Sau hai ngày, dưới sự cưỡng bức cùng dụ dỗ của Giản Lộ, Lâm An Thâm
không thể không thu thập túi lớn túi nhỏ mang theo bà xã ngồi trên máy
bay về nước, chấm dứt tuần trăng mật ngọt ngào.
Trên máy bay, Lâm An Thâm nhìn Giản Lộ đang ngủ yên bên cạnh anh, đặt tay cô trong tay mình, nắm thật chặt. Anh là như vậy yêu cô, cho dù trở lại Trung Quốc hay ở trong thế giới hoa lệ, rộng lớn này, anh cũng vẫn
muốn nắm tay cô…
Có lẽ sau này có thể có rất nhiều điều
mới mẻ hấp dẫn cô, có lẽ còn có thể những sự tình khác dụ hoặc cô, nhưng anh vẫn có thể tin tưởng cô coi trọng cô!
Bởi anh biết, mặc kệ như thế nào, Giản Lộ cũng yêu anh…
Về nước xong, Giản Lộ hiểu được thế nào là mấy hạng mục công trình không thể kéo dài được như lời Phương tổng nói.
Xuống máy bay, Phương tổng cùng vài cán bộ cấp cao đã chờ ở sân bay để đón Lâm An Thâm.
Gương mặt lúc Lâm An Thâm nhìn thấy Phương tổng đã không mấy vui vẻ,
trong lòng Giản Lộ bật cười, biểu tình của Lâm An Thâm tựa như Phương
tổng thiếu nợ anh mấy ngàn vạn.
Nhưng quả nhiên Phương tổng không phải kẻ đầu đường xó chợ, đối với
gương mặt hàn băng đóng ba ngàn thước của Lâm An Thâm vẫn cười đến sáng
lạn, vừa đi vừa cùng Lâm An Thâm giải thích qua mấy hạng mục của công
ty.
Giản Lộ than, thật sự là Lâm hoàng đế…
Vài tuần tiếp theo, ngày nào Lâm An Thâm cũng phải vùi đầu vào những
bản vẽ. Bất quá, anh đúng giờ đi làm, đúng giờ tan tầm, không để công
việc của mình ảnh hưởng đến Giản Lộ. Chẳng qua là lúc về nhà, vội vàng
ăn xong bữa tối lại phải bắt đầu một vòng chiến đấu hăng hái mới, thường thường là làm đến đêm muộn mới lên giường đi ngủ, mới nằm được hai ba
tiếng lại phải dậy để đi làm.
Hôm nay là thứ Bảy. Ánh mặt trời sáng lạn, thời tiết rất tốt nhưng đại đa số mọi người vẫn đang nướng lại trên giường.
Lúc này, Giản Lộ đang giúp Lâm An Thâm thắt caravat, cô đau lòng xoa
xoa hai má Lâm An Thâm: “Chồng… em cũng có thể gọi anh là người sắt được rồi… Hôm nay nghỉ một ngày đi.”
Lâm An Thâm bắt lấy tay cô: “Xin lỗi… dạo này không quan tâm được đến em…”
Giản Lộ liếc mắt đi nơi khác: “Ý của em không phải như vậy, em… đau
lòng thay anh… Ai bảo anh là người sắt, nhưng cũng không phải!”
Lâm An Thâm cười, cười so với đường còn ngọt hơn: “Anh không phiền, anh muốn tiết kiệm tiền mua sữa bột.”
“Mua luôn tiện hơn.”
“Sữa bột cho rất nhiều con.”
“Ack… đó là…”
“Anh muốn cục cưng lớn lên khỏe mạnh, trắng trẻo.”
“Vậy anh cố lên.”
“Bất quá, em cũng phải cố lên.”
Giản Lộ đang muốn hỏi cô phải cố lên cái gì thì lại thấy Lâm An Thâm
cởi caravat mới thắt ra: “Ôi chao! Ôi chao! Anh làm sao vậy? Em thắt có
dễ đâu?!”
“Tự nhiên anh nghĩ đến nhà mình hai tay đều phải ôm.”
“Anh lại bắt đầu! Anh muốn gì? Không đeo caravat à… Này, sao lại cởi cả quần áo?!”
“Hai tay đều phải ôm, một tay ôm kinh tế, một tay ôm người.”
“Người…? A… Anh–”
Không đợi Giản Lộ nhiều lời, Lâm An Thâm đã cùng cô bắt đầu tiến hành cách mạng quan trọng…
Bên ngoài, ánh dương hợp lòng người, thiên thanh khí sảng, quả nhiên là thích hợp để vận động…!
Khi Giản Lộ tỉnh lại thì Lâm An Thâm đã rời nhà. Hôm này là thứ Bảy,
ngày nghỉ, đầu nghĩ nghĩ một lúc phát hiện hôm nay cũng chẳng có việc gì để làm, sáng sớm lại cùng Lâm An Thâm vận động vài hồi, bây giờ ngủ
không đủ, cô quyết định lại chui vào mộng đẹp, ngủ đến chết thì thôi.
Ngủ thẳng đến mức không còn trời trăng gì, tiếng di động ầm ĩ phá tan không khí, Giản Lộ chôn mặt trong gối của Lâm An Thâm, miễn cưỡng tiếp
điện thoại: “…?”
“Giản Lộ!” Đầu dây bên kia truyền đến giọng giận dữ làm cho Giản Lộ giật mình.
“… Là Bảo Lâm a… Cậu rống cái gì?” Bảo Lâm là bạn học thời tiểu học
của Giản Lộ. Quan hệ của Giản Lộ đều rất tốt, kể cả quan hệ với các bạn
học cũ. Bảo Lâm là một trong số đó.
“Đừng nói là bây giờ cậu vẫn còn ở trên giường?! Là mấy giờ?! Hơn
nữa, hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?!!” Bảo Lâm lại tiếp tục lớn tiếng.
Giản Lộ giật mình vài cái liền, nhớ xem hôm nay là ngày gì… sinh nhật Bảo Lâm? Ngày nhà giáo? Ngày Quốc khánh? Tết Trung thu? …A! Là ngày họp lớp!!
“Mình… đương nhiên không ở trên giường! Mọi người cứ bắt đầu đi! Minh đến ngay đây!”
Bảo Lâm lại tiếp tục rống lên vài câu nữa trong điện thoại. Giản Lộ
vâng vâng dạ dạ, nhưng cũng không dám kéo dài giây nào, lập tức mặc quần áo, tắm xong liền chạy thẳng đến chỗ họp cũ.
Trước kia địa điểm tụ họp đều ở quán ăn ở cạnh trường cũ, nhưng vài
năm trước trong ban tổ chức có một người gả cho một người làm chủ một
khách sạn. Vì thế chiến địa tụ họp liền chuyển tới khách sạn kia, vừa
được chiêu đãi như khách quý, vừa được giảm nửa giá, khách sạn kia cũng
là một trong số nhưng nơi nhàn nhã ăn chơi có tiếng, cho nên họp lớp mọi năm đều chơi đến tới bến – ăn uống xong lại xông vào quán KTV rồi lại
đến mát xa.
Khách sạn tên Ái Đức, cấp cũng thể gọi là mãn năm ngón tay, nằm ở khu trung tâm.
Lúc Giản Lộ đuổi tới mọi người đã bắt đầu ăn uống, âm thanh nói
chuyện vô cùng náo nhiệt, tiếng chạm cốc không ngớt… vang vọng trong
phòng. Giản Lộ đẩy cửa đi vào, mọi người ồn ào muốn phạt ba chén rượu.
Giản Lộ cứng người, cô là loại người chưa đến ba chén đã đổ!
“Để tôi thay!” Trong đó có người đứng lên, vạn phần hào khí đè chết
ba chén kia. Mọi người ủng hộ, tất cả cũng vì hào khí của Đỗ Trung mà vỗ tay.
Sau đó, Đỗ Trung liền ngoắc ngoắc Giản Lộ, vị trí bên cạnh anh hẳn là giữ cho cô.
Giản Lộ đi qua, ngồi xuống, lại phát hiện Đỗ Trung nhìn chằm chằm vào cổ cô.
Mặt Giản Lộ liền nóng, trừng mặt với anh một cái.
Khuôn mặt vừa mới nghiêm túc của Đỗ Trung lại biến mất, thay bằng bộ
mặt luôn luôn muốn đùa, nhún nhún vai, sau đó liền lấy trà và đồ ăn cho
cô.
Mọi người lại nhân cơ hội trêu hai người: “Hai người là một đôi a, liền hai năm không đến, lại trốn đi thân mật với nhau hả?!”
“Không được, phạt!”
“Đúng! Mỗi người ba chén!”
“Không được, mỗi người phải năm chén! Xem Đỗ Trung cậu làm sao để anh hùng cứu mỹ nhân!”
Lúc này mười chén rượu đầy đã bày trước mặt Giản Lộ và Đỗ Trung. Giản Lộ ngốc, cô nghĩ có nên gọi trước cho Lâm An Thâm đến đây đón cô hay
không, bởi uống xong năm chén rượu này khẳng định cô cũng bất tỉnh nhân
sự.
Mà lúc này, Đỗ Trung cười đến nhất phái anh thích: “Mười chén này đã là cái gì, có thể làm khó tôi sao?!”
Mọi người cười ồn ào, một bạn nữ đứng lên nói: “Đỗ Trung, bây giờ cậu vẫn như ngày xưa?! Không phải giấu Giản Lộ nhanh như vậy! Kia! Hộ hoa
sứ giả còn chưa có, phải bồi gấp đôi!”
Người bạn đó chính là người mà ngày xưa đã theo đuổi Đỗ Trung, sau lại như thế nào mà không đuổi kịp, gả cho chủ khách sạn này.
Sau đó trở thành bà chủ ở đây.
Đỗ Trung đang muốn nói, Giản Lộ kéo kéo anh.
Hai mươi cốc bia không phải chuyện nhỏ, tửu lượng của Đỗ Trung cũng
không phải loại tồi, nhưng là tan cuộc khẳng định bết lợi hại, anh mà
say thì việc gì cũng dám làm, thừa dịp say rượu mà loạn tính thì anh
cũng đã có tiền sử rồi.
Kinh nghiệm Giản Lộ chăm sóc Đỗ Trung lúc say rượu cũng không phải
ít, sớm biết anh đã có chủ ý như vậy cô làm sao đánh lại được. Để cho
anh say, cô nên chiếu cố anh bên Đông này hay bên Tây kia! Chẳng thà để
cô ngã xuống để Lâm An Thâm đến đưa cô về còn hơn.
Nhưng mà Đỗ Trung không để ý đến cô, nói với người bạn kia: “Đi! Mười mấy năm vẫn như vậy! Có khó gì đâu?! Vậy để Tiêu Tĩnh cậu rót rượu, chỉ sợ cậu rót không kịp tôi uống!”
Tiêu Tĩnh đứng thẳng lên: “Ai sợ ai, đến đây đi!”
Dứt lời, Đỗ Trung liền uống từng chén từng chén như uống nước lọc.
Không khí bàn tiệc dâng cao! Giản Lộ bất đắc dĩ nhìn từng chén từng chén rỗng đặt xuống bàn.
Đỗ Trung không lập tức uống hết hai mươi chén rượu, không khí cuộc
vui trải qua một phen náo nhiệt như vậy lại càng trở nên náo nhiệt cùng
hưng phấn. Mọi người vừa ăn uống vừa nói chuyện, vui chơi giải trí đến
chín giờ tối, sau đó cùng hò hét muốn vào KTV.
Giản Lộ vụng trộm nhìn đồng hồ, Lâm An Thâm, anh đang làm cái gì vậy, vừa rồi cô cũng đã gửi tin nhắn nói địa điểm họp lớp cho anh rồi mà,
anh đã ăn tối xong chưa, không biết đã xong việc chưa.
“Như thế nào, còn muốn chạy?” Đỗ Trung xoay qua lại thấy cô đang nhìn lén đồng hồ.
“Uhm.” Giản Lộ thành thật gật gật đầu. Sau đó nhìn đến sắc mặt Đỗ
Trung phi thường bình thường, một chút cũng không giống người đã uống
qua hai mươi chén rượu. Từ lúc nào anh đã luyện được tửu lượng như vậy…?
“Đi, anh đưa em đi.”
Giản Lộ nhìn anh. Cô không nên đánh cược mạng nhỏ này với người say…
Đỗ Trung xoa xoa đầu cô: “Anh gọi xe đưa em về không được sao? Hơn nữa bây giờ anh rất tỉnh!”
“Đi?! Tôi nghe được có người dám nói đi a!” Giọng Tiêu Tĩnh vang lên, mọi người khác cũng đồng thời phóng tầm mắt tìm người.
Giản Lộ đổ mồ hôi. Như thế nào mà từ đầu năm đến giờ càng ngày càng có nhiều người có Thuận Phong Nhĩ.
Mọi người cùng nhìn thấy Tiêu Tĩnh nhìn chằm chằm vào Giản Lộ, nói
lớn: “Hai người không được bỏ về nhà! Hai năm nay không đến mà hôm nay
còn muốn đi trước?!”
“Vợ chồng son thiếu một ngày chỉ có hai người không được sao!”
“Ah! Mọi người nhìn nhẫn cưới trên tay Giản Lộ!”
Nhất thời tất cả ánh mắt đều tập trung trên ngón áp út bàn tay phải của Giản Lộ.
“Không phải hai người! Trốn tiền cưới cũng không phải trốn luật này được?!”
“Là nha! Hơn nữa mình cũng có hồng bao cho hai người mà! Sao kết hôn mà cũng không nói một câu!”
“Nha đầu Giản Lộ này, trước đây cậu còn đồng ý để mình làm phù dâu! Ngay cả mình cậu cũng không nói!”
“… Bọn mình không kết hôn.” Nhưng mà mọi người công khai lên án,
thanh âm một câu so với một câu lại càng cao, hoàn toàn đè bẹp giọng của Giản Lộ. Đầu Giản Lộ bắt đầu to ra, muốn minh oan nhưng không được.
Cuối cùng cũng có người nói lớn khiến mọi người tưởng tượng ra quá trình cầu hôn của Đỗ Trung với Giản Lộ!
Đỗ Trung cũng hiểu được tình cảnh này khó có thể khống chế được, anh
lớn tiếng: “Tôi nói,” mọi người như vậy mới thu liễm lại được một chút:
“Bây giờ Giản Lộ có việc, để cô ấy đi, tôi tiễn cô ấy rồi lại trể về đền tội với mọi người?!”
Đương nhiên mọi người không chịu đồng ý, nữ chính đi rồi thì còn lại
một mình nam chính thì diễn với ai. Giằng co qua lại, có người nói: “Vậy hai người hôn nhau một cái rồi chuẩn tấu cho đi! Hai người đã yêu sớm
nhất, tôi nghĩ hai người cũng đã sớm biết hôn môi, vậy đôi uyên ương già này làm mẫu một chút cho chúng tôi mở rộng tầm mắt!”
Giản Lộ nghe xong muốn té xỉu… Lúc đó cô với Đỗ Trung còn trong sáng
hơn cả gương! Đỗ Trung muốn ôm một cái, chiếm chút tiện nghi của cô liền bị cô đẩy cho một cái chết khiếp!
Mọi người trò chuyện hăng say, không nhìn tới hai người họ hôn nhau.
Đỗ Trung cùng Giản Lộ bất đắc dĩ nhìn nhau.
Sau đó.
Đỗ Trung bắt lấy vai Giản Lộ, mắt nhìn thẳng vào mắt Giản Lộ.
Tiếng vỗ tay vang lên.
“Đỗ Trung, em không có hứng.” Giản Lộ nhíu mày.
Đỗ Trung vẫn tiến gần lại mặt cô từng chút, từng chút một.
Có người huýt sáo.
Giản Lộ đỏ mặt, cô nhìn Đỗ Trung đang nhìn chằm chằm vào môi cô.
Gương mặt Đỗ Trung phóng đại ngay trong tầm mắt cô, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của anh đang vờn trên mặt mình.
Mọi người hưng phấn đến nín thở.
Giản Lộ vươn tay muốn ngăn cản anh, nhưng lại không thể ngăn được quyết tâm của anh.
Đỗ Trung đã muốn hôn lên môi Giản Lộ.
Giản Lộ nghẹn lại, quay mặt muốn tránh môi anh đi: “Em.. cùng anh ấy kết hôn rồi.”
Đỗ Trung dừng lại, mắt nhiễm chút bi thương, nhưng tay dường nắm lấy vai cô dường như lại mạnh hơn.
Mà ngay lúc này, ghế lô ở cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng quát khẽ: “Giản Lộ!”
Lòng Giản Lộ run lên, ngẳng đầu nhìn đến gương mặt xanh lét của Lâm An Thâm.
Mọi người nhìn đến nơi phát ra tiếng, một thân ảnh cao lớn đứng ở
cửa, tây trang thẳng tắp, tuấn tú bất phàm. Chỉ là biểu tình lạnh đến
mức khiến người ta không dám hé răng.
“Đi.” Giọng anh cũng chảy ra hàn băng tựa như gương mặt anh vậy.
Mọi người nghẹn giọng, nhìn trân trối.
Thì ra là Giản Lộ kết hôn với một người khác… Vậy Đỗ Trung thì sao…