Gả Cho Lão Đại Trăm Tỷ

Chương 34: Cho cô bao nhiêu tiền cô mới chịu rời khỏi anh họ tôi?



---Sao mình thấy mình đăng 2 chương là có nhìu bạn chỉ đọc chương sau mà không đọc chương trước nhỉ. Chương này đáng lẽ tách 2 nhưng giờ mình cũng gộp 1 lun để tránh tình trạng như hôm qua. ---- Đừng quên nhấn sao nha các tình iu.🥰🥰🥰🥰

May mắn  buổi sáng cô đã uống mấy chén thuốc, giữa trưa lại uống thêm canh bổ, cái khác không nói, nếu đánh nhau thì cô không sợ. Bất quá, vẫn nên báo cho Lâm Ngạn Sơ một tiếng.

 

Tiểu Lạc gọi cho Lâm Ngạn Sơ: “Lâm tổng, tình huống khẩn cấp, có cô em họ của anh đến công ty, hình như muốn đến tìm tôi. “

 

“Liễu Song Song? “

 

“Tôi nào có biết cô ấy có phải Song Song hay không, tóm lại nghe các cô ấy nói chuyện, là em họ của anh. “

 

“Cô đừng vội, tôi gọi điện thoại cho con bé. “

 

Vài phút sau, Tiểu Lạc cùng Liễu Song Song ở phòng nghỉ oan gia ngõ hẹp.

 

Liễu Song Song đuổi những người khác đi, đóng cửa lại, đứng ở trước mặt Tiểu Lạc, vẻ mặt cao quý lãnh diễm từ trong túi da cá sấu lấy ra một tờ chi phiếu: “Nói đi, cho cô bao nhiêu tiền cô mới chịu rời khỏi anh họ tôi? “

 

(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại truyenwiki1.com, tài khoản lovebichbong123

 

Các bạn ghé trang để cập nhật chương mới nhất và ủng hộ mình nhé. Thanks!)

 

Dựa vào kinh nghiệm thức đêm xem phim truyền hình, Tiểu Lạc rốt cuộc hiểu rõ, cô có thể sống sót trong đại chiến tiên ma, tỉnh lại ở xã hội hiện đại, tất cả đều là bởi vì —— cô là vai chính.

 

Cô vẫn luôn chờ đợi sứ mệnh của bản thân.

 

Mà hiện tại…… Cốt truyện thuộc về nữ chính đã xuất hiện.

 

Tiểu Lạc vén tóc, nháy mắt thay đổi biểu cảm: “Không, tôi yêu Lâm Ngạn Sơ, mặc kệ cô cho tôi bao nhiêu tiền tôi đều  sẽ không rời khỏi anh ấy. Tôi yêu chính là con người của anh ấy, tình yêu  không thể dùng tiền tài để trao đổi. “

 

Tiểu Lạc nhéo cái quyết, một chuỗi nước mắt từ trong mắt cô chảy xuống, càng chảy càng mãnh liệt, thực nhanh trên mặt đất đã tích tụ một bãi nước.

 

Tiểu Lạc: “…… “

 

Không tốt, cô đã quên bản thân hôm nay linh khí dư thừa, cái  quyết này cô ra tay có hơi quá.

 

Liễu Song Song khiếp sợ nhìn Tiểu Lạc càng khóc càng dữ dội, mắt thấy căn phòng này chuẩn bị ngập trong nước mắt, đây có phải là chân ái trong truyền thuyết hay không.

 

Liễu Song Song nhìn đôi giày mới mua dưới chân, hôm nay là lần đầu tiên cô mang đi ra khỏi cửa, là đôi giày cô yêu thích nhất ở thời điểm hiện tại, vì giữ được đôi giày này, cô vẫn nên rời đi trước.

 

Mới vừa  đi đến cửa, cửa đã bị người từ bên ngoài mở ra, liễu song song vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt lãnh đạm của anh họ.

 

May mắn chính là, anh họ tựa hồ không có nhìn cô.

 

Liễu Song Song theo ánh mắt Lâm Ngạn Sơ nhìn qua, thấy được bão táp trung tâm, Tiểu Lạc đã khóc ra cả vũng nước.

 

Lâm Ngạn Sơ tuy rằng cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, vẫn là trước tiên đi qua: “Làm sao vậy?”

 

Tiểu Lạc bi thương mà giương mắt nhìn hắn, lần này là thiệt tình muốn khóc: “Tôi, tôi dùng pháp quyết quá sức, khóc đến dừng không được, làm sao bây giờ, Lâm Ngạn Sơ.”

 

Khi nói chuyện, nước mắt còn thi nha rơi xuống.

 

Lâm Ngạn Sơ: “……”

 

“Em ra ngoài trước đi.” Lâm Ngạn Sơ nói với Liễu Song Song.

 

Liễu Song Song đã bị Tiểu Lạc dọa cho khiếp sợ, không rên một tiếng mà đi ra ngoài.

 

“Nói đi, sao lại thế này?”

 

Tiểu Lạc một bên rơi lệ một bên đem sự tình ngọn nguồn nói một lần.

 

“Pháp quyết này của cô lại là thế nào?”

 

Tiểu Lạc khóc lóc nói: “Cái pháp quyết này là do một tiên nga yêu thích diễn kịch dạy cho tôi, tôi cũng là lần đầu tiên sử dụng, không nghĩ tới hiệu quả lại kinh người như vậy……”

 

Lâm Ngạn Sơ: “……”

 

Cảm giác bản thân không  ngoài ý muốn chút nào.

 

Nửa giờ sau, Tiểu Lạc rốt cuộc khóc xong, toàn bộ phòng nghỉ phảng phất bị nước ngập qua. Vì không để người khác hoài nghi, Tiểu Lạc đành phải lại sử một cái quyết hong khô phòng ốc.

 

Liễu Song Song đã sớm bỏ trốn mất dạng. Trước khi rời đi còn gửi cho Lâm Ngạn Sơ một tin nhắn: Anh, chúc mừng anh tìm được chân ái, em chúc phúc cho hai người.

 

Lâm Ngạn Sơ: “……”

 Ở công ty dần dần bắt đầu có lời đồn đãi truyền ra ——

 

Tiểu Lạc  không phải em họ của Lâm tổng.

 

Tiểu Lạc cùng Lâm tổng ở phòng nghỉ đơn độc ngây người nửa giờ, thời điểm đi ra, Tiểu Lạc đôi mắt đều đỏ, khóc đến đỏ mắt.

 

Có người ở phòng nghỉ nhặt được một tờ giấy, mặt trên viết “Thích hợp để ăn trong thời gian mang thai”.

 

Cuối cùng lời đồn đãi liền truyền thành —— Tiểu Lạc là tình nhân của Lâm tổng, hơn nữa đã  mang thai con của Lâm tổng.

 

Lời đồn truyền ra chính là  không có đạo lý như vậy.

 

Sau đó Tiểu Lạc phát hiện, một buổi trưa người trong công ty  đều nhìn chằm chằm  bụng cô, cô vừa nhìn qua, đối phương lập tức dời mắt đi.

 

Chẳng lẽ cô mập lên?

 

Cô nên giảm béo?

 

Cô ăn  quá nhiều khiến người khác hoài nghi?

 

Ngay cả về đến nhà, quản gia cũng vậy, người hầu trong nhà cũng vậy, cũng đều không hẹn mà cùng nhìn đến bụng cô, thẳng đến khi Lâm Ngạn Sơ hướng An Đức làm sáng tỏ: “Đừng nhìn, không phải như mọi người nghĩ, miệng cô ấy thèm  ăn canh, tôi thuận tiện trào phúng một chút mà thôi.”

 

Quản gia lúc này mới thất vọng  dời đi tầm mắt.

 

Tiểu Lạc: “……”

 

Cô nơi nào thèm ăn, Lâm Ngạn Sơ anh tên đại móng heo.

 

Sau khi ăn xong, Lâm Ngạn Sơ nhận được điện thoại của mẹ: “Mẹ nghe Song Song nói, con có bạn gái.”

 

Lâm Ngạn Sơ không  phản bác.

 

“Cô ấy còn mang thai.”

 

“Mẹ nghe ai nói?” Lâm Ngạn Sơ ngữ khí đột nhiên trở nên sắc bén.

 

Sự việc đưa canh chỉ là hắn chọc ghẹo Tiểu Lạc, chính là một  trò đùa dai, nhưng hắn không nghĩ tới Liễu Song Song sẽ đến, hơn nữa gặp phải lời đồn, nhưng là lời đồn cũng chỉ lan truyền ở bên trong công ty, mẹ hắn mấy năm nay không quan tâm thế sự, ru rú trong nhà, mỗi ngày ăn chay niệm phật, sao có thể biết được nhanh như vậy.

 

“Là chú con. Chú ấy nghe Song Song nói con có bạn gái, sợ con chưa trải qua chuyện tình cảm dễ dàng bị lừa, cố ý tra xét nói cho mẹ, chính là lo lắng cho con, sợ con bị lừa. Con cũng biết……”

 

Câu nói kế tiếp Lâm mẫu không nói tiếp nhưng Lâm Ngạn Sơ cũng biết bà muốn nói cái gì. Bác sĩ nói hắn đoản mệnh, người muốn gả cho hắn chờ hắn  chết kế thừa tài sản  có khối người.

 

“Chuyện của con tự con có chừng mực, không nhọc những người khác lo lắng.”

 

“Ngạn sơ.” Lâm mẫu khuyên nhủ, “Mẹ biết con oán chú con, nhưng sự tình lúc trước chú ấy cũng là hảo tâm, ai cũng không nghĩ đến máy bay sẽ xảy ra tai nạn, chú con mấy năm nay vẫn luôn  tự trách, con không cần ghi hận chú ấy.”

 

“Mẹ, thời gian cũng không còn sớm, mẹ  nghỉ ngơi cho tốt.”

 

Lâm Ngạn Sơ cúp điện thoại.

 

Tiểu Lạc từ bên ngoài ló ra cái đầu: “Lâm Ngạn Sơ, tiền lương của tôi khi nào nhận?”

 

Cô hôm nay vào siêu thoại của Nhiếp Thành nhìn thoáng qua,  vé vào cửa của buổi biểu diễn chuẩn bị mở bán, TOX hiện tại nhân khí cao như vậy, cô đến sớm một chút đoạt vé mới được.

 

Lâm Ngạn Sơ đi ra: “Cô có thẻ ngân hàng sao?”

 

Tiểu Lạc lắc đầu.

 

“Có thẻ căn cước sao?”

 

Tiểu Lạc lại lắc đầu.

 

“Hộ khẩu đâu?”

 

Tiểu Lạc tiếp tục lắc đầu.

 

“Cô lúc trước quả nhiên là gạt tôi.” Lâm Ngạn Sơ nói.

 

Cái gì chưa đầy mười tám chưa làm thẻ căn cước, cái gì ba mẹ muốn đem cô bán cho thổ tài địa phương làm vợ bé.

 

“Tôi hiện tại không phải đã nói cho anh sao? Tôi là tiên nữ nha, tiên nữ.”

 

“Không bằng cô nói cho tôi nghe, cô là tiên nữ  như thế nào hạ phàm?”

 

“Cái này a, nói ra thì rất dài.” Tiểu Lạc thở dài, biểu tình lập tức trở nên mất mát, không chờ cô bắt đầu thao thao bất tuyệt, Lâm Ngạn Sơ đánh gãy cô, “Tính, cái này về sau lại nói không muộn, nếu đã hạ phàm, trước tôi làm cho cô một cái hộ khẩu cùng giấy tờ chứng minh thân phận.”

 

 

Dựa vào sự thần thông quản đại của Lâm Ngạn Sơ, việc này cũng không khó. Tiểu Lạc lấy họ Lâm, đã kêu Lâm Tiểu Lạc. Hộ khẩu sẽ đăng ký cho cô một cái phòng ở.

 

 

Tiểu Lạc vui vẻ: “Anh nói tôi có phòng ở? Nhưng mà tôi không mua phòng nha.”

 

“Cô nghiêm túc làm việc xem như tiền thưởng, cuối tuần mang cô đi xem.”

 

“Thật sao? Tôi đây có phải hay không cần chuyển nhà.”

 

Đang đi xuống lầu Lâm Ngạn Sơ đột nhiên ngừng lại, quay đầu lại nhìn về phía Tiểu Lạc: “Nhà mới chỉ có một đống phòng ở, không có người, không ai nấu cơm, còn không có tài xế, cô xác định  muốn dọn vào?”

 

Cảm giác hưng phấn chuẩn bị có nhà mới  lập tức đã bị dập tắt, Tiểu Lạc vội vàng mà xua tay: “Không, không được, tôi là người trọng tình nghĩa, tôi siêu cấp luyến tiếc mọi người, tôi không rời đi nơi này……”

 

“Tốt nhất là như vậy.” Lâm Ngạn Sơ đánh gãy màn biểu diễn của Tiểu Lạc, lạnh nhạt mà rời đi.

 

Tiểu Lạc: “……”

 

Cô có phải hay không chọc Lâm Ngạn Sơ sinh khí?

 

Nhìn hắn giúp cô làm hộ khẩu cùng giấy tờ chứng minh thân phận, nếu không, dỗ hắn một chút?

 

 

Tiểu Lạc lớn như vậy, chưa từng dỗ người, cô tương đối am hiểu chính là chơi người.

 

Ví dụ như trộm ẩn vào trong viện của Văn Uyên tiên nhân  ở trên mặt hắn vẽ một chòm râu.

 

Hay là đối với những phàm nhân dẫm cao đạp thấp  hạ ngứa chú trên người.

 

……

 

Dỗ người cô hoàn toàn không có kinh nghiệm.

 

Bất quá cô xem qua rất nhiều thoại bản, những nam thanh nữ tú làm như thế nào?

 

Tiểu Lạc nghiêm túc nhớ lại một phen, ví dụ như dưới ánh trăng ngâm vài câu thơ, phía trước cửa sổ thưởng thức hoa…… Không được, quá làm ra vẻ.

 

Hiện đại một chút, phát bao lì xì…… Ai, không có tiền, hơn nữa Lâm Ngạn Sơ  không thiếu nhất chính là tiền.

 

Tiểu Lạc ở trong phòng đi tới đi lui, cô chính là thượng tiên,  việc đời ở thế gian Tiên giới có gì chưa thấy qua, cô còn có thể không thể nghĩ được một biện pháp tốt để dỗ người sao?

 ❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤🧡🧡❤

👉"Cầu sao a, mọi người vote cho mình nếu thấy hay nhé. Tiếp thêm cho mình chút động lực đi mấy tình yêu ơi!"👈


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.