Thứ đó không thể gọi là con người nữa, mà đã là một cái xác sống.
Da và thịt trên mặt bị xé mất một nửa, dòi bọ loi nhoi đầy trên các khúc xương trắng, phần đùi chân trái mất hẳn, thay vào đó là một cây côn đâm thẳng vào bắp đùi để làm thành chân trái.
Nửa người trên vẫn coi như là còn đầy đủ, nhưng cũng chi chít đầy vết thương màu tím đã mưng mủ cùng những vết lở loét.
Với thân hình tàn tạ như vậy mà nó vẫn hoạt động rất nhanh nhẹn, tay phải cầm theo một con dao chặt xương lớn, cổ tay đeo một chiếc vòng phát ra âm thanh theo chuyển động của cơ thể.
Nửa khuôn mặt hình người vẫn còn vương nụ cười thích thú.
Rất nhanh thôi, chiến lợi phẩm của nó sẽ có thêm một chiếc răng mới.
Con mồi phải được hâm nóng thì mùi vị của máu thịt mới thêm ngon.
Dây leo bên cạnh đồ ăn kia đúng là vướng víu, sắc mặt nó đanh lại, dòi bọ rơi xuống đất, chân cũng bước nhanh hơn. Chỉ cần bố trí xong phần cuối cùng của cái bẫy thì ngay cả thứ đó cũng không thể ngăn cản nó được.
Nó kéo lê cái chân bằng cây côn để lại đầy dấu vết trên đường, dùng con dao khều lá cây vùi lấp miệng bẫy sau đó đi sâu vào rừng tre.
Nó đi ngang qua dây leo đang nằm trên mặt đất mà không hề hay biết.
Nhánh dây leo chậm rãi đuổi theo, leo lên một ngọn cây lẳng lặng quan sát màn kịch sắp diễn ra.
Diễn viên chính tạm thời cứ cho là một tên Quỷ Dại ăn thịt người.
Phụ trách đạo cụ biểu diễn, Vân Sâm.
Anh và những cây xanh xung quanh là khán giả duy nhất cho màn kịch này.
Quỷ Dại ăn thịt người đã dừng bước, tinh ý nhận ra cơ quan của nó đã khác với ban đầu.
Dưới ánh trăng, giữa hai cây đại thụ xuất hiện một đường thẳng trong suốt lúc ẩn lúc hiện, không chú ý sẽ không thấy được.
Cơ quan của nó đã bị người khác động tay động chân vào, nếu nó tiếp tục đi về phía trước sẽ giẫm lên cơ quan.
Nó nghiêng đầu nhìn về phía rừng tre âm u, nơi đó sẽ có vô số vũ khí bay ra tấn công nó.
Xem ra đồ ăn của nó thông minh hơn nó tưởng nhiều.
Nó xé bắp thịt phía trước, vẫn còn hơi mềm, đối với nó mà nói thì cơ quan kích hoạt quá rõ ràng.
Nhưng thịt mềm như vậy thì mới thơm, nướng lên ăn còn chảy ra mỡ…
Nó lấy cơ quan bị thay đổi ra, chuẩn bị tháo xuống tiến hành sửa đổi lần hai.
Cành cây trên cây nhẹ nhàng đung đưa, diễn viên chính đã vào chỗ, màn che sân khấu được kéo ra…
Không ổn!
Quỷ Dại ăn thịt người cúi đầu nhìn mặt đất hơi trũng dưới chân, nó nhận ra bây giờ nó mới rơi vào bẫy.
Dây câu dùng để dụ nó đi theo hướng này và làm giảm sự phòng bị của nó.
“Hừ hừ.”
Gai nhọn từ trên đỉnh đầu rơi xuống.
Không phải chỉ có một cây, mà là một loạt cây tre được tước nhọn đầu.
Nếu không né được, cái thân này của nó sẽ lập tức bị đâm thành con nhím.
Nó suy đoán phạm vi ảnh hưởng của cây tre, sau đó nhanh chóng di chuyển sang hướng bên cạnh để tránh sự tấn công của đám tre đó.
Nhưng nó lại đạp trúng cái bẫy mới.
Dây leo dùng dây thừng trói chặt cái chân bằng cây côn của nó, bên cạnh truyền đến âm thanh của cơ quan được kích hoạt, chỉ thấy một tấm lưới bằng dây leo được sợi dây trong suốt nâng lên từ dưới đám lá cây rụng dưới đất, còn nó thì nằm giữa tấm lưới bằng dây leo này.
Tòa Thành Nát vô cùng bất ngờ, hóa ra hình dạng xuất hiện của cơ quan cuối cùng mà Vân Sâm đặt lại là thế này. Bảo sao cô cần nhiều dây leo đến thế, còn muốn anh giúp đỡ nghĩ cách bố trí.
Quỷ Dại ăn thịt người khua con dao chặt xương trên tay định chém đứt dây leo.
Khi con dao chạm vào dây leo, khí đen tràn ngập, chất lỏng đặc sệt rơi xuống đống lá.
Suy đoán nó là ma quỷ được chứng thực vào lúc này.
Nó cố gắng chém đứt dây leo hết lần này đến lần khác, cho dù nó dùng bao nhiêu sức đi chăng nữa thì dây leo vẫn kiên cố như cũ.
Đó là dây leo của Tòa Thành Nát, cho dù bị rụng chưa lâu nhưng vẫn ẩn chứa sức mạnh của tòa thành, thứ ma quỷ như nó làm sao có thể dễ dàng chém đứt được.
Nó cũng không biết rốt cuộc mình đã phí bao nhiêu thời gian ở trong tấm lưới chết tiệt này nữa.
Không thể kéo dài được nữa…
Đôi mắt trên khuôn mặt chỉ còn phân nửa lớp thịt của tên Quỷ Dại ăn thịt người hung tợn nhìn trừng trừng dây leo, trong miệng hình như đang nhai thứ gì đó, hai tay đồng thời cầm lấy con dao chặt xương, khí đen nhàn nhạt tỏa ra tia lửa.
Một phát thật mạnh!
“Chát!”
Dây leo bị đứt.
Một số dây leo bị đứt, tấm lưới lớn cũng vì thế mà rách ra, Quỷ Dại ăn thịt người thoát khỏi trói buộc xong lại rơi xuống cái bẫy tiếp theo, cũng là cái bẫy cuối cùng.
Bóng tối trước bình minh khiến người khác khó lòng phòng bị.
Quỷ Dại ăn thịt người cho rằng tấm lưới dây leo ấy là cái bẫy cuối cùng, không ngờ cây rìu từ trên trời rơi xuống kia mới là chiêu cuối.
Tuy lưỡi rìu đã rỉ sắt nhưng cũng là lưỡi dao, lưỡi rìu rơi từ trên trời cắm nghiêng xuống mặt đất, cán gỗ và lưỡi dao cũng bị rớt ra.
Cây rìu đã hoàn thành xong nhiệm vụ của nó.
Nửa cánh tay cùng con dao chặt xương đều rơi xuống đất.
Trời vừa sáng.
Quỷ Dại ăn thịt người nhìn về hướng ngôi nhà đá. Nó dứt khoát xoay người đi về phía rừng tre, sau đó biến mất ở cuối ngã ba đường.
…
Tòa Thành Nát báo cáo kết quả cho Vân Sâm.
Vân Sâm đợi cả đêm, sau khi nhận được tin tức này cô thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng nâng cao cảnh giác.
Ma quỷ dùng cơ thể thối rữa của con người để hành động quả thật chính là Quỷ Dại, nó lại còn biết đặt bẫy để bắt cô, nói không chừng chính là Quỷ Dại ăn thịt người trong nhật ký của chị Đỗ Quyên.
Bị một con Quỷ Dại đến cả chị Đỗ Quyên còn cảm thấy rất phiền phức theo dõi thì không phải chuyện tốt gì.
“Cơ thể nó đã thối rữa, mất một chân, bây giờ lại mất một cánh tay.” Vân Sâm ngồi ở bậc cửa nhìn mặt trời mọc, vui vẻ nói: “May mắn dường như đang đứng về phía chúng ta, chỉ cần cơ thể nó bị hủy hoại hoàn toàn thì không cần lo lắng đến sự uy hiếp của nó nữa.”
Hiếm khi Tòa Thành Nát không phụ họa theo, cành cây rũ xuống, rầu rĩ không vui.
Vân Sâm: “Sao vậy?”
Tòa Thành Nát diễn tả tia lửa của khí đen lúc đó lại lần nữa.
Anh chỉ về phía đám ma quỷ chưa biến mất hoàn toàn, lại tới gần tàn lửa nhỏ còn lưu lại trong đống lửa, chỉ vào vùng khí đen bao thành một vòng tròn xung quanh ngọn lửa.
Vân Sâm hoảng hốt: “Tên Quỷ Dại đó còn biết phun lửa à? Hèn gì nó có thể thoát khỏi tấm lưới. Nhật ký của chị Đỗ Quyên không nhắc đến việc Quỷ Dại còn biết phun lửa, chẳng lẽ phải cập nhật thông tin sao?”
Tòa Thành Nát bỏ thêm dây leo vào đống lửa, ngọn lửa đã cháy hết nhưng vẫn còn nóng, vẫn có thể đốt cháy cây lá được.
Lúc Vân Sâm định kêu lên thì nhìn thấy dây leo chẳng có một chút thay đổi gì, cô nói: “ Hóa ra anh vốn không sợ lửa, vậy thì vì sao mấy lần trước mỗi lần tôi đốt lửa anh đều trốn bên cạnh áo khoác của tôi vậy?’’
Tòa Thành Nát: “…”
Anh dời sự chú ý của Vân Sâm lên tên Quỷ Dại.
Tốn sức cả một buổi trời, rốt cuộc anh cũng khiến cô gái hiểu rằng trong khí đen của tên ma quỷ đó ẩn chứa một loại sức mạnh mà anh chưa từng gặp qua, có thể tiêu diệt sức mạnh của tòa thành, từ đó làm dây leo của anh bị thương.
Tòa Thành Nát đột nhiên nhận ra, không thể nói chuyện là một việc rất phiền phức.
Khi nào anh mới có thể nói chuyện giống loài người đây?
Tượng thành ở chiếc kén xanh bên trong căn phòng không tiếng động mà rung lên.
Thông tin mà Tòa Thành Nát nói ra đã khiến trong lòng Vân Sâm dậy sóng.
Tòa thành là chỗ tránh ma quỷ của con người, nếu ma quỷ có một sức mạnh để chống lại sức mạnh của tòa thành thì con người phải làm sao bây giờ?
Cho dù hít vào thở ra bao nhiêu lần thì chuyện này vẫn mang đến một cảm giác sợ hãi khó mà biến mất được.
Mặt trời mọc lên cao, ánh nắng mặt trời ấm áp xua tan cái lạnh trên người Vân Sâm, cô thả lỏng tâm trạng nói: “Nếu nó có thể tiêu diệt sức mạnh của tòa thành, chắc chắn nó sẽ trực tiếp lao vào bắt tôi đi mới đúng, không cần thiết phải cài bẫy trong rừng trúc. Tất nhiên chúng ta vẫn phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”
Vân Sâm nâng đống dây leo lên, ôm ở trước mặt, dùng sức cọ: “Mặc kệ kết quả thế nào, chúng ta cùng nhau đối mặt cũng sẽ ổn thôi.’’
“Bụp.” Bông hoa nở rộ.
…
Vân Sâm thừa dịp ánh mặt trời đang còn dịu nhẹ rồi đi vào rừng tre.
Thật sự kinh khủng.
Chỉ còn một cái bẫy là chưa kích hoạt, cô lấy những dụng cụ còn dùng được bỏ vào bên trong chiếc túi, tầm mắt dừng lại ở cánh tay của con người rơi trên đống dây leo.
Thối rữa, có mùi hôi, nhìn không ra hình dáng gì, gần như là một đống thịt nát.
Con dao chặt xương được giữ gìn khá tốt, xem ra tên Quỷ Dại này còn có đá mài dao rất tốt. Cô lấy lá cây bọc con dao chặt xương lại rồi nhặt lên thì nhìn thấy chiếc vòng tay trong đám thịt nát.
Cô nhíu mày.
Một chiếc vòng tay được làm hoàn toàn bằng răng, là răng hàm sau của con người, rất dễ nhận ra.
Cô dùng dao chặt xương nhặt chiếc lắc tay lên, sau đó đi tới nghĩa trang trước đó để chôn chiếc lắc tay này ở đấy.
Cô tìm một tảng đá dựng lên bên trên, muốn dùng dao khắc chữ lên nhưng lại không biết phải khắc cái gì.
“Mong mọi người yên nghỉ.”
Đang làm gì đó?
Cành cây của Tòa Thành Nát tới gần hòn đá, anh tò mò đặt câu hỏi.
Cây cổ thụ trong nghĩa trang vẫn như vậy, Vân Sâm đứng dậy giải thích, nói: “Ở Cửu Châu có câu nói “Về với đất là niềm vui”, không chỉ để người chết ngủ yên mà còn để người sống yên tâm, đây cũng là lời giải thích xuất phát từ lòng an ủi. Sau khi chết, chôn thi thể xuống đất được gọi là “Thổ táng” để tránh cho thi thể bị tổn hại. Sau này vào xã hội hiện đại, việc chôn xác xuống đất sẽ làm môi trường bị ô nhiễm, nên mới có “Hỏa táng”. Hỏa táng tức là đốt thi thể thành tro, sau đó chôn ở nghĩa trang để bày tỏ sự tưởng niệm của bạn bè và người thân thích.’’
Tòa Thành Nát nghiêm túc lắng nghe, yên nghỉ, yên tâm, tưởng niệm…
Dường như anh có thể bắt đầu hiểu được nghĩa của mấy từ ngữ này.
Vân Sâm đột nhiên nở một nụ cười xấu xa, nói: “Lúc trước mẹ nói với tôi, trước khi “Thổ táng”, lịch sử mai táng của con người còn có “Thực táng”, xử lý xác chết bằng cách chia xác chết cho những người họ hàng cùng ăn.
Tòa Thành Nát khiếp sợ, con người lợi hại như vậy sao?
Anh duỗi cành dài ra, dáng vẻ như muốn nghe thêm nhiều chuyện xưa nữa.
Vân Sâm thấy không dọa được Tòa Thành Nát thì chán nản vuốt mũi mình: “Lần đầu tiên nghe nói đến chuyện này, tôi đã sợ đến mức mất ngủ mấy ngày liền, sợ người khác đến ăn thịt mình luôn.”
Tòa Thành Nát cúi đầu nhìn xuống dây leo của mình, giơ cành lên.
Vân Sâm: “Người khác quả thật không muốn ăn thứ này đâu.”
Bọn họ quay lại ngôi nhà đá.
Vân Sâm ném dao chặt xương ở bên ngoài căn phòng và bên trong hàng rào, chỗ này tạm thời có thể xem như là sân nhà của họ.
Đồ ăn cũng đủ, tạm thời cô không cần đi săn bắt, cũng không thể bảo quản thịt ướp trong thời gian dài, chờ ăn gần hết thì lại đi bắt tiếp vậy.
Cô múc một chậu nước, lấy khăn lông rồi đi đến chỗ tượng thành.
Kén xanh mở ra, ánh sáng đã mạnh hơn rất nhiều so với ngày xưa.
Vân Sâm híp mắt nhìn bánh bao, nói: “Dường như anh lại lớn thêm một chút rồi.”
Cành cây đong đưa, Vân Sâm nhúng ướt phân nửa chiếc khăn lông rồi lau chùi tượng thành.
Mỗi ngày đều có thể chùi ra một lớp màu xám trên bức tượng thành, ngày thường gió không thổi qua, nắng không chiếu tới thì làm sao bị bẩn được chứ?
Vân Sâm suy nghĩ hàng trăm lần cũng không ra, cô thử sờ vào tượng thành, đột nhiên dừng tay lại.
Cảm giác ở tay không đúng lắm, không láng, hình như có vết lõm.
Vân Sâm nhìn kỹ, đúng là có vết lõm. Cô lui về sau hai bước quan sát tổng thể tượng thành.
Vết lõm không chỉ có một chỗ.
Tượng thành lớn cỡ lòng bàn tay nay đã cao hơn nửa người cô, trắng hơn nhiều so với lúc đầu. Tượng thành đang mở to đôi mắt hạt đậu, im lặng ngồi trên bệ dây leo.
Không hiểu sao Vân Sâm muốn dùng câu “Duyên dáng yêu kiều” để miêu tả dáng vẻ của anh.
Tượng thành vẫn là hình dạng bánh bao như cũ, nhưng với vết lõm đó…
Vân Sâm bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Hóa ra anh không phải cái bánh bao mà là một nụ hoa sao?’’