Gả Cho Góa Nam Nhân

Chương 52





Hai ngày sau, thời khắc tham gia tuyển chọn cũng đã điểm, sự kiện trọng đại nhất trong thành sau bao ngày thấp thỏm mong chờ đã diễn ra.

Lãng Đình trong nhã gian bát bảo cao thoáng ngồi vào chỗ của mình, các thương gia bên dưới theo thứ tự danh sách từ từ dâng lên các vật phẩm lên. Lãng Đình đại nhân bất động thanh sắc, xem qua xong liền để cho thuộc hạ đem vật phẩm đặt sang một chiếc bàn ở giữa đại sảnh, truyền gọi người tiếp theo.

Bất cứ ai tham dự cũng không đoán được ý nghĩ của vị đại quan này, trong lòng thấp thỏm không nắm chắc.

Mấy xưởng gốm sứ có tiếng của Đàm Châu đều lục tục dâng lên cực phẩm, thu được không ít sự trầm trồ thán phục. Đến lượt Hạ gia, Hạ Vân Hàn nghe được gọi đến, liền đem đồ sứ bọc trong lụa đỏ đi tới, tràn đầy tự tin giao cho Hình Lâm, không quên để lại một ánh mắt ý vị thâm trường sau đó trở về chỗ của mình.

Thần Hiên cùng A Vi ngồi vừa vặn ngồi cạnh Hạ Vân Hàn, người vừa trở về chỗ liền nghiêng đầu thấp giọng nói với Thần Hiên: "Một chút nữa có thấy cái gì cũng chớ nên kinh ngạc, là Phạm gia khiến Hạ gia phải làm vậy. Tốt nhất ngươi nên làm như không thấy đi, nếu không, chuyện tình 7 năm trước được lôi ra, Phạm gia các ngươi một chút mặt mũi cũng không còn đâu."

Đây là cảnh cáo, Thần Hiên làm sao không hiểu được, bất quá Hạ Vân Hàn cũng không biết bản thân Thần Hiên hắn đã sớm biết được sự tình. Thần Hiên chuyển cho huynh trưởng phía sau mình một ánh mắt, Phạm Thần Dật gật gật đầu, ý bảo đã biết mình nên làm gì.

Hình Lâm tháo vải lụa, bình sứ phối men tinh xảo tuyệt đẹp lập tức lộ ra, nhất thời khiến cả đại sảnh trầm trồ không ngớt. Có người tinh mắt phát hiện ra đáy mắt của vị đại quan vân đạm phong kinh kia cũng có chút lóe sáng, biết món bảo vật này là được coi trọng, nhất thời không che giấu được mất mát, đáy lòng cũng biết cực phẩm nhà mình cũng chỉ ở thế hạ phong.

Hạ Vân Hàn rất hài lòng với biểu hiện của mọi người, bất quá hắn vốn chờ mong phản ứng của Phạm gia khi bị hắn ép buộc thế này nhưng huynh đệ bọn họ lại quá mức bình tĩnh, khiến hắn không khỏi hoài nghi Phạm gia đã sớm biết tình huống của ngày hôm nay, hơn nữa còn có biện pháp để ứng đổi. Hắn không khỏi nhìn về phía Hình Lâm, cả người lộ ra chút thất thần.

Vẻ mặt của Hình Lâm lạnh lùng như cũ, một chút cũng không để ý đến Hạ Vân Hàn.

Lãng Đình nhìn qua vật phẩm tinh tế trên bàn thêm một lần, cũng không để lộ ra quá nhiều hứng thú, ra hiệu cho thuộc hạ đem bình sứ đặt lên bàn lớn. Bất quá đây là lần đầu tiên trong một cuộc tuyển lựa ông tận mắt nhìn thấy một cực phẩm tinh xảo như vậy, hình họa chạm rỗng uyển chuyển mềm mại, màu men phối đa dạng nhưng vẫn rất hòa hợp, điểm nhất chính là hình dơi cùng đào tiên tượng trưng cho phúc thọ, đường diềm họa tiết bố cục cũng rất tinh ý, cho dù là cống phẩm hảo hạng cũng không bằng đồ sứ trước mắt ông lúc này.

"Truyền kế tiếp đi." Lãng Đình nói với Hình Lâm.

Hình Lâm lên tiếng: "Kế tiếp, cũng là người cuối cùng, xưởng gốm Phạm gia." Phạm gia mấy năm nay vốn được xem là sản nghiệp hàng đầu trong nung gốm nấu sứ ở Đàm Châu, mọi người vốn có chút chờ mong. Bất quá sau khi thấy qua vật phẩm của Hạ gia, đối với chuyện đồ sứ của Phạm gia có thể đánh bại Hạ gia thì cũng không còn mấy người tin tưởng…


Thần Hiên cẩn thận tiếp nhận vật phẩm huynh trưởng đưa qua, cũng nghiêng đầu nhìn Hạ Vân Hàn một cái, thấp giọng: "Nếu Hạ huynh có thấy gì cũng thỉnh người đừng quá kinh ngạc. Từ nay về sau, ân oán Phạm gia cùng Hạ gia cũng nên xóa bỏ, hy vọng Hạ huynh hiểu được, lần này Phạm gia là có lòng muốn giữ mối quan hệ này."

Hạ Vân Hàn có chút đoán không ra, trong lòng lại cảm thấy không thích hợp, phảng phất như sắp có chuyện gì đó ngoài dự đoán sắp xảy ra.

Thần Hiên đi tới, đưa vật phẩm cho Hình Lâm. Món đồ này tương đối nhỏ, mọi người tuy chưa nhìn thấy gì nhưng đáy lòng vẫn có chút chờ mong. Hôm nay muốn sánh với bình sứ chạm rỗng tinh xảo của Hạ gia chỉ sợ Phạm gia phải xuất ra được món đồ gì đó hết sức lỗi lạc. Vả lại, cho dù không thể siêu việt, ước chừng cũng không thể cách biệt quá xa.

Song khi Hình Lâm đem đồ sứ đặt lên bàn, mọi người lại thất vọng không thôi. Đây giống như một loại bình nhỏ, nhưng chỉ là giống mà thôi, chưa có ai từng thấy một loại bình nào lạ như vậy. Miệng bình tròn nhỏ, đúc dày, cổ bình mỏng, chạm khắc hình họa tinh xảo nhưng muốn nói đến mỹ quan cực phẩm thì còn thua xa. Tổng thể tuy mới lạ sáng tạo, thu hút ánh nhìn nhưng ngoài cảm giác khiến người ta mò quái dị thì cũng không có gì đặc sắc.

Hạ Vân Hàn nhìn vật nho nhỏ đặt trên bàn, càng không hiểu nổi ý định của Phạm gia là gì. Lúc này Phạm Thần Dật vỗ vai hắn một cái, gật đầu cười cười, Hạ Vân Hàn thêm không biết thế nào.

Lãng Đình đại nhân lộ ra thần sắc nghi hoặc, nhíu mày một cái. Thần Hiên bước lên phía trước, bẩm: "Đại nhân, món đồ này là vẫn chưa hoàn hảo, vẫn còn thiếu một bộ phận nữa, xin đại nhân cho phép tại hạ bổ sung đầy đủ."

"Ồ?" Lãng Đình nghi hoặc, vật phẩm phải đợi tới tận bây giờ để hoàn thành thì chắc chắn có huyền cơ, "Được, ngươi có thuận tay."

Thần Hiên thi lễ với Lãng Đình, nhìn về phía Hình Lâm: "Thỉnh Hình hộ vệ đem bình sứ vừa rồi Hạ công tử vừa trình lên mang trở lại."

Hạ Vân Hàn nhất thời nhíu mày, Hạ Vân Phỉ ngồi cạnh hắn kéo tay đại ca, thấp giọng nói: "Ca ca, chuyện huynh làm muội đã biết, huynh nhất định không được uy hiếp Hình Lâm. Một lát mặc kệ Phạm nhị công tử nói gì, huynh đều phải thuận theo, bằng không Hạ gia chúng ta thật sự xong đời rồi."

Hạ Vân Hàn kinh hãi, ngại xung quanh đông người, hắn không thể phát tác đành đè nén thanh âm: "Muội… Muội và Phạm gia cấu kết với nhau?"

"Ca ca, đây là nhượng bộ lớn nhất Phạm Thần Hiên có thể làm ra rồi, bằng không nếu hắn báo quan thì chúng ta sẽ thế nào?" Hạ Vân Phỉ ngưng trọng nhìn về phía Hạ Vân Hàn, "Ân oán giữa Phạm gia cùng chúng ta nên xóa bỏ được rồi. Huynh thật sự định chọc tức chết phụ thân?"

Ta. . ." Hạ Vân Hàn không có gì ngoài phẫn nộ, cảm xúc nhất thời dâng lên, trong lòng còn có mơ hồ sợ hãi, Phạm Thần Hiên rốt cuộc muốn như thế nào? Cơ đồ của Hạ gia thật sự bị hủy dưới tay Hạ Vân Hàn hắn hay sao?

Hình Lâm đứng im bất động, đợi mệnh lệnh của Lãng Đình.

Lãng Đình nhìn về phía Thần Hiên: "Vật phẩm của Phạm gia có liên hệ gì với vật phẩm của Hạ gia sao?"

"Hồi bẩm đại nhân, Phạm gia cùng Hạ gia lần này liên hợp nung ra vật phẩm để dự thi. Bình chạm rỗng tráng men ban nãy Hạ công tử trình lên chỉ là một bộ phận của vật phẩm mà thôi, phối hợp cùng bộ phận ta vừa dâng lên mới trở thành một món đồ hoàn hảo."

Lời vừa dứt liền rước lấy không ít ngạc nhiên, bình sứ tinh xảo kia phối cùng chiếc đĩa hình thù kì quái này liền trở thành một kiện đồ sứ sao?

Lãng Đình vuốt râu một cái, không để lộ ra quá nhiều kinh ngạc, ra hiệu cho Hình Lâm đem bình sứ tới.

Thần Hiên liếc mắt nhìn A Vi một cái, lại bẩm báo với Lãng Đình: "Bất quá món đồ này vẫn phải cần có người hiệp trợ, rất nhanh sẽ hoàn thành."

Lãng Đình gật đầu.

A Vi mang theo hộp dụng cụ của Thần Hiên đi tới phía trước, nhìn thấy tất cả ánh nhìn của mọi người đều đổ dồn về phía mình, đáy lòng có chút lo lắng. Lại nhớ tới khi trước nàng cùng ông nội trám sứ cũng có không ít người vây xem, đáy lòng nàng mới thong dong hơn một chút, đến trước bàn mở hộp ra, dựa theo kế hoạch giúp Thần Hiên một tay.

Xung quanh chỉ thấy hai người phối hợp ăn ý, rất nhanh đã nạm thêm một vòng bạc quanh miệng bình sứ, chuẩn bị thỏa đáng liền đặt chiếc bình quái dị kia vào bên trong… Đến lúc này mọi người kinh sợ phát hiện, bình sứ vốn chỉ sắc sảo vì màu men cùng kĩ thuật đục rỗng lúc này lại trở thành một kiểu dáng vô cùng đặc biệt không gì sánh kịp. Một chút dấu vết trám sứ cũng không có, nơi tiếp nối giữa hai bộ phận là vòng bạc uyển chuyển, khiến cổ bình trở nên hoàn mĩ quá độ, xuyên thấu qua lớp chạm khắc đục rỗng liền có thể nhìn thấy hoa văn của bộ phận bên trong, khéo léo khiến người ta không thể dời mắt.

Thần Hiên đem vật phẩm chuyển tới trước mặt Lãng Đình: "Đại nhân, mỗi bình hoa nhìn qua đều có những hoa văn riêng, bên ngoài là một dạng tiểu cảnh, bên trong lại là tiểu cảnh khác nhưng chỉ cần chú ý một chút sẽ phát hiện hai lớp men sứ phối với nhau vừa vặn tạo thành một mĩ cảnh mới. Thỉnh đại nhân xem qua."

Lãng Đình đại nhân thật sự không thể dời mắt, theo chuyển động của Thần Hiên nhìn tổng thể, phát hiện ra bình sứ thật sự tạo nên một sự phối hợp đặc biệt, tinh diệu vô cùng.


Thương gia xung quanh cũng không khỏi tò mà, ánh mắt trừng lớn, hận không thể tiến tới thật sát để nhìn cho rõ cực phẩm.

Hạ Vân Hàn không nghĩ tới tình thế sẽ phát triển thành như vậy, trong lòng không khỏi nghĩ, cho dù hắn có chế tạo thành công men Bí Sắc thì cũng không là gì với loại bảo bối này, đừng nói đến muốn làm đối thủ. Lại thêm Phạm Thần Hiên nói rằng đồ sứ lần này là hai nhà cùng nhau hoàn thành, tựa hồ không có ý vạch trần mình, xem ra là muốn hai nhà có thể hòa hợp chung sống sao?

Hạ Vân Phỉ cùng Hình Lâm có được tin tức từ Thần Hiên, biết hắn nhất định sẽ dụng tâm, lại không nghĩ tới kết quả lại hoàn mĩ đến vậy. Hình Lâm lúc này đã thật sự bị nhân phẩm cùng tài hoa của Thần Hiên thuyết phục, nhìn đến thê tử mình bên dưới lộ ra dáng vẻ sùng bái với đối phương, đáy lòng không nhịn được mà vô cùng khó chịu.

Ai…. Vị hôn phu hụt của tiểu nương tử nhà mình… Cũng may Hình Lâm hắn đã thú nương tử vào tay rồi.

"Rất độc đáo!" Lãng Đình tán thưởng, "Phạm gia cùng Hạ gia lần này thật sự làm rất tốt. Hoa văn cùng họa tiết đều mang nét tinh xảo mới lạ. Vật phẩm này gọi làm gì?"

Hạ Vân Hàn phát hiện Lãng Đình đại nhân như đang nhìn mình, cả người có chút kích động, hắn làm sao mà biết được thứ này được gọi là gì cơ chứ…

Thần Hiên đáp lời: "Chúng ta vẫn còn chưa kịp nghĩ tới, thỉnh đại nhân ban danh."

Lãng Đình đại nhân suy ngẫm một lát: "Vậy gọi là Chuyển Sắc Phối Tâm bình đi!"

——————————————————————————————-

Phạm Thần Dật cùng Thần Hiên ngồi bên bàn đá bày đầy mỹ vị A Vi tự tay làm đàm đạo. A Vi cùng Thần Tư cùng nhau mang thêm thức ăn từ nhà bếp đến, hi hi ha ha nói chuyện không ngớt.

Chuyển Sắc Phối Tâm bình hôm đó bất ngờ xuất hiện, đương nhiên đánh bại hoàn toàn các vật phẩm khác, trở thành vật xuất sắc nhất, khiến các thương gia khác tâm phục khẩu phục.

Việc tuyển chọn cũng chưa quy định không cho phép hai xưởng gốm cùng hợp tác tham dự cho nên cũng không tính là vi phạm nhưng triều đình đã có luật chỉ có một xưởng gốm được trở thành xưởng nung gốm sứ tiến cống triều đình cho nên vô luận là lựa chọn Hạ gia hay là Phạm gia đều không công bằng với bên còn lại. Vì thế Lãng Đình đại nhân đề nghị Hạ gia cùng Phạm gia hợp lại xây một xưởng gốm sứ mới, chuyên trách việc nung gốm sứ tiến cống triều đình, vừa công bằng, vừa dễ dàng cho việc giám sát. Ý kiến này vừa đưa ra, hai nhà lập tức đồng ý. Hạ Vân Hàn bên đầu còn không muốn tiếp thu nhưng có muội muội Hạ Vân Phỉ cực lực khuyên răn cũng đã cải thiện hơn rất nhiều. Nàng còn thay huynh trưởng tổ chức yến tiệc mời Phạm gia đến tham dự, lén đưa túi gấm chứa bí phương Bí Sắc trả lại cho Thần Hiên, còn thuận tiện tỏ ý muốn rằng hai nhà từ này phối hợp sẽ sớm thành công mà đưa Bí Sắc xuất hiện trở lại. Lần này Thần Hiên cũng không từ chối nữa, đưa túi gấm giao cho huynh trưởng.

"Không nghĩ tới thật sự có một ngày Hạ Vân Hàn phải cùng Phạm gia chúng ta hòa hợp." Phạm Thần Dật nâng chén với Thần Hiên. Hôm nay cùng nhau ở tiểu viện của Thần Hiên ăn một bữa cơm thật sự rất vui vẻ, không có cha mẹ ở cạnh, ba huynh muội bọn họ thong dong thoải mái hơn rất nhiều, chớp mắt một cái giống như được trở về khi còn nhỏ vô lo vô nghĩ.

Thần Hiên cười cười, uống một hơi cạn sạch, "Hạ Vân Hàn cũng coi như bị chúng ta bắt được nhược điểm. Tương lai hắn còn muốn náo loạn thì huynh cũng không cần khách khí."

"Yên tâm, Hạ Vân Hàn kia từ trước đến giờ đều đấu không lại ta, sau này hai nhà hiệp lực, lại có Lãng Đình đại nhân giám sát, ta nghĩ hắn cũng sẽ không có cơ hội ra vẻ nữa. Chưa tính đến Hình hộ vệ lại là thân cận của Lãng Đình đại nhân, cũng là người trộm đồ của chúng ta, đương nhiên sẽ thay chúng ta giám sát hắn. Còn có lần này chúng ta cho hắn một cơ hội, cũng là nhượng bộ với Hạ gia, ta nghĩ một người thẳng thắn như hắn sau khi nghĩ thông suốt sẽ biết điều mà làm đúng thôi."

Thần Hiên gật gật đầu: "Chỉ cần hai nhà hòa hợp, không ân oán là tốt rồi. Hạ gia ở Đàm Châu dù gì cũng là cây cao bóng cả, đấu với bọn họ Phạm gia không sứt đầu cũng mẻ trán. Bất quá chỉ có đám tôm tép làm ngư ông đắc lợi, thừa cơ hội này mà tranh thủ tiến lên thôi!"

Nhị đệ nói phải!" Phạm Thần Dật lại cùng Thần Hiên cụng ly, uống một hơi cạn sạch.

Thần Hiên nhìn được huynh trưởng tuy vui vẻ vô cùng nhưng đáy mắt vẫn có chút u sầu khác thường, nhớ tới tình hình trong nhà mấy hôm nay, huynh trưởng cùng tẩu tử tựa hồ như có mâu thuẫn, lãnh đạm lạnh lùng, chẳng lẽ vì vậy mà sinh buồn rầu?

Bốn người đang ở trong tiểu viện của Thần Hiên nói cười vui vẻ, thì tiểu nha hoàn của Thần Tư vội vàng đi tới, khẩn trương nhíu mày, tựa như có điều muốn bẩm báo nhưng thấy tiểu thư còn bận cười nói, không hề chú ý tới mình, nhất thời có chút nóng nảy. Cũng may A Vi có nhắc nhở, Thần Tư vừa ăn một khối bánh bơ xốp vừa lúng búng nói: "Có chuyện gì cứ nói." Nhất định là mẫu thân lại cho người đi tìm nàng học thêu thùa may vá, tiểu nha đầu vụng về thật thà này chắc chắn làm bại lộ chuyện nàng ham chơi rồi.

"Nói mau!" Thấy nha hoàn còn ấp úng, Thần Tư thúc giục.

Nha hoàn hít một hơi sâu lấy dũng khí: "Tiểu thư, Du Bách Ngạn Du công tử tới cửa xin cưới."

"Thật sao?" Thần Tư có chút kích động, thấy tất cả mọi người đang dùng ánh mắt trêu ghẹo nhìn về phía mình, vẻ mặt nàng nháy mắt đỏ ửng.

"Muội muội nhà ta từ khi nào lại nôn nóng muốn gả đi thế này? Ta đây là huynh trưởng kiểu gì mà nửa điểm cũng không biết vậy?" Phạm Thần Dật lắc đầu bật cười.


Cũng may Thần Hiên còn quan tâm một chút đến chung thân đại sự của anh em tốt nhà mình, hỏi lại: "Lão gia cùng phu nhân nói thế nào?"

Nha hoàn gãi đầu, rụt rè nói: "Du gia cùng Phạm gia môn đăng hộ đối, lão gia cùng phu nhân rất hài lòng. Du công tử cũng nói sẽ không ngại tiểu thư không biết thêu thùa may vá, không biết quán xuyến gia vụ, như vậy lão gia cùng phu nhân càng thêm vui vẻ."

A Vi cười cười nhéo má Thần Tư: "Xem ra trù nghệ ta dạy muội cũng có tác dụng rồi. Mau gọi một tiếng sư phó nào, ta có thể tính là bà mai của các ngươi đấy nhé."

Thần Tư đau khổ: "Phụ thân mẫu thân luôn chê muội không đủ nhi nữ dịu dàng, có chó mới thèm lấy muội, thế mà vừa có người đến cầu hôn liền muốn đẩy muội đi? Tốt xấu gì cũng không thể để cho cái tên chim sẻ thối kia cảm thấy cưới muội vào cửa là dễ dàng mới phải chứ!"

A Vi cười khúc khích, nói với nha hoàn bên cạnh: "Nhanh đi nói cho lão gia cùng phu nhân, tiểu thư không muốn mối hôn sự này."

Thần Tư lập tức nóng nảy: "Đừng, đừng đi!" Nói xong mới phát giác mình là bị trêu đùa, vội vàng lấy khăn tay che khuôn mặt nóng đến đỏ rực mà bỏ trốn.

Tiểu nha hoàn vội vàng theo tiểu thư rời đi.

"Nguyên lai muội muội tinh nghịch của chúng ta cũng có lúc ngượng ngùng như vậy. Xem ra là ta không quan tâm đến muội ấy." Phạm Thần Dật nói như tự trách.

Thần Hiên gật đầu: "Tuy hoạt bát tinh nghịch nhưng nữ nhi đối với chuyện hôn sự của mình đều sẽ như vậy không phải sao?" Hắn không khỏi nhìn về phía tiểu nương tử đang thay mình gắp thức ăn, nhớ ngày đó nàng cũng ngượng ngùng ngây thơ như vậy.

Phạm Thần Dật nhìn phu thê đệ đệ hòa hợp, tâm không khỏi sinh chút hâm mộ. Ngày trước, hắn cùng Vân Nương cũng trải qua những ngày ân ái êm đềm như thế, dạo gần đây gần đây lại có nhiều ngăn cách.

Một bàn bốn người giờ biến thành ba, trò chuyện hưng trí cũng không hề giảm. Phạm Thần Dật còn ở lại trong tiểu viện dùng cả bữa tối, cùng Thần Hiên đàm đạo đến tận khuya. Thẳng đến khi trăng đã lên quá đỉnh đầu thì có nha hoàn Bích Vân bên người Vân Nương đi tới, bưng đến một ít canh giải rượu.

"Là đại thiếu phu nhân phái ngươi tới?" Phạm Thần Dật mỗi lần nhìn thấy Bích Vân xuất hiện ở bên cạnh mình đều lơ đãng hỏi như vậy.

"Bẩm đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân đang dỗ tiểu thiếu gia ngủ, là nô tỳ tự chủ trương đưa canh giải rượu qua, thỉnh đại thiếu gia chớ trách nô tỳ." Bích Vân vốn là một nữ tử ôn nhu, khi nói chuyện cũng tế thanh tế khí.

Phạm Thần Dật thở dài, mấy câu trả lời của Bích Vân đều không khác mấy. Hắn gần đây cảm thấy, tổng số lần Bích Vân xuất hiện trước mặt hắn còn nhiều hơn rất nhiều so với Vân Nương. Hình như trong lòng nương tử của hắn chỉ có hai tiểu bảo bối, người làm trượng phu như hắn sắp bị lãng quên mất rồi.

Phạm Thần Dật nhận canh giải rượu, uống một ngụm, thuận tay đưa cho Thần Hiên: "Nhị đệ, đệ cũng uống nhiều rồi, mau uống một chút canh giải rượu đi."

Thần Hiên cũng không khước từ, đêm nay hắn thật sự có chút say. Hai huynh đệ lại hàn huyên vài câu, thấy sắc trời không còn sớm, Phạm Thần Dật cũng không tiện làm phiền phu thê người ta nữa, liền theo ánh đèn lồng của Bích Vân dẫn đường trở về.

Thần Hiên tiễn huynh trưởng rời đi rồi mới chậm rãi trở về phòng. Huynh trưởng của hắn tịch mịch, chỉ có thể mượn rượu tiêu sầu, nhưng chính hắn vẫn còn tiểu thê tử ôn nhu mềm mại chờ mình nha.

A Vi đang dọn dẹp chăn đệm, bị Thần Hiên kéo vào lòng, ở bên tai nàng trầm giọng nói: "Còn gì cứ để lại cho hạ nhân dọn dẹp đi. Hôm nay ta uống hơi say, nàng giúp ta tắm rửa một chút có được không?"





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.