Doãn Xán Xán đảo tròn con mắt: “Đai vai lỏng như thế, bên ngoài xệ xuống thế này, đường sự nghiệp ngon nghẻ bị em chỉnh cho không còn gì rồi.”
Tôi: “……”
Tôi cúi đầu nhìn, bắt đầu hoài nghi.
Doãn Xán Xán: “Không được, việc gấp thế này không trì hoãn được, ngực em cần phải cứu vớt lại ngay.”
Sau đó chưa chờ đại hội kết thúc chị đã kéo tôi đi mua đồ lót.
Một bà bầu đeo giày cao gót bước đi như bay.
Đây là lần đầu tiên tôi đổi mới nhận thức của mình với phụ nữ mang thai.
Doãn Xán Xán chọn cho tôi một chiếc Bra, mặc vào tròn trịa đầy đặn, khe rãnh sâu hoắm, khiến người ta phun máu.
Doãn Xán Xán nói: “Nếu chị có dáng người như em thì ngày nào chị cũng mặc áo hai dây khoét ngực chữ V, thính đến độ chính mình còn sợ.”
Tôi lập tức ấn ngực lại.
Doãn Xán Xán phát mạnh vào lưng tôi: “Nhất định phải ngẩng đầu ưỡn ngực, đàn bà lên!”
Chị gái này thật đáng sợ!
Không chơi với bả nữa, hừ.
Nhưng cái bra do chị ấy đề cử mặc sướng thật.
Vì thế lúc Doãn Xán Xán hẹn tôi đi dạo phố lần thứ hai, tôi tung ta tung tăng đi theo.
Vì đang có bầu, Doãn Xán Xán ăn rất nhiều, nhưng cả người chị từ trên xuống dưới trừ bụng ra chả béo chỗ nào, thật hâm mộ.
Doãn Xán Xán nói: “Ăn xong thì đi tập thể hình với chị.”
Tôi:!!!
Chị ấy đúng là một người phụ nữ kì lạ.
Lúc tập thể hình, Doãn Xán Xán tiện thể làm một cái thẻ cho tôi luôn, còn thuê cả huấn luyện viên riêng. Nói thật, tôi rất khó kiên trì.
Doãn Xán Xán đổi sang huấn luyện viên đẹp trai nhất phòng gym cho tôi, vì thế tôi có thể kiên trì.
Doãn Xán Xán nói, nhịn ăn để gầy không tốt cho sức khỏe. Cứ ăn bình thường, tập luyện giữ dáng, tốt nhất là nên có đường cơ số 11.
Tôi bèn hướng tới mục tiêu này.
Lúc sắp luyện được cơ số 11, tôi đột nhiên phát hiện nhờ có sự hỗ trợ của cơ bắp mà eo tôi thẳng hẳn ra.
Doãn Xán Xán còn dạy tôi trang điểm từng tí một, giới thiệu một số sản phẩm bình ổn giá như CPB, Armani, YSL, Crème de la Mer vân vân cho tôi.
Đúng là dùng thích thật, đến cả tay mơ mới vào nghề như tôi cũng có thể kiểm soát dễ dàng.
Nhưng tôi cảm thấy có phải Doãn Xán Xán hiểu nhầm khái niệm bình ổn giá không nhỉ?
Hơn bảy trăm tệ một lọ BB cream thì bình ổn giá chỗ nào?
Doãn Xán Xán bảo tôi “lúa” quá, gái sang chảnh được nuôi ra nhờ tiền. Để thuyết phục tôi, chị còn hy sinh rất lớn.
Tẩy trang.
Doãn Xán Xán vẫn luôn giáo dục tôi, phụ nữ nhất định không thể tiếc việc tiêu tiền cho bản thân.
Chị còn nói tôi dùng cái túi xách 10 nghìn tệ này thì mộc mạc quá.
Tôi nói với chị, chị nhầm rồi, túi này bạn em bán em giá 500 tệ.
Sau đó Doãn Xán Xán liền nói cho tôi, fake 1 là gì.
Hơn nữa chị còn bảo mau mang cái này về tiêu hủy đi, lịch sử đen tối dùng hàng fake mà bị người ta biết thì sẽ theo mình cả đời. Từng dùng 1 cái túi giả, sau này có mua cả trăm cái túi thật người ta vẫn bảo mình xài hàng giả.
Sau đó chị đưa tôi đến Hermes mua túi xách.
Tôi vừa nhìn giá: Mua không nổi.
Doãn Xán Xán nói quan niệm tiêu xài của tôi quả là có lỗi với thân phận của tôi và chồng tôi.
Tôi cầm thẻ đen của Đỗ Hoằng Đình cho tôi, do dự.
Tôi hỏi Doãn Xán Xán: “Không biết tại sao, em cứ cảm thấy tiêu tiền của chồng thì ngại quá, có phải khách khí quá không? Thế này không tốt lắm nhỉ?”
Doãn Xán Xán: “Sao em lại suy nghĩ như vậy?”
Tôi: “Không phải ư? Em luôn nghĩ rằng không cần phải phân chia chuyện tiền nong giữa vợ chồng rõ ràng quá……”
Doãn Xán Xán: “Phải phân rõ chứ!”
Tôi: “Hả?”
Doãn Xán Xán: “Phụ nữ nhất định không được quen với việc tiêu tiền của đàn ông. Nhất định phải độc lập về mặt kinh tế, như thế mới có nhân cách độc lập.”
Tôi: “Vâng!”
Sau đó dường như nhớ tới chuyện buồn gì, chị lại tự thương thân: “Như vậy, sẽ không tha thứ cho khoảng thời gian anh ta không ở bên em chỉ vì anh ta mua cho em một cái túi xách limited, cũng sẽ không buồn gần chết vì anh ta không đồng ý mua cho em một cái túi xách Birkin chỉ có 700 nghìn tệ bọ……”
Xem ra chị là người có chuyện đằng sau.
Người ta nói gần mực thì đen gần đèn thì rạng, qua mấy tháng ở chung với Doãn Xán Xán, rất nhiều người khen tôi đẹp lên.
Ngay cả Đỗ Hoằng Đình cũng nói với tôi: “Lúc em 18 tuổi cũng không trẻ trung xinh đẹp có sức sống như bây giờ.”
Nhưng anh lại khuyên tôi chơi vừa phải với Doãn Xán Xán thôi.
Tôi hỏi anh: “Tại sao?”
Anh nói: “Bả còn dạy nữa là dạy hư em đấy.”
Tôi không tin.
Mãi đến một ngày nọ tôi tận mắt nhìn thấy bà bầu này đùa giỡn anh thu ngân đến mức mặt đỏ tai hồng.
Doãn Xán Xán nói, ai bảo phụ nữ đã kết hôn phải cách ly hoàn toàn với tất cả bạn khác phái trừ chồng?
Được người khác phái yêu mến là cách chứng tỏ sức quyến rũ tốt nhất.
Anh trai thu ngân nhìn người khác mặt không đỏ tim không đập nhanh, nhưng thấy mình lại khác?
Đây là niềm vui được làm phụ nữ đấy.
Tôi: “Mỹ nhân mới có đặc quyền này chứ gì?”
Doãn Xán Xán: “Em nói sao chẳng được.”
Tôi: “Chồng chị không có ý kiến ạ?”
Doãn Xán Xán: “Có chứ, nhưng chị có cách thu phục lão.”
Tôi: “Xin chỉ giáo.”
Doãn Xán Xán: “So sánh với anh nhà chị, Đỗ Hoằng Đình nhà em cũng không cứng lắm.”
Nghe cứ kì kì thế nào ấy.
Doãn Xán Xán: “Nó chỉ hơi mắc bệnh công chúa, ngúng nguẩy một tí mà thôi.”
Thế mà còn “mà thôi”!
Doãn Xán Xán: “Đó là bởi vì em không biết trước mặt người ngoài Đỗ Hoằng Đình mạnh mẽ thế nào, nó dám từ chối cả việc với nhân vật tai to mặt lớn. Khách hàng quan trọng không đồng ý với nó, nó sẵn sàng đập bàn trừng mắt ngay. Nhưng ở trước mặt em thì nó lại là công chúa nhỏ gánh không gánh nổi, vác không vác nổi, sự tương phản này đáng yêu biết bao nhiêu, em thì chẳng hiểu được niềm vui này tí nào, thật là đáng tiếc.”
Tôi: “Nghe chừng chị có ý với chồng em quá nhỉ?”
Doãn Xán Xán: “Đúng vậy, chân Đỗ Hoằng Đình nhiều lông, chắc chắn ham hố khoản “kia” lắm nhỉ.”
Tôi: “Chị thôi đi!”
Vì thế, tôi bắt đầu hốt thuốc đúng bệnh, trị bệnh công chúa của Đỗ Hoằng Đình.
Đỗ Hoằng Đình vẫn luôn ghét việc tôi không chịu cà thẻ của anh, tước đoạt niềm vui đáng được nhận khi làm chồng của anh.
Vì thế tôi gom đủ dũng khí hẹn Doãn Xán Xán ra ngoài, mời chị ấy ăn một bữa cơm.
Tôi còn nói: “Ăn nhiều chút đi ạ, ăn cho Đỗ Hoằng Đình nghèo luôn, để xem lần sau lão còn dám giục em cà thẻ nữa không.”
Doãn Xán Xán nghe xong thì cười nắc nẻ: “Làm theo cách của em thì có ăn trăm năm ông chủ Đỗ vẫn chưa nghèo. Để chị xả giận cho em.”
Tôi không đành lòng nhìn, bèn đưa thẻ cho chị tiêu xài.
Ai dè Doãn Xán Xán cà thẻ mua cho tôi một chiếc xe Porsche thể thao!
Tôi cảm thấy cuộc hôn nhân đoản mệnh của mình có lẽ sắp đến hồi kết.
Tôi định nói cho Đỗ Hoằng Đình, thật ra tôi không hề tính chuyện mua xe, đều tại Doãn Xán Xán kích động tôi, nên tôi mới nhất thời xúc động phạm sai lầm. Hay là ngày mai trả xe lại luôn, cho dù không hoàn được nguyên tiền thì cũng vớt vát được chút tổn thất. Tôi đoán chắc anh phải giận lắm, trách tôi dối trá nói một đằng lòng một nẻo, chuộng hư vinh quá phá của, rồi xem thường thứ đàn bà hám giàu sang như tôi. Không chừng tức quá còn đòi ly hôn tôi? Cho dù ly hôn, tiền xe tôi nhất định sẽ trả, cái này phải nói rõ với anh……
Ai dè anh vừa về nhà đã hỏi: “Mua xe à?”
Tim tôi đập như sấm: “Vâng.”
“Thích không?”
“Thích.”
“Vậy là tốt rồi.”
Đỗ Hoằng Đình nói xong thì đi tắm rửa.
Tôi: “……”
Trước kia tôi chưa bao giờ đặt nửa bước chân vào công ty của Đỗ Hoằng Đình, nhưng dạo này cứ lúc nào rảnh tôi lại đến công ty anh thăm ban, còn trang điểm xinh tươi đẹp đẽ.
Có lần tới đưa cơm hộp tình yêu, tan làm về anh nói với tôi, cảm giác mọi người mắng anh ngược chó FA sướng đã đời.
Thỉnh thoảng tôi cũng thu hoạch được một ít tin tức quan trọng.
Thư ký nói cho tôi, có lần anh Đỗ tặng cô ấy một bó hoa hồng siêu to.
Chuyện này là sao?
Thư ký cười tủm tỉm, nói trên tấm thiếp đính kèm bó hồng có viết Chúc vợ sinh nhật vui vẻ.
Tôi thì không nghĩ ra nổi hôm sinh nhật tôi đang ở đâu, làm gì!
Đau lòng, hộ Đỗ Hoằng Đình.
Tối về nhà tôi sẽ đền bù cho anh tử tế, ở trên giường.
Lúc tới công ty lần nữa, em thư ký vui vẻ rạo rực nói với tôi, sếp Đỗ phát tiền thưởng cho cô bé, 10 nghìn tệ!
Tên đàn ông phá của này.
Còn có một lần tôi đi qua phòng uống trà của bên họ, nghe thấy một đối tác bên anh nói, hồi ở Mỹ Đỗ Hoằng Đình đi gặp “gà” thường xuyên.
Tôi chết lặng người.
Lúc về tôi chất vấn Đỗ Hoằng Đình, anh tức đến nỗi giữa đêm còn lôi tôi đến nhà đối tác kia, lúc đấy tôi mới biết gặp gà này này gặp gà rán.
Cho nên mới nói rất cần phải đến chỗ làm của chồng thường xuyên. Vừa nâng cao tình cảm vợ chồng vừa giảm cảm giác lo lắng, quả thực tuyệt không thể tả.
Tôi chú ý kết hợp giữa làm và nghỉ lúc làm việc, cố gắng tan làm về nhà với anh.
Cùng nhau tập thể hình, cùng nhau đắp mặt nạ.
Tôi còn tán dóc với anh mấy chuyện xảy ra ở chỗ làm gần đây.
Tôi nói cho anh, hôm qua có một nhà đầu tư ám chỉ muốn tôi hầu ngủ.
Anh giận dữ, tưởng tôi bị dọa.
Thật ra tôi, ha ha, vui dã man.
Đấy có nghĩa là dạo này nhan sắc của tôi lên hương hẳn, đã đạt đến độ đủ đẹp để bị kêu hầu ngủ rồi.
Đỗ Hoằng Đình không chịu bỏ qua như thế, nghe nói kết cục của nhà đầu tư kia hơi thảm. Chuyện quá bạo lực quá thê thảm như thế xin không đề cập.
Trong phương diện đời sống phòng the, có sự chỉ đạo của Doãn Xán Xán, khẩu vị của tôi hơi thay đổi.
Thích những tư thế chủ động.
Tôi thường xuyên xoay người đổi bị động thành chủ động, ngồi lên người Đỗ Hoằng Đình.
Sau đó tôi nói với anh, “Anh nhìn nhé, để em động.”
Ban đầu kỹ thuật không tốt lắm, tôi lái xe lên đường, đi đi dừng dừng, Đỗ Hoằng Đình chắc phải nghiến nát cả răng hàm rồi.
Về sau thì kỹ thuật tiến bộ một ít.
Nghe anh miêu tả, “Chết vì gái là cái chết thoải mái.”
Tôi nghĩ bụng, kết hôn ba năm.
Có lẽ đã vượt qua cái gọi là thời kì cọ xát, tình cảm vợ chồng ổn định từng bước một, tương lai rồi sẽ càng ngày càng hạnh phúc.
Cuối cùng Doãn Xán Xán cũng sinh.
Con thứ hai là con gái.
Tôi và Đỗ Hoằng Đình đến uống rượu mừng đầy tháng.
Tôi nghe Tiếu Triệt nói về chuyện con cái với Đỗ Hoằng Đình, anh ấy nói, trước đây cái thai đầu của họ cũng khó lắm mới được, nên anh ấy hiểu cảm giác của chúng tôi.
Lúc nói chuyện, đôi mắt Đỗ Hoằng Đình như thể bị dính keo siêu chắc vào thiên kim bảo bối nhà Tiếu Triệt, chẳng nỡ rời đi dù chỉ một khắc.
Tôi rất hận chẳng thể đẻ ngay một đứa con gái tại chỗ cho anh.
Đỗ Hoằng Đình xin Tiếu Triệt: “Cho em bế con bé một tí nhé.”
Ai dè Tiếu Triệt không cho: “Mày không có kinh nghiệm, biết bế không?”
Đỗ Hoằng Đình thật sự rất đáng thương, “Em sẽ rất cẩn thận ạ.”
Nhưng Tiếu Triệt chiều thiên kim bảo bối vô cùng, với thần thái đầy sự khoe mẽ và kiêu căng ngạo mạn, anh ấy lắc đầu bỏ đi.
Tôi và Đỗ Hoằng Đình tức đến nỗi về nhà không ngủ cả đêm.
Khản cả giọng, ướt hết ga giường.
Đáng tiếc, con vẫn chưa chịu tới.
Tôi bắt đầu suy xét đến chuyện sinh con bằng ống nghiệm.
Đỗ Hoằng Đình không đồng ý, nói làm thế phải tội, thuận theo tự nhiên đi, con cái thì…… thật ra có hay không cũng không sao cả.
Tôi biết anh nói một đằng nghĩ một nẻo.
Tôi cũng rất thương dáng vẻ giả bộ như không sao của anh.
Có lẽ ông trời cũng không muốn thấy chúng tôi quá hạnh phúc, sợ nếu có con rồi, tất cả đều hoàn hảo thì kì cục quá.
Buổi chiều Chủ Nhật nọ, tôi đến bệnh viện khám, lúc đi ra khỏi bãi đỗ xe ngầm của bệnh viện thì bất ngờ gặp được Đỗ Hoằng Đình.
Cách một khoảng mười mấy chiếc xe, tôi nhìn thấy một người phụ nữ bụng to tóm chặt lấy tay anh.
Còn vẻ mặt anh trông rất lạnh lùng, liên tục gạt tay người phụ nữ kia ra.
Tôi nghe thấy giọng anh từ đằng xa: “Tôi đã có gia đình thuộc về chính tôi, bà cũng thế…… Mọi người vốn rất vui vẻ, huống gì chúng ta đã rời nhau lâu như thế…… Tại sao bà còn quay lại tìm tôi? Bà có biết bà thế này phiền lắm không!”
Người phụ nữ nói gì tôi nghe không rõ, hai người họ một trước một sau bắt đầu lên xe.
Tôi nghe thấy thấp thoáng.
Đỗ Hoằng Đình: “Bà ly hôn chưa…… Đã kết hôn mà còn làm chuyện này là không đúng…… tôi ghét nhất là ngoại tình……”
Tôi còn lo là mình hiểu lầm.
Dù việc này thật sự rất khó để thuyết phục bản thân đây chỉ là hiểu lầm.
Tôi định bình tĩnh một chút, rồi nói chuyện tử tế với Đỗ Hoằng Đình.
Ai dè một người đàn ông xa lạ gọi điện tới cho tôi.
“Cô là Mạnh Kỳ Kỳ phải không, Đỗ Hoằng Đình là chồng cô?”
Tôi: “Đúng……”
“Tôi là chồng của Michelle, chuyện giữa cô ấy và Đỗ Hoằng Đình cô biết hết rồi chứ?”
“……”
“Cô có quản nổi chồng cô không hả? Michelle đòi ly hôn với tôi chỉ vì cậu ta đấy! Đúng là điên rồi! Cô ấy đã có gia đình của mình và Đỗ Hoằng Đình cũng thế! Như vậy có ý nghĩa gì chứ, con cũng sắp sinh rồi……”
“Con?”
Đối phương cúp điện thoại lúc nào tôi cũng không biết, tay cứ run mãi.
Thảo nào lại nói là không có con cũng được……
Hóa ra anh đã chuyển hi vọng sang người khác rồi.
Cuộc hôn nhân hoàn hảo như truyện cổ tích mà tôi những tưởng, hóa ra chỉ là một trò cười.
Còn tên Đỗ Hoằng Đình vô sỉ này về nhà còn muốn sắm vai vợ chồng ân ái với tôi.
Tôi nổi sùng lên từ chối anh.
Đỗ Hoằng Đình: “Lại không khỏe, đúng không?”
Trong khoảng hơn một tháng này, tôi đã từ chối anh rất nhiều lần, bởi vì sức khỏe không ổn.
Đỗ Hoằng Đình cười khổ nói: “Mạnh Kỳ Kỳ, đừng làm ảnh hưởng đến bản thân vì chuyện con cái nữa được không? Thật sự không cần phải vậy.”
Tôi: “……”
Thôi.
Mặc kệ anh nghĩ thế nào thì nghĩ.
Chỉ cần đừng phát hiện tôi đã có Cún Con 2.0 là được.
Mới hồi chiều tôi đến bệnh viện chứng thực, nhưng chưa kịp nói lời nào với anh biến cố đã xảy ra.
Trong thời gian chiến tranh lạnh, tôi cứ nhớ về ngày xưa mãi.
Từ thuở ban đầu Đỗ Hoằng Đình đã đối xử với tôi rất tốt, khiến tôi cảm thấy mình rất đặc biệt trong lòng anh. Loại cảm giác này thật sự gây nghiện và khiến người ta khó thể dứt bỏ.
Nhớ lại, hồi chúng tôi ở bên nhau vui vẻ nhất, vô tư lự nhất, là lúc mới yêu.
Khi đó anh rất béo, tôi rất ngốc, hai đứa yêu nhau cứ nghĩ là tình mình sẽ trường tồn mãi mãi.
Về sau đã trải qua rất nhiều chuyện, tình yêu cũng trộn lẫn chua ngọt đắng cay, nhưng chúng tôi đều có thể vững vàng vượt qua mỗi đận trắc trở, tình cảm lại càng thêm sâu đậm.
Thật không ngờ tôi và anh không cùng bước được tới cuối cùng.
Trước ngày hôm nay tôi vẫn cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới.
Có được tất cả những gì mọi phụ nữ đều khát vọng.
Sự nghiệp, tình yêu, gia đình.
Còn cả Cún Con 2.0, đời người viên mãn.
Ai dè hết thảy đều là giả.
Lúc trời gần sáng, tôi gọi Đỗ Hoằng Đình dậy, nói muốn ly hôn với anh.
Anh rất khó ở lúc mới tỉnh, mơ mơ màng màng ngồi dậy, mất rất lâu mới nhịn được không mắng tôi.
Anh chỉ lầu bầu: “Em muốn thế nào thì thế đấy…… Được chưa?”
Ai dè tỉnh ngủ hẳn rồi anh lại không chịu nữa.
“Lý do?”
Anh còn mặt mũi mà hỏi tôi lý do!
Tôi: “Lý do tự anh rõ rồi.”
Anh lạnh mặt, im lặng.
Chắc anh ỷ chuyện tôi không có bằng chứng nên không làm gì được anh đây.
Kiêu ngạo thế đấy.
Để vợ sau của anh chịu cái tính khí công chúa của anh đi, tôi không theo nữa.
Chúng tôi cầm giấy chứng nhận kết hôn và sổ hộ khẩu tới Cục Dân Chính xử lý ly hôn.
Bực hết cả mình.
Tay cán bộ kia đã ăn bánh bao rau hẹ còn ợ chua!
Hại tôi lên cơn ốm nghén, nôn thốc nôn tháo, suýt thì khiến Đỗ Hoằng Đình sinh nghi.
Anh là người đàn ông độc thân vàng ròng giỏi giang có tiền có thế, sau này bất kì cô gái nào cũng có thể sinh cho anh một đội bóng.
Hoàn cảnh tử cung của tôi kém thế này, có lẽ tôi chỉ có duy nhất một cơ hội trong đời.
Để anh biết chắc chắn anh sẽ tranh con với tôi.
Làm sao tôi tranh nổi với anh?
Cho nên trước khi li hôn kiểu gì cũng không thể để anh biết được.
Ai ngờ hình như anh đã phát hiện ra rồi.
Dù thế nào anh cũng không chịu ly hôn với tôi.
Tay cán bộ kia còn kiêm luôn chức người hòa giải, sau khi nghe tôi lải nhải nhiều như vậy, anh ta tổng kết lại.
“Theo tôi thấy, vấn đề giữa hai anh chị chủ yếu là do thiếu sự giao tiếp hiệu quả.”
“Ý anh là gì?”
“Ý là một đằng ông nói gà bà nói vịt, một nẻo râu ông nọ cắm cằm bà kia đấy.”
“Có lẽ vậy, nhưng em mệt rồi, không muốn tiếp tục như vậy nữa.”
“Thôi được rồi. Nhưng chị nói chồng chị ngoại tình, nhưng hình như anh ấy kiên quyết phủ nhận, có lẽ là hiểu lầm gì đó?”
“Không thể nào.”
“Có muốn nghe anh ấy nói không?”
“Không cần.”
“Cần chứ. Công việc của tôi yêu cầu tôi phải chứng thực nguyên nhân chính xác cho việc ly hôn. Kiểu ba phải thế nào cũng được chúng tôi không chấp nhận.”
Được rồi.
Tôi cũng muốn hiểu một lần hết chuyện.
Anh cán bộ kêu Đỗ Hoằng Đình thẳng thắn về chuyện ngoại tình.
Anh vẫn nói câu kia: “Anh không ngoại tình.”
Tôi nói, “Hà tất anh phải thế, chuyện đã nước này rồi, thẳng thắn được thì thẳng thắn luôn đi.”
Đỗ Hoằng Đình: “Hình như em cũng có chuyện chưa thẳng thắn với anh.”
Tôi: “Được, tôi thừa nhận, tôi có chuyện gạt anh. Nhưng tôi cũng bất đắc dĩ thôi, trước khi phát hiện anh ngoại tình, tôi cảm thấy cuộc đời mình hoàn hảo đến mức kì cục. Là tôi quá ngây thơ rồi, trong hiện thực làm gì có cuộc đời ai hoàn mỹ như thế? Còn tưởng rằng mình vô sinh cả đời, ai ngờ lại có thể mang thai……”
Đỗ Hoằng Đình: “Em mang thai ư?”
Tôi: “Không phải anh đoán được rồi sao? Cho nên mới không chịu ly hôn với tôi, nhưng cuộc hôn nhân như vậy có ý nghĩa gì đâu? Vì con……”
Tôi: “Quá là chắc luôn. Tôi đến bệnh viện thử máu, cũng siêu âm B luôn rồi, kết quả kiểm tra tốt lắm, còn có tim thai.”
Đỗ Hoằng Đình vui vẻ cực kỳ, đứng lên ôm chặt lấy tôi. Siết chặt tôi là chưa đủ, anh còn bế tôi kiểu công chúa xoay vài vòng, “Ha ha ha ha tốt quá rồi anh sắp làm bố rồi!”
Tôi sắp bị quay choáng váng: “Đờ mờ anh nghiêm túc một chút cho tôi! Bây giờ đang bàn chuyện ly hôn đấy!”
Anh cán bộ đần mặt ra.
Đỗ Hoằng Đình: “Ly hôn cái gì mà ly hôn? Vẫn đề giữa chúng mình giải quyết hết rồi! Chẳng còn vấn đề gì luôn! Sao lại phải ly hôn?”
Tôi: “Sao lại không có vấn đề? Ngoại tình không phải vấn đề à?”
Đỗ Hoằng Đình: “Có phải không có chuyện ngoại tình thì giữa chúng mình không còn vấn đề gì nữa không?”
Tôi ngẫm nghĩ một lát, tình cảm vợ chồng hòa thuận, sự nghiệp đều thành công, sinh hoạt phòng the hài hòa, dường như ngoài cái này ra thì đúng là chẳng có vấn đề gì cả.
Đỗ Hoằng Đình: “Nếu anh có thể giải thích rõ ràng thì em phải rút yêu cầu ly hôn về.”
Tôi: “Giải thích rõ ràng, làm sao giải thích rõ ràng được?”
Đỗ Hoằng Đình: “Nếu anh giải thích được thì sao?”
Tôi: “Thì làm sao tôi lại muốn ly hôn với anh nữa? Đương nhiên là về nhà sinh con làm vợ sống quá hạnh phúc cả đời! Nhưng đúng là anh đã ngoại tình rồi, ả kia còn có cả con với anh. Anh không thừa nhận chứ gì, vậy nói xem, rốt cuộc con đũy kia là ai?”
Tiếp theo.
Chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích.
Chỉ thấy Đỗ Hoằng Đình kiêu ngạo nhướng mày cười: “Mẹ anh đấy.”