Chương 57 Đạo tặc
Tuyết đã ngừng rơi trên đảo Kha Kha, mọi thứ dường như đã bình yên trở lại.
Một ngày của Lục Vãn Vãn sẽ là làm việc, tu luyện và nói chuyện với Cố Huấn Đình.
Còn một ngày của Cố Huấn Đình trong mắt cô sẽ là làm việc, nghỉ ngơi và u uất, thỉnh thoảng sẽ nhìn cô đến ngây ngốc.
Trên thực tế, Cố Huấn Đình cho rằng ngày thường của mình là:
Làm việc (Thực tế là chế tạo phi thuyền vào áo giáp, cải tạo hệ thống phòng ngự trên đảo Kha Kha), nghỉ ngơi và sầu muộn (Cố gắng mọc lông và báo thù), thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào cô (yêu nghiêm túc...)
Phương Phương và Nhuyễn Nhuyễn sáng tỏ đối mọi thứ như với vi mạch: →.→
Những chuyện bên ngoài dường như chẳng ảnh hưởng gì đến hai người họ. Những ngày tháng trên đào Kha Kha vừa yên ả vừa an nhàn, vài ngày trước khi bắt đầu lần điều trị thứ ba, Lục Vãn Vãn nhận được quà của tiểu công chúa tặng cô.
Một chiếc nhẫn nhỏ màu xanh bạc.
“Một món đồ dùng để phòng thân.”
Ký ức của anh đã phục hồi chút ít, và nhớ đến một số chuyện không chú ý trước đây.
Mặc dù bây giờ thiên phú của Lục Vãn Vãn đã rất mạnh rồi, anh cũng sẽ ở bên cô, nhưng anh vẫn luôn không yên tâm.
Lục Vãn Vãn gật đầu, nhận lấy chiếc nhẫn nhỏ màu xanh bạc.
Mặc dù Cố Huấn Đình nói chiếc nhẫn chỉ là món đồ, nhưng cô đoán cái người miệng một đường tâm một nẻo nào đó 80% đã dành không ít tâm huyết để làm ra nó.
Cố Huấn Đình tựa như không để tâm nói, “Chống thấm nước.”
Lục Vãn Vãn: “...”
Tuy rằng không nói rõ ra là muốn cô nhất định phải mang bên mình, nhưng có phải điều này nghĩa là hy vọng cô luôn đeo nó không?
Vành tai Cố Huấn Đình hơi đỏ, anh chẳng nói là anh hy vọng Lục Vãn Vãn tắm cũng không được tháo xuống.
Lục Vãn Vãn sờ chiếc nhẫn, chất liệu rất nhẹ nhàng. Tối hôm đó cô còn chọn một sợi dây đỏ cứng cáp, xâu chiếc nhẫn lại và đeo lên cổ.
Đây đã là món quà thứ ba tiểu công chúa tặng cô rồi.
Thế là lúc Tạ Kha đến kiểm tra lại vào buổi tối, nhìn thấy chiếc nhẫn đeo trên cổ Lục Vãn Vãn, biểu cảm vô cùng ngạc nhiên.
“Ấy?”
Lục Vãn Vãn đối diện với ánh nhìn của Tạ Kha, vô thức sờ lên chiếc nhẫn trên cổ, “Sao vậy?”
“À không.” Tạ Kha tỏ vẻ rất buồn, mấy ngày trước anh muốn trả cho Cố Huấn Đình khoản phí xây dựng cuối cùng, nhưng bấy giờ anh ta không có tiền, chỉ đành trả thù lao cho anh bằng một viên đá lõi hành tinh còn sót lại trong căn nhà cũ.
Không ngờ Cố Huấn Đình lại đục lỗ nó, đúng là một cái máy nghiền tiền lãng mạn.
Anh áp chế cảm xúc trong lòng, nhắc nhở, “Qua vài nữa là có thể tiến hành lần điều trị thứ ba rồi.”
Tiểu công chúa lạnh lùng gật đầu, biểu thị anh đã biết.
Tạ Kha đẩy đẩy kính, “Nếu thuận lợi, lần điều trị tiếp theo không cần phải dẫn dắt cũng có thể hoàn thành.”
Lục Vãn Vãn sừng sờ một lúc, sau đó mới phản ứng lại, “Nghĩa là chúng tôi có thể rời khỏi hành tinh Man-se-la sao?”
Tạ Kha gật đầu.
Cố Huấn Đình và Lục Vãn Vãn đã ở đây hơn một tháng rồi, cho dù ban đầu anh đã cố tình sắp xếp biệt thự của họ ở một nơi khá xa, và cũng nhờ Khả Khả thuyết phục một số người già trong tộc chim, để mọi người giấu chuyện này khỏi những người cực đoan trong tộc.
Nhưng những ngày gần đây, vì bọn họ thường xuyên gặp gỡ, hơn nữa Cố Huấn Đình còn giúp sửa lại hệ thống phòng ngự trên đảo Kha Kha, rốt cuộc anh vẫn bị phát hiện.
Nếu không phải vì bên ngoài bỗng nhiên rộ lên một số thông tin, nói rằng tên buôn bán nô lệ đã bán toàn bộ hành tinh của bọn họ có thể không phải là Cố Huấn Đình.
Kha Kha cũng mượn lẽ đó để trấn áp những tiếng nói nghi ngờ trong tộc, anh cũng cảnh cáo những người đó, nói rằng nếu như có người chất vấn trước mặt hai người Lục Vãn Vãn hai người bọn họ, thì hãy cút khỏi lãnh địa của anh, nếu không thì những người tộc chim đã đánh đến cửa rồi.
Trên hành tinh Tiểu Lộc không có thiết bị đầy đủ như ở đây, cũng không có bác sỹ ưu tú như Tạ Kha.
“Thật ra tôi cảm thấy ở đây cũng tốt...” Lục Vãn Vãn do dự một lát, nhưng lời nói đó chạm phải biểu cảm của Cố Huấn Đình thì dừng lại, “Cố tiên sinh, anh muốn đi sao?”
Ánh mắt vốn lạnh lùng của Cố Huấn Đình, sau khi nghe Lục Vãn Vãn nói, bỗng chốc dịu lại, “Ừm, chúng ta đi thôi.”
Cho dù Tạ Kha không nói, nhưng anh vẫn nhận ra thân phận của Khả Khả.
Anh không sợ những người tộc chim xem anh như ác ma, chỉ là anh không muốn Lục Vãn Vãn đối mặt với những thứ khó xử như vậy.
“Phương Phương cũng muốn trở về.” Phương Phương một bên nói.
“Tại sao Phương Phương muốn rời đi?” Tạ Kha có hơi áy náy, hỏi robot rất có linh tính nhà Lục Vãn Vãn.
Phương Phương sờ đầu, “Phương Phương nhớ Viên Viên.”
“Phương Phương ra ngoài rất lâu, rất lâu rồi.”
Lục Vãn Vãn lúc đầu có hơi do dự, nhưng khi nghe xong câu này, chớp mắt không còn do dự nữa, “Chúng ta về thôi.”
Ánh mắt tiểu công chúa dịu dàng, gật đầu, anh nhớ Viên Viên là một thành viên khác trong nhà.
Đôi mắt của Tạ Kha rung lên, âm thầm đưa ra quyết định.
Hai ngày sau, làm ngày điều trị thứ ba.
Lần này Lục Vãn Vãn rất cẩn thận, phải mất thời gian gấp hai lần bình thường mới hoàn thành một lần điều trị hoàn chỉnh.
Cô rút về rất nhiều dị năng và sức mạnh tinh thần, lúc chầm chậm rút lại tia dị năng cuối cùng, Lục Vãn Vãn cảm thấy màn sương đen trong bể tinh thần của tiểu công chúa đã biến mất hơn nửa.
Dường như cô đã chạm đến lực lượng mạnh hơn gấp bội so với sức mạnh tinh thần yếu ớt hệt như con tôm của cô, thứ mà anh dần dần hồi phục,
Những sức mạnh tinh thần đó hiếm khi chủ động một lần, dịu dàng bao bọc lấy dị năng của cô, thuận theo con đường tinh sa sắp mơ hồ nhìn không rõ, từ từ meo theo bàn tay đang nắm của hai người, trở về trong cơ thể cô.
“...” Cảm giác cũng khá kỳ lạ.
Lục Vãn Vãn đã suy nghĩ trước khi hoàn toàn hôn mê.
Đến khi cô tỉnh lại lần nữa, tiểu công chúa đã thu dọn xong hết mọi thứ.
Anh ngồi cách cô không xa và đang nhét đồ ăn mà mình vừa nấu xong vào bụng của Phương Phương, còn nói, “Vãn Vãn hỏi đến thì nói là em làm.”
Phương Phương phát hiện cô đã tỉnh, màn hình điện tử loé lên, ngây ngô gọi cô một tiếng, “Vãn Vãn.”
“...”
“...”
Không khí vô cùng ngại ngùng, Lục Vãn Vãn chỉ đành mở mắt ra.
Hai ánh nhìn chạm nhau, một người một mèo đồng thời giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
“Ờ.” Cố Huấn Đình vẫn không biết ứng phó với tình cảnh lúng túng như vậy, anh vẫn luôn thích giấu đầu lòi đuôi, giải thích, “Đồ ăn đúng là do Phương Phương làm.”
Lục Vãn Vãn: “...”
Cô quyết định diễn cùng anh.
Lục Vãn Vãn: “À...thì ra vừa rồi là anh đang chuẩn bị bữa ăn à? Em không chú ý...”
Đôi tai của tiểu công chúa đỏ lên, anh không chịu được nữa bèn nói, “Anh ra ngoài thu dọn.”
“Vâng.” Lục Vãn Vãn tha cho anh, mỉm cười khi thấy anh không còn cần xe lăn nữa.
Cô lấy quả bóng lông Cố Huấn Đình tặng cô từ trong chuỗi không gian ra, không nhịn được lăn lăn trên má.
Cảm giác mềm mại như chữa khỏi sự mệt mỏi của cô, Lục Vãn Vãn ngồi dậy, bắt đầu kiểm tra xem có cần kéo xuống thứ gì không.
Trên thực tế, tiểu công chúa còn chu đáo hơn cô nghĩ, ngay cả khi cô thuận miệng nói một câu rằng cái đệm rất mềm mại, anh cũng đã đóng gói luôn.
Lục Vãn Vãn có hơi lúng túng, mặc dù cô cảm thấy rất vui vì tiểu công chúa nhớ đến sở thích của mình, nhưng mà...
“Cái đệm mềm này là của Tạ Kha mà.”
Cố Huấn Đình bình tĩnh nói, “Tạ Kha nợ tiền anh.”
Lục Vãn Vãn: “...”
Vậy thì cầm đi.
Lúc dọn dẹp, cô cảm thấy đồ của bọn cô vẫn khá nhiều.
Nhưng khi thu dọn xong, chuẩn bị rời đi, Lục Vãn Vãn mới ý thức được, bọn họ sống ở trên đảo Kha Kha hơn một tháng, nhưng cuối cùng mang đi chỉ có một ít áo quần và một vali dược phẩm mà thôi.
Đếm ngược hai ngày trước khi đi, tiểu công chúa một mình đi kiểm tra phi thuyền của bọn họ, tiện thể sửa lại máy do thám trong phi thuyền, rất muộn mới trở về.
Một đêm trước ngày đi, anh lại ở trong sân nhỏ cả một đêm.
Lục Vãn Vãn không làm phiền anh, mà chỉ thắp sáng đèn đợi người, khi tiểu công chúa bước vào cửa, toàn thân phủ đầy tuyết, cô quàng khăn cho anh.
Ngày xuất phát vào sáng sớm.
“Chúng ta không tạm biệt Khả Khả sao?” Nhuyễn Nhuyễn nằm ở ghế sau của xe phi hành, màn hình điện tử nhìn con hẻm tĩnh mịch đang ngày càng xa.
Thời gian này, lúc tiểu công chúa và Tạ Kha rất bận rộn, nếu Lục Vãn Vãn quá ngột ngạt sẽ mang theo Nhuyễn Nhuyễn đi tìm Khả Khả dạo phố, khi hai cô gái ở cùng nhau thì những chuyện có thể nói rất nhiều và thư giãn hơn nhiều.
Khả Khả chê Tạ Kha lắm lông, còn Lục Vãn Vãn đau lòng vì Cố Huấn Đình trụi lông.
Khả Khả rất thích Nhuyễn Nhuyễn, mỗi lần cô đều ôm Nhuyễn Nhuyễn vào lòng dù nó rất nặng, ngoại trừ Lục Vãn Vãn và Cố Huấn Đình, cô là người thứ ba xem Nhuyễn Nhuyễn là robot mèo “có tình cảm”.
Thật ra Lục Vãn Vãn cũng không nỡ.
“Chúng ta không cần phải tạm biệt, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại nhau thôi.” Lục Vãn Vãn vuốt đầu của Nhuyễn Nhuyễn, đầu hơi cúi xuống.
Câu này của cô chỉ là để an ủi Nhuyễn Nhuyễn mà thôi, nhưng khi bọn họ đến chỗ đậu phi thuyền mới phát hiện, ở đó có hai người đang đợi.
“Không phiền nếu chúng tôi đến gần hành tinh Tiểu Lộc làm ăn chứ?” Tạ Kha đẩy đẩy kính, cười với hai người, Khả Khả đứng một bên cũng nháy nháy mắt với Lục Vãn Vãn.
Mặc dù cô vẫn không thích Cố Huấn Đình, nhưng khoảng thời gian này tiếp xúc với nhau, cô đã dần thay đổi quan điểm về Cố Huấn Đình.
“Khả Khả.” Nhuyễn Nhuyễn nhảy từ trên xe xuống, lúc sắp được bổ nhào vào lòng Khả Khả thì bị Tạ Kha xách lại sau gáy, “Con mèo robot này lại muốn chiếm tiện nghi (*) của Khả Khả hả.”
* Lợi dụng, chiếm lợi.
“Bỏ nó ra.” Khả Khả giẫm lên chân của Tạ Kha, anh hét lên đau đớn, thả Nhuyễn Nhuyễn xuống đất.
“Mọi người muốn đi cùng chúng tôi?” Lục Vãn Vãn vẫn chưa kịp phản ứng.
Cố Huấn Đình mím môi, đứng bên cạnh Lục Vãn Vãn.
“Chỉ là tiện đường, tiện đường thôi.”Tạ Kha cười xoà, “Tôi chỉ muốn về Thượng Tinh vực thăm ông bạn học cũ, nhân tiện làm ăn thôi ý mà.”
“Ồ.” Tiểu công chúa tựa hồ như chế nhạo một tiếng, mặt không biểu cảm xách hành lý lên, ánh mắt anh có hơi ngượng nghịu nhìn Lục Vãn Vãn.
Lục Vãn Vãn đã rất quen thuộc với lề thói này của Cố tiên sinh, đọc ra hai chữ “vui mừng” rõ rành rành từ trong đáy mắt anh mà không có bất kỳ áp lực nào.
“Vậy lên phi thuyền đi.” Cô mời mọc
Tạ Kha lắc đầu, Khả Khả ở một bên bổ sung, “Chúng tôi lái phi thuyền của bệnh viện là được rồi.”
“Vậy tiên sinh, tiểu thư.” Người thú La Nhĩ một bên nói, “Chúng tôi đi trước.”
“Được.” Lục Vãn Vãn cười với ông, rút ra hai tờ trị giá một trăm tinh tệ từ trong túi, tặng cho ông, “Thời gian này phiền ông rồi.”
“Cái này chia cho người thú nhỏ đang trốn phía sau phi thuyền đi.” Lục Vãn Vãn tinh tường.
Lông mày La Nhĩ cong lên, “Ngài thật ấm áp.”
Lục Vãn Vãn mỉm cười lắc đầu.
Bọn họ ước hẹn rời đi cùng nhau, bốn người cũng không dây dưa nữa, hơn một tháng qua, bọn họ đã trở thành những người bạn, đã thêm thông tin liên lạc của nhau và quen biết người yêu của đối phương rồi.
Phi thuyền từ từ cất cánh, rồi nhanh chóng rời xa đảo Kha Kha, Lục Vãn Vãn lấy súp ngọt tinh thể tuyết nọa nóng hổi từ trong bụng Phương Phương ra, rót một cốc cho Cố Huấn Đình.
Lục Vãn Vãn vốn nghĩ rằng những ngày tiếp theo sẽ là chuyến du lịch bốn người vui vẻ, nhưng không ngờ bọn họ vừa rời khỏi hành tinh Man-se-la, ngày thứ hai chuẩn bị tiến đến Thượng Tinh vực thì gặp phải đạo tặc.
Nói một cách chính xác, thì là phi thuyền y tế của đám Tạ Kha gặp phải đạo tặc.
Phiên bản máy do thám lắp đặt trên phi thuyền y tế của họ thấp hơn bọn đạo tặc, vả lại không kịp nhận tín hiệu mà Lục Vãn Vãn gửi đến, nên bị đám đạo tặc “bế” đi chữa bệnh rồi.
“Không cần lo lắng chỉ là chuyện làm ăn thôi ha ha ha” Lục Vãn Vãn nhìn tin nhắn trên quang não đeo trên cổ tay, không biết Tạ Kha đã gửi nó trong tình hình nào, ngày cả chấm phẩy cũng không có, khiến cô rất ngờ vực.
“Không cần lo.”
Giọng nói trầm khàn của Cố Huấn Đình truyền đến bên tai, Lục Vãn Vãn nghe anh nói, “Máy do thám của bọn chúng rất thấp, anh đã kiểm tra qua rồi.”
Lục Vãn Vãn hiếm khi thấy tiểu công nhếch môi tự tin như vậy, “Bọn chúng chỉ là những tên rác rưởi với vũ khí nghèo nàn, lấy cờ hiệu đạo tặc ý đồ chạy thoát khỏi sự truy đuổi của đế quốc mà thôi.”
Thấy biểu cảm mơ màng của Lục Vãn Vãn vì hiếm khi thấy anh nói một tràng dài như vậy...
Tiểu công chúa chỉ đành mím môi, đôi tai dần đỏ lên, nói ngắn gọn, “Bọn chúng đánh không lại anh.”