Trên đường đi gặp Anh Béo, Thẩm Thành hỏi tôi: “Em tìm nó làm gì?”
Tôi bèn kể.
Thẩm Thành nghe xong thì bảo: “Em cảm thấy Đỗ Hoằng Đình sẽ đi sao?”
Cũng đúng, Anh Béo ghét nhất là phải sắm vai nhân vật bị thương hại.
Thấy anh một mình bơ vơ không nơi nương tựa nên giữ anh lại ăn Tết chung, lý do thế này nghe đã chẳng muốn đi.
Thẩm Thành nói, chuyện này cứ giao cho anh ta.
Tôi đồng ý.
Hầu hết mọi người sẽ có những hành vi không bình thường sau khi trải qua biến cố bất ngờ.
Tôi còn tưởng là với cá tính của Đỗ Hoằng Đình, có lẽ anh ta đang buồn muốn chết chưa gượng dậy nổi không nói một lời sau đó đóng cửa tu luyện bảy bảy bốn mươi chín ngày khai sáng ra một quyển bí kíp làm rúng động giới Toán học cơ……
Nhưng sự thật lại là ——
Đỗ Hoằng Đình ngâm mình trong quán Internet cafe chơi game không biết ngày đêm.
Thức ăn nhanh, hộp khoai lát, Coca chồng chất như núi xung quanh bàn phím.
Các đồng đội trên mạng đang kêu rên ầm ĩ.
Lại còn có người nghi ngờ tài tử của khoa Toán đại học X: “Xin hỏi một câu, đằng ấy đã tốt nghiệp nhà trẻ chưa?”
Thiên tài với IQ hơn 140 như Đỗ Hoằng Đình mà chơi game lại gà không đỡ được.
Tôi không hiểu nổi.
Càng không hiểu nổi tại sao kĩ thuật tệ lậu đến cái độ này mà còn có người cày game cùng?
Tôi nghía thêm phát nữa thì hiểu rồi.
À ra là chơi nick nữ.
Tôi thương đồng đội của anh ta quá.
Thẩm Thành gọi Anh Béo một tiếng, lúc này anh ta mới chậm rì rì quay đầu lại.
Béo ụt ịt.
Râu ria xồm xoàm.
Xấu xưa nay chưa từng có.
Tôi hối hận vô cùng vì lúc đấy không nghĩ ra để chụp Đỗ Hoằng Đình một tấm.
Mặt mũi anh ưa nhìn như thế, bằng cái dung nhan hồi đấy, với giá trị con người hiện tại của anh, tôi có thể tống tiền anh ít nhất một triệu tệ.
Lúc anh ta nhìn thấy tôi lần đầu tiên, trong mắt anh ta có sự hoảng loạn không giấu đi đâu được.
Nhưng vài giây sau anh ta đã rất thản nhiên: “Em tới làm gì?”
Tôi nhất thời chưa nghĩ ra được câu gì.
Thẩm Thành tiếp lời: “Đưa mày về nhà ăn Tết.”
Phụt.
Anh nói gì thì nói cho dứt câu được không, nói thế này người ta dễ nghĩ sang ý khác lắm đấy.
Thẩm Thành chua thêm một câu: “Nhà con bé sắp sắp xếp cho nó đi xem mắt, nên nó muốn nhờ mày giả làm bạn trai nó.”
Cái đệch,
Giao chuyện này cho anh làm, anh làm thế này à?
Điều đáng sợ chính là Anh Béo lại còn nói: “Được.”
Gì cơ?
Sao lại đồng ý ngay thế……
Đường đi mệt nhọc, vừa đặt chân đến nhà là tôi lăn ra ngủ quên trời đất.
Sau đó tôi tỉnh dậy vì mắc tiểu quá.
Tôi mơ mơ màng màng đẩy cửa toilet ra thì một màn hơi nước ập vào mặt.
Ban ngày ban mặt ai lại tắm rửa lúc này?
Bỗng tôi nghe thấy một giọng nam: “Đi ra ngoài!”
Ờmmmm lúc đấy tôi mới nhớ ra.
Để giảm bớt không khí xấu hổ, tôi hoảng hốt chuyển hướng. Đầu tôi lóe lên, ơ kìa, mình không thể đi được!
Mình không thể đi được, đang lúc này mà đi chẳng phải sẽ càng xấu hổ hơn sao?
Lúc ấy có lẽ tôi bị thiểu năng trí tuệ thật, lại còn cảm thấy vờ vịt như không có gì xảy ra dựa vào khung cửa nói chuyện phiếm với một tên béo trơn bóng còn cơ trí hơn là lập tức đóng cửa bỏ đi……
Tôi cố giả vờ bình tĩnh hỏi Anh Béo: “Nãy mẹ em vừa bảo em lên hỏi anh, tối nay anh muốn ăn gì?”
Sau đó tôi bèn thấy một thân hình béo múp vừa trắng vừa tròn xồ ra giữa làn sương trắng mịt mùng, tức giận đẩy tôi một cái rồi sập cánh cửa đánh “Rầm”.
Vài giây sau, cánh cửa tồi tàn này lại kẽo kẹt mở ra.
Xin lỗi Anh Béo nhá, mấy năm nay nhà tôi nghèo lắm, cửa WC hỏng cũng không có tiền sửa.
Chủ yếu là nhà mình không có người ngoài, nên cũng không xài tiền vào chỗ không cần thiết.
Sau khi tắm rửa xong, Đỗ Hoằng Đình phốp pha phốp pháp đi ra.
Cái mặt tròn quay đỏ ưng ửng, chẳng rõ là do nước tắm nóng quá hay là sao nữa.
Không chờ anh ta mở miệng tôi đã vội vàng mở đề tài: “Nghĩ kỹ chưa, thịt kho tàu hay là thịt thăn chua ngọt?”
Tôi đoán Anh Béo chắc chắn còn đang tức giận, bị kẻ khác nhìn thấy mình trần truồng hẳn là rất xấu hổ chứ gì?
Có lẽ anh ta sẽ mắng tôi một câu hoặc dứt khoát lờ tôi đi.
Nhưng thôi xong việc ngẫm lại, tôi thấy hơi hối hận vì thị lực của mình.
Nghe nói “họa mi” của các bạn béo rất là nhỏ.
Sao tôi cảm thấy chỗ đó của Đỗ Hoằng Đình to đến độ có cận thị cũng không bỏ qua được nhỉ……
Mẹ tôi là diễn viên gạo cội thuộc phái diễn xuất.
Anh Béo còn chưa ở nhà tôi được hai hôm mà mẹ tôi đã sắm vai mẹ vợ ác độc: “Hậu sự của bố cháu ổn thỏa rồi chứ?”
Anh Béo: “Hòm hòm rồi ạ, công ty còn chút việc.”
Mẹ tôi: “Ồ, có người xử lý chưa?”
Anh Béo: “Chưa ạ.”
Mẹ tôi: “Vậy sao cháu chưa đi xử lý đi?”
Khụ khụ, mẹ ơi, diễn hơi sâu quá rồi.
Xác bố anh ta còn chưa lạnh đâu, mẹ thì không thân chẳng quen, quản rộng quá rồi còn gì?
Nhưng tới giờ thì xem ra mẹ tôi đúng là một người phụ nữ mưu tính sâu xa.
Cũng may năm đấy mẹ tôi đốc thúc kịp thời nên còn kịp cứu vãn được tổn thất của công ty.
Không thì công ty của bố anh ta về sau sao lại về danh nghĩa của bả được.
Hiển nhiên lúc ấy Anh Béo cần người khác đẩy anh ta một cái.
Nợ nần bên ngoài của công ty.
Tiền lương cuối năm của nhân viên.
Công trình chưa hoàn thành.
Những quan hệ khách hàng cần phải duy trì.
Cho dù công ty đóng cửa thì vẫn phải giải quyết những việc này trước.
Điều đáng tiếc là người thừa kế duy nhất lại vận lộn với cách xã giao cơ bản nhất.
Một anh học sinh giỏi lạnh lùng cao ngạo, ngồi lên ghế ông chủ lớn của công ty là chuyện không thể nào.
Mẹ tôi nói muốn sắp xếp để tôi và Anh Béo đột phá bản thân.
Tôi còn tưởng có cách gì hay hớm lắm,
Hóa ra là mẹ kêu hai đứa bọn tôi lên quảng trường nhảy Aerobic theo đài.
Nghe nói dân sale đều phải trải qua màn này.
Rất hiệu quả cho việc rèn luyện con người.
Không đi thì không được ăn cơm nên là bọn tôi đi.
Tôi hỏi mẹ tôi tôi có thể không đi được không, mẹ tôi bèn diễn sâu hoắm nói với tôi: “Đã tới lúc thử thách tình yêu rồi, hai đứa hãy trải nghiệm bốn chữ đồng cam cộng khổ này đi.”
Con phục mẹ lắm rồi mẹ ạ.
Hôm tập nhảy đầu tiên tôi không thể chịu nổi nỗi nhục này, bèn ngồi xổm trên mặt đất khóc lóc.
Mẹ tôi đứng cạnh đấy đá tôi.
Anh Béo nói: “Dì đừng ép em nó, dù sao người phải luyện thể hình vẫn là cháu, để cháu tập trước đi ạ.”
Một tuần sau.
Trên quảng trường, một bài nhạc nhảy có nhịp điệu xập xình vang lên đinh tai nhức óc, mấy trăm bà bác nhảy đều tăm tắp, còn là kiểu nhảy quái quỷ của người trẻ tuổi. Tư thế của mọi người chính xác đồng loạt, khí thế phóng khoáng, chấn động lòng người.
Đặc biệt là anh béo nhảy dẫn đầu, đẹp hú hồn làm người ta không thể bỏ qua.
Dáng nhảy đầy mạnh mẽ như vậy, khí phách hiên ngang, vẻ mặt ngầu lòi, coi rẻ hết thảy, thả bay chính mình.
Đúng là khiến người ta không thể tin nổi.
Không thể tin nổi người này lại là Đỗ Hoằng Đình.
Mẹ tôi vừa xem vừa xúc động xoay vài cái theo cùng.
Nói thật từ trước đến giờ tôi là một người không mặn mà gì với bộ môn nhảy quảng trường, giờ khắc này chẳng hiểu sao tôi cũng trào dâng xúc động muốn học tập theo thầy Đỗ.
Sau khi tan cuộc, Đỗ Hoằng Đình nhanh chóng bị một đám các dì các bác vây quanh, ríu rít hỏi Đông hỏi Tây, tinh thần học tập của các bạn học rất là cao nha.
Chuyện ly kỳ là, Anh Béo luôn sầm sì ít nói không rào đón, lúc này lại chẳng lấy làm phiền chút nào, hướng dẫn động tác vũ đạo cho các học sinh. Tuy rằng mặt anh ta vẫn không có biểu cảm gì, nhưng thái độ lại thân thiện hoà đồng hơn nhiều, giọng điệu cũng không còn cứng nhắc như hồi trước nữa. Điều khiến tôi kinh ngạc nhất là khi nghe được câu kia thốt ra khỏi miệng anh ta ——
“Không phải em dạy giỏi, mà là do chị vốn đã rất có thiên phú đấy ạ.”
Tôi nhìn mặt Anh Béo.
Đúng là trợn mắt nói dối.
“Chị” kia ấy à, nói không phải chứ, mặt từng đó nếp nhăn, gọi là bà còn chưa đủ độ già.
Nhưng anh ta lại còn có thể mặt không đổi sắc, thậm chí còn hơi cong môi lên. Là một tên mập, bố đây chấm cho nụ cười đa cấp của anh 101 điểm.
Một điểm dôi ra là để cho anh được kiêu đấy.
Khó khăn lắm mới có thể nói chuyện được với anh ta, tôi quả thật phục lăn: “Xin hỏi anh định chuyển qua bán thực phẩm chức năng cho người cao tuổi hay làm trai bao thế?”
Anh Béo đập một cái vào gáy tôi, đoạn bảo: “Cảm ơn em đã khích lệ.”