Giản Lộ cúi đầu, nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải.
“Tiểu Lộ…”
Giản Lộ ngẩng đầu, thấy Lâm mẹ đang nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt còn hơi ươn ướt.
“Không cần vì muốn Lâm An Thâm nhận chúng
ta mà khiến con khó xử… Con chỉ cần thay chúng ta bảo vệ nó tốt là được. Thật ra nó rất yếu ớt nên mới giấu kĩ bản thân mình như vậy. Chỉ có con mới có thể bảo vệ nó, cũng chỉ có con mới khiến nó hạnh phúc.”
Giản Lộ nắm chặt tay Lâm mẹ: “Mẹ, con nhất định sẽ quan tâm anh ấy… vô luận có xảy ra chuyện gì… vĩnh viễn đều là con của mẹ…”
“Tiểu Lộ… con thực sự là đứa con dâu tốt…” Lâm mẹ lau nhẹ khóe mắt:
“Suýt nữa vì sai lầm của chúng ta mà bỏ qua đứa con dâu hiền. Năm đó mẹ
không nên ngăn cả Lâm An Thâm đến bên cạnh con, chỉ vì lúc đó ta thấy nó quá khổ sở… yên lặng nhìn con với một đứa bé khác mà không để ý gì đến
nó! Mẹ chỉ thấy nó thật ngốc, nó muốn gì chúng ta đều có thể cho nó,
không cần nó phải đau khổ như vậy. Nhưng mà mẹ đã sai, đưa nó đến nơi
không có con, mẹ biết mình hoàn toàn sai rồi.”
“Nó hoàn toàn không vui vẻ, lại càng đau khổ mà nhớ con, yêu con. Ban đêm, nó nhớ hình bóng con rồi ngồi vẽ ra giấy, có khi vẽ trắng đêm. Về sau nó cả ban ngày cũng vẽ con để vơi đi nỗi nhớ. Con có biết không,
nhìn con mình trở thành như vậy, ngoài hối hận, ta cũng chỉ có thể đau
lòng nhìn nó…” Nhớ lại làm cho Lâm mẹ không kìm được, khẽ run, “Cho nên, đừng rời bỏ nó…”
Trong lòng Giản Lộ có vô số nỗi đau tràn lên, không biết nói cái gì mới được, cô chỉ hiểu mà ra sức gật đầu.
Khi hai người về nhà thì trời đã khuya.
Xe hơi nhanh đỗ lại trước nhà, từ xa Giản Lộ đã nhìn thấy Lâm An Thâm đi tới đi lui trước cửa nhà, chờ xe về. Cho đến khi Giản Lộ bước từ
trong xe ra, sắc mặt anh mới bớt lo lắng.
Xe đã đi, Lâm An Thâm nhìn Giản Lộ vẫn tiếp tục vẫy tay, mà tay còn
lại lại xách một đống chiến lợi phẩm. Xách lấy túi đồ của cô, lại kéo
tay cô xuống.
Giản Lộ đưa tất cả cho Lâm An Thâm, xoa xoa cánh tay: “Mệt thật…!
Nhưng mà mắt của mẹ anh tốt lắm, chọn đồ cho em đều rất hợp, vui lắm!”
Lâm An Thâm cầm đồ đi theo sau cô, mang một bộ mặt khó chịu mà lại bị xem nhẹ: “Sao lại nhận nhiều vậy! Anh cũng có thể mua cho em mà.”
“A, vậy sao… vậy anh đem tiền trả lại cho mẹ là được!” Dứt lời, Giản
Lộ cũng không quay đầu nhìn Lâm An Thâm, bước nhanh vào phòng, ngã lên
ghế sô pha thư giãn gân cốt.
Lúc Lâm An Thâm bước vào phòng đã thấy cô nằm bẹp trên sô pha, ngẩn
người nhìn chằm chằm vào bình hoa tulip. Anh đặt đồ xuống, ngồi vào bên
cạnh Giản Lộ: “Đi đâu cả một ngày, như thế nào?”
“Quảng trường Jordan. Rất nhiều người nha…”
“Có ăn cơm không?”
“Ăn, mẹ đưa em đến nhà hàng Trung Quốc, ăn cũng ngon lắm!”
Lâm An Thâm làm bộ như lơ đãng nhìn nhìn vào túi to túi nhỏ, nhìn vào một cái túi lớn như là bên trong đựng sách vở gì đó, đang định vươn tay mở ra xem.
Nhưng lại nghe được giọng miễn cưỡng của Giản Lộ: “Lâm tiên sinh, anh đổi nghề làm phóng viên từ khi nào vậy?”
“…”
“Sao lại bát quái như vậy?”
“…”
Giản Lộ đứng dậy, lấy quần áo vào phòng tắm tắm, Lâm An Thâm ngoan ngoãn không động vào cái túi kia.
Muộn rồi, tất cả đều chìm trong im lặng. Bên tai chỉ truyền đến tiếng hít thở của Lâm An Thâm. Giản Lộ nhẹ nhàng gỡ tay Lâm An Thâm ra khỏi
người mình, xuống giường đi đến chỗ túi đồ mới mua về, từ trong túi ra
một tập sách tranh, ở mặt sau tập tranh có kẹp một chiếc chìa khóa.
Giản Lộ nắm chặt chìa khóa ở trong tay, không dám bật đèn.
Trong bóng đêm, Giản Lộ mò mẫm đi ra khỏi phòng, sờ được cửa phòng
trên tấng mái. Cô mở cửa ra, ánh trăng từ ngoài tràn vào căn nhà, Giản
Lộ nhìn thấy cả căn phòng trống trơn, chỉ có kê một chiếc bàn gỗ nhỏ,
bên cạnh lẳng lặng một cái giá vẽ.
Tìm được công tắc đèn, bật đèn, cả phòng sáng lên.
Giản Lộ cũng há hốc miệng.
Làn váy cô lay động… tay cô nắm cổ… cô sửa lại tóc… cô mặc đồng phục… cô đứng nghiêm… cô đi đường… cô ngồi xổm… cô nhảy lên… cô vuốt tóc…
chống nạnh… duỗi người… nhấc tay… đọc chậm… Rất nhiều tranh của cô dán
trên tường, chồng chất lên nhau kín cả vách tường.
Giản Lộ cũng đã quên rồi hình ảnh của mình ngày xưa.
Nhưng mà trong tranh của anh, cô sinh động mà căng tràn sức sống.
Nhưng mà, trong mỗi bức tranh chỉ là bóng dáng của cô…
Giản Lộ lấy tay che miệng, thân thể không kìm được run lên.
Thì ra… thì ra rất nhiều năm về trước anh đã yêu cô như vậy… mà cô
không hề hay biết… chưa từng nhìn thẳng vào anh… thậm chí chỉ chừa cho
anh một bóng dáng tàn nhẫn…!
Từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống sàn nhà, đáy lòng quặn lên từng cơn đau.
Lâm An Thâm… sao anh ngu ngốc vậy… nếu cô mãi mãi không phát hiện ra
anh ở phía sau… thì chẳng lẽ anh định dùng cả đời này để vẽ hình bóng cô trên giấy…? Có phải sẽ đem sự đau đớn đó tra tấn chính mình…?
Lâm An Thâm, anh thật sự là tên ngốc…! Giản Lộ… mày có phúc gì mà lại được hưởng nhiều như vậy…? Cô ngốc… không thông minh… lại cố chấp…
không chịu tiếp thu…
Ngu ngốc… thật xin lỗi… nhưng mà từ nay về sau cô sẽ dùng hết mình mà yêu anh…!
Ngoài cửa, tay Lâm An Thâm đã nắm chặt khung cửa.
Có vụn gỗ đâm vào tay anh, nhưng mà Lâm An Thâm không hề phát hiện.
Nhìn cô ngồi xổm mà khóc, anh thật muốn chạy vào mà ôm lấy thân hình cô
đang run run.
Nhưng mà anh nhịn xuống.
Lâm An Thâm xoay người bước xuống lầu.
Qua một lúc lâu, anh mới nghe được âm thanh cô quay trở lại phòng.
Nằm ở trên giường, Lâm An Thâm từ từ nhắm hai mắt. Cảm giác được cô ngồi lên giường, nằm bên cạnh anh, nhẹ nhàng hôn lên cái trán anh. Môi cô
lành lạnh, thân thể cũng lạnh.
Lâm An Thâm đắp chăn lên cho cô, giọng nói mơ hồ: “Sao lại lạnh như vậy…”
Giản Lộ vùi mặt vào ngực Lâm An Thâm, không hé răng nửa lời.
Lâm An Thâm ôm cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô: “Ngủ đi…”
Chỉ một lúc sau, đại khái là mệt mỏi, Giản Lộ nằm trong ngực Lâm An Thâm ngủ rất nhanh.
Lâm An Thâm lẳng lặng ôm cô, hít vào hương thơm của cô. Ánh trăng rọi trên vách tường, anh có một đêm không mộng mị gì cả.