Gả Cho Hoàng Tử Dễ Dàng Sao

Chương 36



Hỏa hoạn trên núi được dập tắt, thị vệ bên ngoài nhanh chóng xuống cứu viện. Đến khi bọn họ tới, phát hiện tình cảnh an nhàn đến dọa người, Mộ Tòng Cẩm và Tiền Lạc Cẩn đang dùng gỗ đã đốt cháy khét vẽ cờ năm quân lên tảng đá.

Mức độ sủng ái của hoàng thượng dành cho hai mẹ con Lệ quý phi đạt đến trình độ phát rồ rồi, cũng do Lệ quý phi đi nước cờ hay. Bà ta càng biết rõ những chuyện đau khổ mà năm đó hoàng thượng còn là thứ đích trưởng tử trải qua, biết hoàng thượng kiêng kỵ việc đích thứ và sức khỏe, bèn gợi ý cho mấy đại thần dưới trướng mình thúc giục hoàng thượng lập thái tử, cũng nói đích thứ khác biệt, mặc dù nhị hoàng tử lớn hơn và hiền đức, song dù gì cũng không phải hoàng hậu sinh, quy định do tổ tông để lại là lập đích tử, quả nhiên chọc hoàng thượng long nhan giận dữ.

Sao hoàng thượng có thể không tức giận chứ, đám đại thần này không chỉ cảm thấy ông ta sắp chết, còn châm chọc xuất thân của ông ta, nghĩ đi nghĩ lại, có phải do hoàng hậu giở trò không? Vì bóng ma ký ức lúc nhỏ, nên ông ta cứ nghĩ rằng hoàng hậu khắp thiên hạ đều không phải người tốt, chắc chắn thời điểm ông ta không chú ý sẽ bắt nạt Lệ quý phi đáng thương của ông ta không ít.

Lần này nhị hoàng tử dám trắng trợn tập kích Mộ Tòng Cẩm tại bãi săn cũng đã có sự chuẩn bị, đám thị vệ kia đều do hắn ta lén bồi dưỡng bên ngoài, không có nhân chứng vật chứng, nếu lục hoàng tử nói suông tố cáo hắn ta, hắn ta chỉ cần cắn chết không nhận, hơn nữa đại thần bên ngoài liên tục đâm chọc với hoàng thượng, trái lại hoàng thượng sẽ nghi ngờ hoàng hậu. Bởi năm đó hoàng thượng cũng từng bị đích hoàng đệ của mình vu cáo hành thích, suýt nữa mất cả mạng.

Sau khi Mộ Tòng Cẩm xuyên không không ít lần nghe ngóng bí ẩn trong cung, đương nhiên chẳng mắc bẫy của nhị hoàng tử, chỉ nói bị một người không biết thân phận ăn mặc như thị vệ tập kích, không hề nhắc ba chữ nhị hoàng tử. Quang cảnh hôm nay của nhị hoàng tử đều dựa vào sự sủng ái của hoàng thượng, Mộ Tòng Cẩm chẳng muốn góp thêm viên gạch vào con đường sến súa của hắn ta.

Biết Lạc Cẩn bị ám sát suýt nữa chết cháy, trái tim Tạ phu nhân muốn nhảy ra ngoài, nếu Lạc Cẩn có mệnh hệ nào, bà ăn nói sao với Tiền phu nhân đây.

Thị vệ bị thương còn sống sót đều có công hộ giá, tăng thêm bổng lộc, Mộ Tòng Cẩm nhân cơ hội xin thăng chức cho bọn họ, hắn muốn bồi dưỡng thế lực của mình, lần này không phải do từ nhỏ hắn đặc biệt chú ý bồi dưỡng thân tín, nói không chừng nhị hoàng tử thật sự có thể đắc thủ.

Mộ Tòng Cẩm cũng sắp xếp nhiệm vụ cho Lạc Cẩn, bảo nàng nhất định phải nhìn chằm chằm phủ Trấn quốc công, tuyệt đối không thể để phủ Trấn quốc công ngã về phía Lệ quý phi.

Thật ra Lệ quý phi cũng được Mộ Tòng Cẩm cũng được đều không hiểu tính cách của Tạ lão thái gia, Tạ lão thái gia là hán tử thẳng thắng cương nghị, càng bức bách ông thì xương cốt ông càng cứng, Lệ quý phi còn cầm roi đánh cũng chỉ phản tác dụng.

Tại sinh thần của An Quảng hầu phu nhân, Tạ phu nhân dẫn theo Tạ Mộng Hoa và Tiền Lạc Cẩn. Lần này không cho hai người mặc y phục giống nhau nữa, đơn độc chuẩn bị cho Tạ Mộng Hoa y phục xinh đẹp, nguyên nhân không cần nói cũng biết.

An Quảng hầu có một đích tử lớn hơn Tạ Mộng Hoa hai tuổi, năm nay vừa vào Thái Học. Có điều đừng thấy thế tử hầu phủ và tiểu thư công phủ rất xứng đôi, cửa hôn sự này làm Tạ phu nhân nóng nảy hơn bởi phủ Uy quốc công bên kia cũng coi trọng vị thế tử An Quảng hầu này.

Trước khi tới phủ An Quảng hầu, Tạ phu nhân dặn dò Tạ Mộng Hoa rất nhiều thứ, toàn lặp đi lặp lại, Tạ Mộng Hoa đã là một thiếu nữ trang nhã khéo léo, không cần Tạ phu nhân bận tâm gì.

Năm đó một câu của Tạ lão thái gia ‘cùng lắm để Tắc Nguyên cưới nó, thân càng thêm thân’ khiến Tiền Lạc Cẩn trở thành khách quen của giới danh viện Đô Trung, đến nhà Hầu phu nhân hay Quản phu nhân như đi dạo hậu hoa viên.

Tiền Lạc Cẩn rất thích phủ An Quảng hầu, vì vị An Quảng hầu phu nhân này… cực kỳ hóng hớt, toàn bộ tin tức bát quát Đô Trung đều xuất phát từ miệng bà ta, thậm chí uống chút rượu, cái miệng đó vẫn huyên thuyên không dừng. Chuyện nhỏ như hán tử nhà ai vụng trộm, chuyện lớn như bí mật trong cung, nói chuyện phiếm cũng để một mình bà ta nói hết, nếu không phải chồng bà ta là An Quảng hầu hung thần ác sát, thì Lạc Cẩn hoài nghi bà ta đã bị người ta đánh chết lâu rồi.

An Quảng hầu phu nhân sao không biết phủ Trấn quốc công và phủ Uy quốc công đều coi trọng con trai nhà mình, song bà ta cũng chẳng sĩ diện, đối đãi công bằng với phu nhân hai phủ, trong đầu lại cân đong ước lượng. Muốn nói gia thế, đương nhiên danh tiếng phủ Uy quốc công lớn hơn, nhưng cưới con dâu lẽ nào lại cưới nhà dòng dõi? Có lẽ nghe nhiều chuyện luân lý gia đình, An Quảng hầu phu nhân đâu có nông cạn, về phần dòng dõi, bà ta càng muốn một cô con dâu cực kỳ xuất sắc.

Khi người trong phòng nói chuyện, nha hoàn tiến vào bẩm báo: “Phu nhân, Lỗ tham lĩnh phu nhân và con dâu Lỗ Mạnh thị đến ạ.”

Tạ Mộng Hoa và Tiền Lạc Cẩn đều sáng mắt lên, Lỗ tham lĩnh không phải gia đình nhà chồng của Mạnh tam nương ư? Lỗ Mạnh thị không phải Mạnh tam nương ư! Quả nhiên, Mạnh tam nương theo sau Lỗ phu nhân chậm rãi đến.

Từ sau khi Mạnh tam nương xuất giá chưa từng gặp nàng ấy nữa, cũng chẳng có cách nào hỏi thăm tin tức về nàng ấy, có điều mới nửa năm, Mạnh tam nương đã trở thành một người khác. Mạnh tam nương vốn là thiếu nữ có chút đẫy đà, gương mặt luôn luôn mang theo nụ cười hân hoan, hôm nay nàng ấy gầy sộp, son phấn cũng không che được quần thâm mắt, rất giống người bị người ta chơi ngải.

Tỷ muội kim lan lâu ngày không gặp, lại nói chuyện với mấy vị phu nhân một hồi thì cùng nhau lui ra ngoài.

“Mạnh tam tỷ tỷ, sao tỷ… biến thành bộ dạng này?”

Vừa hỏi xong, Mạnh tam nương lấy khăn tay che nửa gương mặt lại, khóc nức nở.

Cảnh ngộ của Mạnh tam nương hẳn dùng ba chữ đơn giản để hình dung: Gả nhầm người. Lỗ công tử đó còn trẻ đã đến chức tham lĩnh Lam kỳ, khi nàng ấy xuất giá bao nhiêu người khen tìm được lang quân như ý, bản thân nàng ấy cũng cho rằng chắc chắn do mình trai giới cảm động thần tiên, cho nàng ấy mối hôn sự thuận buồm xuôi gió. Ai ngờ tên Lỗ công tử ấy là khách quen của thanh lâu, tại thanh lâu còn có một hồng nhan tri kỷ, thành thân với Mạnh tam nương chưa tới nửa tháng đã nạp thiếp, mỗi ngày ở trong phòng nữ nhân kia, ngược lại không đánh không mắng Mạnh tam nương, song ngày nào cũng lạnh nhạt thờ ơ, làm Mạnh tam nương cực kỳ đau buồn.

“Bà bà của tỷ không nói gì ư?”

“Công công bà bà đều thường xuyên nhắc nhở hắn, mà vô dụng thôi, phu quân cực kỳ ngang ngược, lúc trước chết sống muốn cưới nữ tử thanh lâu đó làm chính thê, hôm nay chỉ để nàng ta làm thiếp, cả nhà đã thỏa mãn rồi.”

Vụ này có thể dùng ngang ngược để hình dung sao? Đây là tra nam đó!

“Không phải có thể hòa ly à? Hôm kia ta nghe nói trong dòng họ ta có người hòa ly với phu quân, Mạnh tam tỷ tỷ, tỷ cũng hòa ly đi!”

Mạnh tam nương lắc đầu: “Nhị tỷ đến giờ chưa xuất giá đã làm cha mẹ hổ thẹn, ta không thể gây sự nữa, bà bà thương ta, có quy định với phu quân mỗi tháng phải dành hai ngày ở trong phòng ta, chỉ cần có đứa bé, ta không cầu gì nữa.”

Nét mặt Mạnh tam nương xem như trầm tĩnh, nhưng Lạc Cẩn lại vặn vẹo, loại cặn bã đó còn định sinh con cho hắn? Dù không hòa ly cũng phải cắm sừng hắn! Không thấy hoàng thượng trong Chân Hoàn truyện bị hai muội tử cho nhận ba đứa trẻ của lão vương sát vách làm con à!

Có điều Tạ Mộng Hoa cùng cho rằng Mạnh tam nương sống quá thảm cũng cảm thấy Tiền Lạc Cẩn nói chuyện không đúng mực, bèn giáo dục nàng: “Lạc Cẩn biểu muội, muội còn nhỏ, chuyện này muội không hiểu vẫn nên ít nói lại, bị người khác nghe được lại đặt điều từ lời của muội.”

Được rồi, nàng ăn nói không đúng mực, nhưng những lời mắng chửi càng không đúng mực hơn trong lòng nàng vẫn chưa nói ra đó. Giờ khắc này ở trong lòng Tiền Lạc Cẩn, toàn bộ thiện cảm dành cho nam nhân của thế giới này chỉ còn con số âm, nàng tuyệt đối không thể gả cho loại người như Lỗ công tử, bằng không chắc chắn nàng sẽ nhịn không được muốn giết người, nàng không muốn trở thành kẻ mang tội giết người đầu tiên trong lịch sử Tiền gia.

Mẹ chồng của Mạnh tam nương lại là một phụ nhân hiểu lý lẽ, biết con trai mình bạc đãi con dâu, nên đối xử tốt với Mạnh tam nương, song hôn nhân không phải muốn cùng phu quân đồng lòng yêu thương nhau sao? Cũng đâu phải gả cho cha mẹ chồng, vì quy định cứng nhắc mà ở lại phòng của Mạnh tam nương, hai người đồng sàng dị mộng thì còn ý nghĩa gì?

Lạc Cẩn nghĩ tới hoa đăng của Mạnh tam nương mà nàng nhìn trộm được trong dịp Tết Nguyên Tiêu.

Tam nương cầu mong cùng phu quân tương thân tương ái, bạc đầu giai lão.

Chỉ trách thế gian này nam nhi có tình cảm đã ít, chung tình càng ít hơn.

Khi Tiền Lạc Cẩn đề cập tới cuộc hôn nhân phiền lòng của Mạnh tam nương với Mộ Tòng Cẩm, Mộ Tòng Cẩm nói nàng ít gặp nên thấy lạ, ngay cả hoàng hậu cũng không tránh được cảnh ngộ như vậy, huống chi nữ tử tầm thường. Mạnh tam nương có chỗ dựa là mẹ chồng còn tốt đấy, chồng đã cặn bã mẹ chồng lại cực phẩm thì càng thê thảm hơn.

Tiền Lạc Cẩn nghe được chợt run rẩy: “Sao cứ cảm thấy chứng sợ hôn nhân của ta ngày một nghiêm trọng nhỉ!”

“Đúng, kết hôn không có gì hay ho, nói không chừng ngày nào đó hoàng thượng tâm huyết dâng trào điều chồng ngươi đến chỗ xa xôi hoang dã nào đó, ngươi cũng phải đi theo. Không bằng đừng xuất giá, ta xây một am ni cô tại Đô Trung cho ngươi, người khác thấy ngươi đều phải cung kính gọi ngươi ‘sư thái’, gặp hoàng đế không cần quỳ.”

“… Lẽ nào trước đây ngươi bán hàng đa cấp hả?”

Chẳng biết trong lòng Mộ Tòng Cẩm nghĩ cái gì, cứ khuyên nàng làm ni cô, suy nghĩ sao ấy, nàng sống tốt làm hắn thấy chướng mắt đúng không!

Lạc Cẩn buồn bực vô cùng, nếu Mạnh tam nương chịu hòa ly, nàng còn có thể mượn tay Mộ Tòng Cẩm đối phó tên thị vệ đắc chí kia. Song chỉ cần Mạnh tam nương vẫn là Lỗ phu nhân, nàng vả mặt Lỗ công tử thì có một nửa là in lên người Mạnh tam nương rồi.

Đau đầu quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.