Rạng sáng, năm giờ, bầu trời còn chưa sáng hẳn, Giản Lộ với Lâm An Thâm bị từng hồi chuông liên tục phá tan mộng đẹp.
Giản Lộ mở mắt nhập nhèn, sờ sờ tủ đầu giường tìm di động của mình.
Nhìn, lại nhìn, không phải của cô… đẩy người bên cạnh: “Là của anh…”
Lâm An Thâm vẫn trong trạng thái nửa tỉnh
nửa mê, một tay còn đang ôm chặt lưng Giản Lộ, một tay với lấy di động
của mình, đặt bên tai: “…”
Giản Lộ thả mình xuống giường, chuẩn bị ngủ tiếp. Nhưng mà bên cạnh,
Lâm An Thâm bỗng nhiên ngồi đậy, nghe giọng người trong điện thoại, hai
hàng lông mày nhăn tít lại. Gương mặt ngái ngủ hai giây trước đã thay
bằng vẻ mặt nghiêm túc, Giản Lộ cũng dứt cơn buồn ngủ.
Lâm An Thâm gác máy.
Giản Lộ không hiểu hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Lâm An Thâm nhắm mắt hai giây, rất nhanh lại thay đổi sắc mặt: “Không có việc gì.”
Giản Lộ hồ nghi nhìn anh, vừa định nói gì thì điện thoại của Lâm An Thâm lại reo.
Chỉ kêu một lúc, Lâm An Thâm quyết đoán ngắt máy, còn tắt di động. Anh sờ sờ đầu Giản Lộ: “Còn thời gian, ngủ tiếp đi.”
Giản Lộ cũng rất muốn ngủ tiếp, tối qua Lão hồ ly làm ầm ỹ đến khuya
mới cho cô ngủ, xương cốt cô bây giờ đều rã cả ra rồi… Nhưng vẫn không
an tâm, nhìn sắc mặt của anh chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi?
Lâm An Thâm liền dang tay ra, kéo Giản Lộ cùng nhau nằm xuống: “Ngủ nhiều một chút, đến giờ anh gọi em.”
Giản Lộ nằm trong lòng anh không hỏi nữa, anh không muốn nói cô cũng
không hỏi. Giản Lộ nghe lời, nhắm mắt ngủ. Lúc sắp ngủ lại bị anh lay
dậy.
“Giản Lộ, Giản Lộ…”
Giản Lộ khó khăn mở mắt ra: “…”
“Đúng là có việc. Rời giường đi, chúng ta đến sân bay. Hôm nay đi Hà Lan.”
Giản Lộ bị dọa liền tỉnh ngay lập tức: “Không phải nói thứ Tư sao? Hôm nay mới thứ Hai!”
“Chuyến bay đổi ngày.”
“Hả…? Hôm qua chúng ta mới quyết định mà! Hơn nữa em cũng chưa xin nghỉ phép!”
“Anh duyệt rồi. Thời gian nghỉ kết hôn, hai tháng.”
“Hai tháng?! Khẳng định Joey sẽ oán chết em, ném công việc cho cô ấy những hai tháng lận…”
“Không có việc gì. Mang nhiều quà về bồi thường là được rồi.”
“Quà Hà Lan? Sữa à? Cô ả ghét nhất sữa!”
“Vậy thì mang bò sữa.”
“…”
Lâm An Thâm với Giản Lộ không hề lãng phí thời gian, vội vàng đánh răng rửa mặt, chuẩn bị một ít hành lý rồi nhanh đến sân bay.
Giản Lộ ngồi trong chiếc xe cao cấp, vừa ngáp, vừa cắn miếng bánh mì, trong tay còn một hộp sữa Mengniu. Cô nhất định phải xem xem sữa
Mengniu với sữa bò Hà Lan có gì khác biệt. Giản Lộ nhìn nhìn Lâm An
Thâm, người này vẫn đang thong thả lái xe, chiếc xe lao vún vút trên
đường quốc lộ.
Giản Lộ không phục, sao thượng đế cùng tạo ra đàn ông và đàn bà mà
lại không công bằng gì cả. Rõ ràng là tối qua cùng nhau vận động, hôm
nay anh thần thanh khí sảng mà cô lại ngáp liên tục… sáng sớm còn ầm ỹ
muốn xuất phát đi Hà Lan…
“Lâm An Thâm!”
“Ừ?”
“Anh muốn thuốc bổ thận à?”
“Chức năng thận của anh không tồi, không cần uống.”
“Hả? Đương nhiên không phải! Em chỉ không hiểu sao tinh lực anh dư thừa vậy thôi!” =.=
“Đêm nay anh cho em biết.”
“Không cần! 5 giờ chiều mới đến nơi, buổi tối nên nghỉ ngơi cho khỏe, anh cũng nên nghỉ ngơi một chút! Đừng làm phiền em ngủ!”
“Lát nữa lên máy bay có thể ngủ bù.”
“Chồng à, anh không uống thuốc, vừa rồi là em nói lung tung, anh quên đi được rồi…”
“Anh uống thuốc bổ não, cái gì đều nhớ rất rõ.”
“…”
Lâm An Thâm và Giản Lộ an toàn tới sân bay, đúng 9 giờ 22 phút máy
bay cất cánh. Trong khoang chỉ có hai người Giản Lộ và Lâm An Thâm. Ngay cả tiếp viên hàng không lúc mới cất cánh có phục vụ hai người một chút
cũng bị Lâm An Thâm đuổi đi rồi. Cabin im lặng, chỉ có âm thanh nho nhỏ
của máy điều hòa. Giản Lộ buồn ngủ, tựa vào vai của Lâm An Thâm, nhưng
cô lại phát hiện Lâm An Thâm cũng đang dựa vào đầu cô nhắm mắt dưỡng
thần.
Giản Lộ nhanh chóng thẳng người.
Động tác này làm ảnh hưởng tới Lâm An Thâm, anh cũng mở mắt.
“Lâm An Thâm, anh không thể ngủ.”
“…?”
“Lấy tạp chí hay tiểu thuyết ra xem hết đi, cả đống báo này nữa. Còn cả ‘Doreamon’ này, anh phải xem cho hết đi.”
“…?”
“Không được hỏi tại sao! Bắt đầu đọc đi!”
“…”
“Anh thấp vai xuống một chút, em muốn ngủ.”
“…”
Vì thế, Giản Lộ tựa đầu vào vai Lâm An Thâm, thoải mái ngủ, mà Lâm An Thâm không hiểu gì, cầm tờ tạp chí bắt đầu đọc.
Giản Lộ nheo một con mắt nhìn lén Lâm An Thâm, uhm, còn có thể, hẳn
là không dám ầm ĩ… Cô sẽ không để cho anh có thời gian ngủ bù, nếu không chờ anh nghỉ ngơi đủ rồi đến tối lại làm phiền cô không ngủ được. Hứ!
Anh uống thuốc bổ não à, thù dai à?!
5 giờ 28 phút, máy bay tư nhân hạ cánh xuống sân bay Amsterdam.
Xuống máy bay, Lâm An Thâm dẫn cô vào một chiếc xe hơi màu đen, bóng loáng.
Chiếc xe đi xuyên qua thành phố Amsterdam, Giản Lộ hưng phấn ngắm
cảnh vật bên ngoài. Trên phố, người Hà Lan tựa như người khổng lồ, cả
đàn ông lẫn đàn bà đều rất cao lớn.
Giản Lộ nhìn lén Lâm An Thâm, cùng những người Hà Lan đối lập ở bên
ngoài, kỳ thật anh cũng không phải cao lớn như vậy… Bình thường anh đứng cạnh cô còn khiến cô khó thở. Hứ, xem đi, nhân ngoại hữu nhân, thiên
ngoại hữu thiên!
“Lâm An Thâm, anh cao bao nhiêu?”
“1m82.”
“Ha… còn tưởng anh rất cao…”
“…”
“Nhìn những người Hà Lan ngoài đó, chắc cũng phải 1m90.”
“…”
“Quên đi, đừng buồn, vợ anh không ngại đâu.”
“Giản Lộ.”
“Gì?”
“Vậy em cao bao nhiêu?”
“Không khác mấy người phụ nữ ngoài kia lắm.”
“Rất cao.”
“Làm tròn lên 2m.”
“…”
Giản Lộ đắc ý tiếp tục ngắm phong cảnh.Kiến trúc hai bên đường rất độc đáo, nhưng cũng vừa có cảm giác thanh
nhã, đơn giản. Rất giống tác phong của Lâm An Thâm, chẳng trách anh lại
thích nơi này. Ừ… cô cũng bắt đầu có chút thích nơi này…
Xe chạy một mạch ra vùng ngoại ô, Giản Lộ có thể nhìn thấy những con
kênh to nhỏ đủ loại, ven bờ mở rất nhiều quán cà phê, du khách có vẻ rất thích ngồi bên cạnh bờ kênh, thưởng thức cà phê. Nơi đây vừa có nét
phồn hoa nhưng cũng không mất phần nhàn nhã, trên đường từng đôi trai
gái đi trên đủ loại xe: mới có, sang trọng có, hiện đại có, xe cổ cũng
có. Nhà hàng mở cũng rất nhiều, cây cối tươi tốt, hoa tươi khoe sắc, còn có tiếng nhạc du dương hòa vào khung cảnh.
Xe lại đi qua một đoạn đường nữa.
“Lâm An Thâm, anh xem, người mẫu bên trong cửa kính thật đẹp, không phải ma nơ canh đâu!”
“…”
“Bikini nha!”
“…”
“Nhìn đi, em không lừa anh đâu! Dáng người đều không tệ nha!”
“…”
“Lâm An Thâm! Anh có phải đàn ông không vậy, có mỹ nhân nóng bỏng mà xem còn ngủ gà ngủ gật!”
“…” Ngồi cả một ngày trên máy bay, chỉ nhìn thấy chữ với chữ, hai mắt anh xem đã đến ong ong, nhắm mắt vào rồi ngay đến cả động mí một chút
cũng không muốn…
“Không chỉ có mỹ nữ đâu… Mỹ nam –”
“…!” Đang nhắm mắt dưỡng thần, Lâm An Thâm liền mở to mắt, “Giản Lộ,
em không thấy phiền anh sao? Nhắm mắt ngủ một chút, đến anh gọi em.”
“—a?” Giản Lộ mỉm cười, đem chữ cuối cùng chưa kịp nói nhả nốt ra.
Lâm An Thâm kéo tay cô, cầm vào trong tay mình, vẻ mặt nghiêm nghị
nói: “Mỹ nam đang ngồi bên cạnh em rồi, không cần tìm nữa.” Mí mặt lại
một lần nữa khép lại…
Giản Lộ mỉm cười, mặc tay anh nắm tay cô. Đúng là… ai có thể so với con hồ ly xinh đẹp bên cạnh đây…
Xe vẫn tiếp tục đi một quãng đường dài nữa, kênh đào hai bên dần biến thành những con đường nông thôn nhỏ. Trước mắt mở ra một chân trời xanh mượt rộng lớn, xa xa còn có một chiếc cối xay gió đang chậm rãi quay.
Lúc này cũng đã là chạng vạng, quá 6 giờ rồi, mặt trời trầm xuống bên
kia đường chân trời, rặng mây đỏ rực phủ lên một góc trời, thiên nhiên
tươi đẹp khiến người ta động lòng.
Cuối cùng xe hơi dừng lại dưới một ngôi nhà với cái mái đỏ, nước sơn
màu xám. Chủ nhà nhiệt tình chào đón hai người. Ông chủ dẫn Giản Lộ cùng Lâm An Thâm lên phòng, rồi chuẩn bị dùng bữa, vài đứa nhóc giúp hai
người chuyển hành lý lên phòng. Bọn trẻ cũng chỉ khoảng 11, 12 tuổi,
nhưng dáng người không khác lắm so với Giản Lộ. Bản thân còn muốn nói để mình tự chuyển hành lý được rồi, chia ra làm hai lần là có thể chuyển
xong, nhưng nhìn lũ nhóc cầm lấy vali cùng túi du lịch bước như bay,
Giản Lộ không dám há mồm cậy mạnh. Cô mang bộ dạng hung hăng, quyết tâm
nghiên cứu cách nuôi bò sữa ở đây.
Dùng bữa xong, Lâm An Thâm thu dọn lại hành lý một lát rồi đi tắm
chuẩn bị đi ngủ. Vừa mới lên giường, kéo chăn lên thì đã có một bàn tay
khều khều tay anh.
“Chồng à…” Giọng ai đó làm nũng.
“Thuốc bổ não uống rồi, anh phải ngủ.” Lâm An Thâm bất vi sở động, thành công chặn viên đạn bọc đường.
“…”
Lâm An Thâm ngủ rất nhanh, Giản Lộ không làm được gì đành trừng mắt
với anh! Sao mà cô lại tỉnh thao láo như thế này… Sớm biết như vậy thì
không bắt anh xem nhiều tạp chí như vậy! Đêm dài cứ từ từ… cô rủa thầm…
Nửa đêm, Lâm An Thâm xoay người đổi tư thế ngủ, đụng đến bên cạnh
thấy giường trống không liền tỉnh. Đảo mắt, nhìn thấy Giản Lộ đang ngồi
trên sô pha xem ti vi, ánh đèn xanh xanh lập lòe chiếu lên gương mặt cô, không nhìn rõ bộ dáng. Nhiệt độ Hà Lan ngày đêm chênh lệch rất lớn, cho dù bây giờ là thời tiết tháng Năm, ban đêm ở đây cũng rất lạnh. Hai tay cô ôm chăn sưởi ấm, cằm tì trên đầu gối, rầu rĩ nhìn chằm chằm màn
hình, bộ dáng thật đáng thương.
Lâm An Thâm xuống giường, tiến lại, ngồi bên cạnh Giản Lộ.
Vẫn đang ngẩn người nhìn diễn viên đang phun một tràng tiếng Hà Lan,
ngẩng đầu lên thấy Lâm An Thâm liền tươi tỉnh: “Anh ngủ đủ rồi?”
Lâm An Thâm đem thân thể lạnh lạnh của cô ôm vào trong lòng, ghé mũi
vào mái tóc, thưởng thức hương vị của cô. Anh vẫn muốn ngủ nhưng lại
không có cô bên cạnh, anh không ngủ được. Mấy ngày nay, anh ngày càng ỷ
lại vào cô, càng ngày càng không muốn trở lại cuộc sống cô đơn trước
kia.
Trong vòng tay của Lâm An Thâm, Giản Lộ dần dần ấm lên, lại nghe
giọng Hà Lan trong ti vi, vừa buồn bực mà cũng không phải. Ha ha…
“Chồng.” Hai tay dán vào sườn anh, tìm hơi ấm.
“Ừ?” Đỉnh đầu truyền đến giọng nói hơi miễn cưỡng.
“Tại sao là Hà Lan?”
“Hoa Tulip ở đây đẹp nhất.”
“Anh thích Tulip? Tulip có phải loài hoa tặng mẹ không?”
“Đó là hoa cẩm chướng*…”
“Ửhm…” Vậy hoa Tulip…
“Tháng Năm là tháng hoa Tulip nở rộ, anh muốn em thấy được thời khắc đó.”
“Anh không cần mua hoa Tulip cho em.”
“Làm không được!”
“Sao lại giận rồi!”
“Tóm lại mua em muốn thu mua.”
“Hoa này hẳn là rất đắt, tính không ra…”
“Tính ra, mua ở đây tiện hơn mua trong nước, không cần tính thuế xuất khẩu.”
“… Vậy sao không mua đậu Hà Lan… Vừa tiện nghi lại vừa thực dụng…”