Gả Cho Lão Công Nhà Giàu

Chương 97



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hoắc tổng nhất thời nhanh tay làm theo ý mình, ba chữ sáng chói "Hoắc Vân Xuyên", xếp sau những người hâm mộ, bệ vệ mà ghi lại câu nói không phù hợp với tính cách tổng tài bá đạo đã xây dựng.

Người khác đều là + số chứng minh nhân dân, ngày sinh nhật, đến lượt hắn lại rất lợi hại, không ngờ cộng thêm mật mã Alipay!

Tất cả mọi người không thể tin được, nam nhân nghiêm túc lạnh lùng trong ấn tượng, còn có một mặt như thế.

Vẻn vẹn năm phút sau, bình luận cũng giống như trong tưởng tượng, nhanh chóng được fan tán thành nhiệt tình.

Trả lời phía dưới, trong khoảnh khắc đã hơn mấy trăm ngàn.

"Ha ha ha ha!!!"

"Ma quỷ!!!"

An Vô Dạng còn đang học tit buổi trưa nói như vậy khi cậu đi học không th nào chơi điện thoại di động dù sao cậu cảm thấy được thân là một học tra cho dù thành tích học tập không tốt th nhưng thái độ phải nghiêm túc mới được

An Vô Dạng còn đang học tiết buổi trưa, nói như vậy, khi cậu đi học không thế nào chơi điện thoại di động, dù sao cậu cảm thấy được thân là một học tra, cho dù thành tích học tập không tốt, thế nhưng thái độ phải nghiêm túc mới được.

Ngày hôm nay bởi vì chuyện Hoắc Vân Xuyên đến học viện công thương diễn thuyết, ở trên mạng đã sôi sùng sục, trong lòng cậu hơi hơi có chút nhớ đêan.

Nghỉ giữa giờ thừa dịp lúc thầy không chú ý, An Vô Dạng mở điện thoại di động ra, meo meo mà liếc mắt nhìn.

Thông qua bình luận của cư dân mạng@, thiếu niên học tra bị toàn bộ dân mạng dìm hàng, còn thấy được bình luận Hoắc Vân Xuyên ghi lại kia được đưa lên top, cùng với những lời bất ngờ điên cuồng fan để lại phía dưới.

"..." Chịu đựng tư vị bị cư dân mạng dìm thật khó cảm thụ.

An Vô Dạng mím khóe miệng, nhìn chăm chú đầy đủ bình luận hết ba giây đồng hồ, sau đó giật giật đầu ngón tay, lén la lén lút đánh chữ.

Bài tập thật là khó 2000V trả lời Hoắc Vân Xuyên V: [ Chó con nhìn chăm chú ] năm ngoái đã nói sẽ đem Alipay cho em đứng tên, tốt lắm, em hiện tại đồng ý.

Quần chúng rãnh rỗi lật tới bình luận này: "!!!" Thật sự sắp nổ tung.

"Oh la la! Nội dung trả lời của Tiểu Điềm Điềm, oa ha ha ha đấm đất cười to --!"

Oh la la Nội dung trả lời của Tiểu Điềm Điềm oa ha ha ha đấm đất cười to --

"Cái rắm chứ trở mặt thành thù, đây căn bản chính là liếc mắt đưa tình cô có hiểu không?"

"Một đôi điên cuồng tú ân ái cẩu nam nam, thế nhưng tôi TM thật thích, tôi nhất định bị điên rồi [ vẫy tay hẹn gặp lại ] "

Một chốc sau Hoắc đại BOSS bên này, trả lời lại một câu.

Nhưng cũng không phải khoe ân ái như trong tưởng tượng của cư dân mạng, mà là dùng ngữ khí giống như của cán bộ lão thành nghiêm trang trả lời: "Đang chơi điện thoại di động? Nếu như tôi nhớ không lầm, thời gian này em đang lên lớp mới đúng."

Quần chúng rãnh rỗi: "Lão Hoắc đã rep!"

"Ai da ta ơi, lão Hoắc quản Tiểu Điềm Điềm nghiêm như thế sao?"

Giờ nào Tiểu Điềm Điềm lên lớp cũng biết, suy nghĩ cẩn thận, không khỏi càng nghĩ càng thấy ớn.

"Hoắc tổng thật sự là ma quỷ không thể nghi ngờ." Chú ý đến trình độ không kể nơi nào, khiến người đang trong trời thu nóng bức, cả người đều nổi da gà.

"Cho Tiểu Điềm Điềm một lá gan, mau ra đây trả lời chồng cậu một chút."

"Ha ha ha Tiểu Điềm Điềm đừng sợ a, chúng ta cứ tiếp tục chơi điện thoại di động thôi!"

"Ai, cậu ấy vẫn còn trẻ con, các người như vậy lương tâm sẽ không cắn rứt sao a? Hơn nữa, Tiểu Điềm Điềm ăn gà* không? Tỷ tỷ dẫn người trộm 6 con nha ~"

(*) game 吃鸡 (pubg mobile)

Chỉ chớp mắt, nửa giờ trôi qua, hình bóng Tiểu Điềm Điềm đáng yêu, mơ hồ đã mai danh ẩn tích khỏi weibo.

Đó cũng không phải ảo giác, trên thực tế đúng là như vậy không sai.

Nhưng cũng không phải bởi vì chột dạ cùng sợ sệt hay là thế nào, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì An Vô Dạng tan học.

Câu lạc bộ tennis tập luyện theo thường lệ.

An Vô Dạng suy tư chốc lát cảm thấy, chính mình mới vừa ở trước mặt toàn trường không rõ ràng bại lộ thân phận, hiện tại đến sân bóng lộ mặt có vẻ không phải là một lựa chọn sáng suốt.

Trong diễn đàn Wechat của câu lạc bộ Tennis.

Đội trưởng Cậu có thể qua mấy ngày rồi trở lại đội không sao cả

Đội trưởng: Cậu có thể qua mấy ngày rồi trở lại đội không sao cả...

Những thành viên trong câu lạc bộ Tennis khác dồn dập ra vây xem:...

An Vô Dạng: Vậy thì thật sự cảm ơn [ mỉm cười ]

Trong thực tế thì vẻ mặt đưa đám.

Cảm giác sau này không thể yên ổn mà đi học, đều do ba ba Đôn Đôn đại móng heo biến thái kia.

"Bực mình quá..." Thế nhưng suy nghĩ kỹ một chút, vẫn rất thương hắn.

An Vô Dạng mất mát đi ra lớp học, trong tay nhấc theo cặp sách vung một cái lên trên vai, sải bước đi ra cổng trường.

Sau đó khoảng mấy ngày cậu không đi sân tennis tập luyện.

Nói đi nói lại, đến học viện công thương diễn thuyết, đúng là quyết định nhất thời của Hoắc Vân Xuyên, không khỏi có mấy phần kích động trong đó.

Thế nhưng hắn không hối hận.

Mãi đến khi tài khoản chính thức của học viện, đem video hoàn chỉnh buổi diễn thuyết đã chỉnh sửa đưa lên trên mạng, gây nên phản ứng nhiệt liệt của dân chúng.

Bởi vì hắn quá độc miệng!

Các chuyên gia căm phẫn sục sôi ht cách rồi chỉ có thể tag ba ba hắn

"Các chuyên gia" căm phẫn sục sôi hết cách rồi, chỉ có thể tag ba ba hắn.

Tổng tài Hoắc thị tiền nhiệm Hoắc Kiêu: "???"

Buổi tối, là thời gian cố định để cùng vợ xem video cháu, An Vô Dạng mở điện thoại di động trên bàn, điều chỉnh góc độ, nhắm ngay Đôn Đôn béo đang ở trên thảm trải sàn tập lật mình.

"Nha..."

Đôn Đôn lật tới một nửa, đem bàn tay nhỏ của mình đặt ở dưới thân, lật không được, nước mắt lả chả ngước đầu hướng về ba nhỏ bé cầu viện.

An Vô Dạng đang điều chỉnh camera, phất tay chào hỏi với bà nội Đôn Đôn bên trong "Mẹ, chào buổi tối."

Hoắc phu nhân vẫn đang cười, một giây sau lại xuyên qua camera, nhìn thấy cục thịt tròn vo sau lưng An Vô Dạng, vội vàng nói: "Dạng Dạng, mau nhìn Đôn Đôn."

"Hả?" Thiếu niên quay đầu lại, đối diện với ánh mắt yếu ớt bất lực của con trai, phì một tiếng nở nụ cười: "Đôn Đôn." Sau đó trợ giúp con trai hoàn thành động tác lật mình: "Được rồi."

Hoắc phu nhân nhìn con dâu và cháu nội đều đáng yêu như nhau, trong lòng cảm thán, mỗi ngày trước khi ngủ nhìn hai cha con bọn nó một chút, mới có thể ngủ ngon giấc.

"Mẹ, Đôn Đôn quá ngốc, bây giờ còn chưa học được lật mình." An Vô Dạng nói.

"Không sao, mẹ thấy nó chỉ là hơi béo chút, động tác không lưu loát mà thôi..." Hoắc phu nhân nói, lựa chọn quên đi kỹ xảo lật mình vụng về của cháu nội.

"Cũng phải." An Vô Dạng chọt lên trên cánh tay thịt đô đô của con trai.

"Con sao rồi, gần đây ở trường học trải qua thế nào?" Mẹ chồng quan tâm tràn ngập ôn nhu hiền từ.

"Rất tốt ạ." Chỉ có điều đã có mấy ngày không tham gia tập luyện với câu lạc bộ tennis.

An Vô Dạng không giấu chuyện trong lòng được, một bên vừa nhìn con trai vừa cằn nhằn với mẹ chồng: "Ngày mai là cuối tuần, chúng con muốn mang Đôn Đôn về thăm ông bà ngoại."

Hoắc phu nhân: "Cần phải vậy, nhớ mang quà về a, có muốn mẹ giúp các con chuẩn bị hay không?"

An Vô Dạng khoác khoác tay: "Không cần phiền phức vậy đâu ạ."

Mẹ chồng con dâu hai người cẩn thận chuyện trò, đột nhiên hình ảnh một bóng người cao lớn xông vào.

Là Hoắc Vân Xuyên, hắn nhìn thấy thiên sứ cùng mẹ mình tán gẫu qua video, nên lên tiếng chào hỏi với camera: "Mẹ."

Hoắc phu nhân: "Hả."

Bà hơi có vẻ ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh đã mặt mày hớn hở, cảm xúc vui vẻ mắt thường có thể nhìn thấy được.

"Vân Xuyên, gần đây rất nhiều người trên internet nói con có ý nghĩ âm u, không đủ tích cực tươi sáng..."

Hoắc tổng ôm con trai, nhàn nhạt hỏi ngược lại hai câu: "Không tích cực chỗ nào? Không tươi sáng chỗ nào?"

Hoắc phu nhân nghẹn lời...

Xác thực con trai so với trước kia, đối phương bây giờ đã thay đổi rất nhiều.

Không quản người khác nghĩ như thế nào, ngược lại bọn họ không có lý do gì để bất mãn.

Chờ sau khi trưởng bối bên kia hài lòng tắt video, Hoắc Vân Xuyên lập tức thả Đôn Đôn xuống, ngoắc ngoắc tay với thiếu niên ở đối diện.

Trên mặt thiếu niên, vừa đau lòng con trai có một người ba ba dối trá, vừa vui rạo rực ngồi lên trên đùi ba ba của con trai -- ghế dựa dành riêng cho cậu.

"Ba ba Đôn Đôn, anh có thể thương Đôn Đôn nhiều hơn chút không?" An Vô Dạng xoa lỗ tai chồng sùng sục, hoàn toàn không sợ đối phương sẽ tức giận.

Nam nhân lạnh lùng liếc mắt nhìn con trai một cái, hừ nhẹ: "Tôi rất tốt với nó."

An Vô Dạng nghĩ lại cũng phải, chỉ là không tốt như so với mình mà thôi.

Sáng sớm hôm sau, khí trời sáng sủa.

An gia bên này, hai ngày trước đã nhận được điện thoại của con thứ hai, biết được bọn họ ngày hôm nay sẽ sang đây thăm.

Hai vợ chồng lần đầu tiên chính thức đón tiếp Hoắc Vân Xuyên, trong lòng đối với con rể mày lãnh mắt lạnh, có mấy phần bỡ ngỡ.

May mà cháu ngoại Đôn Đôn cũng tới, có đứa nhỏ ở chính giữa ràng buộc, bầu không khí cũng không đến nỗi hỏng mất.

Chỉ có điều vợ chồng An Thành cảm thấy được... Con thứ hai ở Hoắc gia hơn một năm, cảm giác càng sống càng tốt, ngay cả uống ly nước, con rể cũng muốn đích thân đút vào cái miệng nhỏ, thử nước ấm mới cho cậu uống.

Không khỏi quá mức cưng chiều?

Toàn gia An gia lộ ra biểu cảm kỳ quái hiếm thấy: "..."

Thiếu niên gả ra ngoài được Hoắc tổng chăm sóc tỉ mỉ chu đáo, uống hết nước thì chuẩn bị ăn cơm: "Vui quá, ngày hôm nay mẹ làm đồ ăn thật phong phú, chúng con thật có lộc ăn."

Hai mắt cậu to tròn, nắm đũa gắp thứ mình thích, bất quá rất nhanh lại rụt trở về, vẻ mặt lúng túng nói: "Có thể ăn chưa?"

Quen thói ở nhà làm vua một cõi, trở lại nhà mẹ ruột dĩ nhiên cảm giác không dễ chịu!

"Ăn đi." Hoắc Vân Xuyên ngồi bên cạnh An Vô Dạng.

Mới vừa kéo xong ống tay áo, chuẩn bị lột tôm cua cho bạn nhỏ thích ăn, nghe vậy hắn giúp thiên sứ đói bụng gắp một đũa cải xanh, khiến cậu lót dạ trước.

Cái này ngon cho em trai ăn

"Cái này ngon, cho em trai ăn." An Vô Dạng gắp cho em trai một đũa, giữa hai lông mày ôn nhu tràn trề: "Em cũng đã khai giảng một tháng, ở trường học cảm thấy thế nào?"

"Cảm ơn anh." An Vô Phỉ gật gật đầu: "Rất tốt, anh thì sao?"

An Vô Dạng: "Anh cũng rất tốt, trường học của anh, bài vở không nặng."

An Vô Phỉ hé miệng nhịn cười, cúi đầu bới cơm. Đối với anh nó mà nói, bài vở có nặng hay không, là tiêu chuẩn nhận xét quan trọng nhất không gì sánh nổi.

Hai vợ chồng An Thành nghe hai anh em họ hỏi thăm lẫn nhau, trong lòng ấm áp.

Tác giả có lời muốn nói:

Đôn Đôn: Con đã ngây thơ cho rằng con là con trai duy nhất của ba ba, ba ba thương con nhất!

-- Tôi vốn học dở văn. Ngày xưa cấp ba toàn bị khống chế môn văn, cứ xin điểm cô miết thôi, cho nên có gì sai sót, hi vọng mọi người giơ cao đánh khẽ, góp ý để truyện thêm hoàn chỉnh. Đạ tạ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.