Buổi sáng ngày hôm sau, Lâm An Thâm tiếp tục đưa Giản Lộ đến bệnh viện thử máu.
Không thể nghi ngờ, lấy máu sau khi ăn bữa sáng, lượng đồ ăn là gấp
đôi hôm qua. Giản Lộ ăn no đến trướng bụng, rõ ràng mới là phôi thai mà
thôi nhưng tựa như đã bốn tháng rồi.
Kết quả thử máu một ngày nữa mới có và sẽ được thông báo về nhà qua điện thoại.
“Lâm An Thâm, không cần nhìn di động như vậy.”
“Anh không có.” Người nào đó còn cứng rắn nói.
“Không liên quan,” Giản Lộ có thể thông cảm cho thiếu sót này của
anh, “Em chỉ muốn nhắc anh một chút tôi, trong hồ sơ bệnh viện… chỉ ghi
lại điện thoại của em.”
“…” Người nào đó tỉnh ngộ.
“Em thật không hiểu, sao anh lại căng thẳng như vậy, rốt cuộc anh có muốn con hay không?”
“Có, không muốn thì chuẩn bị muốn.”
“Cái gì? Có kiểu tình cha con như vậy? Anh chuẩn bị quăng đứa nhỏ đến nước Mỹ tự sinh tự diệt?”
“Anh lo lắng một chút, em cùng anh đều đã trưởng thành rồi, thừa dịp
còn trẻ nên đem chuyện con cái ra giải quyết luôn. Đứa nhỏ sinh xong thì đưa đến Lâm gia, cuộc sống của chúng ta không thay đổi.”
“Anh… anh là đồ máu lạnh!” Rống anh. Hơn nữa, “Anh nói trưởng thành,
em còn giống như hoa thanh xuân! Để cho con gọi anh là bác Lâm!”
Lâm An Thâm không cần: “Nó có mắt nhìn.”
“Hứ, trẻ con thì biết cái gì, mẹ nói gì thì nó tin cái ý.”
Lâm An Thâm thật lòng: “Giản Lộ.”
“Gì!”
“Anh nghĩ, chỉ số thông minh của con… vẫn nên giống anh thì tốt hơn.”
“…” Giản Lộ bị đại bại.
Lâm An Thâm là người bố vạn ác…!
Kết quả thử máu, lại kết quả nước tiểu. Giản Lộ có. Nói cách khác,
Giản Lộ chính thức thăng từ cuộc đời của trư lên thành cuộc sống của
phật.
Nhưng mà không cần quên, trong thế giới này, phật cũng phải chịu khổ.
Năm ngày sau, Giản Lộ nhận được điện thoại của bệnh viện. Lúc đó,
Giản Lộ vừa ăn xong bữa cơm trưa dinh dưỡng cân đối, đang chuẩn bị nằm
xuống một chút, Lâm An Thâm cũng mới rời đi chừng 10 phút.
Chuẩn bị xong rất nhanh, ngẫm lại, vẫn không nên gọi cho Lâm An Thâm, bởi vì luôn nghĩ đến trường hợp tốt đẹp nhất. Giản Lộ tự mình chạy đến
bệnh viện.
Bác sĩ họ Lý, là một phụ nữ trung niên. Những lần kiểm tra trước Giản Lộ đều gặp vị bác sĩ này. “Lâm phu nhân, những điều tôi sắp nói đây đề
nghị cô chuẩn bị tâm lý một chút.”
Tay Giản Lộ nắm lại: “Chuyện… gì?”
Bằng kinh nghiệm của mình, bác sĩ đề nghị: “Hay là cô gọi Lâm tiên
sinh đến đây một chút có được không? Hai vợ chồng cùng nhau lại dễ dàng
đối mặt với vấn đề hơn.”
Tim Giản Lộ lạnh đi, cô đã dự cảm điều bác sĩ nói không tốt: “Không cần… tôi, tôi có thể đối mặt.”
Bác sĩ liếc mắt nhìn Giản Lộ một cái, không cần nhiều lời nữa hỏi:
“Lâm phu nhân, xin hỏi cô hai vợ chồng thường bao lâu một lần?”
Giản Lộ ngẩn người.
Bác sĩ Lý trực tiếp hỏi: “Có phải thường xuyên hay không?”
Giản Lộ gật đầu.
Mặt bác sĩ Lý không có vẻ gì là kinh ngạc: “Một ngày một lần hay là mấy lần?”
Giản Lộ bất an, gật đầu.
Bác sĩ Lý đưa ra một tấm plastic: “Thông qua kết quả kiểm tra trước
kia của cô, chúng tôi phát hiện quá trình thụ trứng bắt đầu từ 38 ngày
trước, nhưng trong quá trình xảy ra vấn đề. Bình thường có rất nhiều
nguyên nhân gây ra vấn đề trong quá trình thụ trứng, nhưng xem xét tình
huống của cô và Lâm An Thâm là vì không khống chế tốt lượng sinh hoạt vợ chồng, do đó ảnh hưởng đến quá trình phát triển bình thường của trứng.”
Giản Lộ không hiểu, không rõ, đầu cô trống rỗng: “Có nghĩa là gì? Con… con của tôi thế nào?”
Bác sĩ Lý đáp: “Còn. Hơn nữa trứng đã phát triển thành phôi. Nhưng mà phôi thai có nhiều chỗ thiếu hụt.”
“…phôi thai có… chỗ thiếu hụt?”
“Đúng vậy. Theo phỏng đoán từ kết quả điều tra, phôi thai hình thành
từ 25 ngày trước, đồng thời bộ phận thiếu hụt là do gien mà ra.”
“Còn… còn có thể cứu được không?”
“Phương diện này thì chúng ta không có cách nào. Nhưng mà ở lần thứ 2 phôi thai phát triển, gien lại tổ hợp một lần nữa, gien cũng không thể
tổ hợp lại chỗ thiểu kia. Nếu thành công, thì chỗ thiếu hụt gien sẽ tự
động biến mất.”
Giản Lộ nắm chặt tay: “Bao nhiêu… phần trăm?”
“Tỉ lệ 25%.”
“Chỗ thiếu hụt… sẽ thế nào?”
“Trong trường hợp bình thường, phôi thai có vấn đề có thể thuận lợi
sinh ra. Nhưng mà tất nhiên đứa bé sẽ bị tàn tật, có thể ở bên trong
cũng có thể thể hiện ở bên ngoài. Phôi thai trong cơ thể cô còn đang
trong thời kỳ đầu phát triển, không thể phán đoán sớm được như vậy.
Nhưng mà với y học ở trong nước, đa số bé sinh ra sẽ xuất hiện thiếu hụt ở hệ tuần hoàn máu.”
Giản Lộ nghe xong, mặt trắng bệch.
Bác sĩ Lý cũng cảm thấy không đành lòng, cũng muốn nói cho rõ: “Tình
huống như vậy đối với mỗi sinh mệnh đều là một sự đau khổ. Hiện thực rất tàn nhẫn, nhưng tôi vẫn đề nghị em buông tha cho đưa bé này. Lâm phu
nhân, em cùng Lâm tiên sinh còn trẻ, có thể lại có một đứa con khác.”
Buông tha cho đứa bé này…
Buông tha cho đứa bé này…
Buông tha cho đứa bé này…
Đó là cốt nhục của cô và Lâm An Thâm, bằng chứng tình yêu, cũng là thứ kéo dài duy nhất…
Nó sẽ nắm tay phải của cô, tay trái Lâm An Thâm ầm ĩ đi công viên trò chơi.
Nó sẽ ăn vụng đồ ăn vặt của cô, rồi ép Lâm An Thâm ăn loại bánh ngọt mà anh ghét nhất.
Nó sẽ uy hiếp cả cô và Lâm An Thâm khi hai người cãi nhau rằng như
vậy nữa thì nó sẽ bỏ nhà trốn đi, sau đó dù chuyện có lớn thế nào thì
hai người học cũng không dám ầm ỹ nữa.
Sáng sớm, nó sẽ chào một câu bố, mẹ đơn giản, cũng đủ để cả cô và Lâm An Thâm cảm động cả một ngày…
…
Đứa bé này xuất hiện đúng lúc cuộc hôn nhân của cô và Lâm An Thâm
trong thời kỳ đóng băng không ai giúp, nên ông trời mới phái xuống ánh
mặt trời này để cởi bỏ nút thắt!
Nay lại nói muốn buông tha cho đứa nhỏ này, cô làm sao mà chịu được…
Trước mắt như bức ảnh CT màu trắng đen, mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Giản Lộ không biết mình ra khỏi bệnh viện như thế nào.
Trên đường ngựa xe như nước, dòng người qua lại. Thế giới vẫn vận động bình thường, mà trong lòng Giản Lộ như tất cả đã sụp đổ.
Di động trong túi vang lên.
“Giản Lộ, em đi đâu? Điện thoại trong nhà không có người nhận.”
Giản Lộ không có cách nào nói tiếp, cô cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình: “Ở trên đường, em mua vài bộ quần áo rồi về.”
Lâm An Thâm trách cô: “Vừa mới ăn cơm sao không nói, em nên nói với
anh. Trên đường nhiều người, dễ bị đụng vào, bây giờ em không giống
trước kia nữa rồi!”
Giản Lộ không nhịn được nữa, mềm nhũn dựa vào tường tìm chỗ chống đỡ: “Ừ… em xin lỗi…”
Giọng Lâm An Thâm dịu lại: “Xin lỗi, anh nói hơi nặng lời, bây giờ em ở đâu?”
“Không,” Giản Lộ cuống quýt cự tuyệt, “Không cần tới tìm em, em tự về được.”
Lâm An Thâm trầm mặc một lúc.
Giản Lộ cảm thấy chính mình sẽ không nhịn được mà nức nở, nhanh chóng cúp máy: “Cứ như vậy đi, về nhà gặp.”
Tút.
Ngắt điện thoại, tay run lẩy bẩy.
Tứ chi đều lạnh như băng, rốt cuộc không chịu nổi, Giản Lộ khóc òa lên bên bờ tường.
Cô có thể kéo Lâm An Thâm cùng nhau gánh cảm giác nỗi đau này, cô có
thể ở trong lòng anh mà khóc lớn, cô có thể ở trong ngực anh mà mắng anh tại sao không biết tiết chế…
Nhưng mà cô không thể nói cho Lâm An Thâm…!
Giản Lộ quá rõ ràng ý nghĩa của đứa bé này với Lâm An Thâm. Nó vượt
quá cốt nhục đơn thuần, anh thật sự cần một thứ ràng buộc để bù vào phần thiếu khuyết trong nội tâm luôn lo âu của anh, dòng máu này kết nối lại cả cuộc đời hai người, mãi mãi cũng không có cách nào khác thay đổi.
Cô hiểu được, bệnh tình của Lâm An Thâm trong khi yêu cầu thân thể
cô, kỳ thật anh không ngừng tận hưởng mối liên kết mong manh ấy.
Tựa như một người chết khát tìm đến nguồn nước, không ngừng tìm, một
chút khát vọng lại càng muốn nhiều hơn. Anh chỉ đang mờ mịt mà thôi cho
nên cô có thể chịu được anh, bao dung anh, dù anh cần bao nhiêu cô cũng
trao.
Bây giờ, có một mối liên kết chân thật xuất hiện.
Tựa như người bị lạc giữa sa mạc nhiều năm, anh luôn luôn đói khát,
thậm chí không biết chính mình cần cái gì. Ngay lúc bị tra tấn như vậy,
trên trời ban xuống cho anh một hồ nước, trong nháy mắt Lâm An Thâm biết đây là cam tuyền. Anh mừng như điên, khoa tay múa chân, khát vọng cào
xé cháy lòng đã lâu nay giảm đi thật nhiều.
Nhưng bỗng nhiên nói mối liên kết này không còn, hơn nữa lại do chính tay danh cắt đứt. Hồ nước đã không còn là do một tay anh phá hủy. Cho
dù là vô tâm đến như thế nào thì Lâm An Thâm cũng không thể tha thứ cho
bản thân mình!
Bi kịch này với anh mà nói chính là kết cục đau đớn nhất đời, từ nay về sau sẽ ảm ảnh giấc ngủ hằng đêm của anh.
Giản Lộ khóc thật nhiều.
Người qua lại đều liếc mắt nhìn cô một cái.
Nhưng bi thương là một loại cảm xúc tầm thường, cũng lúc này, từng góc trên thế giới cũng có ngàn vạn nỗi bi thương.
Mọi người tập mãi cũng thành thói quen.
Chỉ có thể nói, một số người có thể lừa gạt vận mệnh, nhưng vận mệnh lai có thể lừa gạt phần nhiều còn lại.