Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 63




Chương 63 Nhà cây
 
“Hai cái này đều là cho em sao?” Lục Vãn Vãn không dám tin vào mắt mình, từ lúc nào mà tiểu công đã thu dọn nhiều đồ như vậy, và còn là những thứ cô cần dùng, thế mà mấy ngày này cô không hề phát hiện.
 
Cố Huấn Đình để đồ xuống, gật đầu không nói gì.

 
“Cảm ơn.” Lục Vãn Vãn rất tò mò thứ ở bên trong, cô cảm ơn anh rồi chỉ vào cái rương trong tay 992 sau lưng anh, “À, bên đó là những thứ có lẽ anh cần dùng.”
 
Hàng mi Cố Huấn Đình rung lên, một tầng màu hồng không dễ phát hiện phủ khắp khuôn mặt anh tuấn, “...Ừ.”
 
Đợi bọn họ mang hết đồ đi thì hai tiếng đồng hồ đã trôi qua.
 
Nhìn từ bên ngoài, chiếc phi thuyền đã được sửa sang lớn hơn gấp hai lần so với trước, nhưng không gian bên trong lại lớn hơn trước rất nhiều.
 
Lớp vỏ ngoài đa số vẫn là kim loại cấp B, nhưng một số thứ mấu chốt, ví như những nơi như khoang động cơ, được Cố Huấn Đình đổi thành kim loại cấp D, hệ thống nội bộ và máy do thám được nâng cấp, không những tăng cấp phòng ngự, mà còn có thêm nhiều phương tiện công kích.
 
Lục Vãn Vãn nghi ngờ khoảng thời gian gần một tháng trở về hành tinh Tiểu Lộc này, tiểu công chúa liên tục sửa phi thuyền, bài trí trong phi thuyền còn tốt hơn trước mấy lần, tổng thể vẫn nghiêng về cảm giác thiết kế theo phong cách tương lai, khá đơn giản.
 
Vừa vào cửa là khoang chính, vào bên trong có nơi dự trữ thực phẩm và nhà bếp, phòng khách nhỏ.
 

Tổng cộng có bốn phòng ở, hai phòng là của cô và tiểu công chúa, một phòng là phòng cho khách, phòng còn lại chuẩn bị cho những robot trong nhà.
 
Phi thuyền lúc trước hơi nhỏ, lúc ra ngoài, robot chỉ có thể nạp điện ở trong một góc. Tuy rằng đối với chúng, đầy là những chuyện rất bình thường, nhưng với điều kiện hiện tại, chúng sẽ không chịu ấm ức nữa.
 
“Sau này Nhuyễn Nhuyễn vẫn muốn ngủ cùng Vãn Vãn.” Nhuyễn Nhuyễn nằm bên chân Lục Vãn Vãn làm nũng.
 
Lục Vãn Vãn gập người sờ đầu nó, “Được chứ.”
 
Cố Huấn Đình tựa vào bên cửa, híp mắt nhìn nhìn Nhuyễn Nhuyễn, chú mèo máy rõ ràng chẳng cảm nhận được gì, nhưng khi được sờ thì tỏ vẻ như rất dễ chịu. Anh kín đáo hừ một tiếng, mặt mày lạnh lùng.

 
Nếu như lông của anh mọc “tươi tốt” như vậy, cảm giác nhất định sảng khoái hơn con robot mèo lạnh băng kia nhiều.
 
Mặc dù hình thú của anh chưa bao giờ được người khác vuốt ve, nhưng Cố tiểu công chúa vẫn có sự tự tin này, chỉ là sau khi nghĩ về hình ảnh Lục Vãn Vãn ôm hình thú của anh vào trong lòng, vuốt ve bộ lông của anh, làm cho biểu cảm lạnh lẽo của anh không thể duy trì được nữa.
 
Nhịp tim ngày càng nhanh, một cảm giác vừa lạ vừa quen truyền đến từ sống lưng. Đôi tai vẫn luôn được giấu kỹ lại hiện ra rồi.
 
Anh có hơi hoảng hốt, nhân lúc Lục Vãn Vãn đang nói chuyện với Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng xoay người trở về phòng.
 
Hình dáng của anh phản chiếu trong gương.
 
Nửa đầu tóc đã biến thành màu bạch kim, thậm chí lông mày và lông mi cũng đã đổi màu, đồng tử lóe lên ánh sáng màu vàng, một đôi tai không còn quá hói nữa lộ ra.
 
Những sợi lông mới mọc có màu bạch kim, những sợi lông tơ mềm mịn, vết cháy xém đã bị đẩy lùi hơn phân nửa, nhưng trông vẫn không đẹp lắm.
 
Toàn bộ gò má của anh đỏ ửng, làm cho vết sẹo trên trán anh trông càng thêm dữ tợn khó nhìn.
 
Cố Huấn Đình mím môi, giọng nói trầm khàn, nói một câu tự giễu, “Thật xấu xí.”
 
Đây là trạng thái hình người của anh, e rằng lông của hình thú càng thưa thớt hơn, đến lúc đó đừng nói Lục Vãn Vãn vò vò lông của anh, chỉ sợ sẽ cảm thấy hoảng sợ mà thôi.
 
Chú mèo lớn im lặng một lúc, sau khi tâm trạng đã bình tĩnh lại, anh chọn chiếc mũ, thay một bộ trang trọng rõ ràng không phù hợp với hoàn cảnh, che đi cái đuôi và đôi tai không thể thu về lại kia.
 
Thực ra anh biết Lục Vãn Vãn sẽ không để bụng, nhưng anh thì khác.
 
Đôi tai trụi lủi thật sự rất xấu xí.
 
Thế nên khi Lục Vãn Vãn nói chuyện với Nhuyễn Nhuyễn xong, Cố Huấn Đình mới ra khỏi phòng.
 
Lục Vãn Vãn nhìn thấy cái mũ của anh, một lúc sau đã hiểu, cô không nói gì cả, mà chỉ mở quang não, dò tìm một lúc rồi mỉm cười với anh, “Cố tiên sinh, điểm dừng đầu tiên của chúng ta là hành tinh Tử Sơ Quang gần mạn bên của Trung Tinh vực.”
 
Cố Huấn Đình gật đầu, điều chuyển lại đường bay, trầm giọng nói, “Cần khoảng một ngày.”
 
Lục Vãn Vãn rất ngạc nhiên vì khoảng thời gian này, lúc trước cô tính qua, nếu theo như tốc độ của phi thuyền trước khi cải tạo, từ hành tinh Tiểu Lộc đến hành tinh Tử Sơ Quang mất thời gian năm ngày.
 
Cô còn viết bảng hành trình theo thời gian này, và còn nghiêm túc suy nghĩ về những gì cô sẽ nói với tiểu công chúa, người vừa khó hiểu vừa kiệm lời này mà không quá đột ngột. 
 
......
 
Chuyến hành trình sau gần một ngày, một người một mèo thuận lợi cập bến hành tinh Tử Sơ Quang.
 
Ngay khi đi vào phạm vi của hành tinh Tử Sơ Quang, Lục Vãn Vãn liền nhận được địa điểm thử nghiệm chủ yếu trên hành tinh này của bọn họ, cùng một số thông tin của người phụ trách.
 
Còn về hành tinh Tử Sơ Quang, lại là một hành tinh đúng như cái tên của nó, xung quanh là tinh vân dày đặc màu tím nhạt, nhìn từ bên ngoài trông rất đẹp.
 
Hành tinh Tử Sơ Quang được xem như là một hành tinh khá nổi tiếng về du lịch trên Trung Tinh vực, phi thuyền của hai người xen lẫn cùng với một số phi thuyền khác, nên không dễ thấy cho lắm.
 
Muốn vào tinh cầu này thì phải đưa ra chứng minh cấp bậc công dân đế quốc, đồng thời nộp một trăm tinh tệ phí dừng đỗ.
 
“Lục Vãn Vãn và Cố Huấn Đình.” Người phụ trách đón bọn họ là một cô gái dịu dàng, hai đoá tinh vân màu tím nổi bật trên hai bên má, màu da của cô ấy cũng hơi tím. Có lẽ vì thị lực không tốt lắm, nên cô ấy dụi mắt vài lần, xem lui xem tới giấy tờ của hai người, chậm chạp tra dò, “Ồ, tìm ra rồi.”
 
“Điểm hạ cánh của hai vị ở phía Bắc trên hành tinh Tử Sơ Quang .”
 
Cô mở quang não, sắc mặt có hơi kỳ lạ, nhìn Cố Huấn Đình, tiếp đó mới nói, “Chúc hai người thuận lợi thông qua thử nghiệm nhé.”
 
Cô ấy nói xong, hình chiếu ba chiều biến mất, một điểm sáng hiện lên trên màn hình.
 
Phi thuyền xuyên qua một một đám tinh vân, bay một tiếng đồng hồ mới từ từ đến được chỗ đỗ quy định.
 
Phi thuyền chầm chậm đáp xuống thì Lục Vãn Vãn mới phát hiện, chỗ đậu phi thuyền không lớn lắm này không chỉ có mỗi phi thuyền của bọn họ, mà còn có bốn chiếc khác nữa, có điều hình như đã đến được một lúc, trên phi thuyền không có ai.
 
Chẳng mấy chốc, có một người thú nhỏ đến đón họ, sau anh ta làm một robot chuyên chở rất lớn.

 
“Cho hỏi là cô Lục Vãn Vãn và anh Cố Huấn Đình phải không ạ?” Làn da của người thú không quá 11, 13 tuổi đó tím lịm, đôi mắt rất lớn, ánh mắt trong vắt, không hề có cảm xúc khác khi nghe tên của Cố Huấn Đình, “Em là A Sơn, phụ trách đưa hai người đến địa điểm thử nghiệm.”
 
Lục Vãn Vãn mở thông tin ra xem, xác định người thú trước mặt chính là người phụ trách tiếp đón họ đến địa điểm thử nghiệm, cô cười, “Chính là chúng tôi, chào A Sơn.”
 
Người thú gọi là A Sơn có chút ngại ngùng, sờ lên dấu ấn đám mây màu tím trên mặt, “Chị có hành lý gì không ạ, có thể để A Thốc đựng giúp mọi người.”
 
“A Thốc?” Trong lòng Lục Vãn Vãn khẽ động.
 
“Vâng, A Thốc là bạn của em.” A Sơn sờ bản thông minh của robot xe chuyên chở, “Lần thử nghiệm này có lẽ cần rất nhiều thời gian, anh chị vẫn nên mang một ít hành lý, nhưng mỗi người chỉ có thể mang một cái.”
 
A Sơn ngẫm nghĩ nói, “Mặc dù em không muốn nói, nhưng trên quy định viết robot cũng tính là một kiện hành lý.”
 
Lục Vãn Vãn và tiểu công chúa nhìn nhau, có hơi khó xử.
 
Hai người thương lượng, cuối cùng quyết định mang Viên Viên và 992 đi.
 
Trong không gian dự trữ của 992 bị tiểu công chúa nhét đầy quần áo giữ ấm và một số dụng cụ, còn cái bụng giữ ấm của Phương Phương bị Lục Vãn Vãn nhét đầy thuốc và lương thực.
 
Một đoàn bốn “người” chuẩn bị xuất phát.
 
“Được rồi, Phương Phương sẽ ở trong phi thuyền đợi mọi người trở về.”
 
“Nhuyễn Nhuyễn cũng sẽ đợi mọi người trở về.”
 
Tạm biệt Phương Phương và Nhuyễn Nhuyễn buồn rầu, 992 và Viên Viên thu lại cánh tay bước lên xe, Lục Vãn Vãn và tiểu công chúa đi theo đến “địa điểm thử nghiệm” mà cậu nhóc nói.
 
Khí hậu trên hành tinh Tử Sơ Quang rất tốt, bây giờ có lẽ là nhiệt độ của mùa thu, thỉnh thoảng sẽ có ngọn gió thổi qua, bây trời màu xanh lam và màu tím nhạt, những đám mây cũng là màu tím đủ kích cỡ.
 
“Cố tiên sinh, anh nói xem, nếu như ở đây lâu thì trên mặt chúng ta có dấu ấn mây tím không?
 
Lục Vãn Vãn bước đến sau lưng tiểu công chúa cao hơn cô một cái đầu, nhìn những chiếc lá khô héo màu nâu rơi trên đất, hỏi.
 
Cố Huấn Đình nghiêm túc suy nghĩ một lúc về vấn đề này, “Có thể có.”
 
Cố Huấn Đình khẽ đá những nhành cây khô có thể làm cô vấp ngã trước mặt, thẳng lưng đi về phía trước.
 
Lục Vãn Vãn cong môi, không để cho tiểu công chúa hao tâm tổn trí nữa, cô bước nhanh hai bước lại gần anh.
 
“Tình cảm của hai người thật tốt.” A Sơn nhìn thấy tất cả, “Nhất định sẽ thông qua kiểm tra một cách thuận lợi.”
 
Lục Vãn Vãn: “...”
 
Cô có hơi mất tự nhiên vì câu nói của A Sơn, cậu bé có thể nhìn ra tình cảm của họ rất tốt sao?
 
Đôi khi Lục Vãn Vãn cảm thấy có lẽ Cố Huấn Đình có chút tình cảm với cô, nhưng đôi khi lại cảm thấy anh chỉ là một chú mèo lớn không có tình cảm mà thôi.
 
Cô liếc nhìn tiểu công chúa, nhưng người đó đã nghe lời của A Sơn nhưng vẫn chẳng có biểu cảm gì, làm cô có chút không xác định được.
 
Có lẽ lần thử nghiệm này sẽ cho cô đáp án.
 
Đi khoảng chừng mười mấy phút, bọn họ đã đến được điểm đích, đó là một ngôi làng được bao quanh bởi những cột mây màu tím khổng lồ.
 
Ánh nắng chiếu xuống thông qua lỗ hở của chiếc lá, mang theo ánh sáng ấm áp. Từng trận gió thổi qua, thổi bay những chiếc lá cây với những hình thù quái lạ.
 
Hầu hết các ngôi nhà của họ được xây trên những thân cây khổng lồ cao ba mét so với mặt đất, tạo thành từng cái nhà cây.
 
“Bác Lãm” A Sơn hét một tiếng về phía căn nhà cây không xa, “Cặp đôi thử nghiệm cuối cùng đến rồi.”
 
Cậu bé vừa nói xong, một cái dây leo từ cây khổng lồ cao nhất rơi xuống, một người thú trượt xuống.
 

Làn da của anh ta càng tím lịm, cơ bắp cuồn cuộn, đi đến bên Lục Vãn Vãn và Cố Huấn Đình, “Hai vị là Lục Vãn Vãn và Cố Huấn Đình sao?”
 
Thấy họ gật đầu, bác Lãm cười nói, “Hành tinh Tử Sơ Quang của chúng tôi không chỉ là hành tinh du lịch, mà còn là nơi một số người thú và giống cái tiến hành thử nghiệm tính thích ứng.”
 
“Nhìn thấy núi tuyết Tử Ngọc phía xa xa kia không?” Bác Lãm chỉ vào ngọn núi chỉ mơ hồ thấy cái bóng cách không xa.
 
Lục Vãn Vãn gật đầu, do dự hỏi, “Bài kiểm tra của chúng tôi cần phải leo lên đỉnh ngọn núi đó à?”
 
Bác Lãm nghe cô nói bèn cười, “Không phải, nội dung kiểm tra sao có thể để hai người leo núi chứ.”
 
Lục Vãn Vãn còn muốn hỏi gì đó, nhưng bác Lãm đã ngắt lời cô, “Tôi dẫn mọi người đến chỗ ở trước, chút nữa, tôi sẽ nói những hạng mục cụ thể của bài thử nghiệm cho hai người thông qua mạng.”
 
Nghe anh ta nói, tiểu công chúa lặng lẽ một tay xách hai robot từ xe chuyên chở xuống.
 
Hai người đi theo sau bác Lãm khoảng vài trăm mét, rồi dừng lại dưới một cái cây mây tím cao lớn.
 
“À đúng rồi, vì hai người đến cuối cùng, những căn phòng trên mặt đất đã bị chọn hết, chỉ đành ở nhà cây như chúng tôi thôi.” Bác Lãm gãi đầu, “Vốn có một người thú tộc cá mập muốn mang đối tượng kết hôn tương lai của anh ta ở nhà cây, nhưng đáng tiếc họ không biết dùng dây leo để trèo lên.
 
Lục Vãn Vãn: “...”
 
Cô chỉ vào ngôi nhà trên cây cách mặt đất năm mét, “Anh chắc chắn chỗ ở của chúng tôi tối nay là ở đây chứ?”
 
“Ừm.” Bác Lãm vỗ vỗ cái cây tím, hai sợi dây leo đung đưa phía sau lưng, “Chỉ cần nắm cái này trèo lên là được.”
 
Lục Vãn Vãn: “...”
 
Bác Lãm cười cười, liếc nhìn Cố Huấn Đình, “Nếu không thì cô có thể để cho anh ta cõng cô lên mà.”
 
Lục Vãn Vãn: “...”
 
Cô thở dài, “Tối nay chúng tôi có thể ở trong phi thuyền không?”
 
“Tất nhiên là không.” Bác Lãm cười híp mắt, “Đây là thử nghiệm tính thích ứng, tất nhiên hai người có thể lựa chọn trở về, nhưng ngày mai thì không cần tham gia thử nghiệm núi tuyết Tử Ngọc nữa.”
 
“...” Cố Huấn Đình mím môi, che giấu đôi mắt bất giác lộ ra vẻ thất vọng khi nghe Lục Vãn Vãn nói “có thể trở về phi thuyền ở”.
 
Anh ngẩng đầu nhìn cái cây khổng lồ cao gần sáu mét, hàng mi nhấp nháy.
 
Một giây sau, tay áo của Lục Vãn Vãn đang băn khoăn không biết lên thế nào bị kéo.
 
Tiểu công chúa đứng trước mặt cô, khẽ nghiêng đầu, cứ như vô cùng không để tâm, “Nếu như...em không muốn anh cõng em, thì có thể để 992 cõng.”
 
992 là robot anh cải tạo, hoàn thành rất tốt tất cả các nhiệm vụ, mang cô lên trên cũng rất dễ dàng.
 
Nếu như cô ấy không tiếp xúc cơ thể quá nhiều với anh cũng không sao.
 
Nhưng mà, đừng trực tiếp từ bỏ.
 
Đừng trực tiếp từ bỏ được không. 

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.