Gả Cho Lão Công Nhà Giàu

Chương 50



Vội vàng tránh ra thân thể để cho đối phương đi vào toilet, đối phương lại dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn mình, hoàn toàn không có ý muốn đi vào.

An Vô Dạng ở trong lòng cân nhắc trước sau, nếu như người đàn ông này tức giận vì mình hôm nay biểu hiện không tốt, cậu liền không ở đây nữa, dọn dẹp một chút đồ đạt chuẩn bị về nhà.

Cái ý nghĩ đó vừa xuất hiện, sắc mặt An Vô Dạng liền đen, bởi vì trốn tránh vấn đề không phải có ý nghĩa trong cuộc đời cậu.

Cậu cảm thấy vẫn là phải tìm hiểu rõ ràng một chút: “Cái kia……”

Lời nói còn chưa nói hết, Hoắc Vân Xuyên đưa cánh tay dài ra, đem thiếu niên gần trong gang tấc ôm vào trong lòng ngực: “Thực xin lỗi.”

An Vô Dạng tức khắc há hốc mồm, cằm gác ở trên bờ vai dày rộng của đối phương, cần phải nhón mũi chân mới có thể thoải mái, nếu không cả hô hấp cũng không thông thuận: “Không sao.”

Xem ra người này không phải muốn trách cứ chính mình, điều này cũng đúng.

Chính mình từ nhỏ đã như vậy, dù không ưu tú cũng không phải do mình sai.

“Bọn họ không phải không thích em,” Hoắc Vân Xuyên đè cảm xúc xuống gắt gao ôm An Vô Dạng vào trong ngực, thở dài: “Em về sau sẽ biết.”

An Vô Dạng đôi mắt chớp chớp, muốn gật đầu, lại phát hiện không gian hoạt động của cái cằm hữu hạn, vẫn là từ trong lòng ngực Hoắc tiên sinh ra ngoài trước lại nói.

Cậu nói một câu: “Anh buông tôi ra trước.”

Ôm như vậy không tốt lắm, không may bị ba mẹ Hoắc Vân Xuyên thấy, như vậy sẽ lưu lại ấn tượng tuỳ tiện càn rỡ.

Hoắc Vân Xuyên buông An Vô Dạng ra, một đôi mắt thâm thúy u ám đánh giá ở trên người đối phương, biết được sắc mặt An Vô Dạng không phải không ổn, tiếp tục nói: “Không cần nghĩ nhiều.”

Quả thật An Vô Dạng thật sự không có nghĩ nhiều, chuyện đó là sự thật mà thôi.

Mặt cậu bình tĩnh mà nói: “Tôi không có nghĩ nhiều.” Trái lại còn trấn an đối phương: “Anh có phải quá khẩn trương hay không, lần đầu tiên gặp mặt, mọi người có chút khách sáo là bình thường.”

An Vô Dạng vì để cho Hoắc Vân Xuyên tin tưởng mình, liền xua xua cái lược trong tay, tươi cười nhẹ nhàng.

Trong ngực Hoắc Vân Xuyên buồn bực, lại nói không ra là do nguyên nhân gì.

Chỉ là cảm giác làm sao cũng không đúng, lúc trước ba mẹ cùng ông nội chưa tới không hề có cảm giác thế này.

Hắn thích An Vô Dạng ỷ lại mình một chút, cho dù là tùy hứng la lối khóc lóc chơi xấu cũng được.

Có một hồi im lặng, đôi mắt An Vô Dạng nhìn vào hướng nhà ăn: “Không cần ở lâu, tất cả mọi người đều đang đợi chúng ta ăn cơm.”

Nếu Hoắc Vân Xuyên không dùng toilet, vậy chính mình đi vào chải đầu tóc cho xong.

Cậu nhìn ảnh mình trong gương, phát hiện quả nhiên thật sự rối nùi, thực sự tổn hại hình tượng.

Hai phút sau, An Vô Dạng cùng Hoắc Vân Xuyên một trước một sau, xuất hiện ở nhà ăn.

“Đến đến đến, Vô Dạng thích ăn tôm nhất, để ở chỗ này.” Giọng nói của dì Trương mạnh mẽ mà phát ra, một phần cuối cùng đồ ăn là do bà cố ý sắp đặt như vậy.

Dù sao cũng là đứa nhỏ mình chăm chút mỗi ngày, vừa rồi ở phòng khách bị người vây quanh hỏi này hỏi nọ, bầu không khí như thế, cũng chỉ tự mình trải qua mới biết được.

An Vô Dạng nói: “Cảm ơn dì Trương.”

Người cẩn thận quan sát cậu sẽ phát hiện, thiếu niên rời đi một chuyến, quanh thân tựa hồ yên tĩnh xuống, không căng thẳng giống như vừa rồi nữa.

“Hóa ra Vô Dạng thích ăn tôm a, vậy ăn nhiều một chút.” Chương Nhược Kỳ tự mình ra tay, gắp hai con tôm đến trên cái đĩa không bên cạnh bát cơm của An Vô Dạng.

An Vô Dạng có hơi kinh ngạc, sau đó nói lời cảm tạ: “Cảm ơn.”

Chương Nhược Kỳ đang chuẩn bị nói gì đó, lại thấy con trai mình, mang vào bao tay dùng một lần bắt đầu lột tôm.

Vài giây sau, tôm được bóc vỏ xong, sau đó chấm tương, đưa đến bát cơm kế bên.

Động tác rất thành thạo, tựa như đã trải qua vô số lần.

An Vô Dạng không cần ngẩng đầu nhìn, cũng biết hình ảnh này quá kỳ lạ, tất cả mọi người trên mặt bàn đều xem ở trong mắt.

Cậu thần sắc như thường, cầm lấy bao tay bên cạnh mang lên, không nhanh không chậm mà lột ra hai con tôm Chương Nhược Kỳ gắp tới, một con đưa vào trong chén Hoắc Vân Xuyên, một con để vào trong chén mình.

Người xung quanh bọn họ nhìn thấy đều cười cười, thậm chí có chút hâm mộ, cảm tình thật tốt quá.

Hoắc Vân Xuyên nhìn chằm chằm con tôm đã bóc vỏ trong chén mình, ánh mắt sâu lắng, ước chừng là vì quá vui sướng.

Ông cụ Hoắc cười hai tiếng: “Ông nội cũng thích ăn tôm, Vô Dạng cũng lột cho ông nội hai con, được không?”

Hai đứa cháu thể hiện tình yêu với nhau, ông già là ông xem đến tâm ngứa ngáy, cũng muốn thò vào một chân.

“Dĩ nhiên là được.” Còn không phải là lột tôm thôi sao, việc nhỏ như vậy không có gì khó.

An Vô Dạng không chút hoang mang định ra tay, nếu như là yêu cầu khác, quá khó khăn, khả năng liền làm không được.

Nhóm mấy thiếu gia trên bàn nói: “Ai nha, chúng ta là những người không ai thương, liền tự mình ra tay thôi”

Có bọn họ nói chêm chọc cười, không khí trên bàn cơm nhất thời thân thiện lên nhiều.

Các trưởng bối cười tủm tỉm, có vẻ vô cùng hưởng thụ.

Nói thật, bọn họ đều là người bận rộn, quanh năm suốt tháng, hiếm khi có thời gian tề tụ đông đủ như vậy.

Tựa như Hoắc Vân Xuyên nói, làm sao lại không thích.

Phải biết rằng, kinh nghiệm làm ba mẹ của bọn họ, đều toàn bộ dựa theo ý nguyện của con trai độc nhất của mình.

Đột nhiên gặp phải một đứa nhỏ hướng nội mẫn cảm, lập tức từ người xa lạ quá độ thành con dâu mình.

Không biết làm sao để kéo gần cảm tình, cũng thực bình thường.

Huống chi, đối phương thoạt nhìn đối người với khác đều nhàn nhạt, chỉ có lúc đối với Hoắc Vân Xuyên mới có thể toát ra tính tình trẻ con.

Cũng làm người không thể tưởng tượng.

Rũ mắt nghiêm túc giúp ông cụ lột tôm An Vô Dạng cũng không biết, chính mình ở trong mắt người khác lại là một đối tượng không thể tới gần.

Thậm chí có chút xa cách, không thích giao tiếp với mọi người.

Sau khi bữa tiệc chấm dứt, thời gian đã hơi trễ.

Hoắc Vân Xuyên phụ trách tiễn khách ra cửa, An Vô Dạng bị hắn ra lệnh không cho đi ra.

Không cần chính mình đi tiễn người khác, An Vô Dạng nghĩ thầm nhưng cũng không nhàn rỗi a.

Bởi vì buổi tối dì Trương không ở, một mảnh hỗn độn trên mặt bàn cần chính mình ra tay thu dọn.

Lúc An Vô Dạng muốn chính mình ra tay thu dọn, lại cảm thấy đợi một chút bị Hoắc tiên sinh thấy được chắc chắn sẽ ăn mắng.

Cậu do dự một lát giữa chuyện có thể bị ăn mắng cùng không làm việc, có hơi lưỡng lự mà lựa chọn không làm việc.

Dưới lầu, Hoắc Kiêu đứng ở trước mặt con trai trưởng thành đến thập phần xuất sắc, quay đầu lại vỗ vỗ bả vai đối phương: “Tốt lắm, đưa đến chỗ này thôi, không cần tiễn nữa……”

“Trở về nhìn Vô Dạng đi.” Chương Nhược Kỳ nói, đem câu nói còn giữ lại trong miệng chồng nói ra giúp.

Hoắc Vân Xuyên nhưng thật ra không đi, tầm mắt nghi hoặc nhìn chăm chú ba mẹ: “Các người không thích Dạng Dạng?”

Vợ chồng Hoắc gia hơi ngẩn ra, rồi bật cười: “Vì sao hỏi như vậy?” Bọn họ không phải không thích, nói thật, vấn đề này hẳn là ngược lại mới đúng: “Chúng ta cảm thấy đứa nhỏ kia không phải thật thích chúng ta, con có rảnh thì hỏi nguyên nhân một chút……”

Thấy dáng vẻ con trai không tin, Hoắc ba ba đã qua tuổi nửa trăm tự đáy lòng cười nhạt: “Đừng nghĩ nhiều, về sau quen thuộc hơn là được.”

Trở lại trên xe, vợ ông nói: “Đã bao lâu không được như vậy, sao không từ từ mà nói chuyện?”

Thời điểm mười năm trước thì không dám nghĩ đến, khoảng bảy năm trước ước chừng có chuyển biến tốt hơn, chỉ là một năm không gặp mặt được hai ba lần.

Gần ba bốn năm nay ngoài mặt thì hoà bình, nhưng khoảng cách còn có một tầng ở giữa.

Giữa hai bên không khí từ giương cung bạt kiếm, từ từ hòa hợp đến tôn trọng lẫn nhau.

Sau này không khác lắm chính là như vậy thôi, có thể càng tiến thêm một bước hay không, thì phải xem ý trời.

‘ Bé con ’ rãnh tay phát hiện có người đã trở lại, vừa thấy quả nhiên là Hoắc tiên sinh: “Tiễn xong?” Cậu hỏi một câu, nhỏ giọng chỉ vào nhà ăn nói: “Trên mặt bàn tôi không có đụng vào, anh mau đi thu dọn một chút.”

“……” Hoắc tổng tài vừa vào nhà đã bị sai sử làm trâu làm ngựa, cả người cứng đờ, bất quá vẫn cứ thực lạnh lùng gật gật đầu, lập tức mang vào tạp dề cùng bao tay, bắt đầu làm việc.

Ngày hôm sau chính là ngày khai giảng, tình trạng giao thông ở thành phố Bắc Kinh vào buổi sáng, trước sau như một mà thảm không nỡ nhìn.

An Thành đưa con trai út đi học xong, trong lòng nhớ ra.

Ông đứng ở dưới bóng cây của trường học, gọi điện thoại cho con thứ trong nhà.

“Vô Dạng, ở trường học thế nào? Lúc nào thì bắt đầu học quân sự nha?” An ba ba là người phương bắc, giọng nói to lớn thân hình cường tráng, lúc trước thấy con trai đến mười mấy tuổi vóc dáng vẫn cao có bao nhiêu, ông ngoài miệng không nói kỳ thật trong lòng rất tiếc nuối.

Làm sao không có di truyền giống như ông An cao lớn uy mãnh, hay giống mẹ cậu dáng người tinh tế.

Bất quá tính tình thành thật phúc hậu thật ra không khác ông An là mấy.

“Ba?” An Vô Dạng nói: “Khá tốt, phỏng chừng ngày mai sẽ nhập học.”

Từ sau khi mang thai, cậu phát hiện tiêu chuẩn lời nói dối của mình càng ngày càng cao.

Trước mắt cơ bản đã khoác lác tới nông nỗi nói không chớp mắt rồi.

“Nga, vậy sao.” An Thành phẩy phẩy cho có gió, oán trách nắng gắt cuối thu quá mạnh, tiếp tục ở trong điện thoại cùng con trai nói chuyện: “Ba hôm nay đưa em trai con đi học, bây giờ đang đứng ở cửa trường học, nắng nóng quá.”

An Vô Dạng: “Vậy ba nhanh về nhà đi thôi, trong nhà mát mẻ.” Lại nói: “Hôm nay còn đi làm sao?”

“Không đi được, đến nhà bà ngoại con một chuyến, đưa chút đồ ăn cho hai ông bà.” An Thành nói: “Vậy con coi chuyện mà làm, nên làm gì thì làm đó, không có tiền thì gọi điện thoại cho ba.”

“Con còn.” Lấy số tiền đóng học phí kia, chính mình lại không đi học, An Vô Dạng rất là khó chịu.

“Được, ba cúp đây, ba đi đổ thêm xăng cho xe, rồi lập tức lên đường.” An Thành nói, vừa lòng mà ngắt điện thoại.

“By bye.” An Vô Dạng nói chuyện với ba ba xong, rơi vào buồn bã mất mát.

Đây mới chính là hương vị của cuộc sống a, một chút bình phàm tục khí. Lo âu, áp lực, phiền não, mọi thứ đều tồn tại không ít.

“Nói điện thoại với ai?” Hoắc Vân Xuyên tây trang giày da, đi tới, trong tay quấn một cái cà vạt đang buộc nút: “Tôi phải ra ngoài một chuyến, muộn nhất sau hai tiếng sẽ giờ trở về.”

Hắn nhìn qua đông hồ, còn có thể kịp giờ ăn cơm trưa.

An Vô Dạng vừa rồi còn đắm chìm ở thế giới của dân thường phải lo củi gạo mắm muối, vừa quay đầu lại đã bị sự soái khí bức người của đại thiếu gia nhà giàu chói mù mắt.

Mặc kệ nói như thế nào, cậu không thể giấu được lời nói của mình.

An Vô Dạng nhìn Hoắc Vân Xuyên mà nói: “A, Hoắc tiên sinh hôm nay rất là tuấn tú nha.”

Người đàn ông ấy thân hình cao lớn, khí phách hăng hái.

Không thể không thừa nhận, dáng vẻ khi đối phương mặc chính trang, chỉ sợ ở trong đầu của mình, đời này đều không thể xóa đi.

Hoắc đại thiếu ánh mắt chợt lóe sáng, trên mặt biểu tình trở nên suy tư hơn.

Nếu hắn không có nhớ lầm mà nói, từ khi mình biết An Vô Dạng tới nay, số lần đối phương khen mình ngay mặt……Không chỉ một hai lần.

Không hề hay biết, động tác đeo cà vạt của Hoắc Vân Xuyên so với ngày thường hơi chậm hơn một chút.

Làm như vậy dĩ nhiên không phải bởi vì hắn non tay, chỉ là trong lòng có cảm giác, thiếu niên ngây thơ kia yêu thích trai đẹp.

“Tôi ra ngoài đây, em chờ tôi trở lại.” Lúc cà vạt được mang xong, Hoắc Vân Xuyên nói một tiếng liền đi.

“ lỪm, cái kia……” An Vô Dạng giơ lên móng vuốt, chỉ thầm nghĩ muốn tạm biệt.

Đối phương lại quay ngược trở lại, đối diện với đôi mắt ngạc nhiên của cậu.

“Đã quên ôm em.” Hô hấp Hoắc Vân Xuyên từ chính diện đến, ở ngay bên tai An Vô Dạng, nóng bỏng, ấm áp.

Chỉ ôm cũng không có gì, dù sao cũng là An Vô Dạng tự mình nói ra.

Cậu không trách ai, muốn trách thì tự trách chứng thèm khát da thịt của mình, chính là muốn trải nghiệm một phen khi ra cửa cùng về nhà đều có người ôm một cái mà thôi.

Nhưng là, một xúc cảm ẩm ướt mềm mại chen vào trong miệng, đã tiến quân thần tốc.

Làm An Vô Dạng cả người đều không tốt là, phản ứng đầu tiên của mình thế nhưng là nhắm mắt, hé miệng, động tác liền mạch lưu loát.

Bùm, mặt đỏ hồng.

“……” Hoắc Vân Xuyên kinh ngạc một chút, trăm việc vội bên trong còn nhín bớt thời giờ để nhận xét, thật là nhiệt tình.

Ngược lại cũng không kỳ quái, hắn thực bình tĩnh, bởi vì bàn về nhan sắc, chính mình ở thủ đô Bắc Kinh tùy tiện cũng có được mấy vị trí đầu.

Giống như An Vô Dạng loại đơn thuần trắng như ngà voi, cảm tình trải qua trống rỗng, ở trên người chính mình hãm sâu cũng thực bình thường.

Sau khi xác định tâm ý thuần khiết của thiên sứ, Hoắc tổng tài đem nụ hôn này hôn đến sâu hơn một chút.

Đối tượng cùng hắn hôn môi, từ từ liền thừa nhận không nổi, luôn có loại cảm giác sắp bị hắn ăn mất!

An Vô Dạng nỗ lực đẩy Hoắc Vân Xuyên ra, làm bộ như mình nắm giữ được nhịp điệu hô hấp, nói: “Anh không phải sắp ra ngoài sao? Cẩn thận đừng đến muộn.”

Hoắc tổng tài nhận thấy được chính mình quá càn rỡ, mặt già đỏ lên, lau môi nói: “Cũng đúng.” Sau đó mắt nhìn thiếu niên lung tung rối loạn, đưa tay sờ sờ đầu đối phương: “Mọi lúc đều có thể gọi điện thoại cho tôi.”

“……” An Vô Dạng gật gật đầu không nói chuyện, một dáng vẻ tôi đã nghe được.

Rốt cuộc nhìn theo nam nhân cao lớn rời đi, cậu như lăn long lóc mà ngã vào trên sô pha, trước sau không thể tin được người chủ động há miệng kia là chính mình.

Vô cùng ngượng ngùng.

Đối phương sẽ nghĩ như thế nào chứ?

Ba chữ Hoắc tiên sinh đưa vào chỉnh sửa, lại bị ngón tay thiếu niên xóa đi, thay bằng hai chữ.

— Vân Xuyên, vừa rồi tôi không có ý gì khác.

An Vô Dạng gửi tin nhắn đi, hy vọng đối phương hiểu được, trong lòng chính mình xoay quanh quá nhiều vấn đề, tạm thời còn không có ý muốn yêu đương.

Hoắc đại thiếu sau khi đi mấy giây, chờ mong lần này chính mình ra cửa thời gian bao lâu sẽ nhận được liên lạc của ‘ quỷ dính người ’.

Di động vang lên một giây sau, hắn giơ tay lên nhìn đồng hồ, mặt mày hớn hở.

— Buổi tối cùng em xem phim.

An Vô Dạng nhận được tin trả lời này, tràn ngập thắc mắc.

— Hả?

— Đi xem phim, phim đề tài đồng tính.

An Vô Dạng co rút khóe miệng, cảm giác đối phương cố ý nói sang chuyện khác, vậy không được.

— Chúng ta không phải đang nói vấn đề khác sao?

— Ý của tôi là, em hẳn nên học sự thẳng thắn thành khẩn một chút, Dạng Dạng.

Hoắc Vân Xuyên mặt mày hớn hở mà đi vào mục đích chính, ngay cả đối tượng hợp tác sắp đến khó chơi ra sao, mặt mày đều làm hắn cảm thấy đáng yêu.

Hắn nghĩ thầm, dựa trên điều này, liền tranh thủ ít điều khoản bá đạo một chút.

--Hai chương như đã hứa ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.