Gả Cho Lão Đại Trăm Tỷ

Chương 23: Say rượu



Lâm Ngạn Sơ thấy cô ngừng lại trước một chiếc đèn hoa đăng, cho rằng cô muốn, lại vừa thấy, là một đôi uyên ương, trên mặt hơi có chút không được tự nhiên, khụ khụ, hỏi: "Muốn?"

Tiểu Lạc lắc đầu, " uyên ương này quá không có tiết tháo."

Tiểu Lạc thao thao bất tuyệt, "Tôi nói anh nghe , hiện tại có vài tiểu trong suốt cố ý kéo dẫm các minh tinh đang bạo mà ăn vạ, uyên ương này cũng là như vậy, thần tiên có cái gì không tốt, lại tiêu dao tự tại, lợi hại còn trường thọ, uyên ương thì thế nào, một đám sẽ chỉ ở trong nước chơi đùa với nhau, thể diện ở đâu ra lại dám kéo dẫm thần tiên, đây là ăn vạ vượt bậc, không phải...... Đây là lên mặt trăng ăn vạ......"

"Câm miệng." Tiểu Lạc còn chưa nói xong, bị Lâm Ngạn Sơ che miệng lại mạnh mẽ kéo đi, dẫn đến người chung quanh liên tiếp ghé mắt.

Tiểu Lạc: "Ô ô ô......"

Trăm triệu không nghĩ tới...... Lâm Ngạn Sơ thế nhưng thích uyên ương ......

Lâm Ngạn Sơ: "......"

Đã biết trong đầu cô sẽ không có suy nghĩ bình thường.

Hội hoa đăng diễn ra liên tục suốt một buổi tối, Tiểu Lạc cùng Lâm Ngạn Sơ mỗi người mua một cái đèn hoa đăng, treo ở trên cây.

Dưới tàng cây có không ít người vây quanh cầu nguyện.

Tiểu Lạc thương hại mà nghĩ, nếu Tiên giới còn ở đây, mỗi năm xác thật sẽ có thần tiên giúp phàm nhân thực hiện nguyện vọng, hiện tại khẳng định là không được.

Lâm Ngạn Sơ cũng đứng ở dưới tàng cây, nhìn cây đại thụ treo đầy hoa đăng không biết suy nghĩ cái gì.

"Anh muốn cầu nguyện sao?" Tiểu Lạc nhìn hắn nói, "Tôi có thể giúp anh thực hiện."

"Nguyện vọng của tôi chính là cô nghe lời một chút, có thể thực hiện sao?"

Tiểu Lạc: "...... Cái này có điểm khó khăn."

Cô đường đường thượng tiên như thế nào có thể nghe lời một phàm nhân nói.

Lâm Ngạn Sơ nhéo cổ áo cô: "Đi trở về."

Tiểu Lạc kháng nghị: "Anh có thể hay không không cần nắm cổ áo tôi."

"Không nắm cổ áo thì nắm nơi nào...... Nắm thắt lưng?" Lâm Ngạn Sơ nghiêm túc tự hỏi, "Này không tốt."

"Lâm Ngạn Sơ!" Tiểu Lạc nổi giận, "Vì cái gì anh một hai phải nắm tôi."

"Vậy được rồi, nắm." Lâm Ngạn Sơ trượt tay xuống, thuận thế cầm lấy tay cô, "Như vậy được chưa?"

Tiểu Lạc: "......"

Cô cô cô, một vị thượng tiên vạn năm, trừ bỏ ngày đầu tiên bị Lâm Ngạn Sơ kéo về nhà cùng với thời điểm chuyển linh lực cho hắn sờ tay nhỏ, cô còn chưa chính thức cùng người khác cầm tay.

Cảm giác này có điểm quái.

Tiểu Lạc muốn rút tay ra, ai biết Lâm Ngạn Sơ sức lực rất lớn, Tiểu Lạc rút không được.

Tính, nắm liền nắm đi, tổng so túm cổ áo cũng tốt hơn QAQ.

Buổi tối, hai người ở tại phòng tổng thống của khách sạn xa hoa.

(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại truyenwiki1.com, tài khoản lovebichbong123

Các bạn ghé trang để cập nhật chương mới nhất và ủng hộ mình nhé. Thanks!)

Phòng vip này đi vào chính là một cái đại sảnh, cửa vào đại sảnh có một quầy rượu lớn, bên trong nhét đầy các chai rượu vang danh thế giới.

Lâm Ngạn Sơ đẩy ra một gian phòng: "Tôi ngủ ở đây, cô ngủ đối diện."

Tiểu Lạc ngoan ngoãn gật đầu.

Lâm Ngạn Sơ yên tâm mà vào phòng tắm tắm rửa.

Hơn mười phút sau, Lâm Ngạn Sơ mặc một cái áo tắm dài từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Tiểu Lạc đang ngồi trên sô pha, phía trên bàn trà trước sô pha là một vỏ chai rượu vang đỏ, Tiểu Lạc uống đã gần hết.

Lâm Ngạn Sơ: "......"

"Lâm Ngạn Sơ, anh uống không?" Tiểu Lạc giơ giơ lên chén rượu trong tay, "Rượu ở đây uống ngon thật, hương hương thuần thuần, so với tôi ủ uống ngon hơn."

Lâm Ngạn Sơ ngồi xuống: "Cô còn biết ủ rượu?"

"Đương nhiên biết, tôi biết ủ rượu hoa đào, rượu quả lê...... Rất nhiều loại, về sau sẽ ủ cho anh uống."

Lâm Ngạn Sơ đối với việc này cũng không ôm nhiều hy vọng, đem bình rượu trên lấy đi, một cái chai rỗng tuếch.

Lâm Ngạn Sơ: "......"

Bất quá hiện tại thoạt nhìn, bộ dáng của cô cũng rất bình thường, không giống như đang say.

"Tôi trước kia trong viện có hai cây hoa đào, là tôi trộm được từ trong viện của hoa tiên tử...... Khụ khụ...... Là người khác đưa tôi." Tiểu Lạc đắc ý mà nói, "Tôi thử không đến ba năm đã ủ ra được rượu hoa đào."

Lâm Ngạn Sơ: "...... Vậy cô quả nhiên lợi hại."

"Còn tốt đi." Tiểu Lạc vẫy vẫy tay, "Ở tiên giới người ủ rượu tốt nhất là Dệt Tiền, rượu của tôi hương vị kém một chút, hắn ủ rượu mới mỹ vị, cho nên trong viện hắn luôn có kẻ trộm, ngay cả Văn Uyên tiên nhân ổn trọng cũng trộm rượu của hắn...... Ai, sân viện của tôi thật an toàn."

Lâm Ngạn Sơ: "......"

Rất tốt, cô cao hứng là được.

Bất quá, cô thế nhưng không phải yêu, là thần tiên?

Điều này thật là đổi mới nhận thức của hắn.

Lâm Ngạn Sơ bất động thanh sắc: "Sân viện trước kia của cô trông như thế nào?"

"Sân của tôi ......" Tiểu Lạc thao thao bất tuyệt, mãi đến khi cảm giác có chút khát mới đứng lên muốn đi uống nước, Lâm Ngạn Sơ nhìn đồng hồ, đã không còn sớm, hướng Tiểu Lạc nói, "Đi tắm rửa rồi ngủ."

"Tắm rửa?" Tiểu Lạc ngây thơ nhìn hắn, "Bổn tiên nữ không cần tắm rửa, bổn tiên nữ sẽ đọc pháp quyết."

Tiểu Lạc vừa động đầu ngón tay, một nắm tiên lực xuất hiện ở trên tay cô, vung tay lên, đầu tóc vừa nãy còn hỗn độn nháy mắt trở về hình dáng suông mượt, ống tay áo vốn dĩ bị bẩn cũng trở nên sạch sẽ, so với tiệm giặt là quần áo còn sạch sẽ hơn.

Xử lý xong bản thân, Tiểu Lạc lại lần nữa cử động ngón tay, một cái pháp quyết đánh vào Lâm Ngạn Sơ, Lâm Ngạn Sơ đầu tóc còn ẩm ướt thật nhanh đã khô, cả người có cảm giác nhẹ nhàng thoải mái.

"Tốt, đã xong rồi." Tiểu Lạc vừa nói bước chân loạng choạng đi vào phòng, nhìn đến chiếc giường lớn trong phòng, không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên đi ra ngoài: "Không được, tôi không ngủ ở đây, tôi không cần ngủ giường, tôi muốn đi mây tía ngủ."

Tiểu Lạc nói đi là đi, Lâm Ngạn Sơ chỉ có thể giữ chặt cô. Tiểu Lạc giãy giụa, Lâm Ngạn Sơ đem cô bế lên giường, dùng chăn đem người bọc đến kín mít: "Ngủ."

Tiểu Lạc nhắm mắt lại.

Lâm Ngạn Sơ nhẹ nhàng thở ra, đóng cửa lại đi ra ngoài, nhưng không chờ hắn đi xa, chỉ nghe bên trong phanh một tiếng, giống như có thứ gì rớt xuống.

Lâm Ngạn Sơ đẩy cửa ra, liếc mắt một cái liền thấy được Tiểu Lạc đang ngồi giữa một chiếc giường chia năm xẻ bảy. Tiểu Lạc vô tội mà chớp mắt, tựa hồ như người vừa rồi tàn phá chiếc giường này không phải là cô.

Lâm Ngạn Sơ: "......"

Không có biện pháp, Lâm Ngạn Sơ chỉ có thể đem người khiêng về phòng mình. Tiểu Lạc một chút đều không an phận, vẫn luôn muốn chạy ra ngoài thậm chí thấy cửa sổ còn muốn nhảy, may mắn cái này cửa sổ này là một khối pha lê không mở được, Tiểu Lạc không nhảy xuống được.

Quả thực một phút đều đi không được.

Lâm Ngạn Sơ chỉ có thể đem Tiểu Lạc vẫn luôn lộn xộn ấn ở trong ngực, vây khốn tay chân cô, đầu cũng ấn ở trong ngực không cho cô nói chuyện, lúc này mới hoàn toàn thanh tịnh.

Về sau không bao giờ để cô uống rượu nữa.

👉"Cầu sao a, mọi người vote cho mình nếu thấy hay nhé. Tiếp thêm cho mình chút động lực đi mấy tình yêu ơi!"👈


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.