Chạng vạng. Lâm An Thâm tỉnh lại, xoa trán ra khỏi phòng.
Ánh chiều tà chiếu vào.
Phòng ngoài không một bóng người. 5 hàng giá vẽ lại được xếp gọn như cũ. Chuyện sáng nay xảy ra tựa như một giấc mộng.
Thân ảnh kia, cũng như mộng.
Mộng sao?
Nhưng rõ ràng anh nhớ rõ, cô nói lạnh.
Nhiệt độ ngày đêm ở đây chênh lệch nhiều, lúc cô ra khỏi nhà luôn luôn không để ý thời tiết. Tùy hứng mà đi, lại không biết sợ.
Tay bóp trán. Cô ấy gầy đi rất nhiều…
Buổi tối, 8 giờ. Lúc Giản Lộ trở lại chỗ của Lâm An Thâm, phòng tối
đen như mực. Không bật đèn, Giản Lộ sợ ảnh hưởng tới Lâm An Thâm nghỉ
ngơi. Cởi giầy trong bóng tối, sờ không thấy dép lê, bây giờ mới nhớ đây là phòng bệnh, không phải là nhà. Rèm cửa trong phòng đều đóng kín mít, một tia sáng nhạt từ bên ngoài cũng không chiếu vào được bên trong.
Trước mắt tối đến mức xòe bàn tay cũng không nhìn thấy năm ngón. Giản Lộ đành phải lấy di động ra, mượn ánh sáng từ màn hình mà sờ soạng đi qua
bên sô pha.
“A -!” Giản Lộ kinh hồn kêu lên, kêu song, tim vẫn còn đập thình thịch.
Trong ánh sáng mỏng manh, trên sô pha có một người, hai mắt sáng
quắc. Vừa đúng lúc di động hết giờ, tối đen. Giản Lộ lập tức ấn một cái
làm di động lại sáng lên lần nữa.
“A –!” Lại kêu lên lần nữa. Cái bóng người đen sì đó đã đi đến trước mặt.
“Không được kêu.” Giọng trầm thấp của Lâm An Thâm truyền đến từ đỉnh đầu.
Giản Lộ giơ cao tay cầm di động lên. Khuôn mặt đẹp trai của Lâm An
Thâm hiện ra trước mặt, bây giờ Giản Lộ mới thở ra: “… Bây giờ em mới
biết được anh còn có khả năng dọa ma… Làm em sợ muốn chết…”
Lâm An Thâm cau mày hạ thấp tay cầm di động của cô xuống. Lướt qua bóng tối đi đến chỗ bật đèn.
Tách. Cả phòng sáng lên.
Giản Lộ không quen kịp với ánh sáng liền nhắm mắt lại. Lúc mở mắt ra
đã thấy Lâm An Thâm ở trước mặt mình rồi, cở dép lê ra đưa cho cô: “Đi
vào.” sau đó đi chân trần ngồi lại trên ghế sô pha.
Giản Lộ đi dép lê của Lâm An Thâm vào. Đôi dép còn lưu lại hơi ấm của anh, sưởi ấm cả cõi lòng Giản Lộ, cô cười tủm tỉm, trong mắt ánh lên
tia hạnh phúc. Lập tức chạy qua, dép đàn ông thật rộng, lúc đi qua đi
lại còn có tiếng lạch bạch.
Hai người im lặng sóng vai ngồi.
Lâm An Thâm thả tay ra rồi lại nắm lại, cuối cùng vẫn hỏi: “Đi đâu đấy?”
Vốn Giản Lộ đang mang bộ dáng con dâu nhỏ nhu thuận mà ngồi cạnh Lâm
An Thâm, vừa thấy anh hỏi, Giản Lộ đã đầy bụng lửa. “Ai! Đừng nói nữa!
Nói ra là cháy lớn đó! Không phải nói là Canada giàu có sao? Vancouver
là thành phố sao? Xì! Buổi chiều em đi mua áo khoác thì bị trộm! Trời
biết thành phố G nhiều người như vậy em cũng không bị trộm! Lúc chọn
quần áo em đã thấy không thoải mái, người phụ nữ bên cạnh cứ nhìn chằm
chằm vào em!”
Lâm An Thâm lập tức quay đầu nhìn Giản Lộ: “Có bị thương gì hay không?”
Giản Lộ nhìn anh: “Không bị. Không phải va vào nhau, mà là trộm.”
Lâm An Thâm bớt căng thẳng đi một chút.
Giản Lộ không hài lòng: “Va vào nhau là vết thương hiện, nhưng trôm
là vết thương ẩn. Bị va vào hay bị trộm đều bị đau, làm sao anh có thể
thở ra như vậy được! Em bị nội thương!”
Cùng Giản Lộ bốn mắt nhìn nhau, Lâm An Thâm cảm thấy tim mình đập
nhanh như trước. Anh mở lớn mắt. “Trong túi có rất nhiều tiền sao?”
“Vốn rất nhiều, nhưng mà mua quần áo xong thì không còn nhiều. Trời
a, sao mỗi lần anh ở đâu đều chọn khu giàu có mà ở, em mua quần áo đắt
chết. Em lấy một chiếc, cũng đã 250 đô Canada! Đô la Canada, là đô la
Canada! Em không thích ở đây, không phải là chỗ ở được! Còn có trộm
nữa!” Giản Lộ vẫn vì chuyện buổi chiều mà tức giận.
Ngẫm lại, bỗng nhiên lại nở nụ cười: “Nhưng mà trộm ở đầy đều thật
không thông minh. Bà ấy còn chọn lúc em mua xong quần áo mà trộm chứ
không phải trước khi mua. Tiền thừa cũng không còn mấy, trộm ngốc cũng
thật đáng yêu! May mắn tiền lẻ thừa lúc mua áo em không để vào trong ví, nếu không ngay cả tiền xe về nhà em cũng không có. Lúc em mua xong kiểm tra lại mới không thấy ví ở trong người, em liền quay lại tìm bà kia
tính sổ, bà ấy bảo không lấy tiền của em. Anh ngẫm lại, lúc ấy chỉ có
em, bà ta với người bán hàng. Lúc trả tiền thì ví vẫn còn. Lúc trả tiền
cô nhân viên đưa em tiền mệnh giá lớn, em còn bảo cô ấy đổi tiền mệnh
giá nhỏ hơn. Lúc đổi xong, em còn thử quần áo, hợp rồi mặc, lúc đếm lại
tiền mới thấy mất ví! Anh nói xem, không phải bà ấy lấy thì chẳng lẽ
thượng đế lấy? Sau lại cãi nhau với người phụ nữ ấy. Đừng trách em cãi
nhau ở nơi công cộng, không liên quan đến máu Trung Quốc, đây là khinh
người quá đáng, chó cùng rứt giậu! Tiền đều là một phem máu huyết em đổi về!”
“Em không dùng tiền anh để lại?” Tai Lâm An Thâm lập tức bắt được.
Lỡ lời… Giản Lộ lập tức vòng vo sang chuyện khác, đổi cách nói: “Anh
nói có đúng không. Đi thành phố G tranh vé máy bay đã 5 ngàn.”
Sắc mặt Lâm An Thâm hơi dịu xuống. Bỗng nhiên nghĩ đến giọng lúc cô cãi nhau sẽ như thế nào. “… Em dùng tiếng Anh cãi nhau?”
Giản Lộ liếc mắt: “Chẳng lẽ dùng tiếng Hán? Bà ấy nghe không hiểu em, em ầm ỹ thì có lợi ích gì?”
Lâm An Thâm thấy có điểm không đúng với cô gái nhỏ này. “Em dùng tiếng Anh… mà bà ấy nghe hiểu?”
Giản Lộ trừng mắt lên với anh, dám xem thường trình độ tiếng Anh của cô!
Nhưng mà dùng sức thầm nhắc nhở chính mình, dụ dỗ, dụ dỗ… “Sao lại
không hiểu? Bà ấy mắng em cái gì, em đáp lại, trước đó thêm double! Cách chống chế đó em còn biết!”
A… Lâm An Thâm nhắm mắt, mình không nên chờ mong ở cô ấy nhiều…
Giản Lộ vẫn vì sự nhanh trí của mình mà đắc ý, lấy áo mới mua ra, bắt Lâm An Thâm xem: “Anh xem, đây là chiến lợi phẩm của em, xấu bạo!”
Lâm An Thâm nhịn không được, khóe miệng cong cong. Thử hỏi vợ nhà ai
lại khoe ra chiến lợi phẩm của mình như vậy… Nhớ tới một chữ vợ, tâm Lâm An Thâm lại chua lên.
Bông nhiên nghe đượng tiếng Giản Lộ kêu to: “A –!!!”
Lâm An Thâm lập tức nâng mắt nhìn cô.
“Chồng à…” Cô gái nhỏ trưng ra bộ mặt đau khổ.
Tim Lâm An Thâm dồn nén đủ loại cảm xúc. Hai tiếng chồng à rót vào
trong tai, chảy vào tim lại thành ngọt ngào. Trái tim anh run lên, giọng nói cũng không tự chủ mà mềm đi vài phần: “Làm sao vậy?”
Giản Lộ lúc này giống như ăn phải mướp đắng: “Em… có lẽ… đại khái…
hẳn là… muốn tìm cô kia xin lỗi…” Nói xong, run rẩy thò tay vào túi áo
khoác, chậm chạp lấy ra một cái ví tiền.
Ai…
Lâm An Thâm hết chỗ nói rồi…
Giản Lộ cũng không biết mình nên nói gì.
Im lặng một lúc, Giản Lộ tựa đầu vào hõm vai Lâm An Thâm: “Chồng à…
Nếu anh ở đấy, em sẽ không lơ đễnh như vậy. Chúng mình không cần bỏ nhau nữa… được không?”
Lâm An Thâm hít vào một hơi: “Giản Lộ, về Trung Quốc đi.” Ánh mắt
kiên định, “Ở đó mới là cuộc sống của em.” Không liếc mắt nhìn cô một
lần nữa, anh đứng dậy, trở về phòng.
Giản Lộ ngồi lại kinh ngạc. Thái độ kiên quyết của anh… làm tổn thương cô…
Một lúc lâu sau, Giản Lộ hít vào, đi vào phòng.
Trong phòng, rèm cửa đóng kín, không một kẽ hở. Lâm An Thâm ngồi bên cửa sổ, đầu chôn giữa hai đầu gối.
Đó là một động tác biểu thị sự đau đớn.
Giản Lộ nhớ tới lời bác sĩ Phạm từng nói, Lâm An Thâm làm tổn thương cô bao nhiêu, chính anh nhận lại gấp đôi.
Giản Lộ ôm lấy cổ anh từ phía sau: “Lâm An Thâm, không cần như vậy…”
Tiếng Lâm An Thâm từ giữa hai đầu gối truyền đến: “Giản Lộ, anh nói
thật. Quyết định này anh đã nghĩ rất lâu rồi, cũng cố lấy nhiều dũng khí mới dám nói ra. Ý anh đã quyết rồi, không ai có thể thay đổi được.”
Ngẩng đầu nhìn giản lô, “Kể cả em.”
Sắc mặt Giản Lộ vẫn không thay đổi, nắm lấy rèm cửa. Roạt. Cả phòng
tràn ngập ánh trăng. Tiếng của cô nhẹ nhàng như ánh trăng: “Em cũng
không muốn buộc anh thay đổi quyết định, nhưng mà Lâm An Thâm, anh có
thể thay đổi vị trí mà nghĩ sao. Nếu anh là em, anh có thể rời đi sao.
Có thể nói xoay người liền xoay người sao. Có thể buông tha tình yêu của em sao.”
Lâm An Thâm im lặng.
Giản Lộ ôm lấy khuôn mặt anh, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên mi anh. “Chồng à, đừng áp đặt suy nghĩ của mình vào người khác.”
Đừng áp đặt suy nghĩ của mình vào người khác.
Cho nên, cả đời em cũng không muốn anh rời khỏi em…
Cho nên, đừng nói lời bỏ đi với em…
Lâm An Thâm cảm thấy cơn đau đầu lại bắt đầu dâng lên, tựa hồ như có
miếng cao su quấn chặt vào đầu với tim mình, vừa dai, vừa kéo, vừa ép
khiến toàn thân anh đau đến phát run. Lâm An Thâm đẩy Giản Lộ ra. “Đi
khỏi phòng này, đi khỏi Vancouver, đi khỏi thế giới của anh –!”
Thì ra lời nói của con người còn có thể sắc hơn dao. Thậm chí Giản Lộ còn ngửi được thấy mùi máu tanh, cô đau đến cực điểm. “Lâm An Thâm, rốt cuộc anh có biết… anh… làm tổn thương em hay không.”
Lâm An Thâm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh biết.”
Thực ra anh cực kỳ ghét ánh trăng giữa trời đêm. Anh không thích loại ánh sáng nhợt nhạt này. Ánh trăng kia, anh luôn luôn nghĩ muốn bôi đen
nó, chiếm lấy anh trăng đó. Sau đó, sẽ là màu đen thuần túy.
Đó là một thứ nghiện bá đạo mà vô tình. Trong cơ thể anh luôn tồn tại cơn nghiện đáng sợ như vậy.
Cô ở trước mắt anh, anh sẽ không không chế được mà muốn kéo cô vào
cái thế giới đen tối đó, mặc kệ cô sợ hãi hay không thích. Bởi vì cô rất rực rỡ, anh muốn nhiễm đen cô, sau đó cô có thể hoàn toàn giống như
anh.
Anh chính là tàn nhẫn, xấu xí như vậy!
“Từ ngày đầu tiên ôm em trong lòng, anh đã làm tổn thương em rồi. Giản Lộ, anh có bệnh.”