Bệnh viện kiểm tra cho ra một đống kết quả cũng vậy, Hoắc Vân Xuyên chính mình tận mắt nhìn thấy sự thật cũng vậy, đều cho thấy thân thể An Vô Dạng xác thật không mạnh khỏe gì cho lắm.
Hôm nay xảy ra chuyện trầm mê với chơi trò chơi làm " người lớn " đi tìm, đặt trên người thiếu niên cũng không phải chuyện gì mới mẻ kỳ lạ, hắn thật sự không có tức giận.
Làm Hoắc Vân Xuyên tức giận không phải bản thân An Vô Dạng chơi trò chơi, mà là An Vô Dạng rời khỏi nhà hai giờ, liền đem chính mình lăn lộn thành đức hạnh thê thảm không nỡ nhìn thế này.
Hiện tại người đang ngồi ở trên đùi hắn, bởi vì nguyên do không thoải mái, biểu tình phờ phạc, lông mày nhíu chặt.
"Vây tắm rửa liền đi ngủ sớm một chút." Hoắc Vân Xuyên lấy một cái khăn lông nhúng nước, vắt khô, sức lực vô cùng lớn.
"Ừm......" An Vô Dạng làm bộ choáng váng, trước mắt trừ ngoan ngoãn dán vào ngực đối phương, tựa hồ không còn cách nào khác.
Hoắc Vân Xuyên tỉ mỉ, nhẹ nhàng lau mặt cùng tay cậu một lần.
Lúc An Vô Dạng thoải mái đến sắp ngủ, đùa nghịch nhẹ nhàng ôn nhu đó đột nhiên ngừng lại: "Sau này mặc kệ cậu làm sai chuyện gì hay là gặp phải khó khăn, cũng không thể khóc."
Hoắc Vân Xuyên nhéo cằm cậu, nói: "Tới tìm tôi là được rồi, hiểu không?"
"......" Làm cho trong lòng An Vô Dạng sông cuộn biển gầm, chẳng lẽ chuyện như vậy, đối phương hoàn toàn không trách mình chút nào sao?
Xem tình huống, giống như chính là như vậy.
Từ lúc dọn đến...... Không đúng, phải nói là từ khi nói với Hoắc Vân Xuyên tin mình mang thai, ngày tháng của mình trải qua rất thoải mái dễ chịu, trên cơ bản là ăn ngon uống ngon, thuận theo mọi điều*.
(*) Bách y bách thuận - 百依百顺 - bǎi yī bǎi shùn (trăm theo trăm thuận)
An Vô Dạng không ngốc, tình huống thế này trong lòng cậu hiểu rõ, nghe vậy gật gật đầu, thông minh hơn mọi ngày nhiều.
"Được, tôi về sau sẽ không vậy nữa."
Hoắc Vân Xuyên sờ sờ cái trán cùng vùng huyệt Thái Dương của cậu: "Hiện tại đầu còn choáng không?"
An Vô Dạng chớp chớp mắt, làm như có thật mà nói: "Giống như không nữa, tôi ăn cơm trước rồi đi ngủ."
"Đói bụng?" Hoắc Vân Xuyên âm thầm ngửi hơi thở trên người cậu, sờ xong cái trán lại sờ bụng, thực hưởng thụ phần trọng lượng cơ thể ngồi ở trên người mình.
"Đúng vậy." An Vô Dạng nói, nghĩ chính mình cũng là một người nặng hơn 50 kí, không thể cứ ngồi trên chân Hoắc tiên sinh như vậy, liền ba chân bốn cẳng mà đứng lên: "Tôi đi ra ngoài nhìn anh Tiểu Minh."
Cậu phải đi, Hoắc Vân Xuyên cũng không giữ lại: "Đi thôi, giúp tôi đóng cửa lại."
An Vô Dạng giống như nghĩ tới chuyện gì đó, biểu tình thay đổi, lén lút quay đầu lại xem ánh mắt bị Hoắc Vân Xuyên vừa vặn thấy được.
Người đàn ông kia lười biếng mà cong môi, mỉm cười với cậu: "Tôi tắm rửa một chút, cậu muốn nhìn sao?"
"Không muốn." An Vô Dạng lập tức nói, sau đó quay đầu liền đi, giúp đối phương đóng cửa lại.
Một hồi sóng gió không còn gì cứ như vậy hạ màn, không có bị trách cứ, ngược lại được đối phương ám chỉ, cho dù có làm sai cũng không sao cả.
An Vô Dạng líu lưỡi, cảm thấy Hoắc tiên sinh về sau làm ba ba chắc chắn sẽ nuôi ra một đứa con trẻ trâu.
Cậu trong lòng nghĩ như vậy, đi đến phòng bếp mở ra tủ lạnh, lấy ra khối đá tự mình chế tác ra hai cái túi chườm lạnh đơn giản để đắp mặt.
"Anh Tiểu Minh, cho anh." Cậu đi đến bên người Quý Minh Giác, đưa một cái trong đó qua.
Quý Minh Giác sau khi bị đánh vẫn luôn che miệng, thấy túi chườm đá vẫn ủy khuất, nhưng vẫn nhận tới che lại nói: "Vẫn là cậu biết săn sóc, ui, đau chết mất...... Tên Vân Xuyên kia xuống tay không biết nặng nhẹ."
An Vô Dạng đồng tình mà nhìn gã, sau đó ở bên cạnh gã ngồi xuống, ngẩng mặt lên đắp đôi mắt: "Ai nha...... Lạnh quá a......"
Quý Minh Giác nhìn thoáng qua bên cạnh, tâm tình có chút phức tạp; gã hôm nay xem như ngộ ra rồi, Hoắc Vân Xuyên đối với em trai nhỏ này thật sự lo lắng, có lẽ không chỉ bởi vì bảo bảo.
Đây là kết quả khách quan khi thấy Hoắc Vân Xuyên phục vụ An Vô Dạng như thế, cũng đúng chính gã cùng An Vô Dạng ở chung gần nửa ngày cũng có kết luận tương tự.
Bất quá nói thực ra, mặc kệ làm người nhỏ hơn cũng tốt, bạn bè cũng tốt, cho dù mình gặp loại hình như An Vô Dạng, cũng sẽ yêu thương nhiều hơn.
"Xin lỗi." Quý Minh Giác chọt chọt tay bảo bảo, vứt xuống mặt mũi công tử Quý mà xin lỗi: "Tôi lần này không chú ý."
Gã là bị Hoắc Vân Xuyên đánh một trận mới hiểu được, chính mình xác thật quá mức cà lơ phất phơ, không đáng tin cậy.
"Không sao cả." An Vô Dạng nói, khóe miệng vểnh vểnh mà trả lời chọc anh Tiểu Minh một chút: "Dù sao Hoắc Vân Xuyên cũng không trách tôi."
Quý Minh Giác sửng sốt, sau đó cười: "Ha ha ha ha ha......" Mừng rỡ toét mồm cười xong lại đau sắp chết: "Hóa ra cậu ở sau lưng kêu hắn như vậy?"
Rất có ý tứ.
Bất quá kỳ thật gã hôm nay cuối cùng đã nhìn ra, An Vô Dạng không ai mắng, vừa khóc là được ôm, cũng không có thành thật như mặt ngoài.
"A, tôi ở trước mặt cũng kêu như vậy." An Vô Dạng thể nghiệm một phen cảm giác ngốc bứt, sau đó phù hợp với thực tế mà thêm vào một câu: "Thỉnh thoảng lúc hắn tâm tình tốt."
"Thật?" Quý Minh Giác nói: "Tôi cũng không tin."
"Không tin gì?" An Vô Dạng cầm tới túi chườm nước đá, sờ sờ một mặt không quá lạnh, cậu lật lại mặt khác đắp lên mặt.
Hoắc Vân Xuyên đi qua phòng khách, bước chân tạm dừng một chút, trên cổ hắn vắt khăn lông, tóc thì ướt sũng: "An Vô Dạng, thảm lông của cậu đâu?"
Hắn trưng ra một khuôn mặt lạnh lùng, nhắc nhở đối phương xong liền dời bước rời đi.
"Nga......" An Vô Dạng vứt xuống túi chườm đá, ba chân bốn cẳng tìm được thảm lông nhỏ, che lại cái bụng dưới sức thổi của điều hòa.
Quý Minh Giác vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm: "......" Hóa ra bọn họ ở chung như thế này: "Phốc......" Càng nghĩ càng buồn cười.
Mẹ nó, đây không phải cha già lo cho con trai sao......
An Vô Dạng không hiểu ra sao, cũng không biết Quý Minh Giác cười cái gì.
Cậu cảm giác túi chườm nước đá không còn lạnh nữa, đôi mắt cũng không còn khó chịu như trước nữa: "Anh Tiểu Minh anh còn cần túi chườm nước đá không?" Đối phương vẫn luôn che lại không cho xem, cậu cũng chưa thấy rõ ràng vết thương thế nào.
"Còn muốn." Quý Minh Giác cứ che lại không cho cậu thấy.
Chốc lát sau, dì Trương làm cơm xong: "Hoắc tiên sinh, Vô Dạng, Quý tiên sinh, rửa tay ăn cơm thôi!"
"Ai." An Vô Dạng lên tiếng, ngoan ngoãn mà giúp đỡ dọn chén đũa.
Dì Trương trong tay bưng đồ vật, vẻ mặt như lâm đại địch, còn xinh đẹp hơn khi thấy Hoắc Vân Xuyên: "Hoắc tiên sinh, mau tới dẫn cậu ấy đi ra ngoài!"
An Vô Dạng bị dọa nhảy dựng, sau đó liền phát hiện Hoắc tiên sinh đứng ở phía sau mình, nhìn dáng vẻ giống chuẩn bị cướp bát cơm trong tay mình.
Vậy chính mình dĩ nhiên nên ngoan ngoãn mà nhường cho hắn: "Tốt, anh dọn đi."
Hoắc Vân Xuyên cầm chén, ngẩng đầu để cho cậu đi ra, trong miệng phân phó nói: "Chậm rãi đi ra ngoài, ngồi xuống, chờ ăn cơm, đừng nhúc nhích đi tới đi lui."
Quý Minh Giác thấy hình ảnh bọn họ ở chung, ở đó che miệng âm thầm cười: "Má ơi......" Đây là một cặp đôi thú vị nhất gã từng gặp qua: "Ha ha ha."
Tuổi kém nhau dẫn đến chênh lệch, đã đủ ê răng; hơn nữa còn nuôi ở trong bụng một bảo bối nhỏ, cuộc sống một năm về sau của Hoắc Vân Xuyên hẳn là rất vui sướng.
Trên thực tế mà nói, tính cách An Vô Dạng rất hòa đồng, giữa trưa cùng Quý Minh Giác ăn một bữa cơm, còn thêm thời gian hai giờ chơi trò chơi, cảm tình với người ta đã không tồi.
Khi ăn cơm thì anh Tiểu Minh trước anh Tiểu Minh sau, anh Tiểu Minh ăn nhiều một chút.
Thế giới của cậu rất đơn giản, cùng Quý Minh Giác bọn họ những người lòng dạ tràn ngập toan tính với nhau trong vòng xã giao luẩn quẩn, khác nhau như trời với đất.
Lúc trước Hoắc Vân Xuyên mâu thuẫn với người trong nhà tức giận lên, tùy tiện tìm một quán bar hỗn loạn uống rượu giải sầu, sau đó trùng hợp gặp được An Vô Dạng và các bạn học cũng đi quán bar chơi khi thi đại học xong.
Có một đêm tình, mới có dây dưa về sau.
Nếu không hai người không liên quan với nhau, vĩnh viễn cũng không thể đến cùng một nơi được.
An Vô Dạng cơm nước xong liền mệt nhọc, hôm nay vừa mới khóc còn buồn bực.
Cậu ngồi ở trên sô pha vừa xem Hoắc Vân Xuyên thu dọn bàn, vừa ăn trái cây, ăn một chút là bắt đầu ngủ gật.
Quý Minh Giác nói chuyện một hồi liền ngậm miệng, nhìn phía bạn tốt, chỉ chỉ An Vô Dạng: "Ngủ ~ ~ ~" Gã dùng khẩu hình giao lưu, biểu tình làm ra tương đương đúng mực, khóe miệng bầm tím có vẻ hơi không phù hợp lắm.
Hoắc Vân Xuyên liền tới đây ôm An Vô Dạng đi vào, tuy rằng nhóc mít ướt này còn chưa có tắm rửa, trên người còn có chút mồ hôi.
Bất quá nếu ngủ rồi, cũng không thể đánh thức dậy để tắm rửa, chỉ có thể chờ cậu tự nhiên tỉnh, hoặc là buổi sáng ngày mai rồi tắm.
Đối với thói quen ở sạch của mình luôn tự động không có hiệu quả với An Vô Dạng, Hoắc tổng đã quen, không có gì đáng kinh ngạc cả.
Hắn yên lặng nhìn chằm chằm nhan sắc hút hồn khi thiên sứ ngủ một lát, bừng tỉnh nhớ ra, Quý Minh Giác còn ở bên ngoài, vậy cứ để đối phương chờ một chút đi.
Mười phút trôi qua, trong phòng khách.
Quý Minh Giác ngáp một hơi: "Tôi cũng trở về tắm rửa nghỉ ngơi, hai ngày nay cố gắng theo một hạng mục cũng không cách nào ngủ ngon." Làm hại gã quầng thâm mắt quá nặng, cho nên mới thích mang kính râm mọi lúc mọi nơi.
Hoắc Vân Xuyên gật gật đầu, hóa ra là đuổi kịp hạng mục công việc: "Không biết còn tưởng rằng cậu túng dục quá độ." Hắn nói xong, tìm được cái ly của mình, rót vào chút nước.
"Cậu mới túng dục quá độ......" Quý Minh Giác nói.
"Sao còn không đi?" Hoắc Vân Xuyên đuổi người.
"Thật là trọng sắc khinh bạn." Quý Minh Giác trêu chọc, sau đó đứng lên: "Tốt, tớ về thật đây, không chậm trễ cậu cùng bảo bối."
Trong phòng khách không một bóng người, Hoắc Vân Xuyên ba ngụm uống vào hết nửa ly nước kia.
Nhìn chung quanh, buổi tối khoảng 9 giờ.
Chờ hắn đi vào phòng ngủ, đã qua một tiếng rưỡi; một lần nữa tắm xong, trên thân trần trụi cơ bắp rắn chắc, tràn ngập sức mạnh.
Trải qua vận động kịch liệt, khí chất lười biếng trên người Hoắc Vân Xuyên tản ra.
Hắn nhìn thoáng qua An Vô Dạng đang ngủ giống như heo con, ánh mắt ấm áp, bất quá trừ lần đó ra, càng muốn tham lam độc chiếm nhiều hơn nữa.
"......" Chóp mũi từ khắp cái trán đối phương, một đường ngửi xuống dưới nơi bị chăn che lấp, đưa tay vạch ra một chút, lộ ra mảng nhỏ làn da trắng nõn.
Hoắc Vân Xuyên nhìn chằm chằm hai mắt, đem chăn kéo lên, che lại kín mít.
"Nhanh lớn lên." Hắn hôn hôn cái trán An Vô Dạng, một câu nói nhỏ không thể nghe thấy mà thốt ra.
Một đêm này An Vô Dạng ngủ rất ngon, buổi sáng tỉnh lại thời gian còn hơi sớm, còn chưa đến 7 giờ.
Trong phòng im ắng, chỉ có thanh âm điều hòa phát ra; sau lưng ấm áp dễ chịu, tựa hồ là ngực Hoắc tiên sinh.
An Vô Dạng ngơ ngác mà hoàn hồn, không có gì bất ngờ xảy ra chính mình lại dán lên những cơ bắp siêu khốc kia cả đêm, xúc cảm thật không tồi.
Tối hôm qua ăn trái cây xong chuyện sau đó cậu không nhớ, bất quá không khó đoán được, khẳng định là tự mình đột nhiên buồn ngủ, được Hoắc tiên sinh ôm vào.
An Vô Dạng không muốn rời giường, cũng không muốn ngủ nướng.
Cậu tìm ra cái di động nửa cũ nửa mới của mình, vừa thấy liền sợ ngây người, nhật ký cuộc gọi bên trong có ba cuộc gọi nhỡ của chị.
Lúc này không muốn rời giường cũng không được.
An Vô Dạng nhẹ nhàng rời khỏi ôm ấp của Hoắc Vân Xuyên, thật cẩn thận xuống giường, mang theo di động vào toilet gọi điện trở lại.
Cậu cảm thấy gọi ba cuộc điện thoại hẳn là có việc gấp, nếu như có việc gấp, như vậy 7 giờ đánh thức chị hẳn là sẽ không bị mắng đâu.
Kết quả cậu sai rồi, An Vô Ngu vừa nhận điện thoại liền mắng cậu một trận: "An Vô Dạng! Gọi điện thoại cho chị sớm như vậy, mày có phải có thù oán với chị hay không!"
"Không a." Em trai rất vô tội nói: "Chị ngày hôm qua gọi điện thoại cho em làm gì?"
An Vô Ngu cũng tỉnh, ngồi ở trên giường gãi đầu một phát: "...... Ngày hôm qua có một người đàn ông tới gia tìm em, lớn lên cao ráo đẹp trai, ai a?"
An Vô Dạng nghe thấy cái hình dung này, nghĩ đến Hoắc Vân Xuyên trước tiên.
Cậu sững sờ.
Hoắc tiên sinh thế nhưng còn đi nhà mình tìm người?
Cảm giác áy náy một đêm lắng đọng lại ùa về trong lòng An Vô Dạng, cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.
An Vô Ngu còn đang đợi cậu trả lời: "Alo?"
"Nga, là một người bạn của em, quen khi làm thêm." An Vô Dạng nói như vậy, lời nói dối hạ bút thành văn, đồng thời bên tai cũng hồng hồng.
"Đối phương vì sao tới nhà tìm em? Không có số điện thoại sao?" An Vô Ngu nghi ngờ nói, bởi vì Hoắc Vân Xuyên lớn lên quá soái, không khỏi hỏi nhiều hai câu.
"Có, nhưng là em không mang theo di động, cho nên hôm qua mới không có nhận được điện thoại của chị." An Vô Dạng nói, chỉ cần không phải lời nói dối, cậu đều nói đến mồm miệng rõ ràng, không hề có áp lực.
Chị gái: "Hắn làm nghề gì? Có bạn gái chưa?"
An Vô Dạng nghĩ nghĩ, liền nói: "Không làm gì cả, ở nhà nuôi con."
An Vô Ngu: "...... Vậy đi, không có việc gì." Tuy rằng lớn lên đẹp trai, nhưng lớn lên đẹp cũng không thể mài ra cơm ăn, hơn nữa người ta con cũng đã có, hứng thú của cô tới nhanh đi cũng nhanh.
An Vô Dạng cùng chị nói chuyện điện thoại xong, lặng lẽ trở lại phòng ngủ, rón ra rón rén mà lên giường, muốn rúc vào cái vị trí kia.
Hoắc tổng mơ hồ mở to mắt, trái tim mạnh mẽ run rẩy xem người vừa " nhào vào trong ngực " mình.
Chỉ nhìn thấy thiên sứ lén lút nâng lên cánh tay hắn, lặng lẽ gác ở trên eo mình, sau đó lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Xong."
Hoắc tổng nuốt nuốt nước miếng, đôi mắt đều đỏ đậm.
Quá đáng yêu rồi......
Hắn không biết, năm đó An Vô Dạng vào lúc hai ba tuổi, quả thật đặc biệt đáng yêu; chỉ là ba mẹ lại bận rộn, tính tình chị lại hung dữ, không có người phản ứng cậu mà thôi.
Ông nội bà nội mỗi năm mới có thể gặp một lần, ông ngoại bà ngoại thì không nói, không có em trai thành tích tốt cậu cũng không dám làm nũng.
Hoắc tiên sinh khá tốt, An Vô Dạng nghĩ thầm.
Vì thế hôm nay chính thức cho Hoắc tiên sinh một chút ngon ngọt, trong lòng ấm áp, siêu cấp vui vẻ.