Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 54




Chương 54 Tạm biệt

 
Người thú La Nhĩ phụ trách đưa đón chở Lục Vãn Vãn về chỗ ở, giao hàng liên hành tinh đã đợi ở trước cửa.
 
Lục Vãn Vãn ký nhận, vài người khiêng khoang điều khiển đến một cái sân nhỏ nửa khép kín phía sau biệt thự.

 
Bên cạnh sân nhỏ, còn có một căn phòng như cái kho, rất lớn.
 
Có lẽ đây là nơi Cố Huấn Đình lui tới nhiều nhất, không giống với trong ấn tượng của Lục Vãn Vãn.
 
Nó đã được dọn dẹp, có thêm nhiều kệ, nhiều kim loại và một số mảnh vỡ không biết có chức năng gì được đặt trên đó, nhìn thì có vẻ bừa bộn nhưng thực ra rất quy củ.
 
Lục Vãn Vãn còn nhìn thấy một chiếc bàn và ghế dài bằng kim loại, trông giống như phòng tra hỏi vậy, đây có lẽ là “bàn làm việc” của Cố Huấn Đình.
 
Những người khác đã rời đi, Phương Phương cũng đứng một bên đợi lệnh.
 
Khoang điều khiển chiếm hết nửa cái sân, nó được bao bọc trong lớp kim loại đặc biệt màu bạc, chỉ có thể nhìn sơ lược hình dạng tổng thể của nó.
 
Đó là một khối lập phương có chiều dài khoảng hai mét.
 

Nói chính xác, nó là một hình elip, nhưng có thể thấy rõ ràng nó bị tác động làm cho biến thành khối lập phương.
 
Bên trên có thiết kế một nút bấm, theo như tư liệu người giao hàng đưa cho cô, chỉ cần mở ra, lớp kim loại kí ức hiếm có bên ngoài sẽ tự động rơi ra.
 
Lục Vãn Vãn không mở, xoay người chuẩn bị về phòng tu luyện, “Nếu lát nữa tiểu công chúa trở về, em giúp anh ấy mở cửa.”
 
Cô do dự một lát, “Nếu anh ấy hỏi đến ta, cứ nói ta mệt rồi.”
 
Phương Phương cảm thấy dường như Lục Vãn Vãn có chỗ nào đó khác với ngày thường, nhưng Phương Phương không biết cô ấy cuối cùng bị làm sao, nó chỉ tuân theo bản năng của robot, lặng lẽ gật đầu.
 
Bọn họ dường như không chú ý đến, khoang điều khiển đặt trong sân dường như khẽ chuyển động.
 
......
 

Sau khi Lục Vãn Vãn rời đi hơn một tiếng, Cố Huấn Đình mới tỉnh lại.
 
Phản ứng đầu tiên của anh chính là vật lộn ngồi dậy, muốn tìm kiếm Lục Vãn Vãn bên cạnh mình, nhưng cả căn phòng tĩnh lặng, chỉ có một mình anh, Phương Phương không có, Nhuyễn Nhuyễn cũng không.
 
Đôi mắt phượng khép lại, hàng mi dài cuộn lên, một tay Cố Huấn Đình đỡ lấy má, một ý nghĩ tồi tệ lướt qua trong tim trong khoảnh khắc.
 
Lục Vãn Vãn không ở đây, có phải cô vừa nãy cô quá sức quá, nên được Tạ Kha mang phòng khác để chữa trị rồi?
 
Cố Huấn Đình mím môi, nhẫn nhịn cơn đau vẫn chưa hoàn toàn bình ổn, loạng choạng đứng dậy, muốn đi ra ngoài.
 
Cửa bị mở ra, “Ngài tỉnh rồi.” Nhuyễn Nhuyễn chạy từ bên ngoài vào, theo sau robot mèo đen là Tạ Kha và Khả Khả đang đẩy xe thiết bị kiểm tra.
 
Vừa nãy nó vẫn luôn trông chừng, nhìn thấy Cố Huấn Đình có dấu hiệu tỉnh lại liền đi tìm Tạ Kha.
 
Tạ Kha nhìn thấy gương mặt đẹp trai trở nên vô cùng dữ tợn và u ám vì lo lắng, bị doạ nói, “Cố Huấn Đình, tại sao anh lại có biểu cảm như vậy?”
 
“Tạ Kha,” Giọng nói của tiểu công chúa rất lạnh, nhưng lúc nói hai chữ “Vãn Vãn” thì lại dịu dàng lạ thường, “Vãn Vãn đâu? Có phải...”
 
Có phải vì anh mà lại chịu khổ cực.
 
“À.” Tạ Kha đóng cửa lại, “Có phải cái gì? Cô ấy điều trị xong đã về trước rồi.”
 
Tạ Kha nói, “Hình như cô ấy giận rồi.”
 
“Giận.” Tiểu công chúa nắm lấy điểm mấu chốt trong lời nói của Tạ Kha, đáy mắt dần ảm đạm, “Tại sao?”
 
Tạ Kha gãi đầu, “Không biết, cô ấy vừa mở mắt đã thấy bàn tay nắm lấy tay cậu toàn là máu, sắc mặt lập tức kém đi.”
 
“Có lẽ vì giống cái tương đối thích sự sạch sẽ?” Bộ dáng của Tạ Kha trông có vẻ không được thông minh cho lắm, cho dù thấy Cố Huấn Đình thay đổi sắc mặt mấy lần nhưng vẫn không thể bắt được trọng điểm.
 
“Ừm...” Cố Huấn Đình cụp mắt, che đi sự tổn thương không thể kiềm chế được mà dâng lên, anh lắc lắc đầu, tỏ vẻ như mình chưa từng nói.
 
Nhưng có đúng là Lục Vãn Vãn tức giận vì đã chạm phải máu của anh không?
 
Cố Huấn Đình cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng anh lại không thể nghĩ ra được lý do nào khác.
 
“Vãn Vãn sẽ không cảm thấy máu của ngài bẩn thỉu.” Nhuyển Nhuyễn đứng một bên phản bác, “Nhuyễn Nhuyễn vẫn còn nhớ mà, lần đầu tiên lúc đón ngài về, cả người ngài còn bẩn hơn bây giờ nữa.”
 
Cố Huấn Đình: “...”
 
Một tia kinh ngạc lướt qua trong mắt anh, anh vẫn luôn cho rằng, là Lục Vãn Vãn sai robot khác giúp anh xử lý.
 
Thì ra là cô tự tay mình...
 
Anh ép khóe môi đang dần cong lên vài phần, cảm giác kì lạ lan tỏa trong tim, tiểu công chúa kìm nén cảm xúc đang dâng lên, không muốn ở lại đây thêm một khắc nào nữa.
 
Anh muốn gặp cô.
 
“Nếu không phải vì ghét bẩn thỉu, vậy thì sao cô ấy lại tức giận chứ?” Tạ Kha bộc trực hỏi, tiểu công chúa nghe thế, dường như lại rơi vào trầm tư.
 
Khả Khả vẫn luôn duy trì sự im lặng, quan sát “ác ma” nửa tháng nay, cuối cùng nhịn không được nữa.
 
Lần đầu tiên Khả Khả nhìn Cố Huấn Đình mà không mang theo thành kiến, cô nhìn anh như thể chàng thiếu niên này chẳng hiểu gì về tình yêu.
 
Cô thở dài, hỏi một vấn đề trực tiếp đánh thẳng vào linh hồn, “Anh có nói với cô ấy lúc chữa trị, anh sẽ chảy máu và sẽ rất đau không?”
 
Thấy Cố Huấn Đình lúc lắc đầu, Khả Khả cũng cạn lời, “Tại sao lại không nói với cô ấy chứ?”
 
“Có lẽ cô ấy cảm thấy anh đang tự chịu đựng, rồi tự trách mình đấy.”
 
Tự trách, đau lòng.
 
Trên đường về, đầu óc Cố Huấn Đình đều là hai chữ Khả Khả nói, anh như tỉnh lại từ trong giấc mộng.
 
Cơ thể rõ ràng rất đau, nhưng từng hồi ngọt ngào không kìm được truyền đến trái tim.
 
Sắc mặt của anh lúc thì tự trách, lúc lại cong môi, chốc nữa lại trở nên hoang tưởng, đến Nhuyễn Nhuyễn bên cạnh cũng sắp nghi ngờ màn hình điện tử của mình có vấn đề rồi.
 
“Ngày mai gặp, Cố tiên sinh.”
 
Trên mặt La Nhĩ vẫn treo nụ cười chuyên nghiệp, còn trong đáy lòng của Cố meo nào đó đang dâng lên lời thì thầm tạm biệt, biểu cảm không thể kiểm soát, hư hư ảo ảo như bị điên.
 
“Soạt soạt soạt.”
 

Âm thanh máy móc đạp lên đất và bụi nước bắn tung toé vang lên, cánh cửa được mở ra, Phương Phương mở ô, “Chào mừng trở về.”
 
Tiểu công chúa ôm cứng Nhuyễn Nhuyễn đang vật lộn trong lòng vì không muốn bị bứt lông nữa, giọng nói mang sự dịu dàng khác thường, “Ngoan, nền đất bẩn.”
 
Nhuyễn Nhuyễn và Phương Phương: “...”
 
Tiểu công chúa này là giả!
 
“Khoang điều khiển đến rồi.” Phương Phương nói.
 
Cơ thể Cố Huấn Đình bỗng cứng đờ, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
 
“Vãn Vãn nói, cô ấy mệt rồi.” Phương Phương lại nói.
 
Cố Huấn Đình sừng người vài giây, gật gật đầu.
 
Đám mây đen dày đặc bao phủ lấy bầu trời, Cố Huấn Đình cuối cùng bỏ qua cho Nhuyễn Nhuyễn, rồi đi vào trong sân.
 
Anh nhìn khoang điều khiển không thể nào quen thuộc hơn kia, môi mím chặt, đáy mắt là một mảnh trầm lặng, nhìn không rõ cảm xúc.
 
Không biết qua bao lâu, cơn gió lạnh nổi lên xung quanh, nhưng Cố Huấn Đình vẫn trầm mặc.
 
Anh ở trong sân hơn hai tiếng đồng hồ, nhưng chỉ yên tĩnh nhìn nút bấm trên khoang điều khiển như cũ, chẳng làm gì.
 
Sau đó Nhuyễn Nhuyễn đã làm một bản báo cáo nhỏ cho Lục Vãn Vãn thực ra vẫn chưa ngủ, nói tiểu công chúa vẫn luôn hứng gió lạnh 0_0.
 
Lục Vãn Vãn khó khăn lắm mới làm cho đám lông của Nhuyễn Nhuyễn bị tiểu công chúa nhổ ngược thẳng lại. Cô vốn đang đợi người đó đến tìm mình, không nói đến việc đợi mãi mà anh không đến, đằng này lại còn hứng gió lạnh, hừ.
 
Cô không nhịn được, đi giày, mặc dù nói rất giận anh, nhưng cơ thể vẫn trung thực quan tâm anh như cũ. Buổi điều trị vừa kết thúc, anh không thể đứng ngoài sân quá lâu.
 
Nhưng càng gần sân trong, Lục Vãn Vãn càng cảm thấy bầu không khí càng gượng gạo.
 
Người đó ngồi trước khoang điều khiển bị bóp méo, nét mặt suy sụp cô chưa bao giờ thấy qua.
 
“...” Lục Vãn Vãn đi đến bên anh, người đó nâng mắt lên nhìn cô, trong ánh mắt là sự mê man mà cô chưa thấy bao giờ.
 
Lục Vãn Vãn bỗng chốc chẳng còn nóng nảy nữa mà lại mềm lòng.
 
Cô đưa chiếc khăn quàng Phương Phương vừa thêu xong cho anh, ngay cả khi áp chế ngọn lửa trong lòng, nhìn ánh mắt anh, cô đại khái cũng đoán tâm trạng của anh bây giờ.
 
Nửa tháng trước, thỉnh thoảng cô cũng sẽ nói chuyện cùng Tạ Kha và Khả Khả, và biết được một số chuyện.
 
Ví dụ, cỗ áo giáp “Hám Vũ” (*) luôn đồng hành chinh chiến cùng anh, thực ra là vào năm anh nhập học tự mình chắp vá lại từng chút.
 
* Rung chuyển vũ trụ
 
Thậm chí bao gồm hệ thống điều khiển bên trong, cũng được đào ra từ chợ đồ cũ.
 
Cải tạo từng chút, lắp ráp thêm kim loại hiếm có cho nó, vậy mới có Hám Vũ của sau này.
 
Lục Vãn Vãn nghĩ, cỗ áo giáp này này tuy đã bị hỏng, nhưng đối với Cố Huấn Đình vẫn có ý nghĩa rất đặc biệt như thuở ban đầu.
 
Cô nghĩ thầm đợi khi sửa xong rồi mới tính sổ với anh, cố làm ra vẻ nhẹ nhàng nói, “Mở ra xem đi, nó là bạn cũ của anh mà.”
 
Cố Huấn Đình mím môi, gật đầu, vươn tay ấn nút.
 
Kim loại quý hiếm làm bằng bạc từ từ mở ra, lộ ra khoang điều khiển màu đen méo mó bên trong.
 
Cửa khoang vỡ vụn, bên trong đen kịt, dường như không còn gì.
 
Nhìn từ bên ngoài có thể nhìn ra, cỗ áo giáp này đã chịu thương tổn bao nhiêu trong vụ nổ các vì sao lúc đó.
 
Lục Vãn Vãn thấy Cố Huấn Đình im lặng một lúc lâu, rồi đưa tay vuốt ve nó.
 
Sức mạnh tinh thần mà anh hồi phục lại một ít không kiềm chế được dao động, giọng nói trầm khàn và khản đặc cô chưa từng nghe qua, anh nói...
 
“Đã lâu...không gặp.”
 
Hốc mắt Lục Vãn Vãn cay cay.
 
“Ken két”
 
“Ken két”
 

Một tiếng động nhỏ truyền đến bên tai, Lục Vãn Vãn ngẩng đầu, thấy nơi tiếp xúc giữa bàn tay Cố Huấn Đình và khoảng điều khiển vỡ nát dần dần lóe lên ánh sáng vụn vặt.
 
“Két”, “két”
 
Giống như những bánh răng chìm trong giấc ngủ nhiều năm, dần dần chuyển động lại từ đầu, lại giống như máy móc già cỗi đang vận hành năng lượng lần cuối cùng.
 
Âm thanh nặng trĩu và rung chuyển như vậy trở nên vô cùng nhức nhối trong khoảng sân yên tĩnh.
 
Ánh sáng xanh vừa sáng lên bỗng ảm đạm đi, giọng nói điện tử đứt quãng truyền ra từ bên trong khoang điều khiển vỡ nát.
 
“Chào mừng...trở...”
 
“Chủ...nhân...”
 
“...” Nghe được giọng nói này, đôi đồng tử của Cố Huấn Đình bỗng thắt lại, Lục Vãn Vãn nhìn thấy con người lúc nào cũng bình tĩnh không ai bì nổi kia, biểu cảm của anh vừa kinh ngạc vừa đau khổ.
 
Một ánh sáng màu xanh quét lên gò má Lục Vãn Vãn, giọng nói điện tử lại vang lên.
 
“Bạn...chủ...?”
 
Lục Vãn Vãn kinh ngạc mở to mắt, nghe Cố Huấn Đình nói, “Ừm.”
 
“...Thật...tốt...”
 
Nói xong câu này, âm thanh điện tử liền rơi vào im lặng, ánh sáng màu xanh cũng biến mất.
 
“Có phải do không có năng lượng?” Lục Vãn Vãn nhỏ tiếng hỏi, cô chưa nói xong, âm thanh “ken két”, “ken két” lại vang lên.
 
Ánh sáng xanh lóe lên lần nữa, nhưng đã ảm đạm đi nhiều so với lần trước.
 
“...Cố...Linh...đồ...”
 
Giọng điện tử không thể nào diễn tả đầy đủ ý nghĩa nữa, “...Lông...”
 
Cố Huấn Đình lắng nghe, đôi mắt anh đỏ lên, “Ta biết rồi.”
 
Lục Vãn Vãn không hiểu lời nói đứt quãng đó là gì, chỉ cảm thấy hốc mắt rất cay, cô nhìn ánh sáng xanh của khoang điều khiển gần như vụt tắt trước mặt, sau khi nhận được lời nói của Cố Huấn Đình, ánh sáng xanh đột nhiên sáng lên rực rỡ gấp mấy lần lúc trước.
 
Lần này, Lục Vãn Vãn xem như đã nghe rõ giọng nói điện tử, không, cô đã nghe rõ lời nói của Hám Vũ.
 
Câu này là nói với cô, “Kết bạn, Hám Vũ...rất vui...”
 
Câu thứ hai là dành cho Cố Huấn Đình.
 
Nó nói, “Chủ nhân, tạm biệt.”
 
“...Đổ...”
 
“Cẩn...thận...”
 
Âm cuối kéo dài biến mất hoàn toàn, khoang điều khiển trước mặt cứ như chấm dứt sinh mệnh, hoàn toàn rơi vào tĩnh lặng.
 
Mười mấy giây sau, hệ thống áo giáp đã chờ đợi suốt bảy năm, cùng với khoang điều khiển bị hư hỏng nặng nề, dần dần sụp đổ trước mặt hai người.
 
Nó sụp xuống rất nhẹ nhàng.
 
Từng miếng kim loại lớn rơi xuống, lộ ra khung sườn, rồi các mảnh kim loại nhỏ rơi ra từ khung sườn đó.
 
Hám Vũ giống như một chương trình đã bị phá huỷ, đáng lẽ đã tiêu tan trong vũ trụ từ bảy năm trước và sẽ không còn ai nhớ đến nó.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.