Gả Cho Lão Đại Trăm Tỷ

Chương 71: Đại học A



Ở thành phố Z ngây người một ngày, Tiểu Lạc và Lâm Ngạn Sơ quyết định xuất phát xuống phía nam, đi xem các động vật nhỏ.

Phong cảnh tự nhiên của G quốc có một phong cách riêng, hai người lựa chọn ngồi xe đi từ thành phố Z xuống hướng phía nam thành phố M.

Từ Z thành mà đi, càng về phía nam, thảm thực vật xung quanh càng ngày càng sum xuê. Tiểu Lạc ghé vào bên ô cửa sổ, tranh thủ lấy điện thoại ra chụp lưu lại phong cảnh khó thấy này.

Tháng mười ở G quốc không nóng không lạnh, thời điểm vừa vặn nhìn thấy ven đường có một người đẹp ăn mặc nóng bỏng khoe dáng, Tiểu Lạc ngồi ở trong xe hướng ra phía ngoài huýt sáo một tiếng, đáng tiếc xe chạy quá nhanh, rất nhanh đã đi qua.

Lâm Ngạn Sơ bất đắc dĩ lắc đầu.

Xe một đường chạy hướng nam, độ cao so với mặt biển cũng càng ngày càng cao, cuối cùng dọc theo đường đèo quốc lộ hơn hai giờ đồng hồ, vào lúc chạng vạng hai người đã đến khách sạn ở đỉnh núi thành phố M.


Thành phố M cũng là nơi có phong cảnh nổi tiếng của G quốc, là một tòa kiến trúc ở đỉnh núi thành thị, nghe nói buổi sáng lên đó, có thể trải qua cảm giác như đang ở mây tầng trung.

Tòa thành này không lớn, nhưng là chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đều toàn.

Tiểu Lạc bước xuống xe, hỏi Lâm Ngạn Sơ: "Buổi tối chúng ta có thể đi xem động vật nhỏ không?"

Ở trên xe cô cố ý nhìn hành trình du ký của những người khác, có các động vật nhỏ chỉ xuất hiện vào buổi tối. Hơn nữa ban ngày nhiều người, mọi người đều kiến nghị đi buổi tối.

"Đến khách sạn trước, ăn cơm xong sẽ có hướng dẫn viên du lịch dẫn chúng ta đi."

Buổi tối, một người hướng dẫn viên du lịch, hai vệ sĩ, còn có Lâm Ngạn Sơ cùng Tiểu Lạc năm người một nhóm rốt cuộc cũng xuất phát.

Hướng dẫn viên du lịch cầm đèn pin đi phía trước, hai vệ sĩ cũng là một người cầm một cái đèn pin chiếu sáng lên. Bất quá xung quanh đen như mực, còn có rất nhiều âm thanh động vật, nghe đến đáng sợ.


Tiểu Lạc cầm tay áo Lâm Ngạn Sơ, hỏi hắn: "Anh sợ bóng tối không?"

Lâm Ngạn Sơ lắc đầu: "Cô nếu sợ có thể cầm tay tôi."

Tiểu Lạc sẽ không thừa nhận bản thân sợ tối, cô chỉ là sợ bị tách khỏi bọn họ. Tiểu Lạc quan sát bốn phía, cuối cùng vẫn là đi qua kéo ống tay áo Lâm Ngạn Sơ.

So với ban ngày, buổi tối động vật nhỏ rõ ràng càng thêm sinh động, Tiểu Lạc đi theo phía sau hướng dẫn viên du lịch, thỉnh thoảng nghe được động tĩnh trên cây, hướng dẫn viên du lịch kinh nghiệm phong phú, mỗi lần động vật xuất hiện đang muốn chỉ cho Tiểu Lạc xem, liền nhìn thấy Tiểu Lạc lôi kéo Lâm Ngạn Sơ: "Lâm Ngạn Sơ, xem bên kia, con khỉ...... Xem kìa, con chim kia màu sắc thật rực rỡ ......"

Hướng dẫn viên du lịch: "......"

Yên lặng dẫn đường, cảm giác bản thân không hề có đất để dụng võ.


Tiểu Lạc thính lực cùng thị lực đều tốt hơn người bình thường, đi tới một đoạn, Tiểu Lạc hô to một tiếng: "Rắn."

Sau đó nhảy dựng lên, nhìn trái, nhìn phải, lập tức nhảy lên trên người Lâm Ngạn Sơ.

Tiểu Lạc vừa mới hét lên, vệ sĩ đã trong tư thế sẵn sàng đón địch, chỉ trong chốc lát đã đuổi được rắn đi.

Tiểu Lạc cả người như chim sợ cành cong, Lâm Ngạn Sơ ở bên trấn an cô.

Tiểu Lạc sợ nhất chính là rắn, tuy rằng cũng không phải đánh không lại, chỉ là thấy được sẽ sinh ra tâm lý sợ hãi.

Trước kia còn ở Thiên Đình, cô ghét nhất là Đằng Tuy, nguyên thể là một con rắn chín đầu.

Đằng Tuy là chiến thần Thiên giới, ngày thường vô cùng ương ngạnh, ngạo khí.

Có một lần, chiến thần bị mất trộm một viên tiên đan cực kỳ quan trọng, bởi vì Tiểu Lạc giỏi về ẩn thân, chuyện này Đằng Tuy không có nghiêm túc điều tra, lại tin vào một ít lời đàm tiếu liền cho rằng Tiểu Lạc trộm, không nói hai lời liền đem cô đuổi đi, nhốt cô ở Chiến Thần Điện lao ngục thiết kết giới ép tra khảo, cơ hồ muốn lột một tầng da của cô.
Lúc ấy cha mẹ Văn Cùng vừa lúc ra ngoài chưa về, Hành Mộc và Văn Cùng đã hết biện pháp, các vị tiên khác cũng không muốn đắc tội chiến thần, không có người nguyện ý liên lụy tiến vào.

Cuối cùng vẫn là Văn Uyên tiên nhân từ ngọc thanh sơn mời Thanh Đế đến, mới đem Tiểu Lạc từ Chiến Thần Điện cứu ra..

Cuối cùng sự thật điều tra rõ ràng, đồ vật không phải Tiểu Lạc trộm, Đằng Tuy một lời xin lỗi cũng không có, làm bọn Văn Cùng đều oán khí. Bất quá bởi vì chuyện này kinh động Thanh Đế, xem mặt mũi Thanh Đế, chiến thần Đằng Tuy phải đến hắc ám chi uyên rèn luyện một tháng.

Tiểu Lạc kinh hồn chưa ổn định, Lâm Ngạn Sơ lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Lạc sợ hãi như vậy, lòng thương tiếc nổi dậy, vỗ vỗ phía sau lưng Tiểu Lạc: "Đừng sợ, không có việc gì."
Tiểu Lạc dựng lỗ tai nghe xong, con rắn kia xác thật đã bò đi xa, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cũng không còn tâm tư để xem các động vật nhỏ khác liền nói với Lâm Ngạn Sơ: "Chúng ta trở về đi."

"Còn đi được không?" Lâm Ngạn Sơ hỏi Tiểu Lạc.

Tiểu Lạc lúc này mới phát hiện bản thân đang bám vào người Lâm Ngạn Sơ với một tư thế xấu hổ.

"Có thể." Tiểu Lạc ngượng ngùng mà từ trên người Lâm Ngạn Sơ đi xuống, mặt lập tức hồng đến mang tai.

Tổ đội năm người bắt đầu trở về, Lâm Ngạn Sơ hỏi cô: "Sợ rắn sao?"

Tiểu Lạc gật đầu: "Trước kia từng bị rắn khi dễ qua."

"Tôi không sợ rắn." Lâm Ngạn Sơ nhìn cô nói, "Về sau còn có con rắn nào khi dễ cô, tôi sẽ giúp cô khi dễ nó."

Nghe được lời nói của Lâm Ngạn Sơ, Tiểu Lạc đột nhiên nghĩ, nếu hiện tại vẫn là thời đại tiên ma, chẳng sợ Lâm Ngạn Sơ là một người phàm, với khả năng của hắn, muốn tu luyện thành tiên khẳng định cũng không phải việc khó, nói không chừng có thể cường đại hơn so với cha của Văn Cùng.
Tiểu Lạc nỗ lực kéo suy nghĩ của chính mình trở về, không để bản thân lại suy nghĩ lung tung.

Ở thành phố M ngây người hai ngày, hai người đã trở lại Giang Thành.

Tiểu Lạc mang về cho đám người hầu rất nhiều quà, trong lúc cô phát quà cho từng người một, quản gia An Đức lại báo cáo các hạng mục công việc sắp tới cho Lâm Ngạn Sơ: "Mấy ngày hôm trước trong nhà nhận được thiệp mời của đại học A, trên đó viết kỷ niệm trăm năm ngày thành lập trường, tôi đoán là mời thiếu gia đi kỷ niệm ngày thành lập trường."

Quản gia đem thiệp mời đưa ra.

Lâm Ngạn Sơ mở ra. Lâm Ngạn Sơ tốt nghiệp đại học A, tài trợ học bổng không nói, còn đầu tư xây dựng thư viện cho trường. Lần này kỷ niệm ngày thành lập trường, Lâm Ngạn Sơ được mời với tư cách là nhân vật kiệt xuất của Đại học A, do hiệu trưởng tự tay viết thư mời, hy vọng hắn có thể tham gia.
Dù sao cũng là trường học cũ bản thân từng học, Lâm Ngạn Sơ liền đáp ứng, bảo quản gia trả lời cho bên kia.

Tiểu Lạc phát quà xong trở về, cuối cùng đưa một bộ áo ngủ nhìn rất uy vũ cho An Đức quản gia.

An Đức hiếu kỳ nói: "Tiểu Lạc có tặng quà cho thiếu gia không?"

"Đương nhiên." Tiểu Lạc nói, "Cháu mua dao cạo râu, Lâm Ngạn Sơ sẽ thích chứ?"

Dao cạo râu hình con khỉ nhỏ nhe răng trợn mắt, lưỡi dao vừa đúng là hàm răng con khỉ.

Quản gia: "......"

Thật là làm khó thiếu gia.

"Tuần sau đại học A kỷ niệm ngày thành lập trường, cô muốn đi không?" Lâm Ngạn Sơ hỏi Tiểu Lạc.

Nếu không phải biết chân tướng, Tiểu Lạc thoạt nhìn cũng như là sinh viên vừa vào đại học.

"Kỷ niệm ngày thành lập trường chơi vui không?" Tiểu Lạc hỏi.

Lâm Ngạn Sơ suy nghĩ một chút: "Cũng không có gì thú vị, bất quá cô sang đó có thể mở mang kiến thức một chút."
Nếu Tiểu Lạc có hứng thú, cho cô đi học đại học cũng chưa chắc không thể.

Tiểu Lạc uống miếng nước hoa quả, nghiêng đầu: "Tôi đi đây."

Đại học A là trường đại học tốt nhất ở Giang Thành, đồng thời cũng là trường đại học nổi tiếng của Hoa Hạ, vô số học sinh đều lấy thi đậu đại học A làm mục tiêu. Ở bên ngoài, chỉ cần nói một câu bản thân học đại học A, đều có thể khiến người qua đường liếc nhìn.

Kỷ niệm trăm năm ngày thành lập đại học A, các nhân vật nổi tiếng của xã hội đều tụ tập lại, cựu sinh viên nổi tiếng của trường rất nhiều, hơn phân nửa đều được mời trở về, mời bọn họ về trường học cũ đọc diễn văn, Lâm Ngạn Sơ chính là nhân vật nổi tiếng nhất trong đám người này.

Tiểu Lạc ăn mặc một thân tây trang, đi theo bên người Lâm Ngạn Sơ, giống như một vị trợ lý tinh anh.
"Đợi lát nữa nếu đi theo tôi nhàm chán, có thể bảo Phỉ Phỉ mang cô đi dạo." Lâm Ngạn Sơ dặn dò nói.

Phỉ Phỉ hôm nay cũng đi cùng, có cô ấy đi theo, Lâm Ngạn Sơ thấy yên tâm hơn.

"Đã biết."

Trong lúc nói chuyện, xe đã đến đại học A, tài xế giúp Lâm Ngạn Sơ mở cửa xe, Lâm Ngạn Sơ chỉnh lại trang phục, từ trong xe đi ra ngoài.

Mới vừa xuống xe, liền có đoàn lãnh đạo tiến lên đón.

Lượng người ở đại học A hôm nay rất lớn, còn có cả truyền thông, Lâm Ngạn Sơ vừa xuất hiện liền thu hút sự chú ý của mọi người, ở cửa tiếp khách đám sinh viên trộm lấy di động ra, vẻ mặt hưng phấn mà chụp lén Lâm Ngạn Sơ.

Hàn huyên qua đi, mọi người cùng nhau đi vào trong.

Kỷ niệm ngày thành lập trường ngay từ đầu chính là lễ lớn, Lâm Ngạn Sơ ngồi ở hàng ghế đầu, kẹp ở giữa đông đảo lãnh đạo trung gian, Tiểu Lạc cảm giác chính mình bị rất nhiều Văn Uyên tiên nhân kẹp ở bên trong, ngồi một hồi không trụ nổi, nói với Lâm Ngạn Sơ: "Tôi muốn đi ra ngoài."
Lâm Ngạn Sơ biết để cô ngồi ở chỗ này nghe báo cáo có chút khó xử, liền gật đầu, cho Phỉ Phỉ đi theo.

Tiểu Lạc từ lễ đường đi ra, Phỉ Phỉ đem đồ uống đưa cho cô: "Nếm thử cái này, nghe nói là đặc sản đại học A, uống rất ngon."

Tiểu Lạc uống một ngụm, xác thật không tồi, hỏi Phỉ Phỉ: "Chúng ta đi nơi nào chơi."

Phỉ Phỉ đã lên sẵn kế hoạch: "Có thể trước đi dạo bên hồ mai gia, đó là một nơi rất đẹp, bên cạnh là khu dạy học với kiến trúc đại sư Ayer thiết kế, có thể qua đi chiêm ngưỡng một chút......"

Phỉ Phỉ vừa nói vừa dẫn Tiểu Lạc hướng bên kia đi, bên hồ Mai gia hôm nay rất đông người, có một nhóm sinh viên đang ở bên bờ hồ nhận quà gì đấy,, Tiểu Lạc cũng đi nhận một phần.

Tiểu Lạc ngoại hình xuất sắc, nam sinh phát quà nhìn cô nhịn không được đỏ mặt, thấy cô thoạt nhìn chỉ có 18-19 tuổi, lại ăn mặc trang phục như vậy, phỏng đoán là đồng học tiếp khách của trường, đánh bạo hỏi: "Sư muội học khoa nào vậy?"
"Học? Cái gì học?" Tiểu Lạc hỏi Phỉ Phỉ.

Phỉ Phỉ đành phải nói: "Chúng tôi đến đây chơi, không phải đại học A."

Nam sinh có chút tiếc nuối mà thở dài một tiếng, tặng hai người một cây quạt đồ họa, hơi xấu hổ nói: "Cây quạt này là tự mình vẽ."

"Oa, thật lợi hại."

Tiểu Lạc xòe quạt ra, trên mặt quạt vẽ chính là cảnh hồ mai gia vào mùa đông, bông tuyết bao trùm cả hồ, phong cảnh một mảnh yên lặng, là dùng cọ vẽ, toàn bộ mặt quạt liền mạch lưu loát, không có chút dấu vết sửa chữa nào.

Bên cạnh có câu đề rất nhỏ: Non sông tươi đẹp không bằng em.

Tiểu Lạc: "......"



❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤🧡🧡❤

👉"Cầu sao a, mọi người vote cho mình nếu thấy hay nhé. Tiếp thêm cho mình chút động lực đi mấy tình yêu ơi!"👈


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.