Gả Cho Lão Công Nhà Giàu

Chương 86



Hai bóng người, một trước một sau đi ở dưới trời nắng chang chang trong sân trường, có vẻ đặc biệt hài hòa.

Lúc đi qua sân thầy huấn luyện đang huấn luyện cho tân sinh, An Vô Dạng trong lòng hơi hồi hộp, vội vã trốn ở sau lưng thân ảnh cao gầy của chồng, bám vào quần áo đối phương sùng sục: "Quên mất nói với anh, vòng qua đường nhỏ mà đi."

"..." Hoắc Vân Xuyên lần đầu tiên biết đươc, hóa ra thiên sứ sợ hãi như thế.

Thế nhưng không có cách nào nha, chỉ có thể phối hợp với đối phương, che chở cho cậu từ bên cạnh đi qua.

Rốt cục thành công rời khỏi tầm mắt của thầy huấn luyện, An Vô Dạng thở phào nhẹ nhõm, đứng thẳng người nói: "Vậy em ngày mai trở lại học."

Ba ba hờ thiếu chút nữa trượt chân: "Ngày mai, trở lại?"

"Ừm." Thiên sứ nói: "Mọi người đều là tân sinh, không được lười biếng mới tốt." Dừng một chút: "Nhà chúng ta có quặng mỏ sao?"

Đề tài nhảy quá xa rồi!

Hoắc Vân Xuyên: "Không có quặng mỏ..."

Thiên sứ: "Ồ."

Hai người vòng tới phòng học, xách hộp giữ nhiệt sáng sớm mang tới về nhà.

Dì Trương hiếu kỳ nói: "Ồ, Dạng Dạng trở về sớm như vậy sao?" Hơn nữa còn là Hoắc tiên sinh đón về, bà cảm thán, hai người thật đúng là ân ái nha.

"A, thân thể có chút không thoải mái." An Vô Dạng ngượng ngùng nói, đi vào phòng có máy điều hòa liền mát mẻ hơn rất nhiều.

Ngẩng đầu nhìn lên, vị trong nhà kia đã vào buồng tắm.

Tám phần mười là tắm nước lạnh.

Ừm, loại thời tiết này, cả lăn giường cũng lười lăn.

"Đôn Đôn, ba ba trở lại nhá." An Vô Dạng ôm con trai, ở trên ghế sa lon nói chuyện.

Dì Trương: "Ôm một chút là được rồi, nhanh đi thay quần áo khác, nhanh đi nhanh đi."

An Vô Dạng gật gật đầu, đứng dậy lẹt xẹt lẹt xẹt mà tiến vào buồng tắm.

Bên trong nam nhân đang đứng dưới dòng nước, không quay đầu lại.

Thiếu niên cởi trang phục rằn ri, đá quần, trần truồng mà đi tới, từ phía sau ôm lấy thân thể rất đàn ông kia.

Hoắc Vân Xuyên ngửa đầu hướng về phía nước, lập tức giơ tay lau mặt, khóe mắt liếc thấy phía sau mình.

"Lá gan thật to." Ngữ khí lười biếng.

Không biết tại sao, An Vô Dạng nghe vào trong lỗ tai, cảm thấy được lỗ tai thật ngứa.

"Không có a." Cậu lui về phía sau một bước, kinh sợ như cừu nhỏ trong miệng Ôn Lăng.

Cảm thấy da dẻ trắng mịn rời khỏi thân thể của mình, Hoắc Vân Xuyên không biết là thất lạc hay là không đặt trong lòng hừ nhẹ một tiếng: "Ừm."

Sau đó giơ tay rút một cái khăn lông, lau chùi giọt nước rơi trên người, đem khăn tắm đã dính nước ném cho An Vô Dạng: "Thân thể không thoải mái, phải nghỉ ngơi nhiều."

An Vô Dạng kéo khăn mặt vướng trên đầu xuống, phát hiện buồng tắm chỉ còn lại một người là mình.

"..." So với trong tưởng tượng của mình không giống lắm.

Sáng sớm ngày hôm sau, An Vô Dạng đeo túi xách đi đến trường học.

Các bạn học vừa thấy được cậu, lập tức nhiệt tình gọi: "Bạn học sủi cảo --" trước tiên quan tâm thân thể cậu một chút: "Ai, cậu ngày hôm qua học quân sự bị té xỉu, hiện tại đã khỏe chưa?" Sau đó đi thẳng vào vấn đề: "Hì hì, ngày hôm nay còn có sủi cảo sao?"

Sủi cảo... Sủi cảo bạn học, cái quỷ gì?

"Thân thể rất khỏe." An Vô Dạng nghiêm trang đùa giỡn nói: "Ngày hôm qua tôi hỏi người nhà mình, nhà tôi không có quặng mỏ."

Cho nên sủi cảo không thể mỗi ngày đều mời!

"Ha ha ha ha!" Bên trong nhóm bạn học rất nhiều nữ sinh đã chú ý đến anh bạn dí dỏm lại hào phóng này.

Có chút hối hận lúc trước không có ngồi gần bên cạnh cậu.

"Ôn Lăng, ngày hôm qua cám ơn cậu đưa tôi đi phòng y tế." An Vô Dạng nói, lén lén lút lút từ trong túi đeo lưng lấy ra một cái hộp giữ tươi: "Nè, hôm nay là nhân tôm bóc vỏ."

Ôn Lăng cầm lên xong nhíu lông mày, nhận lấy hộp giữ tươi chỉ có mình có, nụ cười rõ ràng so với hôm qua nghiêm túc hơn nhiều: "Chà chà, còn nói trong nhà không có quặng mỏ."

Sủi cảo ngày hôm qua, dùng nguyên liệu ngon cách gói đều vô cùng đẹp, ít gì cũng phải tốn gần một nghìn.

Tuy rằng nhiêu đó đối với Ôn Lăng mà nói không tính là gì, y mua đôi giày còn không đủ.

An Vô Dạng nói: "Thật sự không có."

Ôn Lăng ăn, mắt liếc cánh tay nhỏ nhắn chân nhỏ nhắn của cậu: "Ngày hôm nay sao lại đến nữa? Còn muốn tôi cõng cậu thêm một lần?"

Thiên sứ lúng túng: "Cậu không thể ngóng trông tôi tốt hơn sao?"

Ngày hôm nay quân huấn, thầy huấn luyện ánh mắt liếc về An Vô Dạng: "Ồ?" Vị bạn học này, hắn nhớ là đã xin nghỉ rồi mà.

Thiếu niên sợ bị thầy huấn luyện đá, lên hoàn toàn lên tinh thần, đứng nghiêm theo tư thế quân đội.

Cậu muốn rút lại cái ấn tượng gà bệnh của thầy huấn luyện đối với mình.

"Chà chà." Thầy huấn luyện nhìn cậu đứng còn được, sẽ không nhìn chằm chằm nam sinh da trắng thịt mềm này nữa.

Thật đáng mừng, An Vô Dạng thuận lợi kiên trì tới giữa trưa, không té xỉu nữa.

"Đi nhà ăn ăn cơm?" Ôn Lăng đi tới, lấy tay làm mũ che cho An Vô Dạng.

An Vô Dạng nhìn dáng dấp bị người có chiều cao cao hơn mình nghiền ép đã thành thói quen, cũng không tức giận: "Ừm, không phải cậu không ăn đồ trong nhà ăn sao?"

Ôn Lăng cười nói: "Tôi phát hiện nhà ăn trường học chúng ta ăn cũng được."

Từ Viễn Hàng lập tức xen mồm vạch trần y: "Thật ra là lúc đặt thức ăn ở bên ngoài có cọng tóc."

Ôn Lăng trừng mắt lên, mặt lộ vẻ buồn nôn: "Cậu có bệnh sao, tôi thật vất vả mới quên mất..."

"Nhà ăn cơm nước ăn ngon, vệ sinh cũng nghiêm ngặt, chúng ta đi nhà ăn ăn." Khuôn mặt An Vô Dạng cười tủm tỉm, đủ khiến người quên chuyện ghê tởm về cọng tóc.

"Ừm..." Ôn Lăng hừ một tiếng, tâm tình chuyển biến tốt hơn.

Từ Viễn Hàng cùng y ngủ chung phòng, trải qua mấy ngày ngắn ngủi ở chung, kỳ thực cũng rất sợ y, trước mắt cũng ngậm miệng không dám nhiều lời.

"Ôn Lăng, các người đi nhà ăn ăn cơm không? Có muốn ngồi chung hay không?" Bạn học Hải Quỳnh ngồi trước bàn, lôi kéo hai nữ sinh khác đuổi theo.

Khuôn mặt nam sinh ôn nhã không có chút khách khí nào nói lời từ chối: "Không cần, tôi tương đối thẹn thùng, không muốn cùng con gái ngồi chung bàn."

Tất cả mọi người chung quanh cũng không nghĩ tới, tên này sẽ trả lời như vậy!

Thẹn thùng?

Ngược lại bọn họ một chút cũng không thấy.

Mấy bạn nữ lại tin, cười cười không có miễn cưỡng.

Nói không chắc ở trong lòng còn cảm thấy được bạn học Ôn Lăng thật đáng yêu.

Viễn Hàng nhịn không được lời nói, lên án y: "Làm gì không đáp ứng người ta a, đây chính là cơ hội thoát ế rất tốt, tôi tôi tôi, còn muốn thừa dịp lên đại học tìm một người bạn gái đây này."

Sau đó nhìn An Vô Dạng: "Bạn Tiểu An, cậu nói gì đi?"

Thiên sứ sững sờ gật đầu: "A, ừm, ừ."

Ôn Lăng ánh mắt tối sầm xuống, vừa đi vừa liếc cánh tay nhỏ cẳng chân nhỏ của bạn học: "Cậu muốn tìm bạn gái?" Một bộ, cậu mà lại muốn tìm bạn gái, rất không khoa học được không, dáng dấp kia kìa.

"Không không không, tôi không tìm, tôi muốn giúp đỡ Viễn Hàng tìm thôi." An Vô Dạng nói.

"Vậy thế này đi." Ôn Lăng cầm cánh tay An Vô Dạng, đi sang một bên: "Tìm bạn gái một nhóm, không tìm bạn gái một nhóm."

Từ Viễn Hàng: "Ai, ai ai!"

Hai tên kia! "Chờ đã, tôi cũng không tìm!"

Bạn gái là là gì, trước tiên có hai bạn bè trong nhà có quặng mỏ rồi nói!

Ngày quân huấn, trong sự hỗn loạn của đám bạn học, không nhanh một chút nào mà chậm rãi qua đi.

Đa số người bị nắng ăn đen một vòng.

Bao gồm cả nhóm bạn nữ bôi một cân một cân kem chống nắng lên trên mặt, đã không còn da trắng xinh đẹp như buổi học đầu.

An Vô Dạng cũng đen một chút, nhưng không rõ ràng.

"Ô hô, quân huấn cuối cùng kết thúc, buổi tối đi uống chút rượu thôi, có đi hay không?" Từ Viễn Hàng mới tới Bắc Kinh, mỗi ngày ngoại trừ quân sự chính là quân sự, còn chưa đi ra khỏi cổng trường dạo qua đường phố Bắc Kinh xem đến tột cùng là dáng vẻ gì.

"Tốt a, tôi rất lâu không có giải khuây, không bằng chúng ta đi nhậu thôi?" An Vô Dạng tràn đầy phấn khởi mà đề nghị.

Ôn Lăng nói: "Gọi cả những bạn học cùng phòng ký túc xá khác đi, nhiều người mới náo nhiệt." Nếu như chỉ có ba người, Từ Viễn Hàng lại là tên nhiều chuyện chuyển thế, nhất định sẽ lôi kéo An Vô Dạng làm nhảm không để yên.

"Tôi biết một chỗ ăn rất ngon, tới đó tôi mời." An Vô Dạng nói: "Tôi rất lâu không dùng tiền, cũng không biết trả tiền là tư vị gì."

Ôn Lăng và Từ Viễn Hàng: "..."

Lúc này ấn tượng của bọn họ với An Vô Dạng, chỉ là một bạn học nhỏ đơn thuần, căn bản không biết tên này còn lớn hơn so với mình một tuổi.

Sau khi tan học, năm sinh viên đại học năm nhất mới vừa kết thúc quân huấn thương lượng nhau, trở về phòng thay quần áo trước.

"Cậu thì sao?" Ôn Lăng liếc nhìn sắc mặt cừu nhỏ đang do dự.

"Tôi không cần thay, tôi cứ mặc như vậy đi thôi." An Vô Dạng sợ, bản thân mình đi trở về sẽ không ra được.

"Chà chà." Ôn Lăng một người rất thông minh, nói: "Cùng tôi trở về phòng, tôi lấy cho cậu một bộ."

An Vô Dạng đo đo chiều cao hai người, tự mình biết mình mà nói: "Tôi mặc vừa sao?"

Đối phương rất lưu manh mà nói: "Mặc quần đùi của tôi coi như quần lửng của cậu."

"!!" Tức giận thì tức giận, thế nhưng phải chịu thua trước dục vọng muốn đi ra ngoài chơi đùa.

Nửa giờ sau, trên xe, An Vô Dạng chuẩn bị gọi điện thoại cho Hoắc Vân Xuyên.

Bất quá, đối phương đã gọi điện tới trước, kết nối được liền hỏi: "Tan học nửa giờ, làm sao còn chưa có về nhà?"

An Vô Dạng nói: "Chúng em ngày hôm nay kết thúc quân huấn..."

Bên kia liền im lặng, tựa như có dự cảm không tốt.

Một phút chốc quả nhiên nghe thấy thiên sứ nói: "Bạn học hẹn em ra ngoài dạo phố, muộn chút em sẽ trở về."

Hoắc Vân Xuyên muốn nói không được, thế nhưng lập tức ý thức được, đối phương lớn rồi, chính là lúc đối với thứ gọi là tự do vô cùng tranh đấu.

"Cùng bạn học nam hay là bạn học nữ?"

"Cùng bạn học nam..." An Vô Dạng trả lời xong, cảm thấy bạn học trên xe toàn bộ đều nhìn mình.

Loại cảm giác đó thật lúng túng.

"Đi chỗ nào, em nói với tôi, lát sau tôi sẽ theo em." Hoắc Vân Xuyên nói ra, suy bụng ta ra bụng người, ví dụ như chính mình là chàng trai lúc hai mươi, có người quản mình như vậy, sợ là không xong rồi.

"Được, chúng em đang ở gần khu thương mại XX..." An Vô Dạng nói láo, đánh chết cũng không dám nói đi nhậu.

"Ừm." Bên kia nói: "Về sớm một chút."

Thấy cậu cúp điện thoại, Từ Viễn Hàng nghi ngờ nói: "Chúng ta không phải đi nhậu sao? Khi nào đổi thành đi dạo phố?" Nói tiếp, hướng này thật giống như cũng không phải đi đến khu thương mại kia.

"Tôi gạt người trong nhà." An Vô Dạng tâm mệt mà nói: "Bọn họ không cho tôi ăn đồ bên ngoài, cậu biết không, chỉ cần không phải trong nhà làm, giống nhau đều là thực phẩm rác rưởi!"

Từ Viễn Hàng: "Đúng đúng đúng, mẹ tôi cũng nói như thế đó!"

Ôn Lăng hỏi: "Gọi điện thoại cho cậu là ai?"

An Vô Dạng đôi mắt cũng không chớp mà nói: "Ba ba tôi."

Bị quản thành như vậy, nói chồng mất mặt lắm.

Đến nơi, một đám người hội hợp, tìm một chỗ thông gió thông khí, hào khí mà bắt đầu gọi đồ, chọn từng món ăn.

"Một đĩa hào, một đĩa sò, tôm hùm..." Đều ăn ngon, đói bụng một buổi trưa nhóm thiếu niên choai choai đôi mắt đều thèm thuồng.

"Cà nướng, đậu phụ hấp tỏi... Ông chủ, phải cay, sau đó mang ít bia." Sau khi chọn xong một trận, tất cả mọi người đều đã gọi, An Vô Dạng giơ tay lên nói: "Tôi muốn nước dừa, nước dừa không đá."

Các bạn học đang ngồi đồng loạt nhìn cậu: "Đi nhậu mà uống nước dừa, bạn học Tiểu An, cậu có phải là đàn ông hay không?"

An Vô Dạng có biểu cảm áp lực lớn như núi, nghĩ thầm, tôi đã bất chấp nguy hiểm tính mạng đi chơi với các người, mang đầy người đều là mùi rượu trở về, không bị giết chết mới là lạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.