Gả Cho Lão Đại Trăm Tỷ

Chương 55: Cho tôi ôm một lúc



Thương trường như chiến trường, một khắc đều không thể lơi lỏng, vừa giày vò hắn nhưng cũng giúp hắn lĩnh ngộ nhiều điều.

 

Căn cứ theo manh mối hắn tra được, máy bay tư nhân của ba hắn đã được bảo dưỡng trước khi thực hiện chuyến bay, kiểm tra mọi mặt, lần bay này cũng không gặp phải thời tiết cực đoan, cơ trưởng cũng là người rất có kinh nghiệm. Sau đó hắn lại tìm rất nhiều chuyên gia tới phân tích, nhưng không ai có thể tìm ra nguyên nhân.

 

Lần tai nạn máy bay đó có vẻ vô cùng không hợp lý.

 

Mà sau đó hắn lại phát hiện, trong đám người bảo dưỡng máy bay, có một người là bạn học của cậu, lúc trước công việc của người kia là cậu hắn tiến cử.

 

Tuy rằng không có phương pháp chứng minh người nọ đã động tay động chân gì, hắn làm việc cũng chưa từng mắc lỗi, nhưng sự trùng hợp này không thể không làm Lâm Ngạn Sơ đối với người cậu này sinh ra hoài nghi cùng khúc mắc.

 

Thậm chí, bởi vì đã từng quan hệ mật thiết, sự hoài nghi này mới có thể làm hắn càng thêm khó có thể tiêu tan.

 

Lâm Ngạn Sơ xoa xoa chân mày, đem hết thảy suy nghĩ hỗn loạn đều che giấu trong lòng.

 

“Lái xe. “Lâm Ngạn Sơ nói.

 

Xe khởi động, thực nhanh biến mất trong tầm mắt Liễu Chính.

 

Từ tiệm đồ nướng đi ra, một đám Tiểu Lạc  đều ăn no căng. Lại dạo nữa cũng không có bụng  ăn, cho nên cùng nhau về nhà.

 

Tiểu Lạc nói với Uông Tuyết: “Tài xế tới đón tôi, tôi  đưa cô trở về trước.”

 

“Không cần phiền toái, tôi ngồi tàu điện ngầm là được.”

 

Tiểu Lạc: “Chẳng lẽ cô không  muốn thử cảm giác ngồi xe Lâm tổng hay sao?”

 

Uông Tuyết: “……”

 

Loại dụ hoặc này ai có thể cự tuyệt được?

 

Bốn người đi dọc ven đường đến giao lộ, Tiểu Lạc nhìn thấy biển số xe quen thuộc phía xa xa, đang muốn lôi kéo Uông Tuyết đi qua, Đường Gia Di đột nhiên nói: “Kia không phải Vu Nhã sao?”

 

“Ở đâu?” Lâm Ti Uẩn hỏi.

 

Đường Gia Di chỉ phía bên cửa hàng đồ cổ: “Ở kia, hai người tùy tùng kia cũng thật có trách nhiệm, cô ta đi đâu cũng đi theo.”

 

Tiểu Lạc theo ánh mắt của Đường Gia Di  nhìn qua liền thấy Vu Nhã đang từ cửa hàng đồ cổ bên cạnh đi ra, bên người còn có hai người tùy tùng đi theo, chính là hai người lần trước cô cùng Lâm Ngạn Sơ ở nhà hàng gặp được.

 

Lâm Ti Uẩn đột nhiên đi lên, thân mật khoác cánh tay Tiểu Lạc, hướng tới Vu Nhã kêu: “Đây không phải Với đại tiểu thư sao, như thế nào chịu đi đến loại địa phương này, nơi này  quá bẩn, không xứng với giày của Với đại tiểu thư  đâu.”

 

Vu Nhã được ca ngợi là đệ nhất danh viện Giang Thành, tên cô ta luôn gắn liền với hai người đàn ông tài giỏi đẹp trai nhất Giang Thành là Lâm Ngạn Sơ và Phương Lê , bởi vậy cũng là đối tượng khiến những người khác ghen ghét.

 

Lâm Ti Uẩn thời còn đi học rất thích  Phương Lê, nhưng đây cũng  không phải là lý do cô chán ghét Vu Nhã, rốt cuộc cô thích quá  nhiều người, hơn nữa đa số đều chưa theo đuổi được. Cô ghét nhất chính là Vu Nhã làm lơ mình, tựa hồ cô căn bản không xứng được Với đại tiểu thư để vào mắt.

 

(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại truyenwiki1.com, tài khoản lovebichbong123

 

Các bạn ghé trang để cập nhật chương mới nhất và ủng hộ mình nhé. Thanks!)

 

Vu Nhã nhíu hạ mi, hai người phía sau cô ta đột nhiên nói nhỏ gì đó bên tai, sau đó cười ha ha, Vu Nhã tuy rằng không cười đến khoa trương như vậy, nhưng trên mặt cũng hiện ra  ý cười nhợt nhạt, ẩn sâu bên trong còn có một tia trào phúng.

 

Lâm Ti Uẩn quả là bị tức chết rồi, bọn họ khẳng định lại đang nói cô nói bậy, nói không chừng sau lưng đã sớm cười nhạo cô.

 

Với gia ở Giang Thành cũng coi như có địa vị, Lâm Ti Uẩn tuy rằng ngày thường ương ngạnh, cùng Đường Gia Di cấu kết với nhau làm việc xấu, nhưng cũng là người có ánh mắt, người không nên dây vào  cô không dám chọc. Với gia là do anh trai Vu Nhã nắm quyền, cô không dám dễ dàng làm gì Vu Nhã.

 

Những người khác nghe không được, nhưng Tiểu Lạc nghe được, người nọ nói chính là: “Sớm biết rằng nơi này  có mấy con heo mập, chúng ta xác thật không nên tới, nói không chừng trên phố này bán đồ ăn tất cả đều là thức ăn cho heo.”

 

Tiểu Lạc đối với ân oán của Vu Nhã cùng Lâm Ti Uẩn không có hứng thú, nhưng những lời này là đem toàn bộ  người trên đường đều mắng. Hơn nữa ba người khi nói chuyện lộ ra cảm giác về sự ưu việt, Tiểu Lạc trước kia cũng đã gặp qua, trước kia ở nhân gian có mấy người vương hầu công chúa, thời điểm đối mặt với thứ dân chính là loại  biểu tình này, tựa hồ trừ bỏ bọn họ, những người khác đều là con kiến, không xứng xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

 

Không nghĩ tới vạn năm đi qua, đến xã hội bình đẳng hiện tại mà vẫn  có loại người này.

 

 

Lâm Ti Uẩn trợn mắt  nhìn, Vu Nhã như cũ chưa cho cô ta ánh mắt, ngược lại đứng ở trước mặt Tiểu Lạc: “Tôi đã từng thấy cô.”

 

“Nga.”

 

Tiểu Lạc kéo Uông Tuyết: “Đi thôi, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta  trở về sớm một chút.”

 

Hai người tránh những người này liền đi, Vu Nhã muốn ngăn, bị Lâm Ti Uẩn ngăn trở: “Ai nha, Với đại tiểu thư, chó ngoan không cản đường đâu.”

 

Vu Nhã cực kỳ sinh khí , nhưng cố kỵ  hình tượng bản thân, không thể mắng chửi người cũng không thể động thủ, trơ mắt nhìn Tiểu Lạc rời đi.

 

Tưởng tượng đến Vu Nhã ngày thường mắt cao hơn đỉnh,  không xem ai ở trong mắt  hiện tại cũng bị Tiểu Lạc  làm lơ một lần, Lâm Ti Uẩn  trong lòng cực kỳ sảng khoái, hiện tại nhìn Tiểu Lạc cũng thuận mắt hơn trước kia.

 

“Người đó là ai?.” Chu Đồng đi theo bên người Vu Nhã  bất mãn hỏi.

 

Cô ta lúc trước có gặp Tiểu Lạc một lần ở nhà hàng, bất quá cô ta không giống Vu Nhã  lúc nào cũng chú ý động tĩnh bên người Lâm Ngạn Sơ, hơn nữa ngày đó Tiểu Lạc mặc váy, trang điểm diễm lệ, cùng hôm nay hoàn toàn là hai  phong cách, cho nên nhất thời không nhận ra được.

 

“Cô ấy chính là bạn gái anh họ của tôi, là tâm can bảo bối của Lâm Ngạn Sơ, cô đắc tội không nổi đâu.” Lâm Ti Uẩn giành nói.

 

Tuy nói theo như kết quả cô tra được, Lâm Ngạn Sơ cùng Tiểu Lạc vô cùng có khả năng là diễn trò, nhưng điều này cũng không gây trở ngại việc cô dùng nó để đả kích Vu Nhã.

 

Cô chán ghét Vu Nhã cũng không phải  ngày một  ngày hai, hiện tại có cơ hội, đương nhiên muốn  chọc vào chỗ đau của cô ta. Thời điểm cao trung Vu Nhã  từng nói thích  Lâm Ngạn Sơ, đáng tiếc nhiều năm như vậy đi qua, Lâm Ngạn Sơ chính là chưa cho cái người  gọi là đệ nhất danh viện Giang Thành  một ánh mắt.

 

“Không chỉ như thế.” Lâm Ti Uẩn đắc ý  tiếp tục nói, “Tiểu Lạc cùng anh họ tôi đã ở chung, tin tưởng việc trở thành chị dâu chỉ là vấn đề thời gian. Các cô nhìn xem, đến đây đón cô ấy là tài xế của anh họ, xe của anh họ, đến tôi cũng chưa có cơ hội được ngồi một lần, hiện tại lại cho cô ấy tùy tiện dùng.”

 

Kỳ thật Lâm Ti Uẩn cũng là có chút ganh tị, nhưng kẻ địch  của kẻ địch chính là bạn, hiện tại Lâm Tiểu Lạc chính là bạn tốt của cô.

 

Chiếc xe kia mọi người đều thấy, xác thật là xe chuyên dùng của Lâm Ngạn Sơ, Tiểu Lạc chẳng những chính mình ngồi lên, còn mang theo bạn ngồi cùng. Lâm Ngạn Sơ có thói ở sạch mọi người đều biết, theo trước kia, một màn này mọi người căn bản nghĩ cũng không dám nghĩ.

 

Vu Nhã sắc mặt có chút khó coi, Lâm Ti Uẩn báo được thù, đắc ý dào dạt mà cùng Đường Gia Di rời đi, vừa đi còn một bên ca hát.

 

“Thấy gương mặt đen như đít nồi của Vu Nhã  không? Thật là hả giận.”

 

Đường Gia Di gật đầu: “Cái gì đệ nhất danh viện Giang Thành, nói đến cùng, cũng chỉ là thương phẩm của Với gia mà thôi.”

 

Lâm Ti Uẩn phụ họa.

 

Tiểu Lạc bảo  tài xế trước chở  Uông Tuyết  về, sau đó mới về nhà.

 

Về đến nhà, Tiểu Lạc cũng không thấy Lâm Ngạn Sơ, chỉ có quản gia ra  đón cô.

 

“Lâm Ngạn Sơ đâu rồi chú?” Tiểu Lạc duỗi  cổ hỏi.

 

“Thiếu gia ở trên lầu vẽ tranh.”

 

“Di? Lâm Ngạn Sơ còn sẽ vẽ tranh?” Tiểu Lạc rất  ngạc nhiên.

 

Lâm Ngạn Sơ thoạt nhìn chính là một thương nhân, một chút cũng không có khí chất của nghệ thuật gia.

 

Quản gia cười nói: “Thiếu gia chẳng những sẽ vẽ tranh, tranh của thiếu gia vẽ còn rất đẹp.”

 

“Cháu đi tìm thiếu gia.”

 

Tiểu Lạc “Lộc cộc” lên lầu, Lâm Ngạn Sơ không ở  phòng, cũng không ở thư phòng, Tiểu Lạc dọc theo lầu hai  đi tìm, thấy được một căn phòng bên phải sáng đèn.

 

Đẩy cửa đi vào, Lâm Ngạn Sơ quả nhiên ở bên trong, trong tay cầm bút chì đang vẽ tranh.

 

Căn phòng này hướng về phía mặt trời, ánh sáng đầy đủ, khó trách trở thành phòng vẽ tranh, bất quá hiện tại trời đã tối, đã không có ánh sáng tự nhiên, chỉ có ánh sáng của bóng đèn giúp Lâm Ngạn Sơ vẽ.

 

Lâm Ngạn Sơ  mặc bộ quần áo đơn giản ở nhà,  bộ dạng nghiêm túc vẽ tranh  cùng   hình tượng nghiêm túc bình thường hoàn toàn bất đồng. Thật giống như thời gian đột nhiên  trở về mười năm trước, lúc này Lâm Ngạn Sơ không phải đại lão Giang Thành, mà chỉ là một cậu học sinh cao trung ít nói, chỉ với một bộ dạng này cũng có thể mê chết toàn bộ nữ sinh.

 

Tiểu Lạc trầm mê với ảo tưởng của bản thân, hơn nữa muốn thu hồi lời vừa mới nói ra, Lâm Ngạn Sơ như vậy thoạt nhìn quả thực quá có khí chất của người làm nghệ thuật.

 

Tiểu Lạc đi qua ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh hắn, chống cằm ngắm hắn vẽ tranh, xem tranh rồi lại xem  Lâm Ngạn Sơ, lại xem tranh.

 

“Đây là ba anh.” Tiểu Lạc nói.

 

Người trong tranh là một người đàn ông trung niên, mơ hồ có thể nhìn ra người này cùng Lâm Ngạn Sơ có vài phần tương tự.

 

Lâm Ngạn Sơ gật đầu.

 

“Ông ấy là người như thế nào?” Tiểu Lạc hỏi.

 

Cô là kết quả do thiên địa tạo thành, đúng ra mà nói, thiên địa mới là cha mẹ cô, cho nên không tồn tại quan hệ huyết thống, đối với loại  tình thân ràng buộc cô cũng không hiểu lắm.

 

“Ông ấy là một người ba tốt.” Lâm Ngạn Sơ nói.

 

Trước khi ba hắn mất, Lâm Ngạn Sơ vẫn luôn sinh hoạt ở trên giường bệnh cùng xe lăn, cũng không biết trong mắt người ngoài ba hắn là người thế nào, hắn chỉ biết mỗi lần ba tới thăm hắn, ông ấy đều nỗ lực mỉm cười, rất nỗ lực  muốn cho hắn  vui vẻ một chút.

 

Khi đó, mọi người đều cảm thấy hắn là một phế nhân, ngay cả mẹ hắn thời điểm an ủi hắn  cũng sẽ nói: “Không quan hệ, dù sao  Lâm gia chúng ta cũng nuôi nổi.”

 

Những người khác đều cho rằng ba mẹ hắn sẽ lại sinh một đứa con khác, không có người cảm thấy hắn sẽ có khả năng chuyển biến tốt đẹp, chỉ có ba hắn vẫn luôn nỗ lực. Thậm chí ở một lần gặp được một nhóm người chế nhạo hắn, ông còn đem người răn dạy một phen rồi đuổi đi, cố ý đi đến trước giường hắn, nói với hắn rằng sẽ không từ bỏ hắn, cũng sẽ không có đứa con thứ hai.

 

Sau đó, ông ấy quả nhiên không  sinh thêm đứa trẻ khác mà vẫn luôn nỗ lực thực hiện lời hứa của mình.

 

Nếu nhất định phải nói, ngược lại là chính hắn đã gián tiếp hại chết ông ấy.

 

Bút chì trên giấy đột nhiên vẽ thật mạnh, nét chữ cứng cáp.

 

Lâm Ngạn Sơ đem bút  ném đi: “Chúng ta đi ra ngoài thôi .”

 

Tiểu Lạc nhìn chằm chằm bức vẽ bỏ dở giữa chừng.

 

Tuy rằng Lâm Ngạn Sơ chưa từng nói qua, cũng rất ít khi biểu hiện ra ngoài, nhưng không có nghĩa là trong lòng hắn không  áy náy. Rốt cuộc, từ góc độ của Lâm Ngạn Sơ mà xem, hắn chính là thủ phạm gián tiếp gây ra cái chết của ba hắn.

 

Tiểu Lạc đi theo hắn  ra ngoài, Lâm Ngạn Sơ đột nhiên ngừng lại, Tiểu Lạc thiếu chút nữa đụng phải.

 

“Nghỉ ngơi sớm một chút.” Lâm Ngạn Sơ nói.

 

Nhìn hắn đi vào thư phòng, Tiểu Lạc bay nhanh chạy về  phòng nình, ở trên giường tìm được  ipad,  tìm kiếm một trận sau đó cầm  ipad đi ra ngoài.

 

Đẩy cửa thư phòng ra, Tiểu Lạc lặng lẽ lộ ra cái đầu, quan sát  sau lại nhìn thấy thân ảnh Lâm Ngạn Sơ bên cạnh cửa sổ.

 

Tiểu Lạc đi qua: “Cái kia, Lâm Ngạn Sơ, tôi vừa mới ở trên mạng nhìn thấy một truyện cười đặc biệt khôi hài, tôi đọc cho anh nghe nhé.”

 

Tiểu Lạc thanh thanh giọng nói, bắt đầu đọc truyện cười cô vừa mới lọc ra trong số 100 truyện tìm thấy, “Có một ngày, nấm hương ở trên đường bị quả quýt đụng phải, nấm hương nói, đi đường không có mắt à, vậy ngươi đi tìm chết đi, sau đó quả quýt đã chết. Bởi vì khuẩn muốn cam chết, cam không thể không chết, ha ha ha……”

 

Tiểu Lạc đọc xong xem phản ứng của Lâm Ngạn Sơ, thấy hắn không cười, khụ khụ, tiếp tục đọc, “Tôi còn nhìn thấy một truyện khác khôi hài hơn nữa…… Có một que diêm cảm thấy đầu mình ngứa, sau đó nó liền  chết.”

 

Thấy Lâm Ngạn Sơ còn không  cười, Tiểu Lạc lại tiếp tục đọc.

 

Đọc đọc, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, Lâm Ngạn Sơ đi đến phía trước một bước, duỗi tay đem Tiểu Lạc cùng ipad của cô ôm vào trong lòng ngực: “Cho tôi ôm một lúc, như vậy tôi liền vui vẻ.”

 

Tiểu Lạc đột nhiên đâm vào lòng ngực Lâm Ngạn Sơ, ipad trong tay thiếu chút nữa bị rơi. Ngực Lâm Ngạn Sơ thực rộng lớn, trên quần áo có mùi hương nhàn nhạt, rất dễ ngửi.

 

Hắn đem cả người Tiểu Lạc ôm  trong ngực, cằm đụng đầu Tiểu Lạc. Cô ngơ ngác bị hắn ôm lấy, tim đập có chút gia tốc, khuôn mặt nhỏ cũng dần dần nóng cháy.

 

Hiện tại là mùa hè, cho dù mở điều hòa, hai người ôm nhau cũng sẽ nóng, Tiểu Lạc cả người cứng đờ, không  đẩy  Lâm Ngạn Sơ, cũng không dám động.

 

Lâm Ngạn Sơ buổi tối tâm tình không tốt cho nên cô mới cố ý đến đây bồi hắn. Tuy rằng phương thức bồi hắn cùng tưởng tượng của cô có chút không giống nhau……

 

Tiểu Lạc nỗ lực bỏ qua nhiệt độ cơ thể càng ngày càng không bình thường cùng  gương mặt dần dần nóng lên của bản thân, không ngừng làm tâm lý xây dựng. Thẳng đến khi cô cảm thấy hô hấp khó khăn, mới duỗi tay đẩy đẩy Lâm Ngạn Sơ: “Anh, anh đã khỏe chưa? Tôi  thở không nổi.”

 

Bầu  không khí ấm áp bởi vì Tiểu Lạc ngay thẳng nói ra nháy mắt liền tiêu tán. Lâm Ngạn Sơ buông  cô ra, đầu ngón tay cuộn lại, phía trên còn  lưu lại nhiệt độ cơ thể của cô.

 

“Tôi…… Tôi về phòng.” Tiểu Lạc cầm  ipad liền chạy, hơn nữa chạy trốn cực nhanh, giống như phía sau có thứ gì đuổi theo cô vậy.

 

Lâm Ngạn Sơ đứng  tại chỗ, nhìn bóng dáng đào tẩu của cô, cong cong khóe miệng, cuối cùng lộ ra nụ cười đầu tiên của buổi tối.

 

❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤🧡🧡❤

 

👉"Cầu sao a, mọi người vote cho mình nếu thấy hay nhé. Tiếp thêm cho mình chút động lực đi mấy tình yêu ơi!"👈


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.