Sáng sớm, trên đầu những ngọn cỏ vẫn còn đọng những giọt sương, không khí không có khí đen của ma quỷ bao trùm khiến người khác cảm thấy thật sảng khoái.
Vân Sâm đi từ điểm dịch chuyển ở Lũng Châu đến Sóc Phương.
Cảnh quan tòa thành của Sóc Phương rất thú vị, nhiều người chưa từng đến đây cho rằng những đồi cát vàng rộng lớn và hoang vắng là màu sắc chủ đạo ở đây, không biết rằng nơi đây còn có những đồng bằng và chăn nuôi gia súc rải rác trên bãi cỏ.
Vân Sâm vừa đặt chân xuống đất cát, Sóc Phương đột nhiên xuất hiện, đôi mắt ẩm ướt như chú nai con đang nghiêm túc nhìn cô.
“Tôi sẽ không cho cô ăn lén lút như U Châu và Lũng Châu, mặc dù Cửu Châu đã dặn chúng tôi phải chăm sóc cô thật tốt…”
Vân Sâm có chút bối rối, nhưng vẫn lễ phép chào hỏi: “Xin chào.”
“Xin chào.” Sóc Phương theo bản năng trả lời, sau đó anh ấy mới ý thức được lời nói của mình bị cắt ngang, nên nghiêm túc tiếp tục nói: “Nhưng loại chuyện ghê tởm như vậy, tôi sẽ không bao giờ…”
Sóc Phương có vẻ ngoài rất cởi mở, tóc nhìn chính diện thì ngắn, phía sau có một phần tóc dài được buộc thành bím, mặc quần ngắn, ở thắt lưng quàng một cái khăn dài có hoa văn dân tộc.
Anh ấy còn đội một chiếc mũ nhỏ tinh xảo.
Vân Sâm bị cây nấm lấp ló dưới chiếc mũ nhỏ hấp dẫn, không nhịn được hỏi: “Cây nấm trên đầu anh thật đáng yêu.”
“Cái này à? Bách Bộc tặng tôi đó.” Lời nói của Sóc Phương lại bị cắt ngang.
Anh ấy chạm vào cây nấm trong chiếc mũ, cảm nhận được sự ngưỡng mộ của Vân Sâm, anh ấy bèn lấy cây nấm trên đỉnh đầu ra và đưa cho đối phương.
“Cô thích thì tặng cô một cây nè.”
Khi Sóc Phương nhận ra mình đang làm gì, cả tòa thành như hóa đá tại chỗ.
Anh ấy muốn sửa chữa sai lầm của mình, nhưng Vân Sâm đã lấy mất cây nấm.
Cô chân thành nói: “Cảm ơn anh.”
Sau khi Vân Sâm nói xong, ý thức tòa thành phía đối diện không có phản ứng gì.
Vân Sâm nhìn sang thì thấy Sóc Phương vì ý chí không kiên định mà đã bỏ chạy với đôi mắt ngấn lệ!
Vân Sâm: “…”
Ý thức tòa thành thực sự có tính cách rất khác nhau, loại tính cách nào cũng có.
Cô cảm nhận được vị trí của ký hiệu do Hạ Phong Niên để lại, cô bước sang đó. Vị trí của ký hiệu cách điểm dịch chuyển ở mỗi tòa thành không xa, đi bộ một lúc là có thể đến được.
Cô đi đến trước bức tường thành làm bằng đất badan.
Ký hiệu nằm ở góc tường thành.
Bầu trời hôm nay hơi u ám, mây dày che khuất ánh sáng mặt trời, hộp đá năng lượng mà Vân Sâm đào ra không có ánh sáng rực rỡ đầy sắc màu khi được mặt trời chiếu rọi.
Cô phủi bụi trên nắp hộp đá rồi mở ra, bên trong là một chiếc hộp hình chữ nhật nhỏ và một lá thư viết tay của Hạ Phong Niên.
Vân Sâm mở ra hai thứ này một cách thuần thục.
Ánh mắt của cô có vẻ ngạc nhiên, thứ được đặt trong hộp hình chữ nhật hóa ra là một con dao làm bếp, hay nói chính xác hơn là một con dao phụ trong số những con dao làm bếp.
Tại sao thứ này lại xuất hiện trong câu chuyện ký ức tình yêu?
Đầu ngón tay của Vân Sâm chạm vào cán dao, ánh sáng đỏ khẽ lóe lên, giọng nói lại xuất hiện bên tai cô.
Tiếng gió hú.
“Đừng làm thế.”
“Tại sao? Không phải đó là lý do ngay từ đầu em tiếp cận anh à?”
“Em yêu anh.”
“A Thư, anh đã yêu em rồi, vì vậy không cần phải giả vờ…”
“Anh không tin lời em nói.”
Chỉ có mấy câu ngắn ngủn, giọng nói biến mất.
Vân Sâm nghe thấy sự đau khổ từ hai giọng nói này, cô mở thư của Hạ Phong Niên ra, lần này nội dung thư dài hơn hai lần trước.
[Bà ấy là một người rất thông minh, bố lại rơi vào cái bẫy mà bà ấy giăng ra cho bố. Mục đích cái bẫy suốt một năm trời chỉ là để khiến bố yêu bà ấy mà thôi.]
[Con người là sinh vật rất thần kỳ, rõ ràng bố là một hòn đá, nhưng khi đó bà ấy còn giống một hòn đá hơn bố nữa.]
[Bố cứ tưởng bà ấy tính kế bố thế này, ít nhất là vì bà ấy có chút hận thù với bố, nhưng không, chẳng có gì cả.]
[Bà ấy không hề quan tâm đ ến những gì bà ấy đã trải qua từ khi còn nhỏ, chỉ vì bố có thể chữa khỏi cơ thể bà ấy nên bố đã trở thành con mồi của bà ấy. Chỉ có một lý do này thôi.]
[Sau khi yêu bà ấy, bố không quan tâm đ ến lý do bà ấy tiếp cận bố hay âm mưu tính kế bố. Cho dù bà ấy không đề cập đến lý do tiếp cận bố thì bố vẫn chủ động khiến bà ấy có một cơ thể khỏe mạnh.]
[Bố không muốn thấy người khác đến gần bà ấy, cũng không muốn thấy bà ấy mỉm cười với người khác.]
[Bố đưa bà ấy đến một nơi xa xôi, nơi chỉ có hai người bọn bố, để có thể yên tâm chữa trị cho bà ấy.]
[Chỉ cần bố cố gắng thì có thể từ từ khiến bà ấy khỏe mạnh, chỉ là cơ thể của bố sẽ gặp một số vấn đề nhỏ.]
[Bà ấy nói bà ấy yêu bố và bảo bố đừng làm vậy.]
[Bố còn tưởng rằng bà ấy muốn rời khỏi nơi này, rời bỏ bố. Bố đã cảnh cáo không cho bà ấy đi, nếu không bố sẽ tấn công chủng tộc địa cầu, cũng tức là nhân loại.]
[Chỉ cần bố muốn, bố có thể giết tất cả con người ngay lập tức.]
[Thực ra bố rất ngốc, rõ ràng bố có thể cảm nhận được cảm xúc của con người, nhưng khi đó bố lại vì mỗi một động tác của bà ấy mà không tin vào năng lực của mình, bố còn tưởng rằng bà ấy có thể che giấu cảm xúc của mình với bố.]
[Từ đầu đến cuối bố vẫn không tin bà ấy yêu bố.]
[Bà ấy rất đau lòng, bố suy nghĩ rất lâu, quyết định buông tay bà ấy, sau đó bố trở xuống lòng đất tiếp tục ngủ.]
[Bà ấy có chuyện muốn nói với bố.]
[Gió thổi cát rất mạnh, bố cách bà ấy rất xa, bố ngồi trên tường và nhìn bà ấy vùng vẫy để đến gần bố trong cơn gió mạnh.]
[Bố nhìn thấy bà ấy cầm cuốn nhật ký trao đổi lúc đầu, bố đang băn khoăn không biết bà ấy sẽ dùng từ ngữ gì để thuyết phục mình.]
[Nhưng bố nhìn thấy bà ấy rút con dao ra khỏi cuốn nhật ký.]
[Bà ấy cầm dao tự đâm mình, khi bố lao tới thì bà ấy đã đâm trúng rồi.]
[Tay bố đầy máu, bà ấy hỏi bố có đau không.]
[Bà ấy lại ngay lúc này mà hỏi bố, bố yêu bà ấy nhiều như vậy, nhìn bà ấy bị thương có cảm thấy đau lòng không?]
[Bố gật đầu, bà ấy nói rằng bà ấy cũng rất đau lòng.]
[Khi bà ấy nhìn thấy bố tự làm tổn thương cơ thể mình, bà ấy cũng cảm thấy đau đớn như bố bây giờ.]
[Bà ấy đã hôn bố.]
[Nụ hôn đầu tiên của bọn bố đầy mùi máu.]
[Sau đó…]
[Bố mẹ phát hiện ra họ yêu nhau và sống một cuộc sống hôn nhân ngọt ngào hạnh phúc!]
Sự khác biệt về phong cách giữa hai đoạn văn quá lớn khiến Vân Sâm không kịp trở tay, tâm trạng phức tạp còn sót lại không biết nên cười hay khóc.
Cô lật xem lá thư, mới phát hiện lần này không có “câu hỏi” nào của Hạ Phong Niên nữa mà là một đoạn văn.
[Bố và A Thư, cả hai đều ích kỷ, khi chưa biết yêu là gì đã gặp nhau. Mọi trở ngại đều xuất phát từ chính bọn bố, máu me đầm đìa nhưng lại ngọt ngào như đường.]
[Khi bọn bố đã thực sự biết yêu là gì, sự tồn tại của con là điều kỳ diệu và là niềm hy vọng của bọn bố. Nhưng câu chuyện luôn có những thăng trầm, lần này chính thế giới bên ngoài đã cản trở chúng ta.]
[Bọn bố hy vọng có thể tận mắt chứng kiến con có thể sống một cuộc sống như trong truyện cổ tích, không cần phải tiếp xúc với bất kỳ bóng tối nào trên thế giới này, mọi thứ con gặp đều là ánh sáng.]
[Bọn bố cảm thấy rất đau lòng vì đã bỏ lỡ sự phát triển của con.]
[Cái chết tồn tại tất cả hai lần. Lần đầu tiên là khi cơ thể chết đi, lần thứ hai là khi hoàn toàn bị lãng quên.]
Cái chết thực sự là gì?
Không ai nhớ đến bạn…
Nhưng dù không ai nhớ đến bạn thì những dấu vết, kỷ niệm về cuộc đời bạn trên mảnh đất của đất nước này vẫn còn đó. Mọi tòa thành và Cửu Châu đều âm thầm ghi lại cuộc sống của con người bất kể là người bình thường hay là một người tuyệt vời nào đó, tất cả đều là một phần của văn hóa và lịch sử.
Hạ Phong Niên muốn nói với Vân Sâm, đừng vì câu chuyện của họ mà cảm thấy đau lòng, họ chỉ là một phần trong toàn bộ câu chuyện của Cửu Châu.
Chỉ cần vùng đất này còn có thể ghi lại những câu chuyện, bọn họ sẽ luôn ở bên cạnh Vân Sâm, không bao giờ rời xa.
Ông sẽ không nói với Vân Sâm những lời như “Quên bọn bố đi”, ông càng muốn Vân Sâm nhớ về họ và tìm hiểu thêm về họ trong thời gian rảnh rỗi.
[Bố mẹ vẫn còn có nhiều bí mật nhỏ ẩn giấu trong các góc nhỏ của các tòa thành khác nhau. Lần này bố sẽ không cho con một gợi ý nào cả, tuổi thọ của con dài ơi là dàiiiiii như vậy, nên cứ từ từ mà tìm nhé~]
Dòng cuối cùng trong thư là cách hành văn dí dỏm của Hạ Phong Niên.
Với sự tìm hiểu câu chuyện về bố mẹ mình trong hai ngày qua, đám mây đen cuối cùng đè nặng trong lòng Vân Sâm đã tan biến.
Vân Sâm đóng bức thư lại, bầu trời đồng thời trở nên quang đãng.
Cô trèo lên bức tường thành cao lớn, dường như nhìn thấy những đốm nhỏ màu nâu sẫm ẩn giấu trên đất, đó là dấu vết của máu.
Bất kể cô đi đến nơi nào thì bọn họ vẫn sẽ ở bên cạnh cô.
*
Vân Sâm trở về Hoa Đình với đống túi lớn túi nhỏ.
Bầu trời ở Hoa Đình trong xanh, mây trắng bồng bềnh, có thể chạm tới trong tầm tay.
Dây leo là người đầu tiên đón cô, chú chó trắng lớn Niệm An bị dây leo ép sang một bên, không thể đến gần Vân Sâm, ánh mắt có chút oán giận.
Một bàn tay đặt lên đầu chú chó, Niệm An ngẩng đầu nhìn thì thấy đó là chủ nhân khác của nó – Hoa Đình, chú chó lắc đầu, dụi dụi vào lòng bàn tay đối phương.
Hoa Đình cười nhìn Vân Sâm: “Em về rồi.”
Anh đưa tay về phía Vân Sâm, dây leo đón lấy hộp đá trên người cô.
“Ừm, em về nhà rồi.” Vân Sâm mỉm cười nắm lấy cánh tay của Hoa Đình, vỗ nhẹ cái đầu mềm mại của Niệm An rồi cùng nhau đi vào trong sân.
Hoa Đình nói: “Quy Sĩ đã nhìn thấy chị Đỗ Quyên.”
Tài năng tòa thành của Quy Sĩ tên là Nhìn Xa Trông Rộng, cô ấy có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài Cửu Châu. Lý Đỗ Quyên – người đã rời Cửu Châu trước để khám phá thế giới, đã được cô ấy phát hiện ngày hôm qua.
Vân Sâm kinh ngạc hỏi: “Chị ấy ở đâu thế?”
Cô, Hoa Đình và một số người được chọn đã sẵn sàng lên đường, chỉ còn chờ lệnh từ Cửu Châu để khám phá những nơi khác trên thế giới.
“Chị ấy ở Amun-Ra.” Hoa Đình dừng lại một cách kỳ lạ.
Amun-Ra là một quốc gia rất xa Cửu Châu, có trời mới biết Lý Đỗ Quyên làm thế nào mà có thể đến được Amun-Ra từ Cửu Châu chỉ trong vài tháng mà không cần dùng đến phương pháp dịch chuyển tức thời.
Amun-Ra cũng là một đất nước có lịch sử lâu đời. Trong lịch sử, ở thời hiện đại trước ngày tận thế, đất nước này chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Bởi vì Hoa Đình dừng lại, Vân Sâm nhìn anh, rất lo lắng: “Tình hình hiện tại của chị Đỗ Quyên rất tệ sao?”
“Theo quan sát của Quy Sĩ, dường như chị ấy đã đi xuống lòng đất để tránh ma quỷ, cuối cùng vô tình đi vào một ngôi mộ.”
Lăng mộ của Amun-Ra* là điểm đặc sắc lớn nhất của nơi này, một số kim tự tháp để lại cho thế hệ tương lai thậm chí càng khó có thể tưởng tượng hơn nữa.
(*Thần Mặt Trời của người Ai Cập cổ đại)
Hoa Đình tiếp tục, giọng điệu không biết đang cảm thán hay kính phục: “Chị ấy đã dùng một vài thứ để ngụy trang mới thoát khỏi ma quỷ.”
Vân Sâm hỏi: “Chị ấy dùng… thứ gì cái gì để ngụy trang thế?”
Hoa Đình nói: “Chị ấy đã cởi bỏ băng quấn của xác ướp Pharaoh trong lăng.”
Vân Sâm: “…”
Hoa Đình: “Khi chị ấy đang cởi bỏ băng quấn ra, đối phương đột nhiên tỉnh dậy, chị ấy liền xin lỗi và quấn băng lại, nhưng đối phương vẫn không chịu tha thứ cho chị ấy, muốn giết chị ấy nên chị ấy đã làm nổ tung đầu của đối phương. Bởi vì ma quỷ cũng đang đuổi theo chị ấy, cho nên chị ấy tiện tay cho nổ tung ngôi mộ khiến Amun-Ra nổi giận đến mức tỉnh dậy luôn.”
Có nghĩa là ở đất nước Amun-Ra, ý thức quốc gia cổ xưa đang ngủ say đã bị đánh thức bởi hành vi mạo phạm của Lý Đỗ Quyên.
Vân Sâm ngập ngừng, đây quả thực là phong cách hành động của chị Đỗ Quyên, cô hỏi: “Cửu Châu nói thế nào?”
“Đó cũng là điều anh muốn nói với em đấy.” Hoa Đình trả lời: “Cửu Châu bảo chúng ta xuất phát càng sớm càng tốt, yêu cầu Amun-Ra trả thù lao.”
Vân Sâm sửng sốt: “Thù lao?”
Hoa Đình gật đầu, một người một thành lúc này đang đến gần sân: “Ý thức một quốc gia đang ngủ say cần một động lực cực lớn mới thức tỉnh được. Cửu Châu của chúng ta đặc biệt phái nhân tài tự mình đánh thức đối phương dậy, chỉ phải đánh đổi một lăng mộ là cô ấy đã thức dậy rồi, đương nhiên phải trả thù lao cho chúng ta.”
Trong đầu Vân Sâm chỉ còn lại hai từ “kinh hãi”.
Dây leo đẩy cửa sân, một người và một thành đi vào trong sân nhỏ.
Vân Sâm: “Khi nào chúng ta khởi hành?”
Hoa Định: “Ngày mốt.”
Lão Vương Bát đang nằm nghỉ ngơi dưới chân chiếc bàn đá dưới bóng cây.
Vân Sâm nhìn thấy liền ôm lấy nó một cách trìu mến: “Mới hai ngày không gặp mà chị nhớ cưng quá Lão Vương Bát à. Ngày mốt chúng ta sẽ rời khỏi Cửu Châu để đi đến một quốc gia khác. Vui không nè?””
Lão Vương Bát không vui, nó tức giận lắc lắc tứ chi.
Quốc gia khác gì chứ? Có thể ngừng tra tấn một con rùa nhỏ bình thường như nó không?
Trong lòng Lão Vương Bát lại nảy ra ý định luộc chín một người và một tòa thành này.
Không đúng, không chỉ có một người và một tòa thành này!
Nó – Lão Vương Bát, sớm hay muộn gì cũng sẽ luộc chín mọi sinh vật trên hành tinh này…
Luộc chín hết từng người một!
HOÀN TOÀN VĂN
*
Tác giả có lời muốn nói:
Ngoại truyện đã kết thúc, bộ truyện này chính thức hoàn, mong tất cả các thành viên trong gia đình đã đăng ký đánh giá năm sao cho tôi nhé! Cảm ơn! (Ở phần đánh giá ở cuối trang chi tiết bài viết~)
Xin chân thành cảm ơn tất cả những độc giả chân chính đã ủng hộ đăng ký và nhắn tin cổ vũ.
(Lược bỏ phần tặng bao lì xì trên TG nha)
Có duyên thì gặp lại ở quyển truyện kế tiếp nhé~
Cuối cùng tôi xin chia sẻ với các bạn một đoạn văn mà tôi luôn yêu thích:
“Mọi tình yêu đều là giả, chỉ có chủ nghĩa cộng sản mới là thật. Tình cảm sâu đậm của đàn ông đều là giả, chỉ có lời dạy của đảng mới là thật. Không có người đàn ông nào yêu bạn suốt 100 năm, nhưng đảng ta đã yêu dân 100 năm. Bất cứ người đàn ông nào cũng có thể phụ bạn, nhưng chủ nghĩa Mác sẽ không bao giờ phụ bạn.”