Gả Cho Lâm An Thâm

Chương 16



Trong phòng Giản Lộ, hai người ôm nhau mà ngủ.

Cơn gió nhẹ thổi bay rèm cửa sổ, ánh trăng lẳng lặng chiếu lên khuôn mặt Lâm An Thâm. Anh ngủ rất say, bên miệng còn vương nét cười thản nhiên.

Giản Lộ kinh ngạc nhìn anh. Giọng hát của anh vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô. Thật lâu, thật lâu làm cô không đi vào giấc ngủ được.

can`t take my eyes off you…

can`t take my eyes off you…

Anh giống tựa như biển cả.

Thâm trầm, thấy không rõ, đoán không ra.

Nhưng mà nếu không chú ý, biển cũng nổi lên từng đợt sóng mãnh liệt… Chỉ không cẩn thận một chút, cô cũng bị nhưng bọt sóng đó bắn lên ướt đẫm, thậm chí có thể uống vài ngụm nước biển…

Một đêm mộng đẹp, Lâm An Thâm tỉnh lại, cảm giác được hơi thở của cô vờn nhẹ trên mặt mình. Mở mắt ra, ánh mắt trời chói chang chiếu vào từ cửa sổ. Không gian tràn ngập hơi thở của cô, tất cả đều mang mùi vị hạnh phúc. Rất muốn ôm cô một cái nhưng vẫn phải nhịn xuống, không nên đánh thức tiểu nha đầu này dậy, cô cáu ngủ rất kinh.

Lúc Giản Lộ tỉnh lại đã là giữa trưa. May mắn hôm nay là thứ Bảy, không cần đi làm, nghĩ đến tình cảnh đối mặt với những ánh mắt kinh ngạc cùng tò mò ở công ty, cô bắt đầu hâm mộ đà điểu. Trong mắt đồng nghiệp, cô từ trợ lý của Lâm An Thâm nhảy vọt thành bạn gái, mọi người sẽ nghĩ như thế nào đây. Giản Lộ lăn qua lăn lại trên giường, đầu nặng trĩu, chân nhũn ra. Tuy rằng óc vẫn còn mờ hồ nhưng tâm lại rất tỉnh táo, thì thầm kêu.

“Lâm An Thâm…” vô khí, vô lực oán một tiếng.

Không đến ba giây, Lâm An Thâm đã xuất hiện ở cửa phòng. Mắt liền thấy mỗ nữ quấn chăn lộn xộn, mình nằm xếp thành chữ Đại (大)ở giữa giường, đã tỉnh, mắt nhìn chằm chằm trần nhà. Lâm An Thâm bật cười, đến bên cạnh cô, giam cô vào lòng.

“Đói.”

“Cơm nấu xong rồi.”

“Ăn với gì vậy?”

“Mỳ trường thọ, bánh ngọt, còn có trứng gà.”

“A?”

“Hôm nay là sinh nhật anh.”

“A!”

“Có thể tổ chức cùng em, anh rất vui.”

“Xin lỗi… em không chuẩn bị quà…”

“Không sao, em có thể bổ sung sau. Chờ quà của em.”

“…” Con hồ ly này thật khách khí… “Anh muốn quà gì?”

“Anh có thể tự chọn?” Lâm An Thâm nhíu mày.

“Đương nhiên!” Giản Lộ một đầu tóc lộn xộn, cũng muốn nghịch tóc anh cho xù lên giống mình. Nghịch xong, cô nhìn anh cười cười. Lâm An Thâm lại thấy cô lúc này vừa ngốc ngếch lại vừa đáng yêu.

“Ăn cơm xong thì đi đến một chỗ với anh…”

“Chỗ nào?”

“Đi rồi biết.”

“Không nói em không đi.”

“Thế nào, hôm nay là sinh nhật hồ ly?”

“…”

“Đi tắm rồi ra ăn cơm.”

“…”

Sau đó, Giản Lộ chỉ có thể trừng mắt nhìn người nào đó giấu đầu lòi đuôi bước ra khỏi phòng. Cô ở trong lòng thầm kêu, đứa nhỏ thuần lương ngày nào đã học ở ai cái thói xấu như vậy?

Nghĩ nghĩ rồi lại nghĩ… lắc đầu, hẳn không phải là cô… hẳn không phải là cô…

Ăn cơm trưa xong, Giản Lộ chỉ cầm một chút tiền đi theo Lâm An Thâm. Trong xe thật sự im lặng, con hồ ly chuyên tâm lái xe. Khung cảnh ngoài cửa sổ lướt qua mắt, Giản Lộ thầm ngờ vực cái không khí im lặng này.

Chìm trong suy nghĩ, Giản Lộ cũng không biết xe đã dừng lại lúc nào. Đáp án ngay trước mắt. Nhìn thẳng vào đó, Giản Lộ cứng đờ.

Đây không phải phố mua sắm, lại là thứ Bảy nên người đi đường hay xe cộ đều rất ít. Nhưng trước mặt tiền một tòa nhà, có một hàng dài người đang xếp hàng, song song hai người một đứng với nhau vừa xếp hàng vừa nói chuyện, trên nét mặt đều không dấu nổi vẻ hạnh phúc.

Lâm An Thâm tắt máy, đi ra khỏi xe, thay cô mở cửa. Không để ý đến trạng thái ngơ ngác của cô, nhẹ nhạng kéo cô vào dòng người đang xếp hàng, gia nhập vào đội ngũ người đi đăng kí kết hôn. Nghĩ đến hai chữ hôn nhân, Lâm An Thâm siết nhẹ tay đang đặt trên vai cô.

Từ nay về sau, bước đi của anh có thể chân chính đi song song bên bước cô. Hôn nhân là chuyện cả đời, cuộc sống phía trước không biết ra sao nhưng hiện tại là không còn đường lui nữa rồi.

Là nhất thời quyết định sao? Không. Không ai biết anh đã chờ thời khắc này lâu đến thế nào.

“Lâm An Thâm… hàng rất dài…”

“Chúng ta có rất nhiều thời gian.”

“…”

Chưa được một lúc, Giản Lộ lại kéo kéo góc áo Lâm An Thâm: “Nhưng hôm nay là thứ Bảy, Sở Dân chính tan ca sớm. Có khi hôm nay không đến lượt chúng ta đâu, hay mai lại đến đi?”

“Chủ nhật Sở Dân chính không làm việc.”

“…”

Hơn hai mươi phút trôi qua, hàng người chỉ bước vài bước.

“Em không ăn mặc chỉnh tề, còn phải chụp ảnh nữa.”

“Không sao.”

“…”

Lại được một lúc.

“A! Em không mang chứng minh thư!”

“Anh có mang.”

“…”

“Em đói bụng…”

“Em mới ăn cơm trưa.”

“…”

“Em khát nước…”

“Em xếp hàng, anh đi mua nước.”

“Em muốn uống cà phê.”

“Đầu đường có quán cà phê. Anh đi mua về cho em.”

“Em rất nhớ quán cà phê bên cạnh công ty –”

“Giản Lộ.”

“Đến…”

“Có vấn đề gì sao?”

“… không có gì…”

“Em làm phiền anh?”

“… không có…”

“Vậy tiếp tục xếp hàng.”

“Có thể muộn một chút hay không…?”

“Đến khi nào?”

“Không biết…”

“Anh còn phải chờ bao lâu?”

“…”

“Giản Lộ, anh chờ đủ rồi.”

“… Em thấy có điểm không đúng… Chúng ta mới quen nhau mấy tháng… Anh xác định chúng ta có thể đi cả đời?”

Nhưng vừa mới nói xong, Giản Lộ cảm nhận được một cỗ hàn khí từ mắt Lâm An Thâm bắn ra. Cô rụt cổ lại, chưa từng nhìn thấy ánh mắt anh như vậy, cô cũng chỉ lỡ lời thôi mà… “Xin lỗi, ý em không phải như vậy.”

Lâm an tham nhìn thẳng vào mắt cô: “Em nói không sai, chúng ta chỉ mới quen nhau.”

Ngữ khí của anh làm cho Giản Lộ sờ sợ: “Ý em không phải là như vậy.” Muốn cầm lấy tay anh, nhưng anh lại gạt đi. Giản Lộ thầm kêu không ổn.

Lâm An Thâm nắm chặt tay, gân xanh dưới ống tay áo nổi lên. Bộ mặt anh như vậy thật rất dọa người.

Anh không áp chế được bản thân mình, lòng tham đối với cô mỗi ngày một lớn. Nội tâm như con mãnh thú điên cuồng, một khắc cũng không ngừng gào rú đòi phá nhà tù. Cơ thể anh không còn chịu đựng được nữa rồi, cô có thể hiểu sao…

Thật ước cả thể giới hiểu được, cô chính là anh!

Nhưng anh nhìn ra, nếu cố ép như vậy sẽ làm cô lùi bước hoài nghi. Làm quá lên thì chính anh cũng không khống chế được!

Lâm An Thâm nhịn xuống, kéo cô tiến lên vài bước, tránh được ánh mắt cô: “Thật xin lỗi… Anh đi bình tĩnh lại.”

Dứt lời, quay đầu rời hàng đi về phố biên kia.

Giản Lộ định kéo anh lại cũng không kịp, mắt dõi theo thân ảnh anh dần xa. “Lâm An Thâm” ba chữ tắc lại trong họng, bóng dáng của anh găm lại một vết đau trong lòng cô.

Lâm An Thâm… không phải em không muốn đi đăng kí, so với tất cả những người khác, em muốn bước chung đường với anh… Nhưng còn rất nhiều điều em chưa hiểu về anh… Em chần chừ bởi em sợ hãi… Thế giới của anh rất rộng, rất sâu, em không biết tìm điểm cuối ở đâu…

“Tiểu thư? Tiểu thư! Cô còn muốn xếp hàng hay không?”

Giản Lộ bị kéo ra khỏi suy nghĩ bản thân, thì ra hàng lại tiến thêm vài bước, rồi đằng sau lại gia nhập thêm vài người mới. Mọi người không ước mà cùng nhìn cô. Một màn vừa rồi bọn họ đều thấy được. Nam chính đã rời khỏi, nữ chính diễn tiếp sao đây?

“Xếp!” Giản Lộ thẳng lưng, bước vài bước đuổi theo đội ngũ phía trước.

Người phía sau cũng đuổi kịp, không ai nói thêm cái gì. Bởi vì trên đời không thiếu nhất chính là chuyện tình yêu, mà thứ chuyện tình yêu không thiếu nhất chính là tan tan hợp hợp. Mọi người nhìn quen cũng không trách, thủy chung nhất cũng chỉ có tình yêu như vậy.

Thời gian từng bước từng bước trôi qua, đội ngũ mỗi lúc một ngắn.

Đã vài lần đến phiên Giản Lộ đăng ký, nhưng Lâm An Thâm cũng chưa trở lại, Giản Lộ một lần lại một lần nhường cho người sau. Mỗi lần như vậy, những cặp tình nhân đều rất vui mưng nói lời cảm tạ với cô, Giản Lộ đã nhận không biết bao nhiêu lời cám ơn.

Trong lòng hơi giận, nhìn chằm chằm cửa Sở Dân chính xem Lâm An Thâm đã trở lại chưa. Nhưng là Sở Dân chính đã sắp tan tầm, anh cũng chưa quay lại, gọi điện thì chỉ nghe được giọng nữ thông báo máy số máy không liên lạc được.

Cả đại sảnh chỉ còn lại một mình cô, những người khác đều đã thuận lợi đăng kí, nhân viên bên trong quầy làm việc cũng đã chuẩn bị dọn bàn làm việc.

Giản Lộ gấp đến độ đi vòng quanh!

Cô chỉ hỏi có thể hoãn lại một chút mà thôi… cũng không nói là không muốn! Con hồ ly kia sao lại không biết cô cũng đang bối rối! Vẫn là… lần đầu tiên giận với cô! Giận còn chưa đủ, còn muốn trốn! Trốn đã rồi sao còn chưa quay lại! Nếu anh không quay lại, xem cô về nhà lột da con hồ ly làm đế lót bình hoa.

Lúc này, nhân viên trong quầy công tác nói với cô: “Tiểu thư, chúng tôi sắp tan tầm.” Nhân viên nọ nhìn ra ngoài, chỉ có nữ, không có nam: “Hay là tuần sau cô lại đến được không?”

“Không!” Giản Lộ vội vàng nói. Hẳn là người này là người mới làm việc ở đây, bởi cô còn rất trẻ, vẫn còn thanh xuân, tinh thần phơi phới, kiên nhẫn có lễ.

Giản Lộ biết mình chỉ còn một cơ hội cuối cùng: “Xin cô tan tầm muộn một chút được không? Bạn trai tôi đến nhanh thôi, thật sự, anh ấy đang trên đường tới rồi, chỉ là kẹt xe mà thôi! Tôi thề, nếu nói dối thì nhà nước sẽ cấp phép cho mọi người ăn thịt hồ ly!”

“Nhưng là…”

“Hôm nay là ngày rất quan trọng với chúng tôi, hơn nữa lại là ngày sinh nhật của anh ấy, chúng tôi nhất định phải đăng ký vào hôm nay! Tôi rất muốn đem món quà này tặng cho anh! Cô giúp tôi, tan tầm muộn một chút được không?” Thanh âm Giản Lộ gần như khóc.

“A… như vậy …”

“Đúng vậy! Cô có thể chờ nửa giờ không?”

“Nhưng không đúng quy định lắm…”

“Hoặc là để một người tôi đăng ký được không? Tôi thay anh ký!”

“Còn phải chụp ảnh.”

“Ảnh? Tôi có!” Dứt lời lập tức lấy ảnh chụp trong ví tiền ra, trong ảnh chỉ có mình Lâm An Thâm. Anh đứng dựa vào lan can ở ban công, tầm mắt nhìn xa xa. Ánh mặt trới hắt lên người anh, nhưng vĩnh viễn không chiếu được vào nội tâm anh. Rất ít khi Lâm An Thâm lộ ra vẻ mặt như vậy khi ở bên Giản Lộ, đây là Giản Lộ chụp trộm, cho nên gương mặt anh dưới nắng còn có chút mơ hồ.

“Ảnh trên hôn thú phải là ảnh chân dung, hơn nữa còn yêu cầu bỏ mũ.” Cô nhân viên kia bất đắc dĩ nhắc nhở.

“Kia có thể chứ! Vậy để tôi cắt ra rồi scan lại, sau đó liền bỏ mũ!” Nói xong, Giản Lộ không khỏi đổ mồ hôi, “Chính là cắt đầu trong ảnh ra.”

Nhân viên kia cố gắng nín cười, người này thật đáng yêu: “Ngại quá, vẫn không được. Trừ phi một trong hai người đăng kí đã qua đời hoặc phải được cấp trên phê chuẩn, chung tôi mới có thể sử dụng ảnh scan.”

“Tôi đã chết!”

Nhân viên công tác bật cười, đang muốn mở miệng. Có một giọng nói khác đã giành lấy trước: “Nói bậy!”

Theo giọng nói nhìn lại, một chàng trai khuôn mặt không biểu tình gì tiến lại bên cạnh cô gái. Cô gái vừa nhìn thấy chàng trai thì lập tức tươi cười, khuôn mặt thê thảm như sắp khóc vừa rồi biến mất không còn tăm hơi, nhưng là lại rất nhanh thầm oán sao anh sại tới trễ như vậy, về sau không được tùy tiện tức giận như vậy, cũng không nên để cô đứng chờ đến mức chân cũng tê, …v…v…

Nhân viên nọ tò mò chứng kiến một màn như vậy.

Chàng trai cao hơn cô gái một cái đầu, cô gái đứng bên cạnh anh lải nhải nhưng anh chỉ lẳng lặng nghe, không mất bình bĩnh cũng không có giải thích, thanh minh gì thêm. Chỉ nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cô gái.

Giáo dục lại anh một hồi, cô gái nắm chặt tay anh đi chụp ảnh, một bên nói lời xin lỗi với cô nhân viên, một bên lại đi tới quầy bên kia đăng ký thông tin.

Cuối cùng, sau khi hai người ký xác nhận, chàng trai bắt lấy tay cô gái đang định ký tên.

Thật nhanh, thật nhanh.

Ngữ khí chàng trai cứng ngắc: “Em xem rõ lại đây là cái gì?”

Ngữ khí của cô gái mang chút khó hiểu: “Em sao lại không biết! So với anh có khi còn rõ ràng hơn!”

Vẻ mặt chàng trai nghiêm túc, có thể sánh với pho tượng: “… Em ký rồi sẽ không thể hối hận.”

“Ly hôn rất phiền toán, em mới không cần! Anh cũng không cần phải lo!” Dứt lời, cô gái xoát xoát vài nét bút, ký tên mình xuống.

Chàng trai nhìn chằm chằm vào hai chữ Hán thật to, xiết chặt chiếc bút rồi buông ra, cuối cùng, một bút, một tay cẩn thận ký tên mình.

Ngày ** tháng ** năm **, Lâm An Thâm, Giản Lộ chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp, đã công chứng.

Kí tên **

Sở Dân chính.

Cô nhân viên nọ bật cười, nhìn một nam một nữ dời Sở Dân chính.1

Lâm An Thâm nói: Vợ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.