Gả Cho Một Tòa Thành Hoang

Quyển 1 - Chương 21



Edit: Ngày ba bữa

Beta: Cyane

Ba máy phát điện nhỏ để trong nhà kho ở chung cư Hải Cầm, sau khi Vân Sâm châm dầu diesel vô rồi lắc một vòng thì có hai máy có thể sử dụng được. Có máy phát điện rồi thì đèn pin sạc bằng điện có thể phát huy tác dụng.

Vân Sâm nhặt rất nhiều đèn pin, có ba bốn cái trong số đó còn dùng tốt.

Tòa Thành Nát nhìn chằm chằm cô gái ở trong phòng kiểm tra trang bị, dây leo của anh thì đang đào cửa động lớn hơn chút để thuận tiện ra vào.

“Mũ bảo hiểm, ba lô, ấm nước, đèn pin, pháo sáng, đồ ăn, que diêm, phấn viết, nến…”

Vân Sâm vừa lẩm bẩm vừa bỏ đồ vào balo, quần áo của cô cũng phải thay sang bộ chịu được ma sát.

Cô vẫn luôn rèn luyện và ăn uống đầy đủ nên đã cao lớn hơn, trước đây có thể miễn cưỡng mặc đồ trẻ em, bây giờ thì không được nữa.

Vóc dáng hiện tại của cô vẫn còn khá nhỏ so với đống quần áo lấy được ở chỗ chị Đỗ Quyên, cô phải sửa lại nhỏ hơn mới có thể mặc vào.

Từ một bộ nhìn khá có khí chất, nhưng sau khi cô sửa lại thì nhìn nó có vẻ hơi trừu tượng.

Vân Sâm tự mình cảm thấy hài lòng, xoay một vòng trước mặt tượng thành, lớp keo chống trơn dưới đế giày phát ra tiếng kẽo kẹt.

Cô hỏi: “Thế nào?”

Tòa Thành Nát: “Đẹp.” 

Đẹp giống hoa văn trên mai Lão Vương Bát vậy á.

Anh không nói tiếp nửa câu khen ngợi ở phía sau.

Vân Sâm đắc ý, cô nói: “Xem ra tôi cũng có tài năng trong việc sửa quần áo nữa.”

Cô kiểm tra lại đồ một lần nữa, nhét giấy bút vào túi áo để vẽ đường đi.

Tối đến, Vân Sâm đội mũ bảo hiểm lên, buông dây thừng, chuẩn bị xuất phát.

Tòa Thành Nát vô cùng lo lắng: “Em thật sự muốn, xuống dưới tìm sao?”

Hai tay Vân Sâm nắm lấy dây thừng, dẫm lên vách động, dùng một tay đỡ trán, ngẩng mặt lên: “Tin tôi.”

Cô phóng khoáng đi xuống dưới.

Tòa Thành Nát lo lắng và sốt ruột.

Nửa phút sau, Vân Sâm leo lên, lúng túng cầm lấy hai cây đèn pin trên mặt đất, mò vài lần mới lấy được chúng.

Cô đặt tay lên thắt lưng, nghiêm mặt ho nhẹ: “ Lần này tôi đi xuống thiệt.”

Tòa Thành Nát: “…”

Càng thêm lo lắng.



Vân Sâm thả hai chân xuống đất, mở đèn trên mũ bảo hiểm để chiếu sáng lên con đường phía trước.

Viên đá nhỏ trên vách động tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn.

Không khí dưới động chắc hẳn cũng an toàn.

Cô thả thỏ hoang xuống động, qua mấy ngày rồi mà chúng nó vẫn tung tăng nhảy nhót.

Vân Sâm hít sâu, bình ổn nhịp tim.

Cô không có đồng hồ đeo tay, nên chỉ có thể đại khái căn cứ vào tình huống mà tính toán thời gian.

Cô biết đại khái một phút dài khoảng bao lâu.

Cô có thói quen đếm nhịp tim của mình, nhịp tim lúc bình thường của cô mỗi phút đập sáu mươi lần.

Vào mùa này, từ ban đêm đến lúc trời hoàn toàn sáng thì tim đập được khoảng 40.000 lần, cô cần phải nhớ kỹ số lần tim đập để có thể quay về kịp lúc.

Ban đêm ma quỷ xuất hiện trên mặt đất cũng là cơ hội tốt để xuống đáy động.

Nhưng đây cũng chỉ là dựa theo thông tin trong nhật ký của chị Đỗ Quyên, Vân Sâm chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.

Nhịp tim ổn định, Vân Sâm bước vào chỗ ngoặt, chính thức bước vào con đường dưới đáy động.

Con đường yên tĩnh và u ám, chỉ có tiếng bước chân và tiếng quần áo cọ xát của cô. Cũng may là đèn trên đầu với đèn pin có thể chiếu xa được, giảm bớt áp lực trong lòng cô.

Con đường rất dài, không biết phải đi bao lâu mới tới được đích.

Vách động dần dần thay đổi, có nhiều viên đá màu đỏ trên vách hơn, kích cỡ cũng lớn hơn.

Chúng nó như những viên đá quý được khảm trên vách động, đẹp vô cùng.

Vân Sâm nhận thấy mấy viên đá đơn lẻ đều là màu xám, giống như viên đá lúc cô lấy ra từ đống thịt thối của Quỷ Dại, còn những viên đá tụ lại với nhau thì có ánh sáng trong suốt, trong như pha lê.

Cô vẫn không biết chúng là thứ gì, chỉ thầm gọi là đá năng lượng. Một viên đá có thể bổ sung năng lượng cho tòa thành.

Vân Sâm đi rất cẩn thận, bởi vì đây là lần đầu cô đi xuống lòng đất, tốc độ cũng không nhanh, đi về phía trước một lúc lâu, lối đi trở nên rộng rãi hơn.

Một vùng đất rộng rãi bằng phẳng xuất hiện trước mặt.

Những tinh thạch màu đỏ lớn phân bố thành từng dải trên mặt đất, có ánh sáng yếu ớt và chất lỏng dinh dính màu đen rơi đầy xung quanh.

Những tinh thạch đó là phiên bản phóng đại của viên đá màu đỏ, hóa ra phiên bản lớn của chúng nó lại đẹp như vậy.

Khi tinh thạch tiếp xúc với chất lỏng của ma quỷ thì màu sắc của chúng sẽ trở nên mờ và nhạt dần.

Nhiều cửa động khác được liên kết trên mặt đất, trước mỗi cửa động đều có chất lỏng của ma quỷ, không nhiều thì ít. Có một cửa động ở phía trước có rất nhiều chất lỏng, nhỏ giọt từ trên xuống. 

Đúng vậy, là nhỏ giọt.

Có một cây cột đá nhỏ hẹp, hóa thành mạng nhện để nối cửa động với mặt đất. Cột đá bị ánh sáng tản ra từ tinh thạch nhuộm thành màu đỏ nhạt, ánh sáng chiếu xuống vực sâu thẳm phía dưới.

Vân Sâm bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ, nên không kiềm được mà lùi về sau một bước.

Cô quay lại, lấy pháo sáng ném về phía trước.

Pháo sáng phát ra ánh sáng đỏ rực rồi rơi xuống dưới.

Liên tục rơi xuống, rồi rơi xuống, lại rơi nữa, cuối cùng biến mất trong bóng tối nhưng không hề có âm thanh rơi xuống.

Vân Sâm vội lấy tay che miệng, không để bản thân phát ra bất kỳ âm thanh sợ hãi nào. Càng là chỗ nguy hiểm thì càng phải kiên trì giữ bình tĩnh và im lặng.

Sau khi bình tĩnh lại, cô bắt đầu tự hỏi.

Tại sao dưới lòng đất lại có chỗ như vậy?

Cứ như là… Mặt đất bị đào rỗng.

Chỗ này đã có ma quỷ ở, rất nhiều chất lỏng của ma quỷ có thể chứng minh điều này. Nói không chừng ban ngày chúng đã thật sự nghỉ ngơi và ngủ nghê ở chỗ này.

Vân Sâm quét mắt nhìn bốn phía, cửa động nhiều đến nỗi khiến cô hoa cả mắt. 

Mấy cửa động có vẻ ngoài giống nhau như đúc, bất kể là lớn nhỏ. Hình dạng, hay tình trạng bên trong chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy được ngay.

Vân Sâm lấy phấn ra, đánh dấu lên cửa động mà cô đang ở.

Không chỉ vậy, cô còn nghiêm túc quan sát toàn bộ chi tiết của cửa động, sau đó nhắm mắt vẽ lại một lần, xác nhận bản thân đã hoàn toàn nhớ kỹ thì mới tiếp tục hành động.

Nơi duy nhất có thể đi là cột đá dẫn tới cái bục.

Đây là một cây cầu khỉ, hai chân không thể cùng đứng lên cầu được.

Lúc cô gần tới gần “Cây cầu”, cô nhận thấy dấu vết của rêu bám ở bên cạnh cửa động thứ sáu và những cành cây, nếu không nhìn kỹ sẽ dễ bị bỏ qua.

Là nơi đó ư?

Nghĩ đến việc bộ phận cơ thể của Tòa Thành Nát có thể ở đó, cô cảm thấy như được tiếp thêm động lực.

Vân Sâm lấy công cụ ra, cố định một dây thừng ở đây, sau khi thắt dây an toàn lên người, cô mới bắt đầu bước đi trên cột đá.

Cô giữ thăng bằng tốt, đi trên cột đá vô cùng vững chắc.

Cô buộc dây an toàn trên người cố định vào trên cái bục, sau lại lấy dây an toàn khác từ trong balo ra, tìm vị trí cố định lại.

Cố định xong, cô nhìn thấy tinh thạch xám xịt bị dính chất lỏng của ma quỷ, không kiềm được nên duỗi tay sờ thử.

Ánh sáng của tinh thạch hơi sáng lên, dọa cô nhảy dựng.

Chỉ thấy tinh thạch thấm khí đen ra, từng giọt chất lỏng màu đen bên ngoài tinh thể bốc hơi lên, tinh thạch dần dần khôi phục lại ánh sáng. 

Đầu ngón tay Vân Sâm hơi nóng, cô thử sờ vào tinh thạch, nó cũng nóng.

Cô thầm nhủ: Chỗ này thật sự kỳ lạ.

Cài dây an toàn xong, cô đi về phía cửa động có cành cây.

Chỉ có thể nhìn thoáng qua thôi, cô phải lập tức trở về, không thể chậm trễ được. 

Đối với cô, đi trên cột đá không có gì khó khăn, cô đi rất nhanh.

Cô đứng ở cửa động quan sát, có gió thổi tới, không biết thổi từ đâu.

Vốn dĩ mang theo nến để xem dưới lòng đất có đủ không khí hay không, xem ra bây giờ không cần nữa rồi.

Cô đi vào trong, mặt đất ẩm ướt, mỗi một bước chân đều nghe rõ ràng tiếng nước.

Những giọt nước nhỏ xuống từ vách động, đám dây leo sống trên vách đột nhiên bị đánh thức bởi một sinh vật sống, bắt đầu nhúc nhích.

Dường như muốn tấn công.

Chính xác thì chúng nó đã làm như vậy.

Nếu không phải Vân Sâm trốn nhanh, xém chút nữa đã bị đâm thành con nhím luôn rồi.

Dù vậy thì khuôn mặt cô cũng bị xước chút, máu ứa ra.

Cành cây trước mặt cô đứng lặng lẽ, phía trên đỉnh có chút đỏ.

Màu đỏ tô lên cành cây, sắc xanh từ từ lan rộng ra.



Hù chết Vân Sâm rồi!

Nhìn màu sắc dây leo và dáng vẻ trọc đầu này thì chắc chắn là Tòa Thành Nát, nhưng sao tính cách lại hung dữ thế chứ?

Trong lúc nhất thời cô không biết nên lùi hay nên tiến.

Dây leo đứng dại ra một hồi, dường như ý thức được gì, nó thu cành lại, lo lắng nhìn người trước mặt.

Vân Sâm không để ý đau đớn trên mặt, sau khi thấy cành cây thu về, cô nhìn thấy vô số nhánh cây ở cuối con đường. 

Dường như chúng nó đang chiếm lấy con đường, một phần dây leo bị xoắn lại thành một cục, xen kẽ là những dây vừa xanh vừa khô héo.

Vân Sâm để ý tới chỗ dây leo bị khô héo, phần lớn là bị chất lỏng đen đỏ gì đó phun vào, tựa như có một thứ gì đó đã phát nổ ở đây.

Đó là nguyên nhân khiến dây leo bị héo à?

Vân Sâm thấy dây leo không có ý định tiếp tục tấn công, cô tới gần xem xét bộ phận đó.

Cùng lúc đó cô cảm nhận được có ánh mắt chăm chú nhìn qua đây, cô quay đầu nhìn, là dây leo to thô chắc chắn nhất.

Cô lấy con dao ra cạo chất lỏng lớp bên ngoài ra.

Không có tác dụng gì, nó đã thấm vào tận bên trong.

Khi cô thực hiện động tác này, mấy nhánh cây khô héo dần lan rộng.

Lúc cạo chất lỏng xuống, cô nghĩ đến một việc. Dây leo của Tòa Thành Nát rất khó bị thương, vậy thì tại sao cô mới dùng dao cạo là có thể dễ dàng cạo được rồi? Hay là do bị khô héo nên mới như vậy?

Cô lại dùng dao chém xuống một nhát, dây leo đứt gãy, những dây khô héo không thể tiếp tục lan sang các bộ phận khác. 

Dây leo ở phía sau vẫn luôn quan sát cô, bỗng nhiên đứng thẳng, cơ thể thoải mái hơn nhiều.

Vân Sâm cũng không ngờ làm như vậy sẽ có tác dụng, hôm nay không đủ thời gian, ngày mai lại quay lại đây tiếp tục vậy.

Lúc cô rời đi, cổ tay bị cành cây giữ lại, như đang bảo cô đừng đi vậy.

Vân Sâm nói: “Ngày mai tôi sẽ còn quay lại đây.”

Cô giới thiệu ngắn gọn về bản thân, sau đó dưới dáng vẻ lưu luyến của dây leo, cô vẫn đành phải rời đi.

Quả nhiên là Tòa Thành Nát, dáng vẻ đáng thương giống nhau như đúc. 

Trên đường về, Vân Sâm chạy với tốc độ nhanh gấp mấy lần lúc đến.

Theo ước tính của nhịp tim thì chắc hẳn trời đã sắp sáng rồi.

Chỗ ngoặt của con đường ở ngay trước mặt, ánh sáng từ đỉnh chiếu xuống, thoắt ẩn thoắt hiện.

Vân Sâm bước nhanh qua chỗ ngoặt.

Lúc cô vừa ra khỏi con đường, tiếng “Ùng ục” từ sau lưng vang lên, nghe rất kỳ lạ.

Cô quay đầu lại, tầm mắt vừa hay nhìn thấy khí đen nhanh chóng ngưng tụ lại ở cuối con đường. 

Một tên ma quỷ xuất hiện trong không trung.

Khí đen tạo thành nửa người dưới, bên trên là cơ thể của con người, làn da tái nhợt, nó nhắm hai mắt lại trước mặt cô, khí đen chầm chậm chảy ra.

Vân Sâm nở một nụ cười gượng gạo: “ …” 

Cô nghĩ cũng thấy buồn cười, xem ra đúng thật là ma quỷ ngủ say dưới lòng đất rồi.

Điều này cô đã tự mình chứng thực.

Vân Sâm kéo dây thừng, dẫm lên vách động, như một con vượn linh hoạt leo lên nhà.

Tòa Thành Nát đã nghe thấy động tĩnh từ trước nên đứng đợi ở cửa. Anh múa may dây leo nghênh đón cô gái, lại nghe thấy đối phương tức giận nhìn về phía anh, gằn từng chữ: “Anh đánh tôi!”

Tòa Thành Nát: “?” 

Anh không có, sao anh có thể làm ra việc như vậy được! 

Vân Sâm tức giận miêu tả tỉ mỉ lại chuyện dưới đáy động, nhe nanh múa vuốt nói: “Anh đánh người ta!”

Tòa Thành Nát giải thích anh và bộ phận cơ thể đó hiện tại không có liên kết gì với nhau, hơn nữa lúc sau anh cũng đã phát hiện Vân Sâm là người tốt nên không tiếp tục tấn công rồi mà. 

Anh nói rõ cho dù có là bộ phận cơ thể đó thì anh cũng vẫn thích Vân Sâm. 

Vân Sâm im lặng nghe xong, cắn thịt khô, đôi mắt đầy tủi thân nhìn Tòa Thành Nát: “Anh đánh người ta.”

Mặc kệ Tòa Thành Nát có giải thích như thế nào, cô cũng chỉ nói đi nói lại ba chữ*, anh đánh người ta.

(*Nguyên văn là 你打我 ni da wo: Anh đánh tôi)

Dường như Tòa Thành Nát đang đối mặt với một cái máy phát đi phát lại.

Anh tủi thân hỏi: “Vậy bây giờ làm sao?” 

Vân Sâm đảo hai mắt, nằm lên võng, làm ra vẻ ta đây nói: “Nhanh lên, tới đây đấm vai, bóp chân, ca hát phục vụ cô giáo Vân Vân giỏi nhất thế giới đi.”

Việc bé tí thế này, nói thẳng ra thì có phải tốt hơn không, làm anh sợ muốn chết.

Tòa Thành Nát di chuyển dây leo đến mép giường, đang tính hỏi xem cô muốn lực như thế nào thì thấy cô gái khẽ nhếch môi, hô hấp đều đều, vừa nằm lên giường đã ngủ.

Mới mười mấy giây trôi qua thôi mà.

Bên ngoài cửa sổ ánh nắng dịu nhẹ, dây leo mở chăn bông ra nhẹ nhàng đắp lên người cô gái, đồng thời lấy cành tạo lên bức màn, để ngôi nhà chìm vào trong bóng tối lờ mờ.

Tòa Thành Nát nhẹ nhàng đung đưa võng.

Thời tiết ấm áp, ngoài trời chim chích hót ríu rít, con hổ vồ con nai, con nai phát ra tiếng rên rỉ… Người nằm trên giường nghe những âm thanh nhỏ này thì nhíu mày.

“Im lặng.” 

Tòa thành đột nhiên lên tiếng làm các con vật xung quanh sợ đến mức run lên, mọi hoạt động của thế giới thiên nhiên diễn ra như đang diễn một bộ phim câm.

Thế giới yên lặng.

Dây leo khẽ vuốt lông mày Vân Sâm, lại tiếp tục đung đưa võng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.