn, nhịp tim trung bình trong một phút của ngài nhanh gấp 20 lần so với bình thường.” Nhiễm Nhiềm ở một bên nói.  
 
Lục Vãn Vãn thở dài, nhấc tay áo lên lau mồ hôi lạnh trên trán, lần nữa níu chặt góc áo của Cố Huấn Đình. 
  
Lần này, cô cắn chặt răng, dù cho mang theo vết sẹo và da thịt, cô hiện tại không có cách nào giảm nhẹ sự thống khổ của Cố Huấn Đình, chỉ có thể rút ngắn thời gian thống khổ của anh lại mà thôi.  
  
Kéo đến chỗ mảnh vỡ gần nhất, Lục Vãn Vãn lấy kéo, cắt lớp áo đã bị nhuộm đỏ ném qua một bên.  
  
Nhìn vào những mảnh vỡ rỉ sét cắm sâu vào da thịt anh, xung quanh đều là vết sẹo khó nhìn, sống lưng Lục Vãn Vãn tê rần. Cô chỉ có thể cố gắng giúp anh xử lý, đợi khi mảnh vỡ rút ra, liền lập tức dùng bộ trị liệu cấp thấp cầm máu cho anh.  
  

Cứ lặp lại như vậy cho đến khi mảnh vỡ cuối cùng được rút ra khỏi lưng Cố Huấn Đình, cô đã sức cùng lực kiệt, chẳng thể nhấc nổi tay nữa .  
  
Nhưng vẫn chưa thể nghỉ ngơi được, vết thương ở chân anh càng nghiêm trọng, đợi sau khi cô xử lý xong mảnh vỡ và quần dài đen của anh, cô may mắn phát hiện những mảnh vỡ vốn cắm trên đùi đều được anh tự mình rút ra hết.  
  
Thở phào nhẹ nhõm, Lục Vãn Vãn nhìn ba thanh sắt xuyên qua cẳng chân anh, thật sự không biết xử lý như thế nào.  
  
Lục Vãn Vãn vô cùng khổ não, cô thấy cẳng chân của Cố Huấn Đình đã chuyển sang màu đen sắp lở loét, nếu cứ mặc kệ như vậy, đợi đến khi trở về hành tinh Tiểu Lộc, nói không chừng ngoại trừ đầu gối chân trái vỡ hoàn toàn ra, chân phải cũng sẽ tàn phế. 
  
Mèo máy Nhuyễn Nhuyễn kêu một tiếng, “Vãn Vãn, ngài đang buồn phiền gì vậy?”  
  
Ngay cả robot quản gia mô phỏng như nó, dù trí tuệ phát triển đến trình độ nhất định, nhưng cũng không thể lý giải được tình cảm của con người, càng không thể lý giải được tại sao người này sẽ cảm thấy đồng cảm với một người khác.  
  
Lục Vãn Vãn thở hắt, “Ta muốn lấy thanh sắt ở chân anh ta ra.”  
  
Trực tiếp lấy ra, dị năng của cô dùng hết rồi, lại không có kĩ thuật, sợ rằng sẽ làm cho tình hình tệ hơn.  
  
 “Nhuyễn Nhuyễn có thể.” Nhuyễn Nhuyễn đứng lên, vẫy vẫy cái đuôi máy.  
  
Lục Vãn Vãn rất ngạc nhiên, “Thật sao?”  
  
 “Tất nhiên.” Nhuyễn Nhuyễn nhảy đến bên giường, “Em là robot quản gia đó, cái gì cũng có thể làm được, chỉ là cần có sự cho phép của ngài.”  
  
Lục Vãn Vãn cân nhắc chốc lát, quyết định tin Nhuyễn Nhuyễn một lần, gật đầu.  
Sau đó cô thấy Nhuyễn Nhuyễn lấy hai cánh tay robot từ trong không gian gấp khúc trong bụng, sau khi khử trùng thì lắp vào thân thể, trước ánh mắt đình trệ của Lục Vãn Vãn, nó không chút lưu tình cắt mổ xẻ cẳng chân của Cố Huấn Đình.  
  
Lục Vãn Vãn nhìn thấy người đàn ông trên giường bắt đầu run rẩy kịch liệt theo động tác của Nhuyễn Nhuyễn.  
  
Lục Vãn Vãn: “.................”  
  
Cô vẫn chưa hồi phục tinh thần thì Nhuyễn Nhuyễn đã lấy hết ba thanh sắt ra, nhưng nó hiển nhiên không suy xét đến Cố Huấn Đình có đau hay không, may mắn thay nó làm rất chuẩn xác, dù vết thương cắt ra trông rất đáng sợ, nhưng Cố Huấn Đình lại không chảy quá nhiều máu.  
  
Lục Vãn Vãn vội vàng lấy hộp trị liệu, phối hợp với dị năng xử lý vết thương nơi cẳng chân anh, nhận lấy thuốc xịt chống viêm từ Nhuyễn Nhuyễn rồi băng bó vết thương của anh ổn thỏa.  
  
Chân phải của anh chỉ có thể đợi về đến hành tinh Tiểu Lộc mới chữa trị được, dù thế nàomLục Vãn Vãn cũng không dám để Nhuyễn Nhuyễn giúp nữa.  
Còn về vết thương hở bên ngoài trên cơ thể anh, Lục Vãn Vãn cũng xử lý đơn giản, dùng thuộc xịt xử lí một lượt.  
 
Làm xong tất cả, Lục Vãn Vãn thở dài một hơi, đầu đau nhức, mệt mỏi.  
  
“........” Lục Vãn Vãn bất lực vỗ nhẹ đầu của Nhuyễn Nhuyễn đang đứng lặng lẽ bên cạnh cô, cũng không nói lời trách móc.  
  
Nhuyễn Nhuyễn chỉ là một robot quản gia, chỉ trách cô lúc nãy không nói rõ ràng.  
  
May mà Cố Huấn Đình không sao.  
  
Chắc sẽ không chết chứ.  
  
Lục Vãn Vãn đi đến trước giường, thấy khuôn mặt bẩn thỉu của anh, không biết thế nào lại đưa tay vén mái tóc mảnh của anh, đồng tử co lại.  
  
Trên vầng trán bị tóc che phủ kia, có một vết sẹo dài dữ tợn, đó là một vết sẹo đã lâu, nhưng rất sâu sắc, lan rộng ra nửa trán, tạo thành một đường nghiêng về góc mày đen nhánh. Dưới hai hàng lông mày dày rậm kia, là đôi mi cong vút dài đến mức khiến người ta đố kỵ.   
Cố Huấn Đình nhắm mắt, hốc mắt hơi sâu, đuôi mắt rất dài, nhưng vì anh nhắm mắt nên Lục Vãn Vãn mới phát hiện ra rằng mắt anh cũng bị thương, thiếu chút nữa là tổn hại đến nhãn cầu.
Sống mũi anh rất thẳng, trên đôi môi nứt nẻ có rất nhiều vân máu. Ngoài ra, mặt anh đầy máu bẩn và vết thương nhỏ, những miệng vết thương lớn hơn còn vùi cả sạn, máu me nhầy nhụa, căn bản xem không rõ hình dạng cụ thể, ngược lại trong rất đáng sợ và khó coi.  
  
Lục Vãn Vãn thở ra một hơi, cam chịu giúp anh lau sạch mặt, vừa lau vừa dùng vải và băng quấn lại, cô nghĩ mí mắt anh cũng bị thương, đoán trong chốc lát anh cũng không tỉnh lại được nên cô liền dứt khoát quấn lại hết, ngoài ra, Lục Vãn Vãn còn cho anh dùng thuốc mà lúc trước cô dùng, hiệu quả rất tốt, nhưng loại thuốc mỡ này cực kì đau đớn, bôi lên mí mắt của anh.  
  
Lúc cô xử lý xong, Cố Huấn Đình chỉ còn mũi và miệng là lộ ra bên ngoài →_→  
  
“Phì.” Bộ dạng của anh hơi đáng sợ nhưng lại rất buồn cười, Lục Vãn Vãn không nhịn được cười một tiếng, sau khi chắc canh rằng anh không nguy hiểm tính mạng nữa mới đắp chăn cho anh, ngồi xuống đất nhẹ nhõm.  

  
Cô trước tiên phải nghỉ ngơi, những vết thương còn lại của anh, đợi về đến hành tinh Tiểu Lộc rồi tính.  
  
Chắc sẽ không còn trở ngại gì nữa.....  
  
Lục Vãn Vãn mở nửa mắt, hậu quả dùng sức mạnh tinh thần quá sức dần dần xuất hiện. Cô xem căn phòng ban đầu gọn gàng sạch sẽ là vậy, bây giờ bị áo khoác bẩn, quần áo bẩn và vết máu làm thành một đống hỗn loạn, bộ quần áo màu nhạt trên người cũng bị làm cho lấm lem, toàn bộ đều là máu của anh.  
Cô cứ nghĩ rồi chìm vào giấc ngủ khi nào không hay.  
  
“Vãn Vãn, có 47% khả năng sẽ sinh bệnh nếu ngài ngủ ở đây.” Nhuyễn Nhuyễn giương móng vuốt khều khều cách tay cô, “Trong phòng của ngài còn có chiếc giường dự phòng.”  
 
Nhuyễn Nhuyễn lời vừa dứt, phía bên căn phòng, chỗ cách giường cũ khoảng nửa mét từ từ dâng lên một chiếc giường nhỏ.  
  
Lục Vãn Vãn khổ sở đứng dậy, cũng chẳng còn hơi sức thay quần áo, nằm thẳng đuột trên chiếc giường đến gối cũng không có, hệt như một con cá muối, cứ thế ngủ thiếp đi.  
  
 “Meow.” Nhuyễn Nhuyễn gọi một tiếng, nó vẫy đuôi rồi nhấn vào nút trên người Viên Viên, để nó theo mình đi sạc điện.  
  
Cánh cửa nặng trịch đóng vào, phút chốc làm cho căn phòng tối hẳn đi, dù chỉ một tia sáng cũng không thấy.
  ……
Hai tiếng sau, Cố Huấn Đình vốn đang trong trạng thái hôn mê đã hồi phục ý thức.  
  
Đầu của anh vẫn còn rất đau, anh đơn giản dò xét một chút, bể tinh thần cấp SS vốn to lớn đã khô cạn triệt để, ước chừng một tia sức mạnh tinh thần cuối cùng cũng bạo động hết hoàn toàn rồi.   
  
Đôi môi Cố Huấn Đình khẽ nhếch lên, sau này anh sẽ không bị sức mạnh tinh thần bạo động làm khó nữa, dù sao thì sức mạnh tinh thần của anh đã bị hao mòn trong suốt bảy năm dài đằng đẵng khổ sở này.  
 
Nhưng dù là vậy, đám người kia vẫn sẽ không bỏ qua cho anh.  
  
Anh muốn cười, nhưng trái tim lại lấp kín bởi một ngụm máu ảm đạm. 
  
Anh muốn mở mắt ra, nhưng lại cảm thấy có thứ gì ép lên mắt, làm thế nào cũng không thể mở được. Mí mắt rất đau, chóp mũi đều là mùi máu tanh, một mảng đen tối.  
  
Anh có lẽ là bị gửi về hành tinh rác rồi nhỉ, hoặc có lẽ lúc vừa hôn mê đã bị những tên vệ binh áp tải anh móc mắt, vậy nên anh mới cảm thấy đau đớn như vậy.  
 
Anh mù rồi.  
  
Quả nhiên giống cái tự nhiên đó không chọn anh.  
  
Cũng có khả năng là vì câu nói “Tránh ra” của anh làm cô ta ghi hận, vì vậy anh mới bị lấy đi hai mắt.  
 
Cái mạng vô dụng của anh, tại sao lại có nhiều người thích chà đạp như vậy.  
  
Trái tim dần tràn đầy cảm xúc cay đắng, Cố Huấn Đình cong ngón tay, đột nhiên chạm phải thứ gì đó mềm mại.  
  
Giữa những cơn đau kịch liệt trước đó, anh nhất thời không chú ý đến.  
 
Trong lòng lại hiện lên cảm giác không biết tên lúc trước, Cố Huấn Đình cố gắng ép xuống, lật tung ga giường hết lần này đến lần khác, như thể đang muốn xác nhận điều gì đó.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.