Giản Lộ mừng như điên, nhưng mà ba chữ Lâm An Thâm muốn nói ra lại
cứ tắc ở cổ họng. Nhìn gương mặt anh thấy rõ sự mệt mỏi, thấy ra được
anh đã rất cố gắng để quay về.
Hai người cách nhau một khoảng cách, không khí trầm mặc, chỉ nhìn nhau mà thôi.
Lập tức, Giản Lộ đã không nhớ đến khoảng thời gian sáu ngày xa cách sống như thế nào…
“Giản Lộ, chỗ đồ này không nên để ướt, về nhà lau một chút là được –” Triệu Tuấn xách hai túi đồ chạy vào, mái
tóc ngắn ướt đẫm, nhưng tinh thần còn rất phấn chấn. Vậy mà nhìn đến Lâm An Thâm ở bên cạnh, anh lại dừng ngay bước chân, cả tâm trạng đang hưng phấn cũng dừng lại, “Kiến trúc sư Lâm, anh đã về…”
Lâm An Thâm khẽ gật đầu, đi đến trước mặt Triệu Tuấn nhận lấy hai túi đồ.
Triệu Tuấn tránh đi ánh mắt của Lâm An Thâm, anh cũng hiểu ý tứ bên trong ánh mắt này của Lâm An Thâm.
Anh sẽ không so bản thân mình với Lâm An Thâm cao thấp bao nhiêu,
nhưng mà khi Lâm An Thâm đứng ở trước mặt, anh tự thấy khí thế của mình
yếu đi nửa phần. Anh tin chắc tình cảm của mình với Giản Lộ không thua
kém Lâm An Thâm, nhưng mà hình ảnh cô đứng bên cạnh Lâm An Thâm, cô tự
nhiên khoác lấy tay anh, bất lực trong mắt có như không, lúc này Triệu
Tuấn cảm thấy anh với họ cách nhau thật xa.
Triệu Tuấn ảm đạm.
Tâm tình hưng phấn vừa rồi tựa như trò khôi hài, tự châm chọc bản thân.
Mưa vẫn tiếp tục rơi, nhưng Triệu Tuấn biết anh là người phải rời đi. Nhìn hai người nói từ biệt, xong anh quay người đi khỏi.
Lâm An Thâm đột nhiên xuất hiện là tâm tình của Giản Lộ từng chút,
từng chút bùng nổ, không nhàn rỗi để ý tâm tình của người đàn ông khác.
Trong mắt cô bây giờ chỉ có Lâm An Thâm, hận không thể ngay lập tức xà
vào lòng anh. Nhưng mà ngại ở đây có anh bảo vệ, Giản Lộ đành ngoan
ngoãn theo sau Lâm An Thâm đi vào thang máy.
Thang máy đi lên từng tầng, từng tầng, Giản Lộ cũng không giấu được ý cười.
Không gian nho nhỏ thật im lặng.
Lâm An Thâm vẫn trầm mặc, trên mặt không có một chút biểu cảm về việc hai người đã không gặp nhau sáu ngày rồi.
Nhưng mà Giản Lộ nhìn đến bàn tay đang cầm túi đồ của anh, bàn tay nắm chặt, nổi cả gân xanh.
Không một tiếng động, Giản Lộ bật cười, Lão Hồ Ly ngoài mặt thì một
kiểu, trong lòng lại một kiểu, cứ giả bộ đi, nhìn anh về nhà rồi giả bộ
thế nào!
Về nhà!
Giản Lộ vừa bước chân vào cửa nhà, sau một khắc đã bị người ta đè lên cửa.
Cười trộm, Lão Hồ Ly đã lộ nguyên hình rồi. Nhưng mà còn chưa kịp cười lớn, tươi cười của cô đã bị hôn lên, càng hôn càng sâu.
Lâm An Thâm tựa như con mãnh thú được tháo xích, như thế nào cũng không thỏa mãn.
Cuối cùng, khí Giản Lộ thấy mình vì thiếu dưỡng khí mà ngất đi, Lâm
An Thâm mới thoáng buông cô ra. Nhưng chưa kịp hít được bao nhiêu, thì
anh đã bế cô đến phòng ngủ.
Giản Lộ đẩy đẩy anh: “Quần áo em vẫn ẩm, để em đi thay…”
Lâm An Thâm ép cô lên giường: “Cởi ra sẽ không ẩm nữa.” Nói xong liền bắt đầu cởi quần áo của cô.
Giản Lộ tiếp tục đẩy: “Hành lý của anh còn ở dưới, em quên chưa kéo lên…”
“Ở trong không có gì quan trọng.” Có cái gì còn quan trọng hơn cô…
“Còn có–!” Giản Lộ bỗng nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, “Ở Thái
Lan bên kia vẫn chưa loại bỏ các thông báo nguy hiểm, làm sao anh về
được?! Anh làm sao dám đi về?! Có chuyện gì thì sao–?!
“Việc này cũng không quan trọng.” Lâm An Thâm không còn chút kiên
nhẫn, nói xong bắt đầu động thủ, đồng thời hôn lên cái miệng của cô,
không chừa đường phản kháng cho Giản Lộ, dùng nhiệt độ cơ thể nóng bỏng
để an ủi nỗi nhớ mong của hai người.
Không quan trọng… tất cả cũng không quan trọng…
Giản Lộ, sáu ngày không có em, anh sống một ngày bằng một năm… Sáu ngày, là cực hạn của anh! Muỗn gặp em mà không được thật thống khổ,
không biết tại sao trước kia anh lại chịu được. Nhưng mà bây giờ, anh
tình nguyện mạo hiểm tìm cái chết cũng không muốn chịu một lần đau đớn
như vậy nữa…!
Lâm An Thâm ôm chặt Giản Lộ, mạnh mẽ hôn lên môi cô, mong muốn cô hơn nữa…
Sáng sớm, mưa rốt cục cũng tạnh.
Bên cửa số có tiếng nước rơi tí tách, Giản Lộ tự nhiên tỉnh lại.
Đêm qua mưa to như vậy tựa như cơn mưa cuối cùng của mùa thu, rửa đi
tất cả ưu sầu mơ mộng, nhưng lại mang đến một mảnh sáng trong.
Mùa đông đang tới.
Giản Lộ xoay người đổi tư thế ngủ, nhưng mà bị Lâm An Thâm ôm chặt
trong vòng tay, không thể động đậy. Dùng cái mũi cọ cọ cằm anh, anh cũng không nhúc nhích dù chỉ một chút.
Xem ra là mệt muốn chết rồi, ngủ say như vậy.
Cửa sổ mở hé, một cơn gió mang theo chút hơi lạnh thổi vào, Giản Lộ
nhanh chóng lui vào ngực Lâm An Thâm, ngoan ngoãn không động đậy, nhận
lấy hơi ấm từ anh. Cô không sợ gián, không sợ côn trùng, cũng không sợ
hổ, nhưng mà lại sợ lạnh, rất sợ.
Nhưng mà từ mùa đông này trở đi…
Giản Lộ chôn mặt mình trong ngực Lâm An Thâm, không cười được.
Mùa đông đến đây, Lâm An Thâm ở bên cạnh, mùa xuân cón có thể xa sao…
Giản Lộ lại vui vẻ đi vào giấc ngủ.
Không biết ngủ thẳng đến khi nào, tiếng di động tiên tục vang lên.
Giản Lộ cục cựa vài cái, vẫn đang mơ màng, tay dán trên người Lâm An
Thâm, không muốn thò ra ngoài, lạnh. Cô đẩy đẩy người Lâm An Thâm.
Lâm An Thâm cũng bị tiếng chuông đánh thức, có chút không tỉnh táo, mở máy, nhìn nhìn màn hình.
Lập tức tỉnh ngủ.
Anh bắt máy.
Người bên kia chỉ chờ cho chủ di động tiếp điện thoại, giọng nghe có
vẻ rất vui vẻ: “Giản Lộ, xe của anh đỗ dưới lầu rồi, em chuẩn bị xong
chưa? Nhà hàng kia hơi xa, chúng ta đi sớm một chút.”
“Tôi là Lâm An Thâm.” Lâm An Thâm nói rành mạch từng chữ một.
Người bên kia dừng một chút: “A… Kiến trúc sư Lâm… Xin chào, tôi là Triệu Tuấn.”
“Tôi biết.”
“Phiền gọi Giản Lộ giùm tôi.”
Lâm An Thâm nhìn Giản Lộ một cái, phát hiện ra cô cũng đang nhìn anh. Anh đưa di động cho cô, sau đó dỏng tai nghe cô nói gì.
Giản Lộ tiếp điện thoại, bây giờ mới nhớ đến lời hứa với Triệu Tuấn tối hôm qua: “A, suýt chút nữa em quên, thật xin lỗi!”
Lâm An Thâm cảm thấy thần kinh mình bắt đầu căng lên, anh nhìn chằm
chằm Giản Lộ, hy vọng người này có thể chú ý một chút đến vẻ mặt anh.
Giản Lộ do dự nói: “Vụ tiệc đứng kia có phải không…”
Không nghe đến lời từ chối của Giản Lộ, Lâm An Thâm thầm mắng ở trong lòng, người này quả thực không để ý đến sắc mặt anh. Anh thật muốn cướp điện thoại của cô mà dập máy.
“Em…” Giản Lộ còn chưa nói hết lời, Lâm An Thâm liền khẩn trương bắt lấy tay cô.
“Hôm nay em có chút việc, thật ngại. Triệu Tuấn, chúc anh thuận buồn
xuôi gió!” Ngắt máy xong, Giản Lộ cảm thấy tay mình có hơi đau, muốn
nhắc nhở người nào đó phải thương hoa tiếc ngọc, nhưng mà vừa liếc mắt
đã thấy người nào đó không che giấu được căng thẳng.
Đụng tới ánh mắt của Giản Lộ, Lâm An Thâm cũng biết mình quá khẩn
trương, vội vàng buông tay cô ra. Cánh tay trắng nõn hiện rõ năm ngón
tay, Lâm An Thâm ngượng ngùng cúi đầu tránh tầm mắt cô, nhẹn nhàng xoa
xoa cánh tay Giản Lộ.
Giản Lộ nhìn vẻ mặt Lâm An Thâm thay đổi không khỏi cảm thấy buồn
cười, sau đó nhếch môi cười phá lên, ôm lấy cổ anh: “Anh thật ngốc –”
Nhưng mà còn chưa nói hết, bụng lại lên tiếng phá vỡ bầu không khí mùi
mẫn này: “Chồng à, hình như em đói bụng…”
Giọng nói mềm mại của cô phả vào cổ anh, mà trong chăn, đương cong
của cô cũng thân mật dán trên người anh, tâm Lâm An Thâm chợt rung lên.
Nắm lấy tay cô, đặt sâu vào trong chăn, sau đó mặt anh tiến sát đén mặt
cô: “Uhm… Anh cũng đói bụng…’
Giản Lộ hôn lên cái trán anh: “Cá là ngày hôm qua anh lại không chịu
ăn đồ ăn trên máy bay…” Về nhà liền cùng cô như vậy, sáng lại dậy muộn,
anh không đói mới lạ… “Đương nhiên là đói.”
“Ừ, rất đói…”
“Anh muốn ăn cái gì, em nấu cho anh! Cũng may em mới mua thịt cùng đồ ăn, chúng ta ăn –”
“Em!”
Cơm…
Lập tức, Giản Lộ bị người cắn lên miệng, lời định nói cũng bị cái miệng của anh cắn lại.
Từng chút, từng chút, Lâm An Thâm cùng cô gắn bó, vừa vội lại vừa dùng sức.
Nhìn qua giống như rất đói thật…
Giản Lộ muốn phản kháng, mặc dù có thể hơi thô lỗ, nhưng mà đổi lại là một bữa cơm đó!
Mà Lâm An Thâm càng ăn lại càng đói, càng ăn càng thích…
Từng chút, từng chút một, Giản Lộ rơi vào vòng tay dịu dàng của Lâm
An Thâm. Trong lòng nghĩ, cơm thì cơm… có thể làm cơm của Lão Hồ Ly cả
đời, cô cũng thấy hạnh phúc…
Mà người đang vùi đầu ‘ăn’ Lâm An Thâm cũng rất cố gắng thể hiện sự
nhanh nhẹn của bản thân, thừa dịp cô không phòng bị, tấn công cửa thành
cuối cùng, sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai tiến công thần
tốc, chiếm lĩnh tất cả. Lâm An Thâm sung sướng, chôn sâu bản thân trong
cơ thể cô.
Mồ hôi hòa quyện vào nhau, hô hấp triền miên…
Mùa đông đầu tiên, tình cảm vợ chồng Lâm An Thâm rất mặn nồng.