Sau khi trở lại Trung Quốc, Lâm An Thâm lại một lần nữa mua di động
mới cho Giản Lộ. Kiểu giống kiểu văn phòng của Lâm An Thâm nhưng là loại mini, dùng lại giống đồ tình nhân, cũng không giống như loại khác thô,
lớn, rất thích hợp cho con gái. Giản Lộ rất thích. Nhưng không được ở
điểm, chuông báo có vẻ nhỏ, có lúc Giản Lộ không để ý thì không nghe
được tiếng chuông.
Ví dụ như, di động reo trong phòng, Giản Lộ cùng Lâm An Thâm đang
ngồi ở phòng ăn ăn cơm, cô không nghe được tiếng chuông, nhưng mỗi lần
như vậy Lâm An Thâm đều có thể nhắc nhở cô, di động của em kêu.
Lại ví dụ như, sau khi hai người tan tầm, đi dạo ở siêu thị, di động của Giản Lộ lại hồn nhiên vang lên, vẫn là
Lâm An Thâm nhắc nhở cô. Làm Giản Lộ lục lọi tìm di động tận dưới đáy
của túi xách, quả nhiên là có cuộc gọi.
Lúc đầu, Giản Lộ chỉ cảm thán Thuận Phong Nhĩ của Lâm An Thâm càng
ngày càng lợi hại. Nhưng mà dần dần, cô không thể không phát hiện, thì
ra không phải do tai anh thính mà là do anh đang mẫn cảm.
Hôm kia, Lâm An Thâm nhận được một đồ án mới.
Công ty bất động sản lớn nhất thành phố Y – Phú Hòa muốn công ty anh
làm bản quy hoạch của công trình mới nhất bên họ. Phú Hòa là công ty có
thị trường rất lớn, bao trọn cả châu Á, giới chức thành phố Y cũng có ý
muốn để tiểu khu này trở thành tiểu khu kiểu mẫu, bởi vậy vô luận là
chính giới hay thương giới đều rất quan tâm đến công trình này.
Hôm nay, Lâm An Thâm được nhận đồ án này.
Tất cả đều vui mừng.
Tổng giám đốc Lý của Phú Hòa lập tức mở quộc họp để bàn về các vấn đề liên quan. Hết một ngày, Lâm An Thâm lúc nào cũng bận rộn. Đến lúc tan
làm, người lên Phú Hòa nhất định mời Lâm An Thâm cùng những người cộng
tác đi tiệc tối, Lâm An Thâm suy nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu đồng ý.
Cho dù là người bên Phú Hòa hay Trọng Mộc, mọi người đều biết rõ tính Lâm An Thâm, lần này anh lễ phép đồng ý đi như vậy quả là dọa không ít
người.
Giản Lộ cũng hơi run.
Nhìn Lâm An Thâm bị một đám người vây quanh chuẩn bị đi tiệc, anh lễ
phép mỉm cười, vừa đi vừa cùng người bên Phú Hòa bàn bạc, có khách khí
nhưng cũng không xa cách.
Giản Lộ ngốc luôn.
Lâm An Thâm như vậy, quanh mình tỏa la một luồng khí của người đàn
ông tiêu sái mà vững vàng… Cô nhìn thật lâu mà không dời được mắt. Thánh thần ơi, cô không nhìn thấy ảo giác đấy chứ…
Trong khi Giản Lộ còn đang lo lắng, tống giảm đốc Lí của Phú Hòa đã
cẩn thận quan sát, phát hiện Lâm An Thâm còn chưa có bạn gái: “Kiến trúc sư Lâm, không cần mang theo trợ lý của cậu à? Đàn ông cũng nên có người bạn gái ở bên cạnh chăm sóc mới hợp. Hay để tôi có vinh hạnh thay cậu
giới thiệu một người?” Không nói nữa, ông nhìn lên nhẫn cưới của Lâm An
Thâm trên tay, ông có nghe qua Lâm An Thâm đã kết hôn rồi, nhưng mà đàn
ông thôi, với đàn bà luôn chê ít.
Lâm An Thâm cười cười, dừng bước.
Tự nhiên mọi người cũng dừng lại theo.
Giản Lộ chỉ thấy Lâm An Thâm vẫy vẫy mình lại. Tất cả mọi người đều
hiểu ý, mọi người tách ra một lối cho Giản Lộ. Cô thuận theo ý Lâm An
Thâm đi qua.
Lâm An Thâm nhìn thấy vành tai của cô hơi hồng hồng, ý cười càng đậm. Anh ôm lấy vai Giản Lộ, nói với tổng giám đốc Lí: “Đây là vợ của tôi,
Giản Lộ. Xin nhận ý tốt của giám đốc Lí, hôm nay tôi sẽ không mang cô ấy theo, đàn ông xã giao, không hợp với phụ nữ.”
Lí tổng kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ tới cô gái nhỏ trước mắt là
Lâm phu nhân. Tối hôm qua ông còn bàn với vợ của mình, nếu Lâm An Thâm
không đồng ý với đề án này, thì sẽ để vợ của mình nói chuyện với Lâm phu nhân.
Trong khi Lí tổng vẫn còn đang tự hỏi thì Lâm phu nhân trong tầm mắt
đã bị Lâm An Thâm che mất: “Tổng giám đốc Lí, ông cứ đi trước. Tôi dặn
cô ấy một hai câu rồi sẽ theo sau.”
Lí tổng lập tức nói: “Được, được. Lâm tổng xin cứ tự nhiên.” Nói xong Lâm An Thâm liền chỉ đường về phía thang máy.
Sau khi mọi người rời đi xong, đại sảnh rộng như vậy chỉ còn lại Giản Lộ cùng Lâm An Thâm. Nhưng mà Giản Lộ vẫn còn đang lo lắng: “Anh… anh
đồng ý đi xã giao?”
Lâm An Thâm sờ sờ đầu cô, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Ừ, hôm nay em ăn cơm một mình đi. Trong tủ lạnh có đồ ăn.”
Giản Lộ hoài nghi liếc nhìn anh.
Lâm An Thâm khó hiểu: “Làm sao vậy?”
Giản Lộ quyết định nói ra tiếng lòng mình: “Anh… anh rất lạ…”
Lâm An Thâm bật cười: “Lạ làm sao?”
Anh vốn tự kỷ như vậy mà lại tham gia vào giới xã giao? Thật sự giống như trời giáng xuống một con heo mẹ có sừng vậy!
Nhưng mà một câu này Giản Lộ không dám hé ra, chỉ dám nói: “Trước giờ anh đều từ chối những lời mới như vậy…”
Khóe miệng Lâm An Thâm nhẹ nhàng cong lên: “Không thích anh như vậy sao?”
Giản Lộ lắc đầu: “Không, không phải! Chỉ cảm thấy anh… trở nên sáng sủa…”
Lâm An Thâm đặt hai tay mình lên vai Giản Lộ, vẻ mặt thật trịnh trọng nói: “Giản Lộ, anh đã lập gia đình, cho nên không thể tùy ý, tùy tiện
trong thế giới của mình được nữa. Anh biết mình chỉ có thể hướng ra
ngoài mới làm cho mình mạnh mẽ lên được! Mới có thể dùng chính sức mình
để bảo vệ em.”
Giản Lộ mở to hai mắt ngây ngốc nhìn Lâm An Thâm. Lời của anh như cơn gió nóng, thổi vào con tim đang ẩm ướt của cô.
Lâm An Thâm thu tay, để cô tiến vào trong lòng mình, giọng nói nghiêm túc và kiên định: “Giản Lộ, anh phát hiệt chỉ đứng đằng sau mà chờ đợi
là không đủ, anh muốn tiến lên phía trước, chắn mọi mưa gió, em chỉ cần
an tâm đứng ở sau anh, em đồng ý chứ?”
Giản Lộ cũng thu cánh tay lại. Lâm An Thâm này sao lại đột nhiên tình cảm như vậy, cô bị làm cho cảm động đến rối tinh rối mù, chôn ở trong
lòng anh gật đầu.
Có thể… có thể chứ…
Làm sao có thể không thể… làm sao có thể không thể!
Buối tối, trong nhà. Giản Lộ xem tivi chờ Lâm An Thâm về. 8 giờ, Lâm
An Thâm gọi về bảo cô một lúc lâu nữa mới về nhà được, để cô ngủ trước
không cần chờ anh. 10 giờ, phim truyền hình cũng hết, Lâm An Thâm vẫn
chưa về nhà. 12 giờ, tin cuối ngày của từng đài truyền hình cũng xong,
Lâm An Thâm vẫn chưa về nhà.
Gọi một cuột điện thoại cho anh, anh nói sẽ tranh thủ về nhà sớm.
Giản Lộ nghe trong điện thoại có rất nhiền tiếng ồn, nghe thật náo
nhiệt, chỉ biết đó là không khí của xã giao. Cúp máy, tắt tivi, Giản Lộ
đi hai vòng ở trong phòng. Lại qua phòng bếp pha tách cà phê. Mắt bắt
đầu mỏi, nhưng mà vẫn không có ý định đi ngủ.
Cô không có thói quen phiền muộn lúc đêm như vậy… Lòng vướng bận kiến cô khó chịu, không thoải mái.
Ngồi vào sô pha trong phòng khách, chỉ để lại một chiếc đèn tường duy nhất trên đầu, cô nhìn giá vẽ của Lâm An Thâm đến ngẩn người. Ngốc được một lúc, cô lại chuyển đến ban công, nhìn xuống phía dưới.
Trời không nhiều sao.
Gió đêm lạnh, tay Giản Lộ nổi lên một tầng da gà. Cô nhìn xuống những ngọn cỏ bị gió lay động. Bỗng nhiên phát hiện dưới lầu có một cái bóng
mơ hồ rất quen thuộc, người nọ cao gầy, đi thong thả. Theo bản năng Giản Lộ gọi người nọ một tiếng, nhưng lại nghĩ loại hành động này thật ngốc, vì thế cũng bước xuống lầu.
Giản Lộ chạy chầm chậm tới gần người kia.
Đèn trong vườn hoa cũng hơi mơ hồ.
Giản Lộ vẫn thấy không rõ người kia nên không dám tùy tiện gọi tên.
Người chỉ đưa lưng về phía Giản Lộ, lại xoay người lại, định bước
tiếp lại thấy người phía sau mình, giật mình kêu lên một tiếng. Giản Lộ
vốn không sợ, nhưng bị người kia thét lên như vậy cũng sợ hãi kêu lên
một tiếng.
Người nọ chăm chú,thấy rõ người mới đến là Giản Lộ mới thở ra: “Chị Giản, chị hù chết em…!”
“A…” Tiểu Cường lại vuốt tóc, thoạt trông rất buồn rầu.
“Cậu… không phải đang đợi Lâm An Thâm đấy chứ?” Giản Lộ thử đoán.
Tiểu Cường dừng một chút, chậm rãi gật đầu.
Giản Lộ kinh ngạc, đi thẳng vào vấn đề: “Cậu tới tìm anh ấy có việc gì?”
“Em…” Tiểu Cường nói quanh co, “Em đến tìm kiến trúc sư Lâm hỏi rõ
ràng… rốt cuộc anh ấy không thích em ở điểm nào nhất, hay là em làm gì
khiến anh ấy không vừa ý mới không để em theo bên cạnh anh ấy nữa! Em có thể sửa, em có thể sửa đến khi kiến trúc sư Lâm vừa lòng mới thôi… chỉ
cần anh ấy để cho em tiếp tục theo cạnh anh ấy…”
Giản Lộ lập tức kêu to: “Tiểu Cường, cậu muốn chết có phải không! Cũng dám nhúng chàm chồng chị?!”