Giản Lộ xoay người lại ôm Lâm An Thâm, mắt không chuyển nhìn anh: “Anh đồng ý với em rồi, anh nói được phải làm được!”
Ngực Lâm An Thâm giống như bị ép cả ngàn cân thép. Nhưng sắc mặt anh
vẫn không đổi mà trả lời: “Được.” Đến lúc này, Lâm An Thâm rốt cuộc hiểu được lời hứa gió bay là như thế nào.
Hứa hẹn có thể rất nghiêm túc, nhưng đổi ý cũng rất dễ dàng.
Cùng Lâm An Thâm nhìn nhau thật lâu, lâu đến mức Giản Lộ không thể
tìm được nửa điểm gì trên mặt anh. Nhưng mà cô vẫn không thể giải thích
được nội tâm đang bất an không yên.
Giản Lộ chậm rãi vuốt khuôn mặt Lâm An Thâm, đầu ngón tay run run: “Lâm An Thâm, em muốn.”
Ôm lấy cô, Giản Lộ run lên, anh biết. “Được.”
Tình ý nồng nàn, cả căn phòng mờ đi.
Một giây kích tình, Giản Lộ giữ lại tay muốn lấy áo mưa của Lâm An Thâm. “…không cần dùng…”
Người Lâm An Thâm cứng đờ, cuối cùng dời khỏi tay Giản Lộ.
Giản Lộ ôm chặt lấy Lâm An Thâm, giữ lấy cơ thể đang cứng đờ của anh. Rõ ràng khoảng trống đã được lấp đầy rồi, sao trong lòng không vui… Đến tột cùng là vì sao…
Ngoài cửa sổ, chỉ có ánh trăng thấy được bầu trời đêm buồn bã.
Bình minh. Giản Lộ tình lại thấy ánh mắt sâu không đáy của Lâm An Thâm. “Em dậy rồi?”
“Ừ, tỉnh rồi.”
“Bây giờ là mấy giờ?”
“9 giờ 5.”
“A. Sao anh không đi làm?”
“Buổi chiều đi, anh muốn ở nhà với em nhiều một chút.”
Giản Lộ nhắm mắt lại, không biết làm thế nào để làm dịu đi cảm giác
bất an trong lòng. Loại cảm xúc này ở trong lòng cô, thật là khó chịu.
Rời giường, rửa mặt xong, ăn bữa sáng Lâm An Thâm chuẩn bị. Vừa ăn
vừa nghe Lâm An Thâm dặn dò, trong khoảng thời gian anh không có ở nhà,
bữa sáng phải chú ý như thế nào. Một cốc sữa, hai quả trứng ốp lết, lúc
mua sữa với bánh mì phải để ý hạn sử dụng. Nếu cho muối thì chỉ cho non
nửa muối theo ý là có thể, buổi sáng không nên ăn mặn.
Giản Lộ im lặng ăn bữa sáng, không nói chen vào.
Ăn xong, Giản Lộ bị điệu đến thư phòng. Lâm An Thâm lấy ra từ trong
ngăn kéo một tập giấy chuyển nhượng tài sản cho Giản Lộ ký. Giản Lộ giật mình.
“Ký… ký làm gì?”
Lâm An Thâm vuốt vuốt đầu cô, giống như trấn an một con thú nhỏ, cười thật dịu dàng: “Căng thẳng cái gì? Đây là những thứ mà phu nhân Lâm gia đều phải ký. Các trưởng bối nhà anh có dạy lại, phàm là đàn ông nhà họ
Lâm, sau khi thành gia phải cùng vợ chia sẻ cho nhau, cả hỷ nộ ái ố, còn có cả tài sản. Nếu làm trái thì phải bỏ hết quyền kế thừa Lâm gia.”
Mặt Giản Lộ ngây ra: “Sao em chưa từng nghe nói đến…”
Lâm An Thâm nhéo cái mũi của cô: “Không phải bây giờ đã nghe nói đến
rồi sao? Tốt rồi, ký tên, ở chỗ này này.” Lâm An Thâm chỉ vào chỗ ký
tên.
Giản Lộ lo lắng, lại xem lại một lần nội dung văn bản, toàn tiếng
Anh, cô cố hết sức nhưng vẫn phát hiện vẫn có chỗ không ổn: “Vì sao chỗ
này lại nói nhà này là của em? Vậy anh ở đâu? Còn có 20% cổ phần của
Trọng Mộc? Em nhớ rõ cổ phần của anh ở Trọng Mộc cũng chỉ có 20% thôi
mà.”
Lâm An Thâm đặt bút vào trong tay cô, giải thích: “Tài sản của anh
trên danh nghĩ không chỉ có ở đây mà ở nơi khác cũng có. Căn nhà này
đứng tên em, anh đứng tên một cái khác. Còn có một người trong ban giám
đốc di dân đến Thụy Sĩ, ông ấy muốn để lại cổ phần của ông ấy, cho nên
anh nhận phần cổ phần đó. Mấy ngày hôm trước đã xong rồi, cùng ông ấy ký hợp đồng xong thì số cổ phần của Trọng Mộc trong tay anh đương nhiên
tăng lên. 20% này chỉ làm một phần mà thôi.”
Lời của anh rất trôi chảy, Giản Lộ không phản bác được ở chỗ nào. Cô nắm chặt bút, lại chậm chạp không ký được.
Lâm An Thâm cũng không gấp, kiên nhẫn hỏi: “Làm sao vậy?”
Giản Lộ nói ra nghi ngờ ở trong lòng: “Em cảm thấy… rất lạ… Anh cũng trở nên lạ lắm… Em hơi bất an.”
Lâm An Thâm bật cười: “Em nói xem, sao lại lạ?”
“Không biết….” Giản Lộ cúi đầu nói.
Anh trêu lại cô: “Em yên tâm đi. Nếu anh thật sự lạ, hẳn cũng quái đến mức người gác chuông thôi?”
Giản Lộ trừng mắt lên nhìn anh. Trong lòng cô rất bất an, khó chịu mà anh còn có tâm tình làm trò.
Lâm An Thâm dơ tay đầu hàng: “Tốt rồi, tốt rồi, anh không nói. Nhưng
mà mỗi phu nhân Lâm gia đều phải ký, bà nội anh cũng từng ký, mẹ anh
cũng từng ký. Nếu em vẫn lo lắng, có thể gọi điện sang Mỹ hỏi mẹ anh.”
Giản Lộ cảm thấy đây là cách tốt nhất, vừa rồi cô còn định lén gọi
điện thoại cho bà để xem có thật là phải ký những văn bản như vậy hay
không. Cô cầm lấy điện thoại, nhưng mà không lập tức gọi.
“Làm sao vậy?” Lâm An Thâm khó hiểu.
“Anh ra ngoài đi, để em một mình trong này gọi điện thôi.” Giản Lộ sai Lâm An Thâm ra khỏi thư phòng.
Anh bật cười: “Anh đứng ở trong này có làm nhiễu sóng điện thoại sao?”
“Không phải. Em sợ anh ở trong này làm trò!” Nói xong, Giản Lộ chỉ tay thẳng ra cửa phòng.
Anh cũng không còn cách nào: “Được, anh đi ra ngoài.” Miệng còn không quên lẩm bẩm, “Muốn làm trò thì ra ngoài như lời em cũng có thể làm
mà…”
Giản Lộ trừng với cái bóng của anh, trong lòng kiên định hơn. Sau đó cô gọi điện thoại cho Lâm mẹ.
Rất nhanh, Lâm mẹ bắt máy: “Tiểu Lộ?”
Giản Lộ nói quanh co, không biết mở miệng như thế nào: “Mẹ… Con chào mẹ… Uhm, com muốn hỏi việc này.”
Lâm mẹ nghe Giản Lộ ngập ngừng, vội hỏi: “Không phải Lâm An Thâm có việc gì chứ?”
Mấy ngày nay Lâm An Thâm cũng hơi lạ… nhưng Giản Lộ lo lắng là tự
mình đa nghi… Anh vừa rồi còn cười cô, không giống người có chuyện lắm…
Nhưng mà đống văn bản kia…. “Mẹ, có phải có mấy tập tài liệu… Lâm phu
nhân nào cũng phải ký?”
Lâm mẹ khựng lại, tự hỏi Giản Lộ có vấn đề gì, rồi sau đó trả lời: “Ừ, có loại tài liệu này.”
Giản Lộ lại nói: “Giấy tờ chuyển nhượng?”
Lâm mẹ đáp: “Ừ, đúng vậy.”
Giản Lộ do dự, vậy tại sao phải chờ bây giờ mới ký?
Lâm mẹ kêu lên một tiếng: “Giản Lộ.”
Cô trả lời: “Dạ.”
“Ký nó đi. Đừng thắc mắc nữa, thằng bé Lâm An Thâm kia chỉ sợ con không muốn làm Lâm phu nhân mà thôi.”
Lâm mẹ nhẹ nhàng nói một câu đủ phá tan những suy nghĩ trước đó của Giản Lộ. Vì thế cô cầm bút, đưa vài nét, ký tên mình lên.
Lâm An Thâm xuất phát đến thành phố G.
Ngày hôm sau anh đi rồi, Giản Lộ cảm nhận được sự trống rỗng. Giường
rộng quá, nhà cũng rộng, người quá ít. Không có anh, ngay cả không khí
cũng loãng.
Lâm An Thâm cũng có gọi điện thoại về, nhưng mà đều vào ban đêm. Bởi
vậy dần dần, Giản Lộ có thói quen hy vọng mặt trời vừa lên thì cũng là
buổi tối. Có đôi khi ban ngày nhịn không được, cô chủ động gọi cho Lâm
An Thâm. Cũng vài lần phát hiện mình làm phiền công việc của anh. Cô
biết, đối với điện thoại của cô, Lâm An Thâm mặc kệ là chuyện gì cũng
phải nhận điện thoại trước. Cho nên sau này, ban ngày Giản Lộ chịu đựng
nhớ nhung chống chọi lại cuộc sống vất vả một tháng.
Nhưng mà đến tháng thứ hai, công việc của Lâm An Thâm có vẻ càng
nhiều hơn. Số lần bọn họ nói chuyện giảm bớt. Có đôi khi cách ngày, có
lúc lại là hai ngày. Nghiêm trọng nhất là một lần cách đến năm ngày. Anh không gọi điện vào buổi tối, Giản Lộ thử gọi cho anh không phải là máy
thông báo bận thì cũng là Lâm An Thâm tiếp, nhưng chỉ có thể hạ giọng
nói với cô vài câu. Giản Lộ nghe được tiếng anh đang họp ở phía bên kia, thậm chí nghe được giọng tổng giám đốc Lí dùng microphone nói. Giản Lộ
tự nhiên sẽ không gọi cho Lâm An Thâm, chuyện cô có thể làm chỉ là chờ
điện thoại của anh.
Giản Lộ cảm thấy những việc hằng ngày khác càng ngày càng khó. Cô
thường xuyên không muốn ăn, nhưng mà không dám không ăn. Giản Lộ sợ khi
Lâm An Thâm về, phát hiện cô gầy đi một chút, khẳng định sẽ mắng cô
nhiều. Hơn nữa, quan trọng nhất là cô không thể nhìn bộ dáng Lâm An Thâm đau lòng được.
Nhưng mà Giản Lộ rất nhanh biết, cho dù sau này Giản Lộ không ăn
được, có gầy thành cây mía thì Lâm An Thâm cũng sẽ không mắng cô, sẽ
không bắt cô ăn thêm.
Có ăn nhiều, sẽ không… đau lòng nữa…
Bởi vì, anh biến mất.
Tháng thứ 3, Giản Lộ đợi hai ngày cũng không thấy Lâm An Thâm trở về, buổi tối anh cũng không gọi điện báo. Trong lòng thật hoảng. Đến ngày
thứ ba, ban ngày không dám làm phiền anh, vất vả đợi đến buổi tối, cô
gọi điện cho Lâm An Thâm. Nhưng mà một cuộc điện thoại, không phải không có người bắt máy, không phải máy bận, không phải không có tín hiệu.
Trong điện thoại vang lên một đoạn băng ghi âm tự động.