Gả Cho Lão Công Nhà Giàu

Chương 83



Song phương chiều cao cách xa, một người cao một mét chín, một người chỉ có 1 mét bảy.

Thấp với cao, vốn là sự tình làm người oán hận.

Ánh mắt thiếu niên giảo hoạt, lập tức rút tay về, nhìn kỹ, hai gò má còn có chút ửng đỏ.

"Vậy đi, mọi người trò chuyện, em đi lấy chút đồ uống." Đợi nửa ngày, bên cạnh không có nhân viên phục vụ lại đây, An Vô Dạng liền tự mình đi lấy rượu.

Nghe thấy nam nhân sau lưng căn dặn: "Em chỉ có thể lấy nước trái cây." Cậu cũng không quay đầu lại, phất tay một cái chứng tỏ mình biết rồi.

Có ý nghe bọn họ nói chuyện Lam Vi Vi quả thực buồn cười, cô xưa nay không biết, Hoắc Vân Xuyên dĩ nhiên là loại nam nhân thế này.

"Ồ?" An Vô Dạng kinh ngạc nói: "A, lại gặp mặt." Cậu nhớ tới Lam Vi Vi, một bên lấy rượu một bên chào hỏi.

"Mời." Lam Vi Vi nhìn cậu, nâng nâng cái ly trong tay.

An Vô Dạng thấy thế, cũng giơ lên ly nước trái cây của bản thân, có chút lúng túng cười cười: "Nước kiwi, uống rất ngon."

Cậu không quá muốn tiếp xúc với người xa lạ khác phái, cúi đầu chọn lựa loại rượu thích hợp cho Hoắc Vân Xuyên uống.

Nhìn dáng vẻ cậu do dự, Lam Vi Vi dùng ngón tay sơn màu đỏ tươi, ra hiệu chỉ lên chai thứ ba: "E rằng hắn sẽ thích."

An Vô Dạng sửng sốt, sau đó nói tiếng cám ơn: "Tôi không hiểu về rượu lắm." Tuy rằng đã học một quãng thời gian, thế nhưng nói thật, một lần học nhiều thứ như vậy, có thể học giỏi thì đã là thiên tài.

Lam Vi Vi cười cười, trong lúc phất tay tràn ngập phong tình vạn chủng.

Bây giờ, cô đã tiêu tan ý định chọn lựa Hoắc Vân Xuyên, cuối cùng đành chấp nhận sự thực hắn cưới một người đồng tính.

Suy nghĩ lại xem, người phụ nữ mang thai trước kia lợi hại như vậy, cũng không thể nắm giữ được Hoắc Vân Xuyên, nghĩ như vậy, chính mình cũng xem như là tránh được một kiếp.

"Cho anh." An Vô Dạng trở lại bên người Hoắc Vân Xuyên, nâng cốc rượu đưa cho đối phương.

"Cảm ơn em." Hoắc Vân Xuyên cầm lấy ngửi một cái, nhíu mày: "Rượu này..." Lúc thường, hắn ở nhà không uống rượu, thiên sứ căn bản sẽ không biết được hắn thích uống rượu gì.

Ngày hôm nay lấy được, vừa vặn là loại rượu trước đây hắn yêu thích.

"Làm sao, không thích sao?" An Vô Dạng hỏi.

"Không có, tôi rất thích." Hoắc Vân Xuyên nói, nhấp một miếng rượu do người yêu thích đưa, tâm tình rất khoái trá.

Thiếu niên cũng cười theo, dư quang khóe mắt liếc tới chị gái ở gần đó hay tình cờ để ý về bên này, cậu đoán, đó là nợ phong lưu của ba ba Đôn Đôn.

Bất quá, cậu sẽ không quản.

"Sắp khai giảng, lúc đó Dạng Dạng không trọ ở trường chứ?" Hoắc Kiêu đang ở trong thư phòng, mấy cha con đang ở đây bàn bạc công việc làm ăn của gia tộc, cuối cùng nói đến chuyện An Vô Dạng sẽ lập tức khai giảng.

"Không được." Hoắc Vân Xuyên không cần nghĩ nhiều.

Ông cụ Hoắc: "Nhưng mà theo ông thấy, tuổi của Dạng Dạng đang là lúc kết giao bạn bè, cũng cần thiết trải nghiệm một chút sinh hoạt ở vườn trường."

"Ông nội, để bản thân em ấy trọ ở trường rất nguy hiểm." Hoắc Vân Xuyên không đồng ý mà nhíu mày, phảng phất như đã thấy chuyện bất ngờ ngoài ý muốn.

"Vân Xuyên cân nhắc cũng không phải không có lý, dù sao Dạng Dạng tình huống đặc biệt, trọ ở trường có thể sẽ không tiện..." Hoắc Kiêu chống lại cái nhìn của Hoắc Vân Xuyên.

Kỳ thực căn bản không cần thương lượng, Hoắc Vân Xuyên đã sớm ở cạnh trường học An Vô Dạng mua một căn chung cư, bất cứ lúc nào cũng có thể vào ở.

Hắn trở lại phòng ngủ, sờ sờ thiếu niên còn đang vùi đầu khom lưng: "Em đi học, tôi và Đôn Đôn cũng theo cùng em."

An Vô Dạng cao hứng đến nhảy cao ba thước, như koala treo móc trên người đối phương: "Vậy thật sự là quá tốt, em sẽ có thể mỗi ngày nhìn thấy hai người đúng không?"

"Có thể." Hoắc tổng lời ít mà ý nhiều nói.

Đầu tháng chín trong vườn trường, người người nhốn nháo, vô cùng rộn ràng.

Nhìn thấy bên người có người lớn đi cùng, giúp đỡ mang hành lý, giống nhau đều là sinh viên mới.

Các học trưởng học tỷ, nhìn thấy tân sinh đều sẽ lộ ra nụ cười thân thiện.

Nhưng mà, tân sinh được người yêu đưa tới đi học thật sự không nhiều; đối tượng mang kính râm  đưa tân sinh tới... Vẻn vẹn cũng chỉ có một người như vậy.

An Vô Dạng không trọ ở trường, cho nên không cần phải mang tới đồ đạc.

Bên tay cậu chỉ cầm một bình thủy thật sự không nặng, nhưng rất nhanh đã bị Hoắc Vân Xuyên cầm mất.

"Cần vậy sao? Vậy em cầm cái gì nha?" Thiếu niên kỳ quái thật ngượng ngùng, luôn cảm thấy bạn học chung quanh đều đang vô tình hay cố ý nhìn chính mình.

"Em chỉ cần cố gắng mà sống sót là được." Hoắc Vân Xuyên nói.

"..."

Không liên quan, bọn họ còn đang xếp hàng lãnh đồng phục quân sự, An Vô Dạng không tin, lúc quân huấn Hoắc Vân Xuyên còn có thể xuất hiện ở hiện trường bung dù cho mình.

"Học quân sự anh sẽ quản sao?" Cậu không yên tâm hỏi một câu.

"Không quản." Hoắc Vân Xuyên lập tức nói.

An Vô Dạng chiếm được đáp án bản thân muốn, thế nhưng... Đối phương trả lời cũng quá qua loa, thật khiến người nghĩ bậy nghĩ bạ mà.

Làm xong xuôi thủ tục nhập học, nhận được đồng phục quân sự, ngày hôm nay hành trình báo danh của tân sinh cứ như vậy xong xuôi.

Hoắc Vân Xuyên đuổi An Vô Dạng về căn chung cư mới dưới lầu: "Sinh viên, tự mình lên đi."

Hắn có việc phải đi xử lý, đã nói trước đó rồi.

"Chà chà, anh thực sự là đủ mắc cười." An Vô Dạng bĩu môi, trực tiếp cởi đai an toàn xuống xe.

"Trở lại." Đại BOSS ở sau lưng gọi về.

Thiếu niên lười biếng ngoái đầu nhìn lại: "Làm gì?"

"Em không hôn tôi một chút đã đi?" Hoắc Vân Xuyên hỏi.

"Được thôi." An Vô Dạng cân nhắc chốc lát, nhấc theo ba lô đi trở về, đem ba lô mang lên trên bả vai, sau đó khom lưng liếm một ngụm lên môi trên người yêu, nụ cười không nói ra được có bao nhiêu quyến rũ: "Đã được chưa?"

Hoắc Vân Xuyên con ngươi tối sầm, nắm hàm dưới cậu, tiến quân thần tốc, quấn lấy vật nhỏ vừa nãy làm mấy chuyện xấu  trừng phạt một trận.

"A..." Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo!

Hoắc Vân Xuyên hôn đủ rồi, mới buông cậu ra: "Nghe lời chút, trở về đi thôi."

An Vô Dạng suy nghĩ một chút, gật gật đầu lên trên nhà.

Căn phòng này như trước rất lớn, bên trong chất đầy đồ đạc của Đôn Đôn cùng An Vô Dạng, có rất nhiều thứ còn chưa kịp lấy ra sắp xếp.

Sau khi cậu trở về, dì Trương tinh thần mười phần giao Đôn Đôn cho cậu: "Đến đây ôm Đôn Đôn đi, dì sắp xếp đồ vật cho."

"Ai." Thiếu niên ôm con trai năm tháng, một bên hôn một bên đi vào trong thư phòng, thả xuống ba lô trên vai.

"Nha, a." Bạn nhỏ Hoắc An giơ tay nhỏ mập mạp, vung vẩy ở trong không khí, đôi mắt xoay tròn, nghiêm túc nhìn ba ba.

"Con đang nói cái gì? Con muốn nói với ba ba cái gì nha?" An Vô Dạng tìm ra móc treo, đeo bảo bảo ở trước người: "Ngoan, ngủ đi, ba ba đọc sách một hồi."

"Nha?" Đôn Đôn không thể không đi nắm lấy quyển sách ở trên đầu mình.

"Con tiểu bại hoại này..." An Vô Dạng không thể làm gì khác hơn là buông sách xuống, chuyên tâm nói chuyện với bé.

Buổi chiều Hoắc Vân Xuyên trở lại, Đôn Đôn đang vùi ở trong lồng ngực người ta chơi đùa, đưa tay muốn ba ba ôm: "A..."

An Vô Dạng thật đáng giận: "Lúc ba trở lại sao không thấy con nhiệt tình như vậy, là ai nhìn con một buổi trưa nha, Đôn Đôn thối tha. Đi đi đi, cho hắn một ngụm nước lên mặt đi."

Đôn Đôn bị mắng, kiên trì không ngừng mà bò tới trong lồng ngực ba ba, mãi đến khi đối phương ôm lấy bé.

"Bị mắng?" Hoắc Vân Xuyên cúi đầu, hôn một cái lên khuôn mặt bụ bẫm kia.

Dì Trương thấy thế, cười híp mắt nói: "Hoắc tiên sinh có thời gian liền ôm bé, bé dĩ nhiên thân nha."

Tuy nói Hoắc Vân Xuyên lúc thường hay thích nghiêm mặt, thế nhưng đối với bạn nhỏ lại vô cùng tốt, khóc nháo làm sao cũng bình tĩnh tiếp thu.

An Vô Dạng thì không được, tình cờ sẽ có lúc tánh tình trẻ con.

Đôn Đôn vẫn luôn khóc vẫn luôn khóc, cậu sẽ phát cuồng, tay chân luống cuống, hận không thể quỳ xuống cầu tiểu tổ tông đừng khóc.

Sáng ngày thứ hai, thiếu niên dậy sớm đi học, hôn con trai vẫn đang say ngủ một cái, cùng với ba ba ruột của con trai nằm một bên đã tỉnh rồi: "Em đi."

Hoắc Vân Xuyên kéo tay cậu: "Thật sự không cần tôi đưa em?"

Người trước mặt không nói: "Chỗ này đến trường học có bao xa đâu?" Đi vài bước chân mà thôi: "Thôi, em đi đây." Cậu nói xong, tránh ra sự kiềm chế của đối phương.

Ba lô, mũ lưỡi trai, nước, bla bla, An Vô Dạng mang tới những thứ đồ này, xuyên qua hai con đường cái, đi đến trường sắp sửa trải qua mấy năm.

Cậu suy nghĩ một chút, từ trong túi đeo lưng lấy ra một chiếc mắt kính gọng đen, mang lên.

Lúc đi vào phòng học, quả nhiên bởi vì trên người giản dị không có trang phục bắt mắt, cũng không có ai chú ý tới cậu.

An Vô Dạng căn cứ theo chiều cao của mình, tìm một vị trí ở giữa lớp, đồng thời nghi hoặc, làm sao tất cả mọi người thích xếp sau, toàn bộ đều ngồi vào phía sau vậy.

Những bạn học tới sau, cũng giống cậu, nhìn một chút phía sau đã bị chiếm đầy, chỉ có thể chọn vị trí ở giữa.

"Xin chào, chỗ này có người ngồi sao?"

Lúc An Vô Dạng ngẩn người, trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói ôn hòa.

"Không có. Cứ ngồi đi." Sau khi cậu hoàn hồn vội nói.

"Cảm ơn." Người kia rất cao, vừa nhìn chính là "Tuyển thủ" xếp sau, nhưng đáng tiếc phía sau bị chiếm hết rồi: "Tôi gọi Ôn Lăng, còn cậu?"

Tên cao to sau khi ngồi xuống, đem ba lô đặt ở bên chân của mình, sau đó xòe bàn tay ra với An Vô Dạng.

An Vô Dạng vội vàng nói: "Tôi tên An Vô Dạng, rất hân hạnh được biết cậu." Cậu nắm chặt tay Ôn Lăng, tháo cái nón xuống cười cười.

"Ừm, không cận thị tại sao đeo kính?" Ôn Lăng tò mò nhìn bạn học mới, dùng phương thức chính mình ghét nhất đi đánh giá đối phương.

Nhưng mà y phát hiện, bạn học mới lại không có nhìn chằm chằm trên người mình.

"Há, cái này a" An Vô Dạng lúng túng đẩy đẩy kính mắt, nghiêm trang nói hưu nói vượn: "Cậu không cảm thấy tôi đeo kính rất đẹp trai sao?"

Ôn Lăng: "..."

Một phút chốc sau mấy chỗ xung quanh cũng ngồi đầy... Không biết có phải hay không là ảo giác của An Vô Dạng, cậu cảm thấy được sau khi Ôn Lăng lại đây, "Lượng tiêu thụ" vị trí xung quanh mình cực kỳ tốt.

Trước sau trái phải đều có con gái, hơn nữa các cô cũng không trực tiếp bắt chuyện với Ôn Lăng.

"Này, chào cậu." Lại là một lời chào hỏi với An Vô Dạng, nhưng ánh mắt cô gái lại liếc người cùng bàn với cậu.

An Vô Dạng ngồi ở bên cạnh mười mấy phút, sinh ra một loại ảo giác chính mình rất được con gái hoan nghênh: "Xin chào." Cậu ý vị sâu xa liếc mắt nhìn bên cạnh: "Tôi gọi An Vô Dạng, cậu ta gọi Ôn Lăng."

Chỉ có thể giúp cô gái đến vậy thôi.

"... Tôi là Hải Quỳnh." Cô gái chiếm một chỗ tốt, hài lòng ngồi xuống.

Người anh em bên cạnh thờ ơ không động lòng, dĩ nhiên nằm nhoài trên bàn nhắm mắt dưỡng thần.

Một phút chốc rốt cuộc tới thêm một bạn học nam, chiều cao không hơn An Vô Dạng lắm, trên mũi đeo một cặp kính mắt, là loại không gọng, đúng chuẩn học bá.

Hơn nữa còn là một kẻ lắm lời!

An Vô Dạng rốt cuộc tìm được người có thể tán gẫu, vì vậy hai người ríu rít tán gẫu mọi chuyện, từ cuộc sống tiểu học cho tới lúc thi đại học đen tối, thật sự rất hoài niệm.

"Cậu tuổi chim sẻ sao?" Ôn Lăng quay đầu nhìn cậu.

"A? Không phải, tôi tuổi rồng." An Vô Dạng trả lời, lại qua mấy phút, mới phản ứng kịp, đối phương đang lên án chính mình quá ồn, cậu nóng bừng mặt mà im lặng, chấm dứt lảm nhảm với bạn học mới gặp gỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.